ZingTruyen.Info

[BHTT- Cover Wenrene] Chẳng thà uống chén mạnh bà thang

Chap 24: Hoa ngát hương

toishipwenrene1_9

Tẩm điện Minh Vương, sương mù lượn lờ, Mạn Châu Sa Hoa lộng lẫy diễm lệ.

Hai lam y thị nữ cúi đầu thủ vệ trước cổng điện, chợt thấy có người tới bèn khom lưng vái chào, mở ra cánh cửa chạm trổ sau lưng mình. Bạch y nữ tử bưng hộp đựng thức ăn, đi vào bên trong.

Đèn lồng sắc xanh lam rọi sáng xung quanh nội điện rộng lớn, tia sáng lạnh lẽo. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm, nhưng không phải là mùi Long Diên Hương như mọi khi. Hương thơm này ngọt ngào, thanh đạm dễ chịu, có lẽ là hương của một loài hoa nào đó.

Cái này không giống với phong cách của ai kia... Bạch y mỹ nhân hơi kinh ngạc.

Hoàn toàn chính xác, đây không phải là phong cách của Tôn Thừa Hoan.

Vừa nãy Tôn Thừa Hoan trở về từ hoa viên, lúc bước chân vào cửa liền ngửi thấy mùi lạ. Đến khi hỏi thị nữ thì mới biết Phác Tú Anh đã chạy tới chỗ này sửa đổi, còn để lại lời nhắn là mùi thơm này mới khiến người ta ưa thích, giúp bầu không khí thêm phần tươi vui, rất có tình thú...

Tình thú gì gì đó, bản vương không... không thèm để tâm đâu, chỉ là thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cho hợp với xu thế của nàng ta thôi...

Lúc này, không hiểu điện hạ đang nghĩ đến cái gì mà thần sắc thình lình biến đổi. Tôn Thừa Hoan cố ra vẻ đứng đắn, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà lén nhìn nữ tử áo trắng như tuyết trước mặt, phát hiện mi tâm y nhân hơi giãn ra, nàng âm thầm cong khóe môi.

Xem ra hương khói Tú Anh cung cấp đúng loại người ta ưa thích.

Chờ Bùi Châu Hiền bày xong đồ ăn trên bàn, Tôn Thừa Hoan buông sách, từ từ đi tới rồi ngồi xuống. Bữa ăn hôm nay có vài món nàng chưa thấy bao giờ, tinh tế mê người. Vì vậy mắt phượng người ngồi trước bàn lóe sáng rạng rỡ, nàng vỗ tay, sai thị nữ mang thêm một chén đũa khác, nói với Bùi Châu Hiền: "Hôm nay ở lại ăn cùng ta chút đi, được không?"

"Ta không đói." Bùi Châu Hiền thản nhiên cự tuyệt.

Đáp án như trong dự liệu, Tôn Thừa Hoan không giận, nhưng cũng không động đũa, cứ thế nhìn thẳng vào mắt Bùi Châu Hiền, hai người giằng co trong im lặng. Một lát sau, Tôn Thừa Hoan đành quay mặt, thở dài nói: "Nhất định phải dùng đến tên nam nhân kia, nàng mới bằng lòng cùng ăn với ta sao?"

Hiếm khi đối phương chịu thỏa hiệp trước, giọng điệu lẫn vẻ mặt không tỏ ra uy nghiêm bức bách, ngược lại có phần giống con nít đang giận dỗi, đáy lòng Bùi Châu Hiền hơi lung lay.

Thôi được rồi, cùng ăn với nàng ta chút vậy, chẳng may nàng ta nổi giận, lại gây chuyện gì thì phiền phức.

Bạch y mỹ nhân thầm thuyết phục bản thân, nàng cắn môi, sau đó ngồi xuống, ngoan ngoãn cầm đũa trước ánh mắt ngạc nhiên của đối phương.

"Ta chỉ ăn một chút thôi, ăn xong sẽ rời đi." Bùi Châu Hiền gượng gạo nói, sau đó gắp một miếng dưa xào màu xanh nhạt cho vào miệng, từ tốn nhai. Có thể làm được như vậy, đối với Bùi Châu Hiền mà nói thì quả thực không hề dễ dàng.

Người đối diện ngắm nhìn nàng, tròng mắt tím đầy ôn nhu, đôi mi thanh tú giương lên, cũng bắt đầu động đũa.

Dường như ngại Bùi Châu Hiền mất tự nhiên, Tôn Thừa Hoan cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ thong thả ăn, có chút dè dặt, nhưng giữa hai hàng lông mày lại cho thấy nàng rất hài lòng, khiến người khác cảm giác bữa cơm tối nay đặc biệt ngon miệng.

Bầu không khí giữa hai người cũng không khiến người khác thấy căng thẳng, ngược lại có chút ấm áp.

Bùi Châu Hiền khẽ nắm chặt chén, luôn cảm giác tối nay hơi khác thường. Nàng lặng lẽ ngước nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ của người đối diện cũng nhìn mình, nụ cười ôn hòa, đôi mắt thạch anh tím long lanh.

Bất chợt đáy lòng Bùi Châu Hiền rung động, nổi lên cảm giác xa lạ, dường như tốc độ tim đập tăng nhanh hơn trước. Nàng vội vàng dời mắt, cúi đầu.

"Mình bị làm sao vậy..." Bùi Châu Hiền che ngực, thì thào, hơi thở dần dần bất ổn, không nhịn được mà gương mắt lên lần nữa, ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn Tôn Thừa Hoan.

Mỹ nhân dùng đôi mắt ngập nước với mình, Tôn Thừa Hoan không khỏi kích động, cũng ngơ ngẩn buông chén.

Hương hoa thanh đạm trong không khí dần trở nên nồng nặc, bộc phát mùi thơm ngọt ngào mê say, khiến người bên trong cứ thấy lâng lâng. Tôn Thừa Hoan lắc mạnh đầu, nhưng vẫn không đuổi được cảm xúc xao xuyến trong lòng, cơ thể hơi nóng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Không đúng... mùi hương kia có vấn đề...

Lập tức Tôn Thừa Hoan đứng dậy, định xua tan hương khói, bất ngờ chứng kiến bạch y mỹ nhân ngồi đối diện đang cắn môi nhìn mình, ánh mắt mơ màng, gò má nhiễm hồng, lồng ngực phập phồng theo từng tiếng thở dốc khe khẽ...

Dáng vẻ cực mê hoặc lòng người.

Thoáng chốc, đầu não Tôn Thừa Hoan như nổ tung, lý trí sụp đổ, cơ thể nóng bừng. Phút chốc nàng bước tới, ôm thân thể mềm mại của y nhân vào lòng, sau đó cúi đầu dán nụ hôn nóng bỏng của mình vào đúng một đôi môi khác.

"Ưm..." Bùi Châu Hiền rên rỉ, cả người như bị cuốn vào tâm bão, khí nóng phả thẳng vào mặt. Trong cơn mê muội, nàng cảm giác có vật gì thơm mềm đang cạy mở hàm răng mình, chạy loạn ở bên trong.

Tôn Thừa Hoan thở dài thỏa mãn, vội vàng mút lấy cái lưỡi ngọt ngào của y nhân về miệng mình rồi ngậm lấy, người trong lòng thì run rẩy, toàn thân như nhũn ra.

Nhiệt độ bên trong tẩm điện rộng lớn lập tức dâng cao, từng tiếng rên rỉ hòa lẫn tiếng thở dốc quẩn quanh. Trong lư hương, mùi thơm ngào ngạt, từng làn khói trắng đan xen, tựa như một tấm lưới khổng lồ vô hình, bao bọc hai người đang quấn lấy nhau.

Bùi Châu Hiền phát hiện khí lực của mình đang dần bị hút đi, càng lúc thân thể càng bủn rủn, nàng nắm chặt đầu vai đối phương, gắng gượng không để bản thân ngã khụy. Cái đầu bị ép phải ngẩng cao, hô hấp khó khăn, cảm giác như sắp ngạt thở tới nơi. Vất vả lắm mới nghiêng được mặt, lợi dụng khe hở mà thở hổn hển thì chớp mắt lại bị người nọ ấn gáy hôn tiếp, cướp mất không khí.

Chợt thân thể nhẹ bẫng, Bùi Châu Hiền bị bế lên.

Tôn Thừa Hoan bế ngang eo Bùi Châu Hiền, nhanh chóng bước tới bên giường đầy hoa văn trong buồng, hai người cùng ngã xuống nệm gấm êm ái.

Tà áo trắng tinh bị hở, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, do đang động tình nên có hơi đo đỏ. Bờ vai cong như được đẽo gọt, xương quai xanh gợi cảm tinh tế. Tôn Thừa Hoan nhìn xuống mỹ nhân vạn thiên quyến rũ nằm dưới người mình, tròng mắt tím trở nên ám trầm, tựa như có gì đó bên trong đang âm ỉ sắp phun trào.

Nàng vùi mặt vào cần cổ trắng như tuyết của y nhân, hít sâu, hấp thụ hương lan thoang thoảng. Sau đó hé miệng, nhẹ nhàng hôn vùng da non mềm, để lại từng dấu tích mờ nhạt dọc theo cằm dưới, xuống cái cổ duyên dáng.

"...Ưm." Hơi thở như lửa nóng phả vào cổ cùng cảm giác mát lạnh trên da trần tạo nên sự đối lập rõ rệt. Người đang mê man khẽ rên rỉ, ánh mắt dần lấy lại tỉnh táo.

Đập vào mắt là nóc màn đầy hoa văn phức tạp, sau lưng là cảm xúc mềm mại như lụa, mà trên người thì...

"Á! Tôn Thừa Hoan! Ngươi... vô lại!" Bùi Châu Hiền sợ hãi kêu lên, nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh. Nhớ lại những chuyện vừa phát sinh, lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, thực muốn cắn chết người kia. Nàng cố sức đẩy cái tên đang mút cổ mình, quấn mền gấm quanh người, sau đó ngồi dậy, vung tay tát vào mặt người đối diện.

Nhưng khí lực mới khôi phục vẫn còn rất yếu, cho nên cái tát này không khác gì cái vỗ nhẹ, cổ tay lại dễ dàng bị đối phương túm lấy.

Khuôn mặt Tôn Thừa Hoan ửng hồng, trang phục đã cởi được một nửa, đôi mắt vẫn nóng rực, tràn ngập dục vọng. "Bản vương... bản vương muốn nàng... thành nữ nhân của ta..." Thanh âm khàn khàn, có phần thở gấp, tựa như đang nhẫn nhịn cái gì đó. Tôn Thừa Hoan kéo tay, mỹ nhân lại ngã vào lồng ngực mình.

"Ngươi!" Bùi Châu Hiền chưa kịp kêu lên, cái miệng đã bị người kia khóa kín thêm lần nữa. Toàn thân nàng run rẩy, gương mặt vừa mới trở về bình thường lại đỏ lên.

Cảm nhận được sự xâm lược bá đạo trên môi mình,Bùi Châu Hiền cắn chặt răng, đôi mắt trợn tròn vì hoảng loạn, giãy giụa mãi nhưng vẫn không thoát nổi vòng tay của người kia. Đối phương hoàn toàn không để tâm người trong lòng đang chống cự, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, hung hăng gặm cắn môi lưỡi nàng, đôi tay bắt đầu sờ soạng khắp người nàng.

Mà bản thân nàng, không có nổi một tia cơ hội để phản kháng.

Lẽ nào đêm nay thật sự...

"Đừng... ngươi... buông ta ra!" Bùi Châu Hiền đẩy vai Tôn Thừa Hoan, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở. Nửa tuyệt vọng, nửa căm hận, còn có chút... uất ức. Tiếng khóc thút thít khiến Tôn Thừa Hoan tạm dừng động tác.

Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, nhìn thấy y nhân gần ngay trong gang tấc, bên trong đôi mắt tràn đầy căm hận, lệ quang mông lung, trên mặt mình cũng dính chút ẩm ướt.

Nhất thời Tôn Thừa Hoan ngẩn ngơ, Bùi Châu Hiền thừa dịp này cắn mạnh vào môi nàng, đến khi cảm nhận được vị máu tanh mới đẩy ra, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Thật sự đã nhìn lầm ngươi, đồ cầm thú!"

"Cầm thú sao?" Tôn Thừa Hoan liếm môi, vết máu nhuộm đỏ khóe miệng, nhìn cực kỳ tà mị yêu dã. Nàng cười gằn, trong mắt vừa lóe lên một tia thanh tỉnh nhưng rồi lại bị một cảm xúc mãnh liệt khác bao phủ. Bùi Châu Hiền thấy người đối diện như vậy, chợt e sợ, chưa kịp tránh thoát đã bị người kia đè xuống.

Bỗng Tôn Thừa Hoan vươn tay, xé cái mền gấm Bùi Châu Hiền đắp lên người, sau đó kéo nàng vào sâu trong giường.

"Ngươi làm gì vậy?"

Chỉ nghe được mỗi tiếng kêu la, còn lại là tiếng nức nở. Màn gấm bị kéo xuống, che mất cảnh tượng bên trong. Sau đó là áo bào từ trong màn văng ra, rơi trên sàn gỗ đỏ.

——————————————————————————————————————

Tiểu Bạc: Đến phân cảnh quan trọng nào, mọi người vào chỗ, action!

(Trong gian phòng, Minh Vương điện hạ ôm Bùi Châu Hiền, đặt lên giường.)

Tiểu Bạc: Cut! Chuyện quái quỷ gì thế? Đây là diễn cảnh cưỡng hôn cơ mà. Điện hạ à, ngươi ôn nhu như vậy có thích hợp không?

(Vì vậy... bên trong gian phòng, Minh Vương điện hạ bế ngang Bùi Châu Hiền, thô bạo quăng lên giường, đè người dưới thân, theo đó khóa môi người kia.)

Tiểu Bạc: Stop! Có nhầm hay không thế? Đây là diễn cảnh cưỡng hôn, hai người các ngươi hôn đến xuất thần như kia là sao?

(lại vì vậy... Minh Vương điện hạ cúi người, cưỡng hôn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền liều mình chống cự, ra sức đẩy vai người nằm trên...)

Tiểu Bạc: Ôi trời ạ! Châu Hiền à, không phải thế! Ngươi đang phản kháng cơ mà, phải đẩy ra chứ! Sao cái tay cứ câu cổ người ta làm gì??

Tôn Thừa Hoan: (sát ý trong mắt bùng nổ) Người đâu? Kéo tên này đi chỗ khác cho ta!

Tiểu Bạc: Cái gì? Ê, ê... Buông ra! Các ngươi tính tạo phản hả?

Tôn Thừa Hoan: Ừm... Ban thêm Mạnh Bà thang đi!

Tiểu Bạc: Nà ní?? Nhưng ta là đạo diễn mà!

Tôn Thừa Hoan: (cười khẽ) Nhưng chúng ta cũng không có diễn kịch...

Cuối cùng, trong phòng không còn những kẻ không phận sự nữa, Minh Vương điện hạ cùng Bùi mỹ nhân nằm song song trên giường, hạ màn gấm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info