ZingTruyen.Info

Bhtt Cover Wenrene Chang Tha Uong Chen Manh Ba Thang

Mặt trời dần ngả về phía Tây, ráng chiều ảm đạm. Tia nắng vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ trong căn nhà tre giữa rừng, người nằm trên giường từ từ thức giấc.

Tầm nhìn trở nên rõ ràng, hình ảnh đầu tiên đập vào mi mắt là tấm màn lụa vàng nhạt cùng chiếc chăn trắng tinh đắp lên người. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, hòa với mùi Long Diên Hương khiến nàng lập tức thanh tỉnh.

Nàng đưa mắt nhìn nghiêng sang một bên, phát hiện người mình muốn tìm đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn gần đó, tập trung tinh thần đọc sách trên tay. Ánh hoàng hôn phủ một lớp màu vàng kim lên mép tóc, bao lấy đường gò má mềm mại xinh đẹp, tạo nên cảm giác ôn hòa.

Bùi Châu Hiền khẽ thở dài, tâm trí cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lúc hôn mê, nhất định là người này đã mang nàng về đây mà. Nhớ lại khoảnh khắc nghe được tiếng kêu thất thanh trước khi ngã xuống đất, Bùi Châu Hiền bất giác giãn mi, đáy lòng dễ chịu như có dòng nước ấm chảy dọc khắp người.

Thật tốt quá... Dù rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng người này vẫn an toàn trở về bên mình, mặc dù không thể gần gũi, nhưng ít nhất có để ý, vẫn cảm nhận sự tồn tại của đối phương một cách chân thực như vậy. Phảng phất như linh hồn trống rỗng đã được lấp đầy, tuy loại tâm tình thất lạc rồi lại tìm về này mang đến cảm giác đau đớn, nhưng vẫn khiến nàng mừng phát khóc.

Đúng lúc này, quyển sách được lật sang trang tiếp theo, tiếng động nhỏ bé trong căn phòng yên tĩnh trở nên đặc biệt vang dội. Giữa những hàng chữ, người bên bàn hồi phục tinh thần, phát hiện người trên giường đã tỉnh. Nhưng nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, không hề mở miệng nói câu nào.

Thái độ lạnh lùng như trong dự liệu, người trên giường chậm rãi nhếch môi, ánh mắt rung động: "Em biết là người không nỡ mà."

Tôn Thừa Hoan hơi biến sắc, nàng nhíu mày: "Đừng có hiểu lầm."

Bùi Châu Hiền dường như không nghe thấy câu nói lãnh đạm kia, đôi mắt vẫn dịu dàng, chợt nhận ra thứ trong tay đối phương là sách y học. Phút chốc nàng thấy kì lạ, sau đó như nghĩ tới điều gì, nàng chợt ảm đạm, lập tức chống giường định ngồi dậy.

Thấy thế, Tôn Thừa Hoan liền bước tới bên giường định giúp đỡ, lúc vươn tay ra thì bất chợt dừng lại. Tựa hồ là cực kỳ kinh ngạc, nàng bối rối thu tay về, nhưng rồi lại thấy hành động này quá mức giấu đầu hở đuôi, vì vậy nghiêm mặt ho nhẹ hai tiếng, nói: "Tỉnh rồi thì đi đi."

Người trên giường bực bội đến mức muốn trợn mắt liếc xéo nàng.

"Thật sự sốt ruột muốn đuổi em đi như vậy sao?" Bùi Châu Hiền cắn môi, nàng nghiêng người định kéo tay Tôn Thừa Hoan, không ngờ đối phương gượng gạo lùi bước, giữ khoảng cách với nàng.

Bùi Châu Hiền ngẩn ngơ, bàn tay lúng túng khựng lại giữa không trung, cuối cùng buông thõng. Những tổn thương cũ đã tích lũy thành một bức tường dày, cần phải mất một thời gian mới dần dần xóa bỏ. Mình quá vội vàng rồi.

"Xin lỗi..."Bùi Châu Hiền cúi đầu, mái tóc đen che phủ nên không rõ biểu tình, nhưng vẫn có thể thấy được sắc mặt nàng tái nhợt, hai hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy.

Tôn Thừa Hoan quay đầu, cuối cùng nhẹ giọng: "Cơ Lan đã nói hết rồi đúng không?" Ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp. "Mối quan hệ giữa nàng và Cấm Hề... cùng Phác Bảo Kiếm?"

"Phải." Bùi Châu Hiền ngồi bên mép giường, tiếp nhận áo choàng Tôn Thừa Hoan lạnh lùng đưa qua, nàng khoác lên người, sau đó trả lời: "Cơ Lan đã nói chuyện với em, chuyện giữa người và Cấm Hề, em cũng hiểu đại khái rồi. Trước đây... em cứ trách oan người."

Nghe vậy, Tôn Thừa Hoan nhíu chặt mày, giọng nói không chút nhiệt độ: "Minh quân vốn bạc tình. Hết thảy chuyện này... là ta gieo gió thì gặt bão thôi."

"Người hối hận sao?" Nữ tử đối diện thê lương hỏi.

"Đúng." Tôn Thừa Hoan gật đầu.

"Thật không..." Bùi Châu Hiền thất thần, cười gượng gạo. "Em cũng hối hận, Tôn Thừa Hoan à." Nàng nắm chặt tay, cuối cùng mở miệng. "Có thể cho em một cơ hội nữa được không?" Nói đoạn, nàng tiến tới, biểu lộ vài phần bức bách. "Cho em được ở lại chăm sóc người, nhé?"

"Không cần." Tôn Thừa Hoan lạnh lùng cự tuyệt.

"Nhưng linh hồn người bị phong ấn, hiện giờ cũng không khác phàm nhân là mấy..."

"Ta không thích sự thương hại, nếu là vì áy náy thì cũng chẳng cần thiết." Dường như câu nói kia đã đụng chạm vào nỗi đau trong lòng, sắc mặt Tôn Thừa Hoan trở nên âm trầm. Nàng lạnh lùng xoay người, giọng nói càng thêm xa cách: "Hiện giờ ta sống rất tốt, không cần ai chăm sóc cả, dù linh hồn có bị phong ấn thì cũng vẫn hơn phàm nhân, ít nhất ta còn chút pháp lực, vẫn rất tự tại trên trần gian."

Nói xong, không chờ người phía sau kịp phản ứng, nàng liền cất bước ra ngoài cửa. Bùi Châu Hiền hoảng hốt đứng dậy: "Người đi đâu vậy?"

"Đi đâu kệ ta." Tôn Thừa Hoan vẫn không dừng lại, chỉ lạnh lùng nói: "Nàng muốn làm gì thì làm."

"Tôn Thừa Hoan..." Bạch y mỹ nhân buồn bã đứng nguyên tại chỗ, chứng kiến thân ảnh kia xa dần, nàng khẽ siết hai tay, sau đó thình lình nhíu mày, kiên quyết đuổi theo...

...

"Vân Ly ơi, chủ bộ tỷ tỷ, Ly nhi à..."

Bên trong thư phòng nào đó ở Minh Giới, một nữ tử mặc y phục nâu nhạt đang ngồi ngay ngắn trước án kỷ, chăm chú phê duyệt công văn trên bàn, người bên cạnh thì bĩu môi làm nũng: "Nói chuyện với người ta đi mà."

"Muội tới đây cũng được một canh giờ rồi đó, nữ vương không kêu muội về sao?" Nữ tử hơi liếc mắt, vẫn cúi đầu viết chữ, giọng điệu lãnh đạm.

Tiểu thị nữ không vui, nàng đổi sang vị trí đối diện cách nhau bằng một cái bàn nhỏ hẹp rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng mặt người nọ lên, để nàng ấy mặt đối mặt với mình, oán giận nói: "Tỷ cũng biết đã qua một canh giờ rồi, muội vất vả lắm mới đến gặp tỷ, vậy mà tỷ cứ lạnh nhạt thờ ơ với muội."

Câu nói oan ức khiến chủ bộ đại nhân cong môi, nàng nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng giải thích: "Gần đây nhiều việc, Bùi đại nhân phải đi vắng một thời gian, Phán Quan còn phải xử lý công vụ trên cầu Nại Hà, cho nên ta cũng không rảnh như trước được."

"Hứ..." Tiểu Khê rũ mắt kêu hừ một tiếng, sau đó rầu rĩ ngồi xuống, không ồn ào nữa. Nàng cũng biết Minh Giới mấy ngày nay bất thường, công việc trong Tuyên Chính Viện hiển nhiên là bận bịu hơn, nhưng bị người yêu bỏ bê như thế, tâm tình không khỏi ai oán.

Vì vậy, tiểu thị nữ nào đó ngoài mặt giận dỗi, nhưng trong lòng thì âm thầm xót xa cho người trước mặt, nàng đứng dậy nói: "Thôi muội đi đây. Dù sao... muội cũng đâu quan trọng bằng mấy thứ kia trong lòng tỷ chứ." Vừa định xoay người, không ngờ người nọ túm tay kéo lại.

"Đợi đã." Vân Ly đè lại vai Tiểu Khê, sau đó vươn người hôn lên gương mặt trắng mịn của nàng, cười nói: "Hừ hừ, phải đóng dấu trước đã, phòng ngừa muội ở bên nữ vương quá lâu, có ngày thay lòng đổi dạ mất."

Tiểu thị nữ sửng sốt, lập tức lấy tay che cái mặt nóng như thiêu đốt của mình: "Đáng... đáng ghét..."

...

Thật sự... rất đáng ghét. Tôn Thừa Hoan bực bội thầm mắng một câu, lạnh lùng bước nhanh hơn. Hình ảnh lại quay về vùng núi hoang trên nhân gian, xuất hiện nên cảnh tượng này:

Trên con đường mòn bên bờ sông, một trước một sau đi rất nhanh, người này thì khó chịu, người kia thì mỉm cười. Dần dần, khoảng cách giữa các nàng thu hẹp lại, bạch y mỹ nhân càng tăng tốc cước bộ, cuối cùng trở thành song song bước đi.

Lúc này đang là chạng vạng, mặt trời sắp khuất sau rặng núi, còn lại những tia nắng le lói rực rỡ trước khi bầu trời hoàn toàn tối hẳn. Trên mặt sông, sóng gợn lăn tăn, điểm từng ánh vàng lấp lánh, phản chiếu hình bóng vặn vẹo méo mó. Hai chú chim đậu trên tán cây ven đường bị những tiếng bước chân quấy nhiễu, chúng ngoẹo đầu nhìn hai thân ảnh bên dưới, cặp mắt đen láy trong suốt tỏ vẻ tò mò hiếu kỳ.

Tôn Thừa Hoan toát cả mồ hôi hột, không ngờ sau khi linh hồn bị phong ấn, đến Bùi Châu Hiền cũng không bì nổi... Nàng cắn răng, đột ngột đổi phương hướng về chỗ ở của mình. Người sau lưng vẫn kiên nhẫn đuổi theo, đi mãi đi mãi, nàng vẫn không thoát được.

Tôn Thừa Hoan càng thêm tức giận, lúc hai người tới gần hàng rào tre trước cửa nhà, Tôn Thừa Hoan chợt ngừng bước, nhíu mày: "Rốt cục nàng muốn gì hả?"

"Em muốn ở bên người." Bạch y mỹ nhân đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, giọng nói không hề lộ vẻ mệt mỏi, âm điệu trong veo đầy kiên định: "Người đi đâu, em theo đó."

"Tại sao muốn ở bên ta? Chẳng phải trước đây nàng luôn muốn rời khỏi ta, luôn hận ta trói buộc nàng sao?" Dường như cơn giận bị đè nén đã lâu, nhất thời Tôn Thừa Hoan hơi kích động. "Bùi Châu Hiền, nàng đi đi. Ta đã trả tự do cho nàng rồi, nàng còn trở về làm gì? Sao cứ để ta phải thấy nàng chứ?"

"Em biết... người không muốn thấy mặt em." Bùi Châu Hiền cắn môi, đầu lưỡi chua xót: "Nhưng người cũng nói bây giờ em tự do rồi, muốn đi đâu cũng được. Vậy em muốn ở lại đây, em muốn được ở bên người."

"Nàng!" Tôn Thừa Hoan siết chặt hai tay, trầm mặc nhìn nữ tử bướng bỉnh trước mặt mình. Đáy lòng lộn xộn phức tạp, không rõ là vô cùng tức giận hay kinh ngạc, hay... uất ức lẫn sung sướng bất ngờ nữa.

"Bùi Châu Hiền, đủ rồi..." Tôn Thừa Hoan sầu não lùi về sau một bước. "Vì sao nàng cứ phải làm xáo trộn cuộc sống của ta, nàng về Minh Giới mà tiếp tục chức vụ Mạnh Bà của mình không được sao, hoặc lên đế đô Thương Kỳ tìm một chỗ nào đó mà sống qua ngày. Chẳng phải nàng luôn muốn trở về nhân gian, muốn gặp lại tên nam nhân kiếp sau đó sao?"

"Ta đã bỏ cuộc rồi, sẽ không giam cầm nàng nữa, nàng có thể đi khỏi đây, còn tới tìm ta làm gì... Tại sao nàng cứ...khốn nạn..."

Phảng phất như muốn xả hết cơn giận, cuối cùng không biết phải nói gì nữa. Bùi Châu Hiền chưa bao giờ thấy Tôn Thừa Hoan như vậy. Yếu đuối, phẫn hận, mông lung... hệt như chính bản thân nàng trước đây.

"Phòng bếp ở đâu?" Bạch y mỹ nhân luôn cúi đầu im lặng bất chợt mở miệng hỏi.

Bị ngắt ngang, nhất thời Tôn Thừa Hoan đơ người, nàng kinh ngạc há hốc miệng, quên mất mình định nói gì. Sau đó nàng giơ tay chỉ về một hướng cách đó không xa: "Ở... phía tây đằng sau nhà." 

Vừa dứt lời, người trước mặt liền đi sượt qua vai nàng.

"Này, nàng muốn làm gì?" Lập tức Tôn Thừa Hoan xoay người, lên tiếng gọi lại. Y nhân căm hận quay đầu nhìn nàng, đôi mắt ửng đỏ, tức tối nói: "Đi nấu cơm ăn, ra ngoài lâu như vậy, chẳng lẽ người không đói chắc?"

... Ế? Tôn Thừa Hoan ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ, mặc cho Bùi Châu Hiền mở cửa vào cổng sau.

Có điều, lúc hai người lướt qua nhau, Tôn Thừa Hoan rõ ràng thấy khóe mắt đối phương long lanh, cước bộ gấp gáp trở nên hơi loạng choạng.

...

——————————————————————————————————

Bùi Châu Hiền: Trước đây có một đoạn ái tình chân thành xuất hiện trước mặt ta, thế nhưng ta không biết cách quý trọng, mãi đến khi mất rồi ta mới thấy hối hận, không một ai trên đời mà không trải qua một lần đau khổ. Nếu như ông trời cho ta thêm một cơ hội, ta... nhất định ta sẽ vì nàng ấy mà dành trọn cả đời mình để làm...

Tôn Thừa Hoan: Phụt!!!

Bùi Châu Hiền:...Làm cơm.

Tôn Thừa Hoan: Khụ khụ ( lau vết máu bên khóe miệng) Vậy... vậy hả...

Bùi Châu Hiền: (lườm mắt) Có vẻ như người không hài lòng cho lắm?

Tôn Thừa Hoan: Ách, hài lòng hài lòng (≧▽≦)~~ Lời thổ lộ cực xúc động muah muah muah!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info