ZingTruyen.Com

Bhtt Cover Wenrene Chang Tha Uong Chen Manh Ba Thang

Tảng sáng, hậu viện Quỳnh Hoa Điện, lại một luồng khói bếp tỏa ra từ kẽ lợp ngói đen. Sương mù trắng xóa bị gió thổi tán loạn, tản vào nhánh hòe rậm rạp. Một chú chim nhảy xuống từ trên cành, nhẹ nhàng đáp bên bệ cửa sổ, đôi mắt đen láy xoay chuyển, nghoẹo cái đầu nhỏ quan sát cảnh tượng bên trong.

Trong phòng, nồi Tử Sa trên lò đang sôi ùng ục, bọt nước nổi cuồn cuộn. Bạch y nữ tử cầm muôi cán dài đang đứng trước bếp lò, từ tốn khuấy đều nước canh.

Nàng bỏ một nắm hoa lạc lối vào nồi rồi hạ lửa nhỏ xuống. Trong lúc yên lặng chờ đợi, nàng quay đầu nhìn sang bức tường cách mình không xa, chốc sau ánh mắt liền ảm đạm. Chiếc gương lớn trên tường không hề có động tĩnh, trong gương chỉ toàn một màu đen vô tri.

Đã mấy ngày rồi... Nàng ấy vẫn còn giận sao? Bùi Châu Hiền quay mặt, đôi mi thanh tú hơi cau lại, trong mắt ánh lên vài phần oán hận, động tác trên tay cũng dần mất tập trung.

Dường như chú chim nhỏ bên cửa sổ cũng cảm nhận được bầu không khí hôm nay khác thường, nó vỗ vỗ cánh, nghiêng đầu tới gần hơn rồi kêu chíp chíp hai tiếng, nhưng không nhận được sự chú ý của đối phương như mọi khi. Còn bạch y nữ tử bên kia thì vừa khuấy canh, vừa khép mở miệng thơm, hẳn là đang lẩm bẩm độc thoại.

"Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của mình." Nàng rải một nắm lá tro lạnh, tiếp tục lầu bầu: "Không nghe người ta giải thích đã vô cớ nổi cáu."

"Còn nói những lời quá đáng, làm như thể mình sai thật ấy."

"Vừa độc tài vừa nhỏ nhen... sao mà đáng ghét quá đi."

...

Mùi thơm trong nồi càng thêm đậm đà theo từng câu hờn giận. Bếp lửa tắt ngúm, canh đã hầm đủ rồi. Mỹ nhân buông cây muôi dài trong tay, cuối cùng liếc nhìn tấm kính đen kịt, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Không để ý đến mình sao..." Nàng cắn môi, ánh mắt rét lạnh. "Hừ, được lắm, để coi ai chịu thua trước." Nói xong liền thu hết nồi canh vào nhẫn trữ vật, xoay người đi ra ngoài cửa.

Ngày hôm đó, trên cầu Nại Hà chỉ có ba quỷ hồn được chuyển thế, uống xong Mạnh Bà thang, bọn họ liền bị dẫn đến bờ bên kia để đợi đến giờ vào cõi luân hồi. Bùi Châu Hiền xong việc sớm, định bụng mang mấy quyển thực đơn cũ đi dạy Tâm Tuyết nấu ăn. Trong khoảng thời gian trước và sau khi yêu Tôn Thừa Hoan, nàng phát giác bản thân đã lâu không ghé quán trà của Tâm Tuyết chơi rồi.

Đã qua mấy hôm... không biết người ấy thế nào rồi nhỉ. Bạch y mỹ nhân đột nhiên ngừng cước bộ.

"Cần gì phải quan tâm đến kẻ bạc tình đó chứ?" Nàng đổi sắc mặt, bước nhanh hơn về phía lầu các xa xa. Chợt thấy Sáp Kì đang dẫn theo một đội Minh binh đi ngang qua tại khúc quanh.

"Bùi đại nhân." Sáp Kì gọi lại, ra hiệu tên đội trưởng dẫn lính đi trước.

"Ty Mệnh có gì muốn nói với ta sao?" Bùi Châu Hiền dừng lại, nghĩ ngợi một lúc rồi men theo dọc đường đến gần.

Hắc bào nữ tử đối diện không còn đeo mặt nạ bạc nữa, lộ ra dung nhan yêu kiều nhưng vẫn khiến đối phương thấy rét lạnh, vừa xinh đẹp vừa gai góc. Sáp Kì khẽ nhếch mi, đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây ngài và vương thượng đang xích mích sao?"

Bùi Châu Hiền khẽ chột dạ, mím môi không nói.

"Thần nghe Tú Anh kể đêm qua vương thượng ra ngoài mua say, trước đây ngài ấy chưa hề có hành động như vậy." Đôi mắt lạnh lẽo của Sáp Kì nhìn chằm chằm người đối diện, thấy được sắc mặt đối phương hơi lộ vẻ xót xa, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, phảng phất như sáng tỏ tất cả. "Nếu muốn xóa bỏ hiểu lầm thì phải giải thích cho rõ ràng."

Đáy lòng Bùi Châu Hiền thót lên, nhưng rất nhanh quay về thái độ lãnh đạm, nàng dời mắt, nói: "Chẳng có gì để giải thích cả, dù sao... nàng ấy cũng đâu có tin tưởng ta." Giọng điệu hờ hững không chút dao động, nhưng cuối câu lại lộ vài phần chua chát.

"Ồ..." Hắc bào nữ tử chợt buồn cười lắc đầu, tựa như nắng ấm giữa mùa xuân se lạnh. "Tú Anh nói đúng, hai ngài vừa bướng bỉnh vừa lằng nhằng. Có điều... nếu muốn duy trì mối quan hệ lâu dài, hai ngài cần phải mài phẳng gai nhọn của chính mình đi, nếu không thì sẽ chỉ làm tổn thương lẫn nhau, ngay cả cái ôm cũng luôn luôn tồn tại kẽ hở."

Nàng nâng tay vén sợi tóc ra sau tai, từ tốn nói tiếp: "Vương thượng cũng là nữ nhân, không phải lúc nào cũng ra vẻ uy nghiêm hà khắc như vậy đâu, thỉnh thoảng ngài ấy sẽ lộ chút tính cách bộp chộp thích bông đùa, cũng biết vô cớ gây sự -- cũng muốn được người yêu vỗ về."

"Sao... sao ngài biết?"

"Bởi vì... tính cách của thần cũng giống vậy."

"Hả?" Bùi Châu Hiền hơi kinh ngạc, quan sát khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của đối phương. "Ngài và Phán Quan... cũng có lúc khắc khẩu sao?"

"Phải." Sáp Kì bình thản thừa nhận.

"Thật ư..." Bùi Châu Hiền thấp giọng nói, nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi nữ tử lạnh lùng như băng kia sẽ biểu lộ cảm xúc giận hờn hoặc đùa giỡn với người yêu như thế nào, sau khi cố gắng trấn định đầu óc, nàng mở miệng. "Vậy..."

"Ngài chỉ cần dỗ dành người ta là đủ, không cần phải giải thích gì nhiều đâu." Sáp Kì đoán được Bùi Châu Hiền nghĩ gì. Nàng bình thản ngắt lời đối phương, trong mắt thoáng lộ vẻ ngượng ngùng.

"Được rồi, thần cũng nên đi đây." Kết thúc cuộc đối thoại, Sáp Kì cất bước rời đi, nhưng được vài bước liền dừng lại. "Mấy ngày nay khí sắc của vương thượng không tốt lắm. Bộ dạng đó... khiến đám quan lại sợ hãi không thôi. Cho nên ngài mau mau kết thúc chuyện này đi."

Dứt lời, hình bóng hắc bào xa dần.

Bạch y mỹ nhân đứng lặng hồi lâu. Câu nói của Sáp Kì tựa như dây leo quấn chặt tim nàng, sau đó thình lình kéo căng, lôi về phía đại điện Minh Vương.

...

Trên đại điện, vừa vặn hết giờ thẩm phán, những binh lính lẫn quan viên bắt đầu sắp xếp sổ sách đã ghi chép trong tay, thanh y Phán Quan gác bút xuống, hồng y nữ tử ngồi cạnh dự thính ngáp miệng đứng dậy, người ngồi trên ngai định giơ tay sai người gõ chuông bãi triều. Đúng lúc này ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng thông báo.

Tôn Thừa Hoan hơi bất ngờ, nàng gật đầu, để quan viên tuyên bố cho vào.

Lập tức vài tên Minh binh bước tới, bọn họ đều là lính tuần tra - thủ hạ của Hàn Thủ, thế nhưng ánh mắt của mọi người lại bị hấp dẫn bởi thứ phía sau lưng họ. Một chiếc mã xa cỡ lớn được kéo vào trong điện, con tuấn mã trắng thở hổn hển một tiếng, lắc lư lông bờm rực rỡ, linh khí bức người. Vỏ xe gỗ lim được điêu khắc tinh xảo, rèm cửa thêu vải tú cẩm thượng hạng hình hoa mẫu đơn, thậm chí bánh xe cũng được khảm mã não phỉ thúy, nhìn vô cùng lộng lẫy xa hoa.

"Đây chẳng phải là bạch long xa sao?" Âm thanh nghị luận vang lên. "Hình như mã xa này thường được ngự dụng ở Minh vực nước Phong Lâm mà?"

"Vậy là sao?" Đám quan lại đưa mắt nhìn nhau.

Minh binh trước xe ngựa cúi chào theo kiểu quân đội, nghiêm mặt nói: "Bẩm vương thượng, đây là những người do Minh Vương nước Phong Lâm sai tới đây ạ."

"Lâm vực ư?" Minh Vương điện hạ nhếch một bên mày, đúng là hôm trước nàng có nhận một lời nhắn, nói cái gì mà muốn tặng lễ vật để đền bù khoảng thời gian mình bị bệnh nhưng không đến thăm được. Lúc đó nàng không để bụng, ai ngờ đối phương làm thật. Có điều... một chiếc xe ngựa là ám chỉ mình nên ra ngoài nhiều hơn sao?

Tôn Thừa Hoan không hứng thú lắm, nàng vẫy tay ra hiệu người hầu dắt mã xa đi. Đội trưởng dẫn đầu lại móc ra một phong thư, dâng cả hai tay: "Thưa vương thượng, bên đó còn gửi kèm một công văn nữa ạ."

"Phán Quan, ngươi đọc đi." Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói.

Thanh y Phán Quan nghe lệnh liền bước tới, tiếp nhận công văn trong tay đội trưởng rồi mở ra.

"Nhận được thư quý, như tiếp kiến cố nhân. Nửa tháng trước chúng ta nghe tin quý quân ôm bệnh khiếm an, hết sức lo lắng. Thật mừng vì gần đây ngài đã khỏe mạnh, cực kỳ nhẹ nhõm..." Nàng cao giọng đọc, ban đầu rất trôi chảy êm tai, thế nhưng càng về sau dần dần thay đổi, tựa như bị ai đó bóp cổ, từng câu từng chữ trở nên khó nghe. "Vậy nên... đặc biệt dâng hiến chiếc bạch long xa... hộ tống tứ... tứ đại mỹ nhân từ Minh vực nước Phong Lâm... cho... cho quý quân. Hi vọng chút quà mọn này sẽ làm ngài hứng thú, xin vui lòng đón nhận..."

Dứt lời, một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vén màn cửa xe, sau đó đập vào mắt là một chiếc váy sặc sỡ. Giữa những tiếng hít thở sâu, bốn vị mỹ nhân với bốn khí chất khác nhau thong thả bước xuống.

Nhất thời khắp điện náo động, toàn bộ quan viên đều há hốc mồm, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, trong nỗi sợ hãi còn mơ hồ xen lẫn cảm giác hứng thú như xem kịch vui vậy.

Phác Tú Anh lén liếc mắt nhìn người vẫn đang lãnh đạm ngồi trên ngai, nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt đọc tiếp: "Cuối thư còn ghi thêm vài dòng do Phán Quan Phong Lâm viết, ngài ấy mời ngài... Khụ... từ từ hưởng thụ..."

Nàng nơm nớp lo sợ nói xong, bên trán đổ mồ hôi lạnh. Nhớ đến ánh mắt mờ ám của hoàng sam nữ tử tối qua, đáy lòng không khỏi kêu khổ.

Cái gì mà mấy bữa nữa sẽ ổn thôi... Đây... đây chẳng phải là thêm dầu vô lửa sao? Cái tên khốn này!

"Thật vớ vẩn, tặng vậy mà cũng được sao?" Cơ Lan đứng dậy đầu tiên, sắc mặt giá lạnh như kết băng khiến cho những người luôn chứng kiến dáng vẻ dịu dàng đáng yêu của nàng phải kinh hoàng. Cơ Lan vung tay áo bước đến trước mặt đám nữ tử, đôi mắt xinh đẹp quét qua tựa hàn phong: "Ha, nhan sắc cũng thường thôi."

Nhóm nữ tử co rúm cả người, quanh điện im re, nhưng ai cũng len lén quan sát họ. Mỗi người đều ẩn chứa khí chất khác nhau, lúc xuống xe thì thật sự khiến mọi người choáng ngợp, hiển nhiên nhan sắc thượng thừa, tuy nhiên hiện giờ có thêm hồng y nữ tử đứng trước mặt thì đúng là lu mờ khá nhiều.

"Tôn Thừa Hoan à, ngươi định xử lý như thế nào?" Cơ Lan dời mắt, lạnh lùng nhìn vị Minh Vương điện hạ thờ ơ bàng quan trên đài cao, giọng điệu chất vấn pha chút nghiêm khắc khiến người ngoài có cảm giác như thê tử đang chất vấn trượng phu lăng nhăng vậy.

Nhưng ngay sau đó, dư quang của nàng lại liếc thấy một vệt trắng ẩn núp ngoài cửa điện.

Ồ... Thú vị đấy. Hồng y mỹ nhân híp đôi mắt phượng, dần nở nụ cười xinh đẹp yêu mị, như thể là hai người khác nhau, nàng đổi chủ đề: "Có điều... vậy cũng tốt, thân là Minh Vương thì cũng không thể không có người hầu hạ chăm sóc."

"Hở? Cái này... cái này..." Tình hình biến chuyển quá nhanh, nhất thời các quan viên nghẹn họng, không biết nên nói gì.

"Sao có thể tùy tiện như vậy được?" Phác Tú Anh không hiểu nổi ý nghĩ trong đầu Cơ Lan, nàng lo lắng nói: "Vương thượng à..."

Tôn Thừa Hoan rũ mắt, lãnh đạm nhìn bốn nữ tử trong điện. Chứng kiến các nàng đều đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thong thả, không chút khúm núm, tựa như đã quen với tình huống này rồi. Nàng dùng tâm niệm dò xét, phát hiện một người là hoa đào tinh, một người là gấu mèo tinh, người kia là cỏ linh chi hóa hình, còn người cuối cùng là hồ ly tinh... hơn nữa đạo hạnh ít nhất cũng phải lên đến tận nghìn năm.

Nàng không khỏi che trán, chẳng hiểu nổi Ân Nguyệt nghĩ gì nữa, hẳn là do Giản xúi bậy, tiễn bốn con yêu tinh khó chơi này tới đây.

"Lý do... các ngươi tới đây là gì, thật sự là tự nguyện sao?"

"Trước đây chúng thần từng rất ái mộ Phán Quan nước Phong Lâm, cho nên theo đuổi tới Minh vực một thời gian. Về sau... về sau lại bị sai tới đây ạ." Tử y nữ tử - nguyên thể là hồ ly - nhẹ nhàng mở miệng trả lời.

Thảo nào... Minh Vương điện hạ sáng tỏ, bỗng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Mỹ nhân đứng dưới cùng khẽ nâng đầu, đôi mắt xinh đẹp lén nhìn lên rồi lại cúi thấp xuống, âm điệu quyến rũ mang theo vài phần thẹn thùng: "Thần nghe danh Minh Vương nước Thương Kỳ phong nhã tài hoa, anh minh thần võ, cao ngạo lạnh lùng, ít ai trong Tam Giới đủ tầm sánh vai với ngài. Hôm nay gặp mặt quả đúng là như vậy, thần thực cảm phục, cam nguyện được hầu hạ ngài, chỉ mong vương thượng không chê thân phận hèn mọn này."

"Mong vương thượng khai ân, chúng thần nguyện phụng dưỡng vương thượng!" Ba người còn lại đồng thanh.

Phác Tú Anh căng thẳng, bàn tay cầm bút toát hết cả mồ hôi.

Người ngồi trên ngai chỉ thong thả dựa lưng ra sau, đôi mắt tím bình tĩnh liếc nhìn ra ngoài cửa điện, cong môi. Tiếp đó, trước những ánh mắt quan sát chăm chú, nàng khẽ nâng tay, chỉ vào nữ tử mặc váy lưới tím.

"Ngươi... tối nay đến chỗ ta thị tẩm."

...

————————————————————————————————

Nhân viên giao hàng: Thưa Minh Vương điện hạ, có bưu kiện gửi cho ngài đây, xin hãy ký nhận đi ạ.

Tôn Thừa Hoan liếc nhìn bốn nữ tử rồi ký tên.

Nhân viên giao hàng: Rất hoan nghênh ngài ghé thăm xưởng "chế tạo mỹ nhân" vào lần sau, chúng tôi sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ quý khách, nhớ để lại bình luận tích cực nha.

Bùi Châu Hiền: Vô liêm sỉ!! Tôn Thừa Hoan! Rốt cục ngươi định giở trò gì thế hả?!!

Tôn Thừa Hoan: Bốn người kia, một ở phòng bếp nấu canh, một qua cầu Nại Hà, một đi hái thuốc vào giờ Hợi, một đi tưới hoa lúc bình minh, có gì không tốt chứ?

Bùi Châu Hiền: Vậy còn ta thì sao?! (viền mắt ửng đỏ) ngươi... ngươi muốn dùng bọn họ thay ta sao?

Tôn Thừa Hoan: (nhếch môi) Đồ ngốc, bản vương chỉ muốn chiếm hữu toàn bộ thời gian của nàng mà thôi.

Nhân viên phục vụ: (thán phục) Đây... đây mới đúng là phương thức sử dụng chính xác nhất đó...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com