ZingTruyen.Com

[BHTT - Done] Đánh Cắp Trái Tim | Thịnh Thế Linh Nhân

CHƯƠNG 37

gaasunoo

Ba mươi phút lục soát trông có vẻ ngắn ngủi mà lại dài đằng đẵng, ai cũng bắt đầu đổ mồ hôi, đương nhiên cũng không thiếu người ở một bên chế giễu. Lúc này, Sở Toàn đang cầm bản báo cáo giám chứng, vội vã đi đến phòng thẩm vấn số 5. Giày cao gót giẫm trên đất "lộp cộp" phá tan hành lang yên tĩnh, thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ của cảnh viên, tất cả mọi người đều thay nhau suy đoán thủ đoạn ác độc của hoa khôi cảnh sát có giống máy bay chiến đấu hay không...

Sở Toàn chưa tới cửa đã nghe được hàng loạt âm thanh cầu xin.

"Anh cảnh sát, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên chạy đi hóng mát lúc trời lạnh..."

"Còn mạnh miệng, các anh chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ đúng không!" 

Sở Toàn vừa mở cửa ra liền thấy Đao Ba Cường và Lại Thế Xương đang ôm đầu nhảy ếch trong góc tường. Lão Đổng ở một bên hiên ngang ngồi vắt chân lên bàn, thấy madam Tạ giá lâm liền nhanh chóng đứng lên.

Sở Toàn vứt báo cáo lên bàn cái 'đùng' rồi chiếu đèn tra hỏi, "Tôi có bảo các anh ngừng chưa? Nhảy tiếp cho tôi!" 

Hai người núp ở góc tường bị ánh sáng chiếu vào mắt cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cặm cụi nhảy ếch. Họ vốn cho rằng nữ cảnh sát xinh đẹp sẽ dịu dàng, nào có biết Sở Toàn chưa bao giờ nương tay với bọn tội phạm, từ lúc ở Hongkong cô đã có danh hiệu 'nữ La Sát' rồi.

"Các anh nghe cho kỹ đây, đội giám chứng của chúng tôi đã chứng thực được thành phần ma túy trên khăn giấy gần khu chứa hàng. Các anh có thể nói tờ giấy kia không phải của mình, nhưng tôi khuyên hai anh nên tìm lý do khác thuyết phục hơn một chút. Bởi vì chỉ cần so sánh đối chiếu DNA sẽ biết rõ mười mươi ngay. Đao Ba Cường, hôm nay anh hóng gió khá lớn sẽ không bị hắt xì chứ?" 

Sở Toàn nhướng mày trừng mắt Đao Ba Cường, ngay cả Lão Đổng bên cạnh cũng không khỏi run lập cập với cái nhìn dọa người này.

"Số ma túy kia đang ở đâu, hả? ... Sao? Không muốn nói sao?" 

Sở Toàn thấy hai người nhìn nhau không lên tiếng bèn quay đầu nhếch môi nói với Lão Đổng, "Xem ra ông Đổng của chúng tôi tức giận rồi nha!" 

Nói xong sầm mặt lại đi tới góc tường bắt chéo tay của hai người ra sau lưng. Một tiếng kêu gào thảm thiết lập tức vang lên, còng đã dính vào tay, "Hai anh cứ từ từ hưởng thụ..." Vỗ vỗ mặt của hai người, sau đó đi tới bên người Lão Đổng, tiếp tục nói:

"Để cho bọn họ nhảy tiếp đi, nhảy đến khi nào chịu mở miệng mới thôi!"

Nhất thời phía sau vang lên tiếng chửi rủa, "Cảnh sát lạm dụng tư hình, cảnh sát đánh chết người rồi..."

"Lấy hai cái bao chặn miệng họ lại!" Nói xong sải bước đi ra cửa.

Lão Đổng nhìn theo bóng Sở Toàn rời đi rồi bất giác lau mồ hôi lạnh trên trán, tự nhủ thầm, "Chẳng trách anh em đều nói phụ nữ là cọp! Ông đây cũng không dám cưới vợ nữa..."

Phải công nhận cách của Sở Toàn hiệu quả tàn bạo hơn hình phạt nhảy ếch nhiều. Nếu nhảy không ngừng 10 phút, 20 phút thì còn chịu được, nhưng một giờ, hai giờ tra tấn thì dù có là vận động viên cũng bó tay chứ huống chi mấy con nghiện này, còn thống khổ hơn giờ lên cơn độc nghiện. Kỳ thực loại 'vận động' này không lạ lẫm gì trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, nhưng có lẽ ai cũng ngầm thừa nhận hình phạt riêng biệt này của Sở Toàn quá ác độc. Hai tay bị còng phía sau sẽ rất khó duy trì cân bằng, dĩ nhiên càng dễ kiệt sức, hao mòn thể lực, làm tan rã ý chí chống cự...

Từ phòng phỏng vấn số 5 đến phòng số 1 cũng không xa lắm, Sở Toàn vẫn đang suy tư tìm cách đối phó tên Lý Hải Thiên kia. Cô vừa vào cửa nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo phách lối của gã thanh niên, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ vẻ hơi ngổn ngang.

"Các người đang giở trò quỷ gì? Tại sao không gọi điện thoại ra ngoài được?" 

Gã đàn ông vừa thấy Sở Toàn liền kích động lôi kéo tay cô. Sở Toàn cười thầm, chỗ này mà xài được điện thoại mới gặp quỷ! Cô lộ vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng gỡ tay mình ra.

"Lý tiên sinh, anh giữ bình tĩnh sẽ tốt hơn. Vật dụng nơi đây đều là tài sản quốc gia, hư hại sẽ phải bồi thường gấp đôi!", Sau đó đi tới cạnh cửa nháy mắt với cảnh viên đang đứng gác, "Tiểu Ngô, lấy điện thoại riêng đến đây, nhân tiện rót chén trà cho Lý tiên sinh."

"Yes madam!" Tiểu Ngô hiểu ý, mỉm cười với Sở Toàn.

Trà nhanh chóng được đem đến, Sở Toàn tươi cười quan sát Lý Hải Thiên.

"Lý tiên sinh, trà ở sở cảnh sát không phải loại đẳng cấp gì, hy vọng anh không ngại..."

"Rốt cuộc các người muốn sao mới chịu thả tôi ra?" 

Lúc này Lý Hải Thiên đã mất hết khống chế, không liên lạc được với người nhà làm gã rất bất an, nhìn người phụ nữ này cười càng khiến gã căng thẳng tới cực điểm. Điện thoại riêng vẫn chưa được đem đến, gã biết mình nhất định đã bị người phụ nữ trước mắt đùa bỡn.

Vẻ khẩn trương của Lý Hải Thiên lọt hết vào mắt Sở Toàn, với kinh nghiệm phá án nhiều năm, cô hầu như có thể xác định suy đoán của mình là đúng, chỉ cần chút thời gian thôi, cô lập tức lạnh nhạt nói:

"Chờ sau khi điều tra mọi chuyện rõ ràng, chúng tôi dĩ nhiên sẽ thả anh!"

Ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi mặt gã. Trong lúc cô đang nói chuyện thì Tiểu Kha mang bản báo cáo kiểm nghiệm vào.

"Đúng như dự đoán của Madam!"

Sở Toàn mỉm cười nhận lấy bản giám định, liếc mắt nhìn nội dung rồi quay đầu mỉm cười:

"E rằng Lý tiên sinh tạm thời chưa thể đi được. Anh bị tình nghi mua bán ma tuý, bây giờ tôi đại diện cho cảnh sát chính thức bắt giữ anh. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng lời nói của anh sẽ được ghi lại làm bằng chứng trước tòa!"

"Cô dựa đâu nói tôi liên quan đến án ma túy? Tôi muốn gặp luật sư của tôi!"

"Có thể, nhưng trước khi gặp luật sư, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, bùn xanh dưới chân anh là từ đâu?"

"Cô nói tôi có quyền giữ im lặng mà!" 

Tuy gã nói như vậy nhưng vẫn không tự chủ giơ chân lên nhìn, quả nhiên có dính gì đó màu xanh.

"Dù anh không nói, tôi cũng biết, bùn xanh này là do anh giẫm phải bên cạnh thùng hàng ở cảng Loan Thôn, đúng không? Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh anh vừa tiến hành giao dịch ma túy cách đây một giờ!" 

Thấy gã đàn ông đỏ mặt muốn đứng lên, Sở Toàn nhấc tay vẫy một cái, "Đương nhiên anh có thể thề thốt phủ nhận, nhưng anh nhất định không biết trên đời này có hàng ngàn hàng vạn loại tảo khác nhau. Bùn xanh dưới chân anh là lục tảo, hồng tảo, kim tảo hoàn toàn trùng khớp với lớp rêu dưới chân thùng chứa hàng. Tảo sinh trưởng cùng một môi trường tự nhiên sẽ có cùng hàm lượng nước và không khí, chỉ cần tách chúng ra sẽ sản sinh biến hóa rất lớn. Nói cách khác, anh cứ bảo là trùng hợp sẽ rất khó khiến quan tòa tin tưởng. Lý tiên sinh, anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?"

Nghe xong lời ấy, sắc mặt Lý Hải Thiên thoáng chốc trắng nhợt. Sở Toàn thấy đã đạt được mục đích liền im lặng quay người đứng dậy. Lúc gần đi, cô nheo mắt liếc nhìn ống quần của Lý Hải Thiên lần nữa:

"Chúng tôi nhất định sẽ tìm được, quyết không buông tha bất kỳ tội phạm nào!"

Sau đó, cô đạp lên đôi cao gót năm phân đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Cô một mình đứng giữa hành lang để cơn gió nhè nhẹ phất qua hai gò má, nhưng chứng kiến hình ảnh bận rộn lục soát người trong phòng, tự dưng cô lại cảm thấy buồn bực. Tuy Sở Toàn tự tin nói 'Nhất định sẽ tìm được', qua phản ứng vừa nãy của Lý Hải Thiên, cô có thể khẳng định ma tuý đang ở trên xe, nhưng tại sao tìm lâu như vậy rồi vẫn không có thu hoạch, rốt cuộc đã giấu đi đâu?

Ngay khi Sở Toàn đang ảo não, bỗng có một bài nhạc chuông vui vẻ chen ngang suy nghĩ, 'Hai con con cọp, hai con con cọp, một con không có lỗ tai, một con không có đuôi...' Nếu có ai đi ngang quan sát kỹ sẽ phát hiện madam Tạ ngày thường nghiêm túc đang nở nụ cười ngây ngô.

"Alo, Tạ tỷ tỷ, làm gì đó?"

"Phá án!" 

Sở Toàn nghe ra tâm tình vui vẻ của quỷ nhỏ, hình như từ lúc quen biết em ấy đến nay không hề thấy em ấy buồn phiền, tâm tình của cô vô hình bị cảm hoá theo, ngữ khí không khỏi mềm mại.

"Hả? Em không quấy rối chị chứ? Ai u! ..."

"Sao? Em đang làm gì à?" 

Trong ống nghe truyền đến âm thanh lộn xộn khá lớn khiến tim cô cũng căng thẳng theo. Qua hồi lâu mới có tiếng vang.

"Không có chuyện gì, em ở nhà chị đập nồi đập chén chơi, he he, đùa với chị thôi, em đang rửa tôm hùm nè, mà nó xấu lắm, dám kẹp đầu ngón tay của em, ô ô ô... Đau quá..."

"Chảy máu rồi hả? Chảy máu thì dán băng cá nhân lên, không được để dính nước, biết không?" 

Sở Toàn nghe bên tai truyền đến âm thanh đau đớn, giọng nói liền cấp thiết.

Có thể Y Tiêu cố tình trấn an người kia bớt lo nên thản nhiên đùa giỡn:

"Chảy máu, toàn bộ thau nước đều đỏ lòm, làm sao bây giờ, Tạ tỷ tỷ? Không ngờ ăn tôm hùm lại phải trả giá bằng máu..."

Lúc này, người luôn mạnh mẽ, minh mẫn như cảnh sát Tạ cũng không hề hoài nghi lời trêu chọc kia, trái lại còn hết sức tin tưởng, tiện đà mắng:

"Em ăn món nguy hiểm như vậy làm gì? Em ăn nó nên nó mới cắn á!"

"Cũng vì hầu hạ chị đấy! Người ta muốn nấu cháo hải sản cho chị, chẳng phải đó là món người Hong Kong nào cũng thích sao!"

"Em quan trọng hơn đồ ăn! Chảy nhiều máu như vậy, em muốn ăn bao nhiêu tôm hùm mới bù đắp được?"

"Được rồi, được rồi, em đâu có yếu đuối đến vậy! Hừ! Em cũng đâu phải là đứa dễ trêu, nó cắn em, em liền lấy chảo đập nó, đoán chừng lúc này đã bị hôn mê rồi, ha ha..." 

Sở Toàn cười nghe giọng cười dí dỏm vui vẻ, trong đầu tràn đầy hình ảnh Y Tiêu quệt mồm dùng ngón tay đâm con tôm hùm bị ngất, thầm nhủ 'Rốt cuộc tiểu tổ tông này từ đâu bay tới?!' cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Được rồi, không nói nữa, chị chuyên tâm phá án đi, nhớ về nhà sớm, cháo nguội không ngon đâu!"

"Ừ... Tiêu!"

"Hả? Chuyện gì?" 

Y Tiêu nghe ra giọng nói mệt mỏi của Sở Toàn cũng không vội truy hỏi, chỉ chờ chị ấy mở miệng.

"Tiêu, nếu em có đồ giấu ở trong xe nhưng tìm hoài không ra thì em sẽ làm gì?"

"Đồ đó có quan trọng không?"

"Rất quan trọng!"

"Nếu vật đó có giá trị vượt qua chiếc xe thì e sẽ đem xe đi hủy!" 

Y Tiêu nhấn mạnh từng chữ từng chữ, Sở Toàn vĩnh viễn cũng sẽ không biết con oắt này đang vừa nói vừa 'liều chết' khui bao gia vị.

Đương nhiên Y Tiêu cũng sẽ không ngờ câu nói vô tâm của mình lại nhận được lời thơm của mỹ nhân ở cách xa ngàn dặm:

"Ha ha, Tiêu, em thật tài tình, chị yêu em chết được! Đêm nay chờ chị về nha, cúp trước, bye bye..." 

Sở Toàn nói xong như một thiếu nữ hoài xuân chạy bay xuống lầu, xông thẳng vào đại viện.

Bên kia, Y Tiêu sững sờ cầm gói gia vị chưa kịp mở, từ từ tỉnh táo lại, vỗ nhẹ hai gò má mình.

"Ai ya, Tạ tỷ tỷ nói yêu mình, không biết có phải Chu tiên sinh vừa giỡn không ta?" 

Cô khó tin tàn nhẫn nhéo bắp đùi mình một cái, cảm giác đau đớn rõ rệt mới mới dám xác định mình không bị Chu công chọc ghẹo mà là bị Tạ tỷ tỷ đùa giỡn.

"Tạ tỷ tỷ thổ lộ với mình đó ư..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com