ZingTruyen.Info

Bhtt Done Danh Cap Trai Tim Thinh The Linh Nhan

Sự xuất hiện bất ngờ của Tư Vi không khiến Y Tiêu vui mừng mà còn dồn cô vào tuyệt vọng.

"A Vi, thật ra chị không nên đến đây!"

Đây vốn là chuyện riêng của Y Tiêu, cửu tử nhất sinh cũng được, một đi không trở về cũng được, một mình cô gánh chịu là được, nhưng lỡ như người thân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô có chết cũng không yên lòng.

"Chị không nên đến đây, còn em thì nên đến sao?"

Tư Vi vừa nói vừa lôi một thứ từ thắt lưng ném vào đám đông, "Chị cũng không thể bỏ qua cơ hội nổi tiếng sau trận chiến này được. Gã Trần Kính Hiên này thực sự không phải dân kinh doanh, dựa vào danh tiếng của em lại có thể ra giá một cánh tay chỉ có 50 vạn, thật là xấu hổ bên nhà ngoại quá đi!"

Vật đó trượt dài trên sàn và phát ra tiếng kêu lục cục, nhìn từ bên ngoài nó giống như một chai rượu bình thường. Y Tiêu nghe thấy động tác này lập tức thay đổi sắc mặt, cô đã theo Tư Vi lên cây trộm trứng, xuống biển bắt cá khi còn nhỏ nên tuyệt đối không xa lạ gì với món đồ này. Tuy nó không nằm trong danh mục vũ khí, nhưng trước giờ đều được hai người gọi là 'món phải có cho chuyến du lịch về quê giết người cướp của', có thể thấy lực sát thương của nó không tầm thường.

Quả nhiên chưa kịp tránh thì Tư Vi đã quăng cái chai đi, Y Tiêu bị bạo tạc suýt nôn ra máu, cô xoa xoa bộ ngực đau âm ĩ của mình, ngay lập tức có một mùi khét bốc lên từ đám quân địch, sau đó là những tiếng rên thảm thiết như thể họ đang bước vào Địa ngục A tì.

Tiếp đến, một gã đàn ông đang bốc cháy loạng choạng chạy ra khỏi đám đông lao về phía họ. Y Tiêu chưa kịp ra tay ngăn cản thì gã đã té ngã trên mặt đất biến thành một đống tro tàn, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ khiến đám người may mắn tránh thoát không khỏi lạnh sống lưng.

"A, đã đến đây chơi rồi mà còn không vui vẻ thì thật hổ thẹn với uy danh nữ hiệp của chị quá!"

Y Tiêu nhìn ngọn lửa nhỏ trong mắt Tư Vi, bất đắc dĩ lắc đầu.,"Sao chị lại biến thái y chang Trần Kính Hiên vậy..."

Một phát súng được bắn ở góc 45 độ, viên đạn trượt qua bức tường ghim vào đầu của một gã ngoài hành lang khác khiến gã ngã xuống mà không kịp trối.

"Chị thích cái lò sát sinh này."

Một câu nói dứt khoát, động tác tay cũng lưu loát và sạch sẽ. Hai người tựa lưng vào nhau rồi chậm rãi đi lên cầu thang, thoải mái xông về phía trước. Y Tiêu có thể quay lưng về đối thủ mà không cần sợ hãi, bởi vì chỉ cần có Hạng Tư Vi bên cạnh, mọi chuyện sẽ được an toàn.

"Chà, em có cảm thấy âm thanh xèo xèo giống hệt như bít tết nóng hổi không? Ôi, chị nhớ tay nghề món ăn của Tư Hàm quá, trở lại nhất định phải đòi chị ấy làm bít tết rượu đỏ mới được."

Nghe xong lời này, Y Tiêu quyết định đời này sẽ không bao giờ ăn thịt bò bít tết nữa, "Chị đến đây thì ai chăm sóc cho Tư Hàm và Đô Đô?"

"Em thì có khác gì chị, làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngay cả con ruột cũng vứt bỏ, nó cũng mang họ Y, tất cả mọi người đều có phần mà, em đừng có quỵt nợ!"

"Được rồi, nếu lần này chúng ta có thể toàn thân trở ra, em hứa với đồng chí Hạng Tư Vi sẽ ở nhà giúp chồng dạy con!"

Hai người vừa nói vừa cười vừa xông pha đánh trận, từng bước cẩn thận, đề phòng chặt chẽ, không hề sợ chết, ai dám liều mạng đến gần thì đầu sẽ lập tức nở hoa nên chẳng có người nào tiếp cận.

Khi đi đến góc cầu thang, hai người không thể mạo hiểm tiến lên nữa, bởi vì qua ánh đèn, họ có thể nhìn thấy bóng người núp sẵn hai bên góc, hẳn là không dưới mười người, mà vị trí của hai người lại đang ở thế yếu, nếu bọn người kia vây kín tấn công từ nhiều phía sẽ thiệt thòi lớn.

Hai cô đều biết rõ không thể chần chờ lâu nữa, nhưng ai cũng không lộ ra vẻ sợ hãi. Họ trao đổi ánh mắt, với sự ăn ý lâu năm, chỉ cần một cái nhìn liền hiểu đối phương đang nghĩ gì.

"Tiêu Tiêu, chúng sắp hết đạn rồi, phải tốc chiến tốc thắng!" Chẳng bao lâu, Tư Vi mới hạ cổ họng nói với người phía sau.

"Ừm..."

Tiếng 'ừm' vẫn còn trong mũi Y Tiêu thì hai khẩu súng lục đồng thời cũng xuất hiện dọc theo góc tường, nhưng kẻ địch chưa kịp bóp cò thì đã có người nổ súng khiến gã ôm cổ tay ngã xuống đất, Y Tiêu lập tức thừa dịp tiến về phía trước giơ súng bắn phá.

"Đồ ngốc! Mẹ cậu không dạy cậu đừng tin lời phụ nữ sao?"

Tư Vi Tư Vi hùng hổ chửi rủa, tay yểm hộ cho Y Tiêu, "Thứ không thể thiếu trong đời bà chính là đạn, sát nhân thì làm sao có thể thiếu đạn? Lúc nãy nói đùa thôi!"

Nhìn đối thủ lần lượt ngã xuống, khóe miệng Tư Vi cười đến toác cả mang tai, "Thật đã, lâu rồi chưa thấy sướng như vậy a!"

Nhìn người mặc đồ đen cuối cùng ngã xuống đất, Tư Vi và Y Tiêu không khỏi vỗ tay hoan hô "yeah!" Đây là thói quen của hai người lúc hạ màn. Tư Hàm từng không ngừng nhắc nhở cả hai đừng quá đắc ý, tự phụ rất dễ hỏng việc, nhưng thói đã thành quen thì không đổi được, huống chi suốt bảy năm nay chẳng có xui xẻo gì, nhưng lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong vũng máu, một nòng súng bạc chậm rãi giơ lên. Tia sáng lóe lên khiến Tư Vi bừng tỉnh, cô không kịp suy nghĩ đã đẩy Y Tiêu qua một bên.

"Đùng" một tiếng, viên đạn xé rách lớp áo và xuyên vào cơ thể nghe vô cùng chói tai.

"A Vi?!"

"Không sao, không sao đâu. May mà bà đây mặc áo chống đạn."

Tư Vi giơ một tay chặn Y Tiêu, một tay ôm bụng nhỏ, mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ.

"Nhưng mà da thịt vẫn đau quá à! Hay Tiểu Tiêu Tiêu giúp chị xoa đi, như vậy sẽ đỡ đau hơn." Bàn tay che bụng dưới của cô duỗi ra, nhìn Y Tiêu với đôi mắt tràn đầy mong đợi và bất mãn.

"Đừng đùa!" Y Tiêu câm nín, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của đối phương, "Thật sự không sao chứ?" Đến khi đầu ngón tay chạm vào vai Tư Vi có cảm giác cứng ngắc không giống quần áo bình thường mới yên tâm.

"Chị cởi quần áo ra cho em kiểm tra sẽ biết ngay!"

Tư Vi tà tà cười, thấy Y Tiêu tức giận xoay người mới thu lại lúm đồng tiền, sau đó cô vô thức nắm chặt lấy tay người kia, bất giác nhíu mày nhìn người trước mặt.

"Trần Kính Hiên, mau ra đây, chẳng phải anh nói muốn mời tôi ăn sao, thế nào lại không thấy tăm hơi, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của anh? Thật là keo kiệt!"

"Trần Kính Hiên, anh đúng là rùa đen rút đầu, à không, nói anh là rùa thì thật sự xúc phạm anh Rùa quá!"

Nghe thấy tiếng chửi của Y Tiêu, Hạng Tư Vi vốn luôn coi mình là 'bà tám' cũng bị kích động xông ra hỗ trợ. Tuy rằng giọng nói này nghe có chút thiếu tự tin, nhưng Y Tiêu đang bận tìm người cũng không để ý lắm.

"Con Rùa còn có cái mai cứng, tôi thấy dáng vẻ Tiểu Bạch Kiểm của anh giống con tôm luộc hơn, trên đầu toàn là...."

Cái gì khó nghe Hạng Tư Vi đều mang ra mắng, ngay cả Y Tiêu cũng nghe không lọt tiếng chửi của người đàn bà chanh chua bên cạnh, mà gã 'rùa đen rút đầu' cũng không có động tĩnh, hình như thực sự đã bỏ trốn rồi.

Hai người phụ nữ vừa mắng vừa đi đến một cánh cửa, bên trong có tiếng sột soạt nhỏ đến độ gần như không nghe được. Y Tiêu nhíu mày. áp tai vào cửa rồi liếc nhìn đối phương. Cô nhấc chân đạp vào cửa một cái, sau đó hai người cấp tốc trốn sang hai bên. Họ vốn tưởng rằng cánh cửa không dễ phá nhưng không ngờ nó bỗng nhiên từ từ mở ra.

Ánh sáng yếu ớt bên trong cánh cửa kéo ra một bóng đen dài, Tư Vi mở súng máy chỉa vào bóng tối, cùng với tiếng 'bằng bằng' chính là giọng rên rỉ của phụ nữ. Y Tiêu ra hiệu cho Tư Vi rồi lặng lẽ thò đầu vào liền trông thấy một bóng người bị trói trên ghế, người nọ không ngừng lắc đầu, miệng phát ra âm thanh 'ưm ưm'.

Quần áo người kia đang mặc rất quen, thậm chí tiếng nức nở cũng rất thân thuộc, âm thanh 'ưm ưm' trong miệng người đó lọt vào tai Y Tiêu bỗng trở thành tiếng kêu cứu.

"Y Tiêu cứu chị, Y Tiêu cứu chị!"

"Sở Toàn, là chị phải không?" Còn chưa kịp suy nghĩ, Tiêu Tiêu đã chạy về phía bóng người nọ.

"Y Tiêu, em điên rồi, đó không phải là Tạ Sở Toàn đâu"

Tạ Sở Toàn sẽ không mặc nguy hiểm mà cầu cứu người mình yêu. Tạ Sở Toàn sẽ lắc đầu khi nghe thấy giọng của Y Tiêu, sẽ không cam nguyện để người yêu sa thân vào hiểm cảnh. Nhưng giờ khắc này, Y Tiêu đã không còn nghe người bên cạnh nói gì nữa, cô lắc mình chui vào cửa, Tư Vi chưa kịp nắm lấy góc áo đã trông thấy một tia sáng màu đỏ chiếu thẳng vào sau đầu của người trước mặt.

"Y Tiêu, mau nằm xuống!"

"Đùng!"

"Đùng!"

Hầu như là xuất phát từ bản năng, Y Tiêu cùng Tư Vi tách ra rồi nổ súng vào hướng 3 giờ và 10 giờ, sau đó lập tức nghe thấy tiếng 'bịch' như có gì đó rơi xuống đất, Y Tiêu nhìn lại mới phát hiện người bên cạnh đã ngã quỵ.

"Tư Vi?"

Y Tiêu vội vàng nằm xuống, dùng tay và chân bò đến bên cạnh Tư Vi, sờ soạng khắp người cô.

"Không sao, không sao, bà đây có áo chống đạn hộ thể, khụ khụ..." Giơ tay lên đã dính máu đỏ tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info