ZingTruyen.Com

Bhtt Cover Wenrene Chang Tha Uong Chen Manh Ba Thang

Theo thông lệ, những ai muốn tham gia cuộc thi tiệc rượu thì phải đi báo danh, nộp hai mươi tiền đồng cho lão chưởng quầy là có thể nhận được một phong thư đã đánh số thứ tự trong chiếc rương, trong thư đề một câu đố. Sau khi báo danh kết thúc, chủ điếm sẽ cho thời gian nửa nén hương, tiếp đó những thí sinh sẽ tới chỗ chưởng quỹ để nói ra đáp án, nếu đoán đúng thì được lên đài để chuẩn bị vào vòng thứ hai.

Tôn Thừa Hoan mở phong thư, lôi ra một tờ giấy, bên trong ghi: Người đi trong gương sáng, đánh một chữ.

"Người đi trong gương sáng?" Người bên cạnh thấp giọng lập lại, trầm tư suy ngẫm. Minh Vương điện hạ nghiêng đầu nhìn nàng: "Đánh một chữ, nàng nghĩ là chữ gì?"

"Ừm..." Bùi Châu Hiền nghĩ ngợi một lúc, bỗng mở miệng. "Người đi gương sáng, hơn nữa còn là bên trong. Chữ nhân (người) - [人] từ trong gương sẽ phản chiếu thành chữ nhập (vào) - [入]"

Tôn Thừa Hoan nghe xong liền nhếch môi: "Ái phi thật thông minh. Nè, bản vương cũng nghĩ vậy đó." Lập tức nàng tiến gần, cười gian. "Không tệ, xem ra hai ta rất hợp nhau, lẽ nào đây chính là tâm đầu hợp ý, thần giao cách cảm trong truyền thuyết chăng?"

"Không đứng đắn gì cả." Y nhân vươn đầu ngón tay ngọc, đẩy mặt ai đó ra. Đúng lúc này lại nghe được tiếng nói gần đấy. "Giống sao nhưng không phải sao, giống đèn nhưng không phải đèn, giống ruồi nhưng không phải ruồi, giống ong nhưng không phải ong, là gì vậy?"

Nhìn sang thì thấy đó là một nữ tử trẻ tuổi, nàng ta hơi nhíu mày, đôi mắt hạnh xinh đẹp lộ vẻ khổ sở: "Rốt cuộc là cái gì, quái vật à?" Âm điệu mềm mại hệt như chính chủ nhân nó. Bên hông nàng ta là hai nam nhân cũng đang rất sốt ruột: "Vừa giống sao vừa giống ruồi giống ong, trên đời có thứ này ư?"

Bùi Châu Hiền ngẩn người, bởi vì giọng điệu hai nam nhân có râu quai nón kia nghe lanh lảnh cao vút. Nàng cẩn thận nhìn kỹ, thì ra ria trên mép họ là giả.

"Nhị công chúa Thương Kỳ kia thú vị thật." Tôn Thừa Hoan dùng tâm ngữ xác nhận suy đoán trong đầu Bùi Châu Hiền, nói tiếp: "Đáp án trong câu đố kia hẳn là đom đóm. Có điều con này rất ít khi xuất hiện trong Thương Kỳ, nhiều thường dân còn không biết, nói chi đến người trong cung."

Thì ra là công chúa... Chỉ dẫn theo hai tùy tùng, chắc chắn là lén trốn ra rồi...

Bùi Châu Hiền sáng tỏ, chứng kiến công chúa nhíu mày, lộ vẻ thất vọng nhưng không giận lây sang hạ nhân, nàng cảm giác lòng dạ đối phương không sâu, tính cách có phần ngây thơ dễ thương, vì vậy sinh lòng trắc ẩn: "Người ta đặc biệt trốn khỏi cung để tham dự cuộc thi, nhưng cơ hội lên sàn cũng không được, có chút đáng tiếc." Nói đoạn, nàng liếc mắt nhìn người bên cạnh. "Chi bằng... giúp nàng ta một tay đi?"

"Nếu thế... chẳng phải bản vương lại có thêm một đối thủ rồi sao?" Ai đó híp mắt nói.

"Sao nào? Vấn đề cỏn con này cũng làm điện hạ sợ mình kém cạnh người ta ư?"

"Xì, bản vương không dùng pháp lực, cạnh tranh công bằng vẫn thắng được bọn họ đấy." Tôn Thừa Hoan lườm Bùi Châu Hiền, sau đó cầm giấy, quay người về phía nhóm chủ tớ, vờ như vô tình đọc được câu đố của người ta: "Ô, tại hạ vô ý thấy được câu đố của cô nương, tình cờ biết đáp án, nhưng mà đề của tại hạ thì lại không nghĩ ra được."

Nàng giơ giấy ra cho họ xem: "Ừm, không biết cô nương có đoán được không? Nếu biết thì chúng ta trao đổi câu hỏi nhé? Dường như các vị... cũng không đoán ra được câu hỏi của mình."

Nghe vậy, nam nhân dán chòm râu giả siết chặt tay, định quát câu "To gan!" thì bị công chúa đại nhân nhà mình trừng mắt, đành phải câm họng. "Được, ngươi nói trước đi, đáp án của ta là gì?" Công chúa hứng thú nhìn Tôn Thừa Hoan, mặc dù dung mạo đối phương bình thường nhưng phong thái lại vô cùng tao nhã, vì vậy có chút thiện cảm.

Tôn Thừa Hoan cũng không từ chối, hào phóng nói: "Đáp án là đom đóm."

"Đom đóm ư?" Hiển nhiên nhóm chủ tớ chưa biết về loại sinh vật này.

"Đom đóm là côn trùng nhỏ sống trong rừng sâu, có ngoại hình giống ong nhưng có thể phát sáng trong đêm tối, vì thế nên mới ghi vừa giống đèn vừa giống sao, vừa giống ong vừa giống ruồi."

"Buổi tối biết phát sáng, giống như sao ư?" Công chúa đại nhân bị cuốn hút bởi câu nói kia, không khỏi hưng phấn nói lớn, chợt phát hiện bản thân hơi thất thố, nàng vội vàng cúi mắt, nhưng trong lòng thầm thích thú nữ tử xa lạ kia.

"Loại côn trùng này cực hiếm thấy trong Thương Kỳ, cô nương không biết cũng là chuyện bình thường." Tôn Thừa Hoan hơi gật đầu. "Nếu không tin thì chúng ta có thể trực tiếp trao đổi câu đố."

"Ta tin ngươi."

...

Sau nửa nén hương, những người thắng cuộc lục tục bước lên đài, bên dưới thì huyên náo ồn ào. Nhiều tiếng ai oán liên tục vang lên trước quầy chưởng quỹ, rất nhiều người tiếc nuối đề thi ngẫu nhiên này quá mức xảo trá.

"Có một loại động vật, ngươi giết nó thì nó sẽ chảy ra chính máu mình. Hóa ra đáp án là con muỗi." Một nam tử có dáng vẻ thư sinh than thở.

"Đề của ta càng lạ hơn, người nào bị bệnh nhưng chưa bao giờ xem đại phu? Nghĩ tới nghĩ lui, không ngờ là người mù"

"Câu hỏi của bổn thiếu gia mới khó này: Nhật lạc hương tàn, tẩy khước phàm tâm nhất điểm; hỏa tận lô lãnh, bình thiêm ý mã tâm viên, là hai chữ gì? Ha hả, các ngươi không đoán nổi phải không?! Có điều bổn thiếu gia thông minh tài trí nên giải được rồi, là lừa trọc đó. Á ha ha ha... Ách!" Tên công tử nhà giàu đột nhiên im bặt tiếng cười, bởi vì bên cạnh là một vị hòa thượng đầu trọc, giương mặt đầy vết đao chém trừng mắt liếc hắn chằm chằm.

*Câu đố này chơi chữ, vế trên là chữ 'hương' - [香] bỏ chữ 'nhật' - [日], chữ 'phàm' - [凡] bỏ điểm (dấu phẩy, nét chấm), ghép lại sẽ thành chữ thốc(hói, trọc) - [秃]. Vế dưới là chữ lô - [炉] bỏ chữ 'hỏa' - [火], kết hợp với chữ 'mã' - [马] sẽ thành chữ 'lừa' - [驴]. Ghép hai từ này sẽ thành câu: con lừa trọc/ con lừa ngốc. Thường dùng để châm biếm, chửi mắng những cao tăng, hòa thượng biến chất.

Sau một hồi ầm ĩ, mọi người cũng chịu khuất phục, mặc dù câu hỏi có chút kỳ quái, nhưng ai cũng thấy hợp lý thú vị. Ban đầu có đến mấy chục thí sinh, bây giờ chỉ còn lại mười mấy người được lên đài.

"Coi bộ... chúng ta khá may mắn đó." Nhị công chúa đứng trên đài dí dỏm nháy mắt vài lần với nữ tử bên cạnh. Minh Vương điện hạ cười lại, sau đó dời mắt nhìn xuống nơi Bùi Châu Hiền đứng hàng trước dưới đài, dùng khẩu hình: Chờ nhé.

Mỹ nhân dưới đài hiểu ý, nhếch môi với người đối diện.

Đột nhiên đám đông ồn ào, trên đài, một nữ tử đi ra từ sau tấm bình phong. Áo tím quần lụa kiều diễm phe phẩy, bước chân nhẹ nhàng, dung mạo đoan trang, đậm chất phong thái của phụ nữ trưởng thành, lúc cười càng thêm quyến rũ, hệt như một con hồ ly có đạo hạnh cao thâm. Đó chính là lão bản nương của Túy Tử lâu - Vương phu nhân.

Nàng vừa xuất hiện, rất nhiều người hưng phấn, thầm cảm thán đúng là danh bất hư truyền. Bùi Châu Hiền lặng lẽ ngước mắt nhìn vị điện hạ nào đó trên đài, chứng kiến người nọ vẫn bình thản, vẻ mặt thong thả. Lúc Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn nàng, ánh mắt Bùi Châu Hiền sáng lên, mang theo ý tán thưởng. Có điều người trên đài hiển nhiên là hiểu lầm chuyện gì đó, sau khi gật gật đầu thì truyền tâm ngữ: "Ừm, ta cũng thấy vậy, Vương phu nhân giống hệt như trong lời đồn."

... Thần giao cách cảm gì gì đó, đúng là tên lừa đảo.

Hoàng sam mỹ nhân tức giận quay mặt đi. Minh Vương điện hạ ngẩn người, chưa kịp hỏi thì tiểu nhị bên này đã gõ chiêng, sau đó Vương phu nhân vỗ nhẹ tay, lập tức một hàng đầy tớ nối đuôi nhau đi ra, nhanh nhẹn xếp mấy cái bàn dài lên đài.

Trên bàn bày mười hai bầu rượu.

"Như mọi người đã thấy, toàn bộ bầu rượu này nhìn giống hệt nhau nhưng lại chứa mười hai loại rượu khác nhau, khách quan có thể tùy ý chọn lựa, nhóm tiểu nhị sẽ dâng lên một ly, sau khi uống xong thì phải nói ra tên rượu, nếu đoán sai sẽ bị loại." Vương phu nhân thong thả bước tới trước mặt mọi người, cất cao giọng nói, phong thái tự nhiên, dày dặn kinh nghiệm.

Một quý công tử trên đài phe phẩy quạt xếp, khinh khỉnh nói: "Chỉ sai có một ly liền đánh rớt sao?"

"Điều này nhằm mục đích kiểm tra trình độ thưởng rượu của các vị, còn dựa vào vận may nữa." Vương phu nhân cười khẽ, nàng đảo mắt nhìn quanh, thoáng dừng trên người Tôn Thừa Hoan rồi nhanh chóng dời đi. "Nếu vẫn chưa có ai trả lời được thì chúng ta sẽ thử lại lần nữa."

"Hừ, cái này sao làm khó được bổn thiếu gia chứ." Quý công tử thu hồi quạt xếp, đi trước lựa một bầu rượu. Những người còn lại cũng bắt đầu di chuyển. Đám tiểu nhị lưu loát rót một ly, tương ứng với loại rượu được chọn.

Thoáng chốc bốn phía trở nên yên tĩnh, mọi người đều vươn đầu quan sát, vài tên nghiện rượu ngửi được mùi rượu thơm bay ra, không nhịn được mà nuốt nước miếng. Một lát sau, có người mở miệng nói trước: "Màu nhạt hơn nước gạo, mùi giống nước cam Vĩnh Xuân. Cái ly ta đang uống chính là loại rượu nổi tiếng của nước láng giềng Phong Lâm - Tang Lạc (dâu tằm rụng)."

Tôn Thừa Hoan nâng chén rượu trong tay, cười mỉm. Ánh mắt lão bản nương sáng rỡ: "Kiến thức của khách quan thật rộng rãi, đúng là Tang Lạc tửu." Vừa dứt lời, dưới đài vang lên tiếng hoan hô. Đúng lúc này lại có người nói tiếp: "Bàn Nhược tửu."

Công chúa đại nhân đặt ly xuống: "Mùi tinh khiết vĩnh cửu, đọng lại thành trong suốt. Đây là rượu thượng hạng của Thương Kỳ, chỉ bậc vương tôn quý tộc mới có thể uống được, Túy Tử lâu các ngươi thật xa hoa."

"Quả là rượu mạnh, tuyệt, tuyệt hảo." Bên cạnh là một nam tử cao lớn đang dùng tay áo lau miệng, lớn tiếng: "Đây là loại rượu đặc biệt của Túy Tử lâu, Hàn Tinh tửu!" Nói đoạn liền cười hào sảng: "Ha ha, lão đây chính khách quen của quán này, sao không đoán ra được chứ?" Lập tức xung quanh cười rộ lên, Vương phu nhân bước tới lật mấy tấm bảng gỗ trên bàn, lộ ra đáp án đúng như những lời họ đã nói.

Những thí sinh khác thì siết chặt ly, lộ vẻ sầu khổ, thậm chí đã uống cạn cả ly nhưng vẫn không ra nổi đáp án. Vì vậy lần lượt đi xuống, để lại Tôn Thừa Hoan cùng ba người còn lại trên đài. Quý công tử vênh váo lúc nãy hậm hực bước xuống đứng cạnh Bùi Châu Hiền, miệng vẫn hầm hừ vài tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, khinh khỉnh hỏi: "Cô nương à, người đó là phu quân của cô sao?" Hắn chỉ tay vào Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu. Quý công tử lại mở quạt xếp, mập mờ nói: "Vừa nãy ta phát hiện hai người cứ liếc mắt đưa tình, cảnh tượng đẹp quá nên khiến bổn công tử thất thần, không đoán được tên rượu. Ôi chao, các ngươi là một đôi đúng không?! Không hiểu sao ta có cảm giác hai nữ tử bên nhau nhìn rất đẹp mắt."

Đúng là một tên nam nhân kỳ quặc... Khóe mắt Bùi Châu Hiền hơi giật giật, nàng ngước mặt nhìn nữ tử nho nhã trên đài, cong môi: "Thật tiếc là công tử lại sai rồi."

"Ơ?!" Quý công tử chán nản.

"Nàng ấy không phải là phu quân ta, nàng ấy là vợ ta."

"Ế?!!!"

...

Trên đài đã tiến hành vòng thi đoán rượu tiếp theo, công chúa đại nhân lắc lắc dung dịch còn dư lại trong ly: "Màu hổ phách, sắc vàng trong vắt, đậm mùi cam tươi, hương thơm ngào ngạt, nhất định chính là nữ nhi hồng lâu năm." Nói xong lại nhấp một hớp nhỏ. "Ừm... rượu này được ủ ít nhất ba mươi năm."

Vương phu nhân mỉm cười gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Công chúa đại nhân liếc nhìn Tôn Thừa Hoan, sau đó lại nhìn xuống cái ly trong tay nàng, vẻ mặt khiêu khích.

Minh Vương điện hạ thầm cảm thán bản thân quá coi thường vị công chúa này. Có điều... như vậy lại càng thú vị, không phải sao? Chợt Tôn Thừa Hoan thấy hào hứng, nàng nhấc tay uống một ngụm nhỏ, cẩn thận nghiền ngẫm một lúc rồi nói: " Màu vàng kim pha xanh lục, tinh khiết trong veo. Độ ngọt vừa phải, có vị đắng nhẹ, vào họng nhưng không thấy gắt, hơn nữa còn có mùi hoa quế."

"Vậy thì chắc chắn là rượu hoa quế rồi." Quý công tử nào đó dưới đài không nhịn được hét lên.

"Không phải, không phải là rượu hoa quế." Tôn Thừa Hoan lắc đầu. Vương phu nhân nhìn nàng, trong mắt càng thêm hứng thú.

"Rất giống rượu hoa quế, nhưng càng uống càng thấy bất đồng. Trong rượu có mùi thảo dược thơm ngát, vị cũng nặng hơn. Đây là... rượu Trúc Diệp Thanh ngâm hoa quế." Uống xong, mặt mày Tôn Thừa Hoan giãn ra. "Trúc Diệp Thanh lâu năm, hương hoa tươi mát, hoa ngâm cũng không phải là hoa khô, chắc là vừa mới hái xuống. Mà thời điểm này đang là cuối mùa hoa quế nở nên thường có vị khá chát, thế nhưng rất hợp với Trúc Diệp Thanh, hương vị hòa quyện thật tuyệt diệu."

Tôn Thừa Hoan đặt ly xuống, thở dài: "Lão bản nương quá cao thâm, ý tưởng cũng rất mới lạ."

"Khách quan quá khen rồi." Vương phu nhân che miệng cười, có phần ngượng ngùng. Nàng giở bảng gỗ ra trước mặt mọi người, phô bày đáp án tương tự. Tất cả mọi người bắt đầu nghị luận đầy vẻ thán phục. Công chúa đại nhân cũng đưa mắt khen ngợi: "Không ngờ ngươi lợi hại đến vậy."

"Ngươi cũng thế." Tôn Thừa Hoan nhếch mi. Lập tức tất cả ánh mắt dồn hết lên người vị nam tử cao lớn bên kia.

Nam tử cao lớn nâng ly rượu, nắm tóc không thốt nổi câu nào, cuối cùng đỏ mặt xấu hổ, cười gượng: "Ha hả."

...

Tại một tòa lầu các xa xa, tố sam nữ tử đứng trước cửa sổ nheo mắt lại.

"Kỷ tỷ tỷ à, hay chúng ta cùng đến xem tiệc rượu đi?" Một tiểu thư nhà quan phủ đi tới, trông thấy cảnh tượng náo nhiệt đằng xa liền hớn hở hỏi. Kỷ Tụ dời mắt, xoay người ngồi về cạnh bàn, nàng vung tay mở giấy Tuyên Thành, siết mạnh tay áo khoác, lạnh nhạt nói: "So với cái đó thì ta càng thích xem các ngươi hơn." Sau vài tiếng hờn dỗi từ phía đám nữ nhân, đáy mắt Kỷ Tụ dần trầm xuống, nàng âm thầm cong môi.

Tôn Thừa Hoan à, mong rằng lần này ngươi đúng...

——————————————————————————————————————————

Phác Tú Anh: Hu hu... Người ta cũng muốn đi dạo chợ đêm, cũng muốn tham gia tiệc rượu nữa!!

Sáp Kì: Hiện giờ không khí môi trường bên ngoài rất độc hại, ra đường nhiều sẽ sạm da, trở nên thô ráp xù xì do thiếu nước, mất độ đàn hồi co dãn.

Phác Tú Anh: (⊙_⊙) Hở?

Sáp Kì: Hơn nữa an ninh cũng không tốt, ra đường dễ bị cướp giật, không chỉ cướp tiền còn cướp sắc. Chợ đêm là nơi tụ tập nhiều gay, bọn họ rất thích săn mấy tên thư sinh như ngươi đấy.

Phác Tú Anh: (⊙_⊙)...

Sáp Kì: Hơn nữa, mấy chỗ ồn ào cũng rất nhiều thị phi, có khả năng ngươi sẽ nhận phải tú cầu gì gì đó, lúc ấy sẽ có một lão già nào đấy nhảy xổ ra, bắt ngươi phải cưới con gái Như Hoa của lão, nếu không đồng ý sẽ bị đánh chết.

Phác Tú Anh: Vậy ta... ta không ra ngoài nữa.

Sáp Kì: Ngoan, mang nến ra đây, chúng ta tiếp tục chơi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com