ZingTruyen.Com

Bhtt Cover Wenrene Chang Tha Uong Chen Manh Ba Thang

Sân vườn tịch liêu, bùn đất đỏ tươi vắng vẻ không người.

Cây hòe già rộng lớn tỏa bóng râm càng khiến nơi này thêm lạnh lẽo cô quạnh. Dưới tàng cây, bụi bặm phủ lên viền đá cẩm thạch lát quanh ao, nước hồ vẫn trong vắt như cũ, sóng gợn lăn tăn theo từng đợt gió nhẹ. Hồng y nữ tử đạp từng mảnh lá khô, chậm rãi bước tới bên cạnh ao, phía sau là hắc y nam tử yên lặng đi theo.

Cơ Lan vung tay áo lên, phủi bay lớp bụi dính trên mặt đá, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống. Nàng nhìn cái bóng phản chiếu chính mình dưới nước, chốc lát chợt thất thần. Nàng thò tay rạch một đường, đánh tan cái bóng, đôi mắt dịu dàng bỗng xẹt lên một tia buồn bã.

"Nơi này... chính là nơi Cẩm nhi từng ở." Nàng thấp giọng nói. Nam tử lạnh lùng đứng sau có chút xúc động. Hắn nhớ mang máng nữ tử đó hình như tên là Lan Cẩm.

Thời điểm nữ tử kia được Cơ Lan cứu thoát rồi mang về nhà, sắc mặt nàng ấy tái nhợt, toàn thân đầy vết cắn xé ghê rợn, bộ dạng thê thảm tả tơi không chịu nổi, thế nhưng đôi mắt lại rất kiên cường, vết chu sa giữa hai hàng lông mày cực kỳ diễm lệ.

Cơ Lan nói nàng ấy xinh đẹp tựa như hoa lan thất cẩm, vì vậy mà đặt ra cái tên này. Không ai trong Hoang Uyên biết nàng ấy đã gặp chuyện gì, cũng không hề hỏi nguyên nhân tại sao nữ vương giữ lại nàng ấy bên mình.

Từ đó về sau, Lan Cẩm được xem như là một thành viên trong Hoang Uyên, ngày qua ngày, vết sẹo trên người bong dần, càng lớn càng xinh đẹp, thế nhưng nàng ấy vẫn luôn trầm mặc ít nói, lạnh lùng điềm tĩnh, chỉ khi trông thấy bóng dáng hồng y thì mới le lói chút ánh sáng.

Phù Nguy biết bên trong ánh mắt đó ẩn chứa cảm tình, cũng chứa cả sự bất đắc dĩ, bởi vì trong mắt Cơ Lan không hề có nàng ấy.

Vua của bọn họ vẫn luôn cất giấu một người trong lòng, trừ người đó ra thì không thể chứa thêm một ai khác. Nữ vương cao ngạo cô đơn vẫn không chịu thổ lộ tình cảm cố chấp kia, luôn cười suồng sã với đối phương, để rồi về đêm trằn trọc khó ngủ. Có một đợt ngài ấy thường mơ thấy ác mộng, bật dậy gọi tên người đó.

Tôn Thừa Hoan -- đây chính là cái tên ngài ấy thốt ra mỗi khi tỉnh mộng. Hắc y nam tử nghĩ tới đây, bàn tay trong áo từ từ siết chặt, nắm lại thành hình quyền.

Về sau Cơ Lan cuối cùng có thể ngon giấc, mà nữ tử tên Lan Cẩm thì âm thầm gầy đi rất nhiều. Có một lần hắn nhìn thấy mới biết được nguyên nhân tại sao nữ tử kia cứ mãi gầy gò. Thì ra mỗi đêm nàng ấy luôn túc trực bên ngoài phòng ngủ của Cơ Lan, vận dụng năng lực siêu việt của Cẩm Lý tộc nhằm hóa giải nỗi bứt rứt trong lòng đối phương.

Nàng ấy phí hoài tuổi thọ của bản thân vì một người không hề quan tâm mình, chỉ để người đó có giấc mộng đẹp.

Vậy mà hồng y nữ tử duyên dáng lại không hề hay biết. Sự trả giá thầm lặng, cùng ánh mắt ưu tư ẩn giấu nét lưu luyến kia, nữ vương của bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết...

Hắc y nam tử thầm thở dài một hơi, nhìn xuống mặt hồ trong veo, đôi mắt dần dần trầm xuống. Đúng lúc này Cơ Lan nâng tay vẽ vài vòng, xuất ra một cái bình sứ từ trong hư không, nàng mở nắp, nhúng bình vào nước ao.

Phù Nguy yên lặng quan sát hành động của nàng, không nói gì.

Cơ Lan thu hồi bình sứ đầy nước, sau đó cái bình biến mất trong hư không. Thanh âm có chút mơ hồ, tựa như cơn gió khẽ phất qua làn tóc: "Phù Nguy à, ngươi nói ta làm như vậy, rốt cục là đúng hay sai đây?"

Nam tử nhíu mày, ánh mắt tràn đầy phức tạp, cuối cùng hắn chậm rãi cúi đầu, trầm giọng: "Những việc chủ nhân muốn làm, chưa bao giờ là sai cả."

"Vậy sao..." Cơ Lan nhìn xa xăm, giọng điệu bình thản. Một lúc sau, nàng phất tay áo, xoay người hướng đến một cổng khác: "Ngươi về trước đi, ta muốn ở một mình."

Nam tử dõi theo Cơ Lan rời đi, chợt thấy bóng lưng nàng khác với trước kia, có chút cô đơn. Đột ngột bầu trời tối sầm, không hề có điềm báo trước, thân ảnh hồng y hoàn toàn chìm nghỉm trong màn đêm đen. Chờ đến khi phù đăng phát sáng, tầm nhìn trở nên rõ ràng thì đã không thấy người nọ đâu nữa.

Trong vườn hoa lạc lối, từng điểm sáng lấp lánh, vô số nụ hoa từ từ nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

Bạch y nữ tử đứng giữa vườn hoa, khom người hái vài cành rồi quăng vào chiếc giỏ trúc sau lưng mình. Đến khi cảm nhận vừa đủ rồi, nàng xốc giỏ đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi thì nghe được tiếng bước chân từ phía sau.

Đáy lòng mỹ nhân thoáng rung động, nàng xoay lưng lại, phát hiện đối phương không phải là người mình mong đợi. "Là ngài à?" Mỹ nhân thản nhiên nói, đáy mắt xẹt qua một tia hụt hẫng nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của hồng y nữ tử.

"Vậy ngươi nghĩ là ai?" Cơ Lan nhếch môi, từng bước tới gần, đứng ngay tại rìa vườn.

Lúc Cơ Lan đặt chân vào cổng trăng, nàng liền bị thu hút bởi cảnh tượng trước mặt. Khắp nơi tràn đầy hoa trắng, một bạch y nữ tử tài hoa phong nhã đứng giữa vùng sáng nhạt, thanh khiết xuất trần, tựa như thần vệ nữ dưới ngòi bút của một danh gia nổi tiếng nào đó.

Không thể không thừa nhận, nữ tử như vậy đủ khiến rất nhiều người phải khắc ghi trong lòng. Có điều đôi bông tai thủy tinh tím kia đặc biệt chói mắt, khiến Cơ Lan có cảm giác nhức nhối như kim đâm.

"Nàng ấy tặng bông tai đó cho ngươi à?" Cơ Lan liếc nhìn vành tai bạch y nhân, giọng điệu êm dịu pha chút lạnh lùng. Mà "nàng ấy" là ám chỉ đến ai, hai người đều ngầm hiểu.

"Phải, nàng ấy đã tặng ta." Bạch y mỹ nhân không chút lúng túng trả lời, nàng nhanh nhẹn đi tới.

"Đẹp lắm." Chợt Cơ Lan cong môi, không rõ là khen bông tai, hay là khen người đeo nó nữa. Một lát sau, nàng lại thấp giọng nói tiếp: "Coi bộ người đó có mắt tinh tường đấy." Nói đoạn, nàng híp mi, giọng điệu đầy vẻ thâm ý: "Thì ra... nàng ấy vẫn thích hoa sen."

Bùi Châu Hiền cảm nhận được ánh mắt đối phương lộ rõ thù địch cùng khiêu khích, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, chỉ hơi chau mày. Cơ Lan xích lại gần, khẽ nói bên tai: "Hẳn ngươi cũng biết... bản thể của Cấm Hề chính là hoa sen tuyết."

"Ngài nói vậy... là có ý gì?" Bùi Châu Hiền hơi lùi người, nhìn thẳng vào đôi mắt lẳng lơ của đối phương. Cơ Lan không trả lời, thâm trầm quan sát Bùi Châu Hiền một lúc rồi khẽ nở nụ cười.

"Ha hả, mong rằng nàng ấy có thể quên được nữ tử tên Cấm Hề kia..." Hồng y biến mất ngay góc rẽ, câu nói trong đêm càng lúc càng vang vọng, tựa như bọt sóng vỗ vào đáy lòng.

Ban đêm, Bùi Châu Hiền mất ngủ.

Phù đăng trong phòng tắt ngúm, ánh vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ, chiếu thẳng trên tấm bình phong. Một luồng khói trong suốt theo gió phả vào song cửa, dị hương nhàn nhạt. Chốc sau, một thân ảnh cao thon xuất hiện ngay trước tấm bình phong sặc sỡ.

Ừm... Coi bộ tay nghề của mình càng ngày càng thuần thục. Minh Vương điện hạ chuyên làm trò lén lút cực kỳ hài lòng, nàng phủi vạt áo, đi vòng qua tấm bình phong, bước tới bên giường. Màn lụa màu vàng nhạt rủ xuống, che khuất một nửa dung nhan xinh đẹp đang điềm tĩnh ngủ say.

Tôn Thừa Hoan vén màn lụa, rón rén ngồi mép giường, mỉm cười ngắm nhìn mỹ nhân trong chăn gấm.

Tư thế ngủ của Bùi Châu Hiền rất đẹp, vừa lịch sự vừa trang nhã. Mái tóc đen xoã quanh gối mềm, nổi bật làn da trắng như tuyết, khuôn mặt bị ánh sáng nhạt hắt vào tạo thành một vệt bóng nhỏ càng tăng thêm vẻ mỹ lệ... Người ngồi bên giường cúi thấp người, hôn mi tâm mỹ nhân, sau đó dè dặt hôn phớt qua lông mi dài, xuống cánh mũi thanh tú, lúc dừng tại đôi môi mềm thì bất chợt khựng lại.

Không đúng... Sao giờ này mình vẫn còn lén lút như ăn trộm vậy, rõ ràng có thể đường đường chính chính hôn nàng ấy mà? Minh Vương điện hạ biến sắc: Lẽ nào... đã thành thói quen rồi sao?

Nàng nhìn lại mỹ nhân bị mình đánh thuốc ngủ, bỗng cảm giác thất bại. Thời điểm tuyệt vời như vậy mà lại gây mê mỹ nhân, một mình sờ mó thân mật thì có ý nghĩa gì chứ... Hay là đánh thức nàng ấy nhỉ?

Vị điện hạ nào đó nghĩ ngợi một lúc, vươn tay về phía y nhân. Không ngờ Bùi Châu Hiền đột ngột trở mình, miệng thơm khẽ mở, dường như đang nói gì đó. Tôn Thừa Hoan hơi sửng sốt: Hôn mê mà cũng có thể nói mớ sao? Vì vậy nàng đưa tai lại gần nghe thử, kết quả là nghe được một câu -- Tôn Thừa Hoan, đồ lưu manh!

"Nữ nhân chết bầm này, đến cả trong mơ mà cũng muốn nói xấu ta sao?" Minh Vương điện hạ bất mãn nói.

"Bộ không đúng hả?" Người trong chăn gấm mở mắt, cười như không cười nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp sáng trong, không chút biểu cảm nào cho thấy như bị đánh thuốc mê cả.

Tôn Thừa Hoan kinh hoàng trợn tròn mắt: "Nàng?!"

"Sao nào?" Bùi Châu Hiền khẽ hếch mi. "Đường đường là Minh Vương, hóa ra lại là một tên dâm đãng."

"Hừ... Sao nàng có thể tỉnh táo được vậy?" Bị bắt quả tang, tên trộm hương cắp ngọc có chút xấu hổ, nhưng vẫn cứng miệng: "Thức rồi mà vẫn giả vờ hôn mê, dụ dỗ bản vương mắc bẫy, đúng là quá xảo quyệt."

Bùi Châu Hiền nghe vậy, nàng chỉ cười không nói, sau đó xoay người nằm vào bên trong, để lại bóng lưng đầy quyến rũ.

Trông thấy y nhân không để ý đến mình, Tôn Thừa Hoan cứ thế bắt đầu giở trò lưu manh, nàng cởi áo khoác ngoài rồi luồn người chui tọt vào trong chăn, vươn tay vòng qua thắt lưng đối phương, kéo về lòng mình.

Lúc hai thân thể dán vào nhau, Bùi Châu Hiền bỗng giật mình, không ngờ tên đó dám làm vậy, nàng không khỏi tức giận nói: "Này, ngài..."

"Ngoan nào." Tôn Thừa Hoan ngậm chặt vành tai y nhân, xấu xa nói: "Người đẹp à, chi bằng đêm nay cùng làm chuyện đó với bản vương đi."

"Ngài dám sao?" Bùi Châu Hiền tức giận quát, nhưng thanh âm có chút run run. Vừa dứt lời, đôi môi đã bị đối phương khóa lại. Tôn Thừa Hoan nâng cằm Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng xoay mặt nàng về phía mình, đồng thời hơi rướn người, để cho môi lưỡi càng thêm dính chặt vào nhau.

"Ưm... ngài... vô lại..."

"Ha ha..." Cảm nhận được nữ tử trong lòng giãy giụa, Minh Vương điện hạ cười gian, nàng nhắm mắt hôn sâu hơn. Đến khi thân thể đối phương mềm nhũn mới chịu buông tha đôi môi anh đào đỏ thắm kia, sau đó lại hôn chiếc cằm thanh tú của y nhân, mút xuống hàm dưới rồi chuyển sang bên má, ngậm lấy thùy tai, đầu lưỡi nóng ẩm trượt vào trong tai, bàn tay cũng bắt đầu giở áo trong của đối phương, xoa nắn vùng da trắng mịn.

"Ưm..." Tiếng rên rỉ hòa cùng động tác của nàng, giờ khắc này nhìn Bùi Châu Hiền đặc biệt cám dỗ. Gò má mỹ nhân ửng hồng, đôi mắt mơ mơ màng màng, lộ ra vài phần khêu gợi hiếm thấy. Tôn Thừa Hoan thầm cảm thán, hơi thở đột ngột rối loạn.

"Tôn Thừa Hoan... Đừng mà..." Bùi Châu Hiền cau mày, đưa tay đẩy vai người nằm trên. Giọng điệu van nài, nghe cực kỳ yếu đuối mỏng manh: "Đừng như vậy, được không?"

Câu nói khiến Tôn Thừa Hoan khôi phục chút tỉnh táo, nàng lập tức ngừng lại, cố gắng kìm nén dục vọng, lùi người thở dốc một lúc lâu mới có thể xua tan sóng tình đang sôi trào.

Hôm nay mình bị làm sao vậy, biết rõ không thể khống chế được mà vẫn muốn cưỡng bức nàng ấy... Tôn Thừa Hoan liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền cũng đang thở gấp giống mình, đáy lòng xẹt qua cảm giác nào đó không rõ. Thế nhưng chứng kiến đối phương như vậy, nàng cũng thấy áy náy rất nhiều. v dùng tay xoa bóp mi tâm, âm thầm tự trách bản thân không nên đốt cháy giai đoạn quá sớm, khi người ta còn chưa sẵn sàng.

Có điều... không thể trách bản vương hoàn toàn được, ai kêu nàng quyến rũ quá làm chi.

Mái tóc dài mượt của vị điện hạ nào đó rối bù, áo trong màu bạc lộn xộn hở hang, phần cổ áo bị nới rộng hiện lên màu da tuyết trắng. Trong lòng thì trách y nhân quá xinh đẹp, nhưng lại không biết bản thân cũng cực kỳ mê người.

Chờ đến khi bình ổn hô hấp, Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu định nói gì đó, nhưng không ngờ mỹ nhân dưới thân mình đột ngột nhào tới, đè nàng nằm dưới trong tích tắc.

Bùi Châu Hiền dạng chân ngồi lên bụng Tôn Thừa Hoan, mái tóc đen nhánh rũ xuống che mất dung nhan đang tức giận, nàng như phát cuồng kéo vạt áo Tôn Thừa Hoan xuống, cúi người cắn mạnh lên vai đối phương nhằm trả thù, hàm răng trắng tinh ngập sâu vào da thịt.

Bùi Châu Hiền cũng hiểu tại sao bản thân trẻ con như thế, nhớ đến những lời Cơ Lan từng nói với nàng, nhớ đến cảm xúc bực dọc trong lúc đi ngủ, rồi lại bị ai đó ức hiếp vừa nãy, trong đầu không khỏi tức giận, còn có chút buồn vì tủi thân.

Một lúc lâu sau, Tôn Thừa Hoan mới hoàn hồn từ trong cơn sửng sốt, cũng không để tâm đau đớn trên vai, nàng chầm chậm nhếch môi, đưa tay vỗ nhẹ gáy y nhân, dịu dàng ôn nhu: "Bảo bối à, trút giận xong chưa?"

"Cái tên vô sỉ này..." Câu quát mang theo giọng mũi truyền ra từ hõm cổ. Bùi Châu Hiền chống thân ngồi dậy, xem xét vết thương cũ trên vai đối phương đã sớm biến mất, để lại một hàng dấu răng sâu hoắm ghê rợn nổi bật trên da thịt trắng không tì vết. Ánh mắt Bùi Châu Hiền lóe lên, lộ chút cảm giác xót xa.

"Xin lỗi, mấy ngày qua không thể tiếp nàng đàng hoàng được." Tôn Thừa Hoan tưởng đối phương tức giận vì trách bản thân bỏ bê nàng ấy, trong mắt càng thêm dịu dàng như nước. Nàng đưa tay nâng mặt nữ tử nằm trên người mình, nhẹ giọng: "Bùi Châu Hiền, ta yêu nàng, yêu rất rất nhiều."

Âm điệu than vãn, nhưng thổ lộ rất đột ngột.

Bùi Châu Hiền cảm giác đáy lòng như thắt lại, phút chốc liền nở bung. Qua một lúc lâu, thình lình nàng nằm sấp xuống, vùi khuôn mặt có chút nóng hổi vào cần cổ đối phương: "Già đầu thế này, nói vậy không thấy buồn nôn à?"

"Bản vương sống lâu nhưng cũng chỉ nói câu đấy có vài lần thôi à." Tôn Thừa Hoan buồn cười vuốt tóc mỹ nhân, người trong lòng nói tiếp: "Ngài cũng đã nói như vậy với Cấm Hề sao?"

Động tác vuốt tóc chợt ngừng lại, ánh mắt Tôn Thừa Hoan hơi đình trệ, nàng há miệng nhưng không biết phải trả lời như thế nào. Một lúc sau, Tôn Thừa Hoan cảm giác đối phương siết chặt vạt áo mình, rầu rĩ nói: "... Xin lỗi."

"Đồ ngốc." Tôn Thừa Hoan bật cười, vòng tay ôm y nhân, cọ mặt vào tóc đối phương: "Ta liên tục chờ nàng tới nỗi quên luôn cả những người xung quanh, sao còn có thể chứa thêm nữ tử nào khác chứ?" Nói đoạn, nàng nghiêng đầu hôn y nhân. "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa."

"Ừm." Bùi Châu Hiền cúi đầu đáp. Chốc sau nàng tách khỏi Tôn Thừa Hoan, xoay người nằm vào bên trong, đắp lại chăn rồi thản nhiên nói: "Trễ rồi, ngài về đi."

Ế? Nói trở mặt là trở mặt luôn sao... Minh Vương điện hạ xụ mặt, vô cùng u oán chọc chọc tấm lưng lạnh lùng của ai đó: "Khuya khoắt thế này, lại còn lạnh nữa, Bùi đại nhân vẫn kiên quyết đuổi bản vương sao?"

"Chỗ của thần đâu sánh bằng phượng giường gối mềm của vương thượng chứ?"

"Bản vương không muốn phượng giường gối mềm, bản vương muốn ôn nhu hương* thôi."

"Luyên thuyên."

"..."

*Ôn nhu hương: cổ nhân xưa khi muốn nhắc đến việc hai người ngủ với nhau, thường dùng từ ngữ hoa mỹ để tránh thô tục. Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ ở. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm mê đắm lòng người.

Tôn Thừa Hoan cắn môi, cuối cùng như là hạ quyết tâm, nàng bèn ngồi dậy. "Được rồi, không quấy rầy nàng nữa, ta cũng nên đi thôi." Thấy đối phương không nói gì, nàng vừa cười vừa tiến gần: "Ừm, ta sợ nếu ở lại đây thì sẽ không khống chế được mình mất."

"Nói gì thế hả?" Người đưa lưng với nàng tức giận quát.

"Ừ hử..." Tôn Thừa Hoan xuống giường, khoác áo rồi dịu dàng nói: "Nàng ngủ đi, ta về đây."

Sau một hồi động tĩnh, nghe được tiếng bước chân rời đi. Bùi Châu Hiền quay người lại, đột nhiên Tôn Thừa Hoan vòng về. Nàng chưa kịp thu hồi vẻ mặt tiếc nuối thì đã bị ai đó hôn nhẹ một cái.

"Nhất định phải mơ thấy bản vương đó nha." Tôn Thừa Hoan cười gian, sau đó xoay người biến mất.

Gian phòng ngủ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, mùi Long Diên Hương chưa tan hết, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi phất qua màn lụa, còn người trên giường thì từ từ cong môi.

Thôi thì cứ vậy đi... thế cũng tốt. Tuy còn rất nhiều khúc mắc, nhưng nàng vẫn không mở miệng hỏi.

...

————————————————————————————————————

Bùi Châu Hiền: Cầm lấy nè, đây là ba nghìn câu hỏi của Mạnh Bà do ta biên soạn, tranh thủ trong bảy ngày nghỉ, ngài phải viết xong đáp án đấy.

Tôn Thừa Hoan: Hở?!! Tả rõ quá trình với mối tình đầu, liệt kê toàn bộ nữ nhân trong đám bằng hữu, số lượng nam nhân đã từng theo đuổi ta... Bắt buộc phải ghi hết những thứ này ư? Sao lúc ở trong chính văn, nàng không hỏi thẳng ta vậy?!

Bùi Châu Hiền: (lạnh lùng) Nếu làm vậy thì sẽ rất mất hình tượng.

Tôn Thừa Hoan: Quá tàn nhẫn... hu hu... Cuộc vui giữa đêm bị hủy thì thôi, đến cả ngày nghỉ ta vất vả có được cũng...

Bùi Châu Hiền: Nếu không làm xong thì đứng ngoài cửa sổ suốt một tháng!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com