ZingTruyen.Info

Bhtt Done Danh Cap Trai Tim Thinh The Linh Nhan

Đêm đã khuya, Y Tiêu mở to hai mắt nhìn trần nhà trắng xóa, mặc dù thân thể rất mệt mỏi nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt liền trông thấy cảnh tượng triền miên ngày xưa. Cô bất tri bất giác nhớ lại đêm lễ tình nhân lãng mạn khi xưa, bầu trời đầy sao chỉ vì một mình em ấy mà toả sáng, sự dịu dàng đêm đó gần ngay trước mắt lại giống như bọt biển nhanh chóng biến tan.

Y Tiêu ngồi dậy, lê từng bước mệt mỏi ra vườn, ngồi trên xích đu hưởng thụ gió đêm cùng ánh trăng mê người. Trong tay cô vẫn ôm hồ cá nhỏ, "Đại điêu" có vẻ không hài lòng với ngôi nhà mới, chỉ nằm khuất sang một bên không nhúc nhích, ngược lại Long nhi cùng Quá nhi nhàn nhã bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn ve vãn nhau.

"Đại điêu, tao biết mày khó chịu, nhớ nhà lắm hả, nhưng chúng ta không về đó được đâu..."

Y Tiêu nhấc con "Đại điêu" đang ngơ ngác ra khỏi hồ rồi chọc chọc lên mai rùa cứng ngắt xem như chào hỏi, sau đó cô khom người thả nó xuống đồng cỏ.

"Đi chơi chút đi, ngày mai tao sẽ thay cái ổ lớn hơn cho mày, dù sao Tạ Sở Toàn cũng không van cầu hai mẹ con mình nên bọn mình sẽ không quay về. Không có ai nấu cơm, giặt ủi hay đánh thức chị ấy nữa, để xem chị ấy sẽ làm sao! Nhưng mà bây giờ tao hơi nhớ chị ấy rồi, biết làm sao đây? Mày nói có phải tao rất không có khí chất phải không?"

Nói xong Y Tiêu lại giống như quả bóng xì hơi, mệt mỏi rũ cụp lấy đầu, không còn cắn răng nghiến lợi như vừa rồi nữa.

"Gì mà có vậy thôi đã không có khí chất rồi, em quả thực làm chị tức chết mà!"

"Sao chị lại ra đây?"

Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt ngái ngủ của Tư Vi, Y Tiêu nhanh chóng ôm 'Đại Điêu' đang tản bộ ở dưới đất lên.

"Còn hỏi chị được hả? Em đó, đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại chạy ra đây nói chuyện phiếm với con rùa đen."

Tư Vi ngồi vào chiếc ghế đá bên cạnh Y Tiêu, cô cưng chiều vuốt vuốt tóc của đối phương rồi tiếp tục nói, "Nửa đêm ngủ không yên, sợ em lại đạp chăn xuống giường giống hồi nhỏ nên chị mới đến phòng em xem thử, nhưng lại phát hiện chăn giường lạnh ngắt!"

"Nào có ai hơn nửa đêm đột nhập vào phòng người ta lại còn hùng hồn, đúng là bà cô nhiều chuyện!"

Y Tiêu bĩu môi bất mãn chà chà lên mắt của Tư Vi, không ngờ lại bị người kia bóp lấy miệng nhỏ, "Tiêu Tiêu, đừng quên ban đầu ai là người ngủ chung với em, giúp em đắp chăn? Em là đồ vô lương tâm a!"

"Ai? Ai cơ? Sao em không nhớ gì hết?"

Y Tiêu đẩy tay sói của Tư Vi ra, xoa nhẹ bờ môi đau nhức.

"Xem ra em đã nghĩ thông rồi, chị còn tưởng em phải khóc một hai ngày nữa mới có thể khôi phục."

"Chị muốn em xấu mặt đúng không?"

Y Tiêu hung tợn trừng người nọ, xong lại tiếp tục mở miệng, "Suy nghĩ thấu đáo rồi, mất hết một buổi tối mà nghĩ mãi vẫn không ra, em đúng là đồ đần mà!"

"Ừ... Quyết định của em là gì?"

"Em suy nghĩ thật lâu mới ra được quyết định vẫn sẽ tin tưởng chị ấy!"

Y Tiêu quay đầu cười với Tư Vi một tiếng, cặp mắt đầy ánh sáng chân lý khiến người bên cạnh cũng ngây dại theo.

Tư Vi lấy lại tinh thần hỏi, "Là điều gì khiến em tin tưởng cô ta?"

"Đầu tiên, em tin tưởng nhân phẩm của Tạ Sở Toàn, chị ấy tuyệt đối không phải là người thay đổi thất thường, một chân đạp hai thuyền. Tiếp theo, tấm hình kia chỉ chụp được một bên mặt và quá mờ. Chúng ta sở dĩ cho rằng người trong hình chính là chị ấy là bởi vì mấy bức ảnh trước đó người trong xe đích xác là Tạ Sở Toàn, nhưng không nhất định trong khách sạn cũng vậy. Nếu như chỉ nhìn từ mũi trở lên, mọi người có thể phân rõ Tương Cần Cần và Tôn Lệ sao? Còn nữa, người chụp ảnh hiển nhiên đã có chuẩn bị, chỉ sợ không phải chụp lén mà chính là âm mưu..."

"Nói vậy thì chúng ta vào trước là chủ rồi?" Tư Vi nhíu mày, nhún vai từ chối cho ý kiến, "Vậy thì tại sao cô ta lại giữ yên lặng, không nói thật?"

"Đây cũng là điều em muốn biết, hay chị ấy có khổ tâm khó nói!"

"Em có lòng tin với cô ta như vậy sao?"

"Em tin chính mình, em tin em sẽ không nhìn lầm người!"

Y Tiêu nhìn trời đất, bất an trong lòng hóa thành tiếng thở dài. Tạ Sở Toàn, chị tuyệt đối không được làm em thất vọng!

Cùng lúc cách đó ngàn dặm, Tạ Sở Toàn trong một con hẻm nhỏ bị gió đêm thổi qua không khỏi sợ run cả người.

"Mấy giờ rồi? Tên Miệng Rộng kia có đến hay không?"

Sở Toàn nhìn gã Đầu To chằm chằm. Từ sau vụ án "Thiên sứ", gã liền trở thành người truyền tin của cô, hai người một tới hai đi cũng coi như quen thuộc, gã cũng cung cấp không ít đầu mối hữu dụng.

"Chờ một chút, tiểu tử kia nói hôm nay nhất định sẽ tới! Madam làm một điếu đi."

Gã Đầu To moi trong túi ra bao thuốc lá, sau đó gã lấy một điếu châm lửa đưa tới miệng của cô gái bên cạnh. Sở Toàn ít khi hút thuốc lá, đây cũng là lần đầu tiên cô dùng sức hút sâu vào phổi, hương vị cay nồng đến ứa nước mắt. Cô cố nén lại, chỉ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, rất nhanh đã thích ứng với mùi vị cay độc này.

Chấm đỏ lúc sáng lúc tối le lói trong đêm, Sở Toàn cong một chân chống đỡ trên tường, ngửa đầu phun ra từng vòng khói trắng. Trong sương mờ, ánh sáng lấp lánh tựa như đôi mắt của Y Tiêu làm cô không khỏi mỉm cười. Trong thoáng chốc nghe được tiếng bước chân, cô lập tức lấy lại thần sắc, ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi giẫm tắt.

"Sao giờ này mới đến?"

"Kết thúc công việc trễ quá, tôi cũng hết cách, bây giờ mấy ông chủ kia đòi phải đẹp, phải có học vấn, có tiểu thư khuê các nào chịu ra đường làm gà đâu? A..."

Miệng Rộng trông thấy Sở Toàn trong bóng tối thì lập tức trì trệ, "Tiểu Cầm?" Gã vừa hỏi xong liền giác ngộ cười hì hì nói, "Cô không phải Tiểu Cầm, cô là nữ cảnh sát đó đúng không? Nửa bên mặt thật đúng là rất giống!"

"Tiểu Cầm là ai?" Không để gã kia có cơ hội nói tiếp, Sở Toàn lên tiếng hỏi.

"Cái này..." Miệng Rộng chà chà ngón trỏ và ngón cái vào nhau ra hiệu 'Tiền đâu' để kết thúc câu chuyện.

"Tên oắt nhà anh lấy đâu ra nhiều quy củ như vậy, mau nói rõ cho chúng tôi nghe nào!"

Đầu To đánh một cái vào đầu gã Miệng Rộng, thấy gã không đi vào khuôn phép lại làm bộ muốn đánh tiếp nhưng bị ánh mắt của Sở Toàn ngăn lại.

Thấy gã Miệng Rộng lắc lắc xấp tiền trong tay, Đầu To lớn giọng, "Chà! Madam, cô thật là hào phóng quá rồi. Anh cũng đừng giấu chúng tôi nửa câu, bằng không cẩn thận cái mạng!"

"Hì hì, tôi nào dám a?"

Miệng Rộng cầm tiền muốn đếm xem được bao nhiêu nhưng lại cảm thấy không ổn liền cười hì hì rồi nhét tiền vào trong túi quần mới lên tiếng, "Cô ta cũng là gái, tôi cũng đưa đường cho được vài lần, về sau cánh cứng liền tự mình bay rồi. 'Tiểu Cầm' là hoa danh của cô ta, tên thật là gì thì tôi không rõ lắm, nghe người ta gọi Tuyết gì đó, nghe giọng nói giống như là người Chiết Giang..."

"Cô ta hiện đang ở đâu?" Thấy có manh mối, lông mày nhíu chặt suốt mấy ngày cuối cùng thoáng buông lỏng ra chút.

"Tôi cũng không biết, dù sao mấy ngày nay cũng có mấy nhóm người đang tìm cô ta. Nghe nói dạo trước, bạn trai của cô ta thiếu anh Xương một số tiền lớn, đoán chừng đã lên đường rồi cũng nên."

"Cô Tiểu Cầm đó rốt cuộc giống tôi đến mức nào?" Không hỏi được gì, Sở Toàn lập tức nói ra nghi ngờ trong lòng.

"Cái này khó mà nói..."

Miệng Rộng nghiêng cổ đánh giá Sở Toàn một hồi rồi vỗ trán, "Ôi, cái trí nhớ của tôi thật là..., trong điện thoại của tôi có hình của cô ta này, hai người nhìn thử xem!"

Hai người xích lại gần tên Miệng Rộng, gã mở ra một đống hình chụp phụ nữ xanh xanh đỏ đỏ. Hai người họ nhìn hình xong chợt hít vào một hơi.

"Madam, chị xác định mình có chị em gái rơi rớt nào không?"

Chờ Miệng Rộng vừa rời đi, gã Đầu To vỗ vỗ vào bả vai Sở Toàn, thấy cô nhíu mày liền vội vàng giấu đi ý cười, "Madam, nói đùa thôi, chị chớ để ý!"

"Nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được Tiểu Cầm!"

Trong bóng đêm Sở Toàn nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay đến rỉ máu.

Đến rạng sáng, Sở Toàn kéo thân thể mỏi mệt về tới Kim Thành, cô dừng lại trước cửa chốc lát mới mở khóa, trong phòng là một màn đen vắng lặng đầy chết chóc. Nhớ tới ngày xưa, bất kể cô về trễ đến mấy thì em ấy vẫn sẽ mở đèn đợi, nghĩ tới là tim lại đau đớn, chỉ còn lại thể xác trống rỗng giống như bể cá đã mất đi ánh sáng.

Sở Toàn chán nản ngã ngồi trên ghế sofa, bàn tay vuốt ve chỗ êm ái bên cạnh tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được dư vị của người kia, trong hơi thở còn quẩn quanh mùi thơm trái cây. Cô ôm hai chân trong ngực hãm sâu vào hồi ức, tham lam hấp thu chút ấm áp, mãi cho đến khi bụng đau dữ dội mới lảo đảo đứng dậy tìm thuốc. Từ khi biết Y Tiêu đến nay, cô chưa từng tái phát bệnh lần nào, không ngờ mới vừa tách ra đã đau trở lại. Sở Toàn cười thầm, mình bị oắt con kia nuôi quá kỹ rồi. Căn bệnh này đã theo cô từ lúc còn bé, có lẽ do hồi nhỏ ăn không đủ no, trưởng thành làm cảnh sát càng ăn không đúng bữa.

Mồ hôi từ trán trượt vào trong cổ, Sở Toàn ôm dạ dày, cắn môi kìm chế tiếng rên thống khổ vào yết hầu, cô lục tung tủ bếp một lúc lâu mới tìm được hòm thuốc.

Trong hộp có không dưới năm loại thuốc dạ dày, nhìn một chút đã tìm được ngay, cũng nhờ ngày thường Y Tiêu lo trước khỏi hoạ mà ra, nhưng thuốc đến miệng lại không có nước, máy đun nước đã sớm trống rỗng. Sở Toàn lắc đầu, bất đắc dĩ nuốt khan thật mạnh, sau đó mở vòi hứng nước nấu.

Sau khi loay hoay uống thuốc xong, cô càng lả người đến kiệt lực, cũng không quan tâm thân thể nhễ nhại mồ hôi ôm gối ngủ trên sofa, mang theo sự đau đớn và nỗi tương tư chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ mê, cô còn mơ màng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy đang mỉm cười, cô vội trở mình nắm thật chặt chiếc gối trong ngực nỉ non nói, "Thật tốt quá, vẫn còn có mùi của em..."

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Suốt mấy ngày nay, Y Tiêu điên cuồng ra vào các quán đêm, cuộc sống có thể nói là rất nhiều màu nhiều sắc, không hề giống người vừa bị chồng ruồng bỏ, Tư Vi còn trêu ghẹo cô định tìm kiếm một mảnh rừng mới hay sao, nhưng có trời mới biết cô có bao nhiêu hoài niệm cuộc sống gia đình lúc trước. Ở thành phố B, muốn tìm một người không biết danh tính, tuổi tác, quê quán, thậm chí ngay cả bộ dáng cũng mơ hồ thì chẳng khác gì mò kim đáy biển. Cuối cùng Y Tiêu không có kiên nhẫn, đành phải nhờ bạn già của mình giúp đỡ.

Y Tiêu vừa tiến vào "Lệ Đô" lập tức bị một đám phụ nữ đứng bên trái hành lang bao vây. Càng theo nhân viên phục vụ đi vào trong, cô càng nhìn thấy phụ nữ ăn mặc hở hang, lộ tay, lộ bắp đùi càng nhiều, mùi nước hoa gay mũi làm cô dựng đứng cả tóc gáy. Nếu không phải có việc thì cô đã sớm co chân bỏ chạy rồi, "Đều là Tạ Sở Toàn chết tiệt vô lương tâm làm khổ mình, chờ sự tình qua đi nhất định phải trả lại gấp bội!", Độc phụ thật sự là biết chọn địa điểm hại cô lọt vào hố sâu, mặt khác cô cũng không khỏi lo lắng người phụ nữ kia sẽ bán đứng mình.

May mà đi không bao lâu đã đến một dãy hành lang tương đối an tĩnh, cũng không thấy mấy cô son phấn nữa, trai đẹp đưa cô đến trước một cánh cửa liền đi ra. Y Tiêu hít sâu một hơi, khuôn mặt tươi cười, lễ phép gõ cửa rồi xoay tròn nắm tay, "Hello, Tiểu Thần!"

Chỉ là còn chưa kịp cười thì tình trạng bên trong phòng lại kiến Y Tiêu tức thì lui về phía sau, tiện tay đóng cửa lại, lầm bầm nói, "Tại sao lại trông thấy thứ không nên thấy, cô ta có giết người diệt khẩu không a?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info