ZingTruyen.Com

Bhtt Cover Wenrene Chang Tha Uong Chen Manh Ba Thang

Lại một ngày không quá bận rộn trôi qua, đến giờ tan tầm, rất nhiều Minh binh cùng quan viên khoan thai về nhà, vài tiệm đã sớm mở cửa, một nhóm Minh binh trấn thành bắt đầu thay ca. Ban đêm - tức chỉ còn vài giờ nữa, thời khắc náo nhiệt vui vẻ nhất mới chính thức bắt đầu.

Nhưng đối với Bùi Châu Hiền, ngày và đêm không khác nhau là bao.

Nàng đang khoác chiếc giỏ trúc thơm mùi thuốc, chuẩn bị ra khỏi viện. Nhưng lần này chưa kịp mở cửa thì đã có người từ ngoài đẩy cổng đi vào.

"Châu Hiền." Người đến nhẹ giọng gọi nàng, thanh sắc ôn hòa, lông mày xinh đẹp khẽ nâng, thần thái sáng sủa.

"Ngài đến đây làm gì?" Lúc này Bùi Châu Hiền đã không còn ra vẻ chán ghét hay mất kiên nhẫn với người trước mặt nữa, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ. Tuy nhiên, khi nàng nhìn Tôn Thừa Hoan, ánh mắt lộ vẻ hơi khác lạ. Ngày hôm nay thật đặc biệt, Tôn Thừa Hoan đang mặc trường bào trắng như tuyết, thắt đai lưng màu mực, từ vai xuống eo phải được họa tiết bằng hoa mai đen, trang phục này tôn lên thân hình cao thon, cuốn hút dị thường, khác hẳn hình tượng tuấn tú phong nhã thường ngày.

Mà cái người cuốn hút dị thường kia đang nghiêng đầu ngờ ngợ... Nàng không nhìn lầm chứ, vừa nãy ánh mắt Bùi Châu Hiền hình như là... kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng? Ha hả, ai đó càng cong khóe môi. Khẽ cười một tiếng, giọng điệu bỡn cợt: "Dĩ nhiên là bản vương tìm nàng có việc rồi, nhưng không ngờ vừa đến đã bị người ta nhìn chằm chằm."

Bùi Châu Hiền sực tỉnh, nàng ảo não cắn môi, chuyển chủ đề: "Trước đây thần đã nói rồi, không cần ngài theo thần đến Nam Sơn."

"Ta có nói muốn cùng nàng đến đó sao?" Minh Vương điện hạ nheo mi phượng, chắp hai tay ra sau, tư thế thanh sái cao nhã, nhìn thẳng vào Bùi Châu Hiền. Từ trong đôi mắt tím kia, Bùi Châu Hiền đọc được ý: Chớ tự mình đa tình.

Được rồi, nói chuyện với tên này quả nhiên chỉ chuốc bực vào người... Thế nhưng rốt cục bắt đầu từ khi nào vậy, rõ ràng trước đây chỉ có mình đối phương đen mặt tức giận vì nàng thôi mà...

Đang lúc rối rắm, chợt cảm giác tay mình lành lạnh. Bùi Châu Hiền hốt hoảng ngẩng đầu, trước mặt là một đôi mắt u tối trong veo: "Ngài định làm gì?" Nàng thấp giọng mắng, muốn giãy ra nhưng lại bị đối phương nắm chặt.

"Dẫn nàng đến một nơi." Tôn Thừa Hoan cứng rắn nhưng vẫn không mất đi sự ôn nhu, nàng đổi kiểu nắm, thay bằng mười ngón đan vào nhau, dắt người đang không tình nguyện, ánh mắt tức tối đi ra ngoài.

"Minh Vương điện hạ, ngài muốn giở trò gì đây?" Đôi mắt xinh đẹp của Bùi Châu Hiền trợn trừng, giận dữ nói: "Hôm nay thần phải đi Nam Sơn, bây giờ đã khuya lắm rồi, không thể trì hoãn được." Người này dù có độc tài đến đâu nhưng cũng biết ý, không để việc tư hỏng việc công, sao hôm nay tự nhiên làm loạn như vậy!

"Bản vương nói không cần đi là không cần đi." Người bị mắng vẫn điềm đạm như cũ, quay lưng với Bùi Châu Hiền, bên trong giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Từ khi biết nàng, những chuyện náo loạn bản vương đều làm nhiều rồi, lần này cũng không ngoại lệ."

"Tôn Thừa Hoan, buông tay ta ra!"

"Buông ra! Có nghe không hả?" Bùi Châu Hiền không giãy được tay ra khỏi đối phương, lại còn bị đan mười ngón, lập tức nàng nổi giận, nhưng sức lực bản thân quá yếu, mà người đằng trước vẫn cứ mặc kệ nàng vùng vẫy, không nói lời nào.

Cứ như vậy, một kéo một lôi băng qua hành lang dài, bước qua hai, ba thị nữ đang dùng ánh mắt mập mờ nhìn mình, xuyên qua bốn, năm cổng trăng, cuối cùng mới chịu dừng lại. Nơi này là khoảng sân bên hông Tố Thần Cung, khu vườn trống trải tĩnh mịch, cạnh tường trồng vài mẫu thảo dược, lúc dời ánh mắt sang bên trái, nhìn vườn hoa đối diện cánh cửa sổ, thoáng chốc Bùi Châu Hiền ngẩn ngơ.

Cả vườn ngập tràn hoa lạc lối.

Mà những bông hoa lạc lối này nhìn còn tươi tốt khỏe mạnh hơn cả trên núi Nam Sơn, từ trong ra ngoài đều đầy sức sống, khác biệt với không gian u ám lạnh lẽo xung quanh.

Tôn Thừa Hoan dắt Bùi Châu Hiền đi tới, đứng ngay cạnh vườn hoa, Bùi Châu Hiền cũng quên luôn cả giãy giụa.

Hoa điền rất rộng, cây cối um tùm chằng chịt, cành lá sum suê, có thể thấy được người trồng rất dụng tâm chăm sóc. Nụ hoa trắng nõn điểm xuyết giữa đống rậm rạp xanh lục, cây nào cây nấy đều chắc khỏe, cành hướng lên trên, tựa như có sự sống.

Chùm hoa dường như đang yên lặng chờ đợi thời cơ, đồng loạt nở rộ.

"Ngươi... từ khi nào mà..." Bùi Châu Hiền ngẩn ngơ nhìn vườn hoa, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng rất nhanh gần như bị bản thân phủ định. Thật khó tin, phải biết rằng hoa lạc lối cực khó trồng, căn bản là không có khả năng... trừ phi... nàng hơi khom người, khẽ vốc một nắm bùn đất, quả nhiên là vậy.

"Không sai, bản vương sai người mang đất từ trên núi Nhân Nam Sơn về." Minh Vương điện hạ thong thả giải thích: "Có điều những bông hoa này cũng là do bản vương dụng tâm nuôi trồng, mỗi ngày đều dành chút thời gian tới đây sửa cành cắt lá, bón phân tưới nước, phụ trợ linh lực."

Người bên kia nghe vậy, lập tức chuyển mắt: "Ngươi nói là... ngươi tự mình trồng sao?" Đường đường là Minh Vương, vậy mà chấp nhận hao phí tinh lực cùng kiên nhẫn chỉ để trồng hoa dại vốn cực kỳ khó nuôi?

"Thế nào?" Tôn Thừa Hoan cười khẽ, mi mục như họa, mị hoặc quyến rũ.

Bùi Châu Hiền cảm giác đáy lòng hơi rung động, trong đầu hiện lên hình ảnh người trước mặt sau khi công vụ xong xuôi lại tới vườn hoa, xốc y phục mà cẩn thận tưới nước, xới đất, chăm chú vặt sâu hại...

Sao có thể như vậy được.

...

"Ngươi độc tài lại còn khắc nghiệt, sao hiểu được cảm giác chờ đợi được thưởng thức vẻ đẹp của một đóa hoa hé nở chứ!"

...

Thình lình câu nói từng trách mắng Tôn Thừa Hoan lại vang vọng trong tai.

"Sao hả? Có phải nàng thấy bản vương không còn đáng ghét như trước nữa, đúng không?" Chứng kiến người nọ thất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Tôn Thừa Hoan cúi người lại gần, khóe miệng cười như không cười, khiến người khác cảm thấy bất an.

Ánh mắt Bùi Châu Hiền khẽ run, dưới cái nhìn soi mói của ai đó, nàng hậu tri hậu giác hất bàn tay hai người còn đang nắm chặt. Bộ dạng kia quả thực... không được tự nhiên.

"Tại sao phải làm vậy?" Bùi Châu Hiền lạnh lùng nói.

"Cái này còn phải hỏi sao?"

"Ngươi không cần phải làm vậy."

"Nhưng ta đã làm vậy."

"Ta không cần." Bùi Châu Hiền nhíu mày nhìn Tôn Thừa Hoan, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo sự xa cách. Thế nhưng trong mắt Tôn Thừa Hoan, không hiểu tại sao dáng dấp lạnh lùng trước mặt có chút nhõng nhẽo cùng đáng yêu.

Thật sự là hết thuốc chữa rồi.

Nàng âm thầm thở dài, nét mặt hơi lộ ý cười, bước lại gần Bùi Châu Hiền, ánh mắt trở nên sâu thẳm như muốn khóa chặt người trước mặt lại: "Thật sự là không cần hay không dám? Nàng đang sợ, sợ một ngày bản thân sẽ nảy sinh tình cảm với ta."

"Nói linh tinh gì đó?"

"Vậy tại sao nàng không dám nhận?" Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng vào mắt Bùi Châu Hiền, thanh âm tăng thêm vài phần trầm lạnh: "Nói cho ta biết, nàng chột dạ vì gì?"

"Ngươi!"

Đột nhiên sắc trời tối sầm, từ xa đã thấy tấm màn đen cuồn cuộn chảy tới, bao phủ khắp trời.

Đến khi Bùi Châu Hiền phản ứng lại, người nọ đã lùi thân, cảm giác áp bách uy hiếp cũng biến mất, chỉ còn lại sự trống vắng khó tả. Trái tim như bị dây leo quấn chặt, thắt thành nút.

Trong bóng tối mơ hồ nghe được tiếng thở dài ở khoảng cách rất gần. Đáy lòng Bùi Châu Hiền khẽ run, nàng ngước mắt nhìn lại, trong ánh sáng chập chờn có thể thấy rõ trường bào như tỏa sáng, hình bóng thon dài mà tịch liêu.

Những chùm hoa lạc lối đang chầm chậm hé mở, tản hương thơm cùng hào quang, biến cả khu vườn nhỏ như mộng như ảo. Người nọ cúi xuống ngắt một đóa vừa tỏa hương, xoay người bỏ vào giỏ trúc sau lưng Bùi Châu Hiền: "Nàng còn đứng ngây đến bao giờ, ngày mai không phải đi nấu canh à?"

Ánh sáng nhạt chiếu lên gương mặt thanh tuấn phi phàm, thần sắc lãnh đạm, đẹp đến mức người khác không dám nhìn thẳng.

Bùi Châu Hiền không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì, nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng đối phương lên tiếng trước khiến nàng đành phải nuốt về.

"Đừng có tự mình đa tình, bản vương làm vậy không hẳn vì nàng. Nàng nên biết chức trách của mình quan trọng cỡ nào, không được phép sai lầm dù chỉ nửa bước." Hiện giờ Tôn Thừa Hoan rất không muốn nghe bất kỳ câu chối bỏ nào từ trong cái miệng nhỏ xinh kia, nàng lạnh mặt nói: "Bản vương hi vọng nàng có thể công tư phân minh, làm đúng chức trách của Mạnh Bà. Về sau nàng cứ đến đây hái hoa lạc lối, còn những dược liệu khác thì sai người lấy về." Nói xong liền xoay người, không nhìn vị bạch y mỹ nhân luôn miệng mỉa mai sau lưng mình nữa, khẽ phẩy ống tay áo rời đi.

Lúc bước đến gần cổng trăng, Tôn Thừa Hoan ngừng cước bộ, ra lệnh: "Về sau vườn hoa này sẽ để cho nàng quản lý, mỗi sáng phải qua đây tưới cây, nhớ chăm sóc cho tốt đó." Sau đó mất hút, để lại ai đó giật mình, không nói nên lời.

Cái tên độc tài này, dám xem mình như thị nữ mà sai khiến chắc...

Bùi Châu Hiền hít một hơi thật sâu, khó chịu đi vào trong bụi hoa, bắt đầu hái những bông vừa mới nở, đột nhiên ánh mắt dừng tại khung cửa chạm trổ đang đóng kín mít, nàng khẽ biến sắc.

Từ nãy giờ cứ luôn có cảm giác bị mắc lừa, nếu nàng nhớ không nhầm, đằng sau khung cửa sổ kia chính là phòng ngủ của ai đó!!

Bạch y mỹ nhân cắn môi, nàng cúi đầu, tức tối ngắt mạnh.

...

——————————————————————————————————————

Bùi Châu Hiền: Tôn Thừa Hoan! Rốt cục ngươi muốn gì hả? Hết trồng vườn hoa ngoài phòng ngủ rồi lại dựng gương trong phòng bếp của ta...

Tôn Thừa Hoan: Bản vương muốn sáng dậy có thể trông thấy nàng qua cửa sổ mở, thời điểm phê duyệt Mệnh thư cũng có thể thấy nàng, sau đó buổi tối có thể cùng nàng ngắm hoa, không được sao?

Bùi Châu Hiền: Trong đầu ngươi chỉ toàn mấy thứ tầm thường đó thôi à?

Tôn Thừa Hoan: Trong đầu ta chỉ toàn hình bóng nàng!

Bùi Châu Hiền:...Ngươi... Hừ, vậy mà ở chính văn còn ra vẻ đứng đắn, bảo ta đừng tự mình đa tình.

Tôn Thừa Hoan: (cười mỉa)... Bởi vì người thường tự mình đa tình đều là bản vương đó thôi...

Bùi Châu Hiền: (khóe môi khẽ cong, giọng điệu nũng nịu) Thật sao? Có điều nếu đã cho ta toàn bộ vườn hoa để nấu canh, vậy thì tấm lòng của ngươi... cũng nấu thành canh luôn đi.

Tôn Thừa Hoan: Ách! Nàng! Nàng vẫn muốn vô cớ gây sự với ta sao...

Editor: Bạn vương thượng vừa lãng mạn vừa bá đạo!! XD

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com