ZingTruyen.Com

Bhtt Cover Wenrene Chang Tha Uong Chen Manh Ba Thang

Gần đây tình hình trong Minh Giới bất ổn, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra hai sự kiện lớn.

Một trong hai sự kiện đó là: Sáng sớm ngày hôm trước, Ty Mệnh đại nhân của Khảo Tệ Ty - Sáp Kì - đột ngột tháo bỏ chiếc mặt nạ mà mình luôn đeo từ khi đến Minh Giới cho tới nay. Mặt nạ vừa cởi ra, toàn bộ tập thể trong Khảo Tệ Ty hầu như bị tê liệt, ánh mắt quan chức lẫn binh lính cứ đăm đăm, đầu óc lơ mơ, đến nỗi cả buổi trưa đều chuyển hết thành trạng thái ngây dại.

Thời điểm Phán Quan Phác Tú Anh xong xuôi công vụ, la cà chạy đến Khảo Tệ Ty là đúng vào giờ Ngọ.

Vừa bước vào cổng, nàng chợt phát hiện có điều bất thường. Bởi vì thần sắc mọi người cứ đờ đẫn, ánh mắt đổ dồn về phía kệ sách cách đây không xa. Theo tầm nhìn sang, Phác Tú Anh trông thấy một hắc bào nữ tử đang đứng trước kệ sách, quay lưng với bọn họ. Thân hình cao gầy thon thả ấy... đó chẳng phải là Mệnh Mệnh nhà nàng sao?

Ghê tởm, đám nam nhân này bị gì vậy? Lũ già khọm kia dám nhìn chằm chằm vào Mệnh Mệnh nhà ta, bộ ngứa da rồi hả? Thật là, nhìn lưng cũng không được! Phán Quan nào đó tức giận trừng mắt nhìn mọi người, bất ngờ phát hiện bọn họ đột ngột chuyển hết sự chú ý lên người nàng.

-- Ư, sao tự nhiên lại nhìn mình? Hơn nữa ánh mắt đầy vẻ sùng bái ngưỡng mộ, cộng thêm ghen tỵ kia là gì thế? Trong đó có một ánh mắt nóng bỏng đến từ ngục trưởng Trương - người luôn nghiêm túc, đứng đắn, chính trực... mà ẩn ý trong mắt... Mình không nhìn lầm chứ? Là vui mừng cùng cổ vũ sao?!

Gì thế này... Thanh y Phán Quan bị nhìn chằm chằm đến méo miệng, cũng không có ý định tìm hiểu nguyên nhân, thầm nghĩ Ty Mệnh đại nhân nhà nàng quan trọng hơn. Vì vậy đôi mắt Phác Tú Anh long lanh, cười tủm tỉm bước tới sau lưng hắc bào nữ tử gần đó.

Y nhân đang giơ tay sửa soạn văn kiện trên giá sách, Phác Tú Anh chỉnh lại vạt áo, định mở miệng gọi thì đối phương đã quay người... Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt không phải chiếc mặt nạ bạc như thường ngày.

Á đù, thì ra người này không phải là Mệnh Mệnh nhà mình! Phác Tú Anh trợn tròn mắt, run rẩy chỉ tay vào đối phương, không thốt nên lời. Ý nghĩ tiếp theo trong đầu là -- không ngờ nữ tử này còn xinh đẹp hơn cả mình...

Chỉ thấy đối phương tần thủ nga mi, da thịt trắng nõn không tì vết, đích thị là một mỹ nhân khuynh thành, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia... thì lại rất giống Sáp Kì. Sao nữ tử này xuất hiện ở đây thế nhỉ, chưa từng thấy nàng ta bao giờ, không lẽ là người mới? Ừm... hèn gì đám nam nhân kia mới nhìn chằm chằm như vậy, đúng là không có tiền đồ.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhất thời Phác Tú Anh cảm giác bản thân quá mất hình tượng, nhìn quanh một hồi mà vẫn không thấy Sáp Kì đâu, nàng cũng không muốn ở đây lâu, thế nhưng nữ tử trước mặt này lại đang nhìn nàng, bầu không khí có chút lúng túng. Vì vậy bèn mở miệng: "Này ngươi... ngươi..."

Phác Tú Anh chợt không biết phải nói gì, chứng kiến ánh mắt đối phương hơi có ý cười, nàng đành vờ ho khan vài tiếng, hỏi: "Ngươi là người mới tới Khảo Tệ Ty à?!"

Vừa thốt ra, một tiếng cười khẽ vang lên. Phác Tú Anh quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, kinh ngạc phát hiện đám quan lại đang che miệng cười trộm, bộ dạng kìm nén có chút khổ sở khiến nàng càng thêm khó hiểu. Mình nói gì sai à? Đúng lúc này nữ tử bên cạnh Phác Tú Anhnhìn lướt qua bọn họ, ánh mắt sắc bén, thoáng chốc xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người tự động trở về thái độ nghiêm chỉnh.

Phác Tú Anh ngẩn ngơ, khí tức này, ánh mắt này... rõ ràng là của Sáp Kì mà. Dường như nhận ra điều gì đó, Phác Tú Anh lại trợn tròn mắt nhìn hắc bào nữ tử, đối phương thì chỉ nhíu mày, mở miệng: "Hôm nay ngươi tới đây là muốn mang ta đến sơn cốc nào nữa ư?"

Quả nhiên là âm thanh của Sáp Kì, Phác Tú Anh hết hồn, suýt hét lên: "Nàng... nàng là Sáp Kì sao? Sao có thể như vậy được?!"

Sáp Kì im lặng lườm Phác Tú Anh, sau đó kéo tay áo đối phương đi ra ngoài. Đến khi tới một nơi hoang vắng không người thì mới buông tay, hơi nhếch miệng: "Có gì mà ngạc nhiên? Lẽ nào ta nhiều mắt nhiều mũi hơn bình thường sao?"

"Không phải... Chỉ là không ngờ nàng..." Phác Tú Anh liếc nhìn Sáp Kì, cúi đầu chọc hai ngón tay: "Vương thượng dám gạt ta chuyện dung mạo nàng bị hủy, rõ ràng là nàng rất xinh đẹp mà." Thật đáng ghét, hại mình đau lòng lâu như vậy, hóa ra là bị ai đó xoay vòng vòng, hừ, nhất định lúc đó vương thượng thầm cười đểu mình!! Thực sự quá độc ác!!!

Sáp Kì quan sát sắc mặt Phác Tú Anh không ngừng rầu rĩ, bản thân cũng đoán được đối phương đang nghĩ đến cái gì, nàng buồn cười lắc đầu, khoanh tay tới gần, nhẹ giọng vặn hỏi: "Ta có đẹp không?" Nói đoạn, nàng hơi nheo mắt, giọng điệu có chút chế nhạo: "Nhưng mà nhìn ngươi có vẻ không hào hứng lắm nhỉ."

"Sao không hào hứng chứ?" Phác Tú Anh vội vàng phản bác, sau đó lại cúi đầu, buồn buồn nói: "Nhưng mà như thế... nàng càng có lí do chê ta, không phải sao?"

"Ta có nói là chê ngươi sao?" Sáp Kì nhíu mày.

"Nhưng trước đây ta từng là nữ nhân..." Phác Tú Anh cắn môi, đáy mắt khó giấu vẻ suy sụp, ấp a ấp úng: "Trước kia ta là nữ nhân, bây giờ biến thành nam nhân... hơn nữa còn là một tên ẻo lả... ta..."

"Ngươi đã không thèm để ý đến quá khứ của ta, vậy sao ta phải để ý đến giới tính của ngươi chứ." Sáp Kì hơi hất hàm, giọng điệu lạnh lùng nhưng ấm áp động lòng người: "Nghe này, bất kể là nam hay nữ, miễn ngươi vẫn là Phác Tú Anh, vậy cũng đủ rồi. Ta không quan tâm người khác nghĩ gì, thế nhưng ngươi đừng bao giờ xem thường bản thân, bởi vì ngươi là người duy nhất có thể bên cạnh ta, là người cùng chung sống với ta."

Duy nhất có thể bên cạnh, là người cùng chung sống...

"Mệnh Mệnh..." Đôi mắt Phác Tú Anh rưng rưng, sau khi tỉ mỉ tiêu hóa xong câu nói này thì mừng rỡ đến mức suýt ngất xỉu. Nàng cố kìm nén trái tim đập bình bịch, hơi líu lưỡi: "Nàng... ý nàng là... là chấp nhận ta rồi sao?"

"Sao nào, ngươi không muốn ư?"

"Muốn, muốn!" Nghe vậy, Phác Tú Anh vui vẻ hét lên, không nhịn được mà rơi nước mắt, nàng vội vã dùng mu bàn tay lau qua quýt. Bộ dáng như đứa trẻ con kia khiến Sáp Kì mềm lòng, nàng lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ lau giọt lệ trên mặt đối phương.

Phác Tú Anh an tâm hưởng thụ động tác dịu dàng của y nhân, đáy lòng tràn đầy ngọt ngào, lồng ngực phập phồng, cảm giác hạnh phúc như muốn phun trào. Sau khi lau sạch sẽ, nàng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn đối phương, nhớ đến chuyện lúc trước thì lại thấy xấu hổ, bên tai hồng hồng, đáy lòng không nhịn được sung sướng, Phác Tú Anh cười đến híp cả mắt, hỏi: "Vậy sau này nàng không cần đeo mặt nạ nữa ư?"

"Không đeo nữa."Sáp Kì nhẹ giọng trả lời.

"Vì sao?"Phác Tú Anh hỏi, tiếp đó đắc ý tự đưa đáp án: "Vì ta đúng không? Hì hì..."

"Nhìn ngươi không khác gì đồ ngốc..." Sáp Kì cười khẽ, chọc tay vào lúm đồng tiền trên má ai đó.

...

Ngày này đối với Phác Tú Anh mà nói, quả thực hệt như mộng đẹp, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng có thể khiến nàng bất giác cười ngô nghê rất nhiều lần. Nếu như... nếu như không xảy ra vấn đề kia, tâm tình vui sướng này có lẽ vẫn còn kéo dài thêm nữa.

Thế nhưng chuyện đó, chung quy không cách nào tránh khỏi.

Buổi tối sau cái ngày Ty Mệnh đại nhân tháo mặt nạ, vấn đề lớn thứ hai lại xuất hiện trong Minh Giới, đó chính là Minh Vương điện hạ ngã bệnh. Sự kiện này chấn động không kém gì sự kiện Sáp Kì lộ diện dung nhan xinh đẹp. Không ai ngờ được quân chủ Minh Giới luôn luôn uy nghi mạnh mẽ, tựa như không gì có thể đánh bại lại có ngày bị bệnh trong tẩm cung, hơn nữa qua hai hôm rồi mà vẫn không thấy tiến triển.

Nhất thời khắp Minh Giới náo động, tất cả mọi người lo lắng không thôi.

Nghe thị nữ kháo nhau rằng, thời điểm Minh Vương đang phê duyệt công văn trong Đông Các thì đột nhiên đau ngực, sau đó hôn mê. Lúc nhận được tin này, Phác Tú Anh đang hẹn hò với Sáp Kì ở quán trà của Tâm Tuyết, đến khi hai người chạy tới vương cung, Tôn Thừa Hoan đã nằm trên giường phượng trong tẩm điện.

Phác Tú Anh lập tức trấn an cùng phân tán những thị nữ liên can, giữ lại Sáp Kì rồi đóng cửa điện, nàng ngưng thần vận dụng pháp lực bảo vệ nguyên thần của Tôn Thừa Hoan, sau đó dùng đan dược liều mạnh nhằm giúp Tôn Thừa Hoan chống lại Đồ Tâm Quyết xâm thực.

Chờ đến khi pháp lực cùng dược liệu phát huy tác dụng, Đồ Tâm Quyết tạm thời bị khống chế thì đã sang buổi sáng ngày hôm sau.

Sáp Kì chậm rãi thu hồi linh lực, vận hành tâm linh trong lòng mình thêm một vòng. Phác Tú Anh không muốn quấy rầy đối phương, vì vậy nàng xoa xoa mắt, mệt mỏi mở cửa điện.

Vừa mở cổng ra, bất ngờ Bùi Châu Hiền đã xuất hiện gần đó. Không rõ nàng đã đứng đấy bao lâu, trên tóc dính chút sương sớm, khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng cùng chờ mong lúc nghe thấy động tĩnh khi Phác Tú Anh mở cửa.

Phác Tú Anh thầm thở dài, đi ra.

Bùi Châu Hiền thấy có người, nàng bước lên phía trước, dò xét nhìn đằng sau Phác Tú Anh một lúc, sau đó do dự hỏi: "Nàng ấy... thế nào rồi? Sao tự nhiên ngã bệnh vậy? Trước đó ta từng thấy nàng ấy phát tác một lần, không lẽ là do căn bệnh kia..."

"Tạm thời vương thượng không vấn đề gì." Phác Tú Anh lại thở dài, thâm trầm nhìn bạch y nữ tử trước mặt, đáy lòng phức tạp khó nói, nàng thừa nhận bản thân có chút oán hận Bùi Châu Hiền, thế nhưng hiện giờ lại không sao giận được. Phác Tú Anh nghĩ ngợi một lúc, lãnh đạm nói: "Bệnh tim này là bệnh dữ rồi, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng vương thượng."

Trông thấy Bùi Châu Hiền vẫn muốn nói gì, Phác Tú Anh lắc đầu, nhẹ giọng: "Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng bây giờ có thể dùng loại thuốc liều mạnh rút bớt bệnh căn. Có điều cái này cần thêm một vị linh thảo, linh dược này chỉ mọc ở vùng biên giới phía Nam trong Minh Vực, lát nữa ngài cùng ta đi hái thuốc đi."

Nghe được có thuốc chữa bệnh, Bùi Châu Hiền vui vẻ lên chút, sau đó hơi nghi hoặc: "Sao ta cũng phải đi theo?"

"Nguyên liệu do ngài tự mình hái, vương thượng ăn vào càng mau hết bệnh." Thanh y Phán Quan mở cả hai tay, bĩu môi: "Thành thật mà nói, ngài chính là vị thuốc dẫn tốt nhất đấy."

Bùi Châu Hiền khẽ giật mình, lúc này Sáp Kì cũng đi ra ngoài, Phác Tú Anh thấy vậy liền đổi thái độ, nét mệt mỏi trên mặt cũng biến mất, ánh mắt rạng rỡ: "Mệnh Mệnh." Nàng quay đầu với hắc bào nữ tử sau lưng, ân cần nói: "Thế nào rồi, tối qua nàng tiêu hao nhiều linh lực như vậy, hiện giờ có thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Hết rồi." Sáp Kì dịu dàng trả lời, sau đó liếc Bùi Châu Hiền rồi lại nhìn Phác Tú Anh: "Hai người định đi hái thuốc sao?"

"Ừm." Phác Tú Anh gật đầu, lập tức trở nên nghiêm túc, nàng nói với Bùi Châu Hiền: "Ta về chuẩn bị trước một chút, sau đó chúng ta cùng xuất phát."

"Được, ta sẽ đợi ngài ở đây."

"Vậy ta đi trước đây." Phác Tú Anh và Sáp Kì nhìn nhau một lúc, sau đó phi thân biến mất ngay trong tầm mắt. Lúc này Sáp Kì mới nói với Bùi Châu Hiền: "Vương thượng đang ở bên trong, vẫn chưa tỉnh lại, ngài có muốn vào thăm một lát không?"

"Không cần." Bùi Châu Hiền cúi mắt, chốc sau, nàng hơi do dự nhìn Sáp Kì: "Ngài và Phác Tú Anh, hai người... đang quen nhau sao?" Vừa rồi nàng chứng kiến hai người nói chuyện vô cùng thân thiết, chắc chắn là hành động của cặp đôi đang yêu, nói vậy có nghĩa là...

"Ừm, chúng thần đang quen nhau." Sáp Kì thẳng thắn nói, thần sắc không chút bất an, thoải mái tự nhiên. Bùi Châu Hiền hơi bất ngờ, nhưng lúc ngẫm lại thì cũng hiểu được chút hợp lí, nữ tử trước mặt này chấp nhận tháo mặt nạ xuống, khôi phục bản chất vốn có... đại khái cũng là vì Phác Tú Anh thôi.

Sáp Kì thấy đối phương như có điều suy nghĩ, lại mở miệng nói: "Nếu thích nhau thì cùng sống chung đi, hà tất phải hành hạ lẫn nhau, khiến đôi bên thấy khó chịu?"

Câu nói chứa ẩn ý, Bùi Châu Hiền hiểu được, nàng bất giác dời ánh mắt nhìn nghiêng vào trong cánh cửa, cay đắng nói: "Ta và nàng ấy... không giống như hai ngài."

"Ồ..." Sáp Kì cười khẽ. "Lý lẽ thì bao giờ cũng có đủ loại, nhưng cũng chỉ là duy tâm mà thôi. Mọi thứ đều phải do ngài tự xem bản thân mình muốn gì."

Sáp Kì nhìn thẳng vào mắt Bùi Châu Hiền, giọng điệu trầm xuống: "Là người mình từng hận thì đã sao chứ, chẳng lẽ đến tận bây giờ mà ngài vẫn còn muốn báo thù? Cứ chấp nhất đau khổ như thế thì chẳng đạt được kết quả gì hay ho, chi bằng buông xuôi tất cả, thuận theo tim mình, đừng chờ đến khi mất rồi thì mới thấy hối hận cũng đã muộn."

"Ngài suy nghĩ kỹ đi." Nói xong liền chậm rãi bước ra cổng trăng, để lại bạch y nữ tử đứng thất thần hồi lâu.

...

——————————————————————————————————

Tôn Thừa Hoan: Ách ~~ Bản vương sắp chết rồi sao...

Bùi Châu Hiền: Ta sẽ tìm thuốc giúp ngươi khỏi bệnh.

Tôn Thừa Hoan: Vô ích thôi, đây là bệnh nan y, bệnh nguy kịch, không thể cứu vãn được... Thế nhưng đời này ta không còn gì hối hận, ta nghĩ tới cái ngày ta chạy dưới ánh nắng chiều, đó là tuổi xuân ta sẽ chết...

Bùi Châu Hiền: Ta không cho phép ngươi nói vậy!

Tôn Thừa Hoan: Nàng... nàng đừng ngắt lời, ý thức ta bắt đầu chết lặng rồi... Thật ra... thật ra đằng sau tẩm điện của ta có giấu kho bạc riêng dưới lòng đất, bên trong chứa vài tỷ tiền tiết kiệm, còn có vô số châu ngọc trân bảo, thảo dược cùng da quý hiếm, chìa khóa giấu ở... giấu ở... Ách ~~

Bùi Châu Hiền: Ở đâu? Ngươi nói hết đi!

Phác Tú Anh: Thuốc gây tê đã phát huy tác dụng, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật tim. Mời thân nhân người bệnh tránh ra!



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com