ZingTruyen.Com

[BHTT - COVER]Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang (ChaeLice)

Chương 75. Khoảnh Khắc Ngượng Ngùng

LaliLali_meo

Qua giờ Hợi, đèn lồng chập chờn, gió thổi hiu hiu.

Sau khi xử lí hết mấy quyển công văn trên bàn, Lệ sa bèn khoác thêm chiếc áo choàng màu lam nhạt rời khỏi tẩm cung, băng qua vườn hoa đỏ rực quỷ mị trong đêm tối. Nàng thoáng dịch thân, lập tức xuất hiện ngay trong sân vườn Quỳnh Hoa Điện, đạp trên bóng cây hòe già rồi đẩy cửa phòng.

"A Anh." Nàng rảo bước vào trong, nhẹ giọng gọi. Hai ngọn phù đăng trên xà nhà nổi lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng cả gian phòng, quầng sáng ấm áp giúp xua tan cảm giác lạnh lẽo cùng mệt mỏi.

"Ngài đến rồi à." Bạch y mỹ nhân đang loay hoay gì đó cạnh bàn, nghe thấy tiếng động liền ngoái đầu, nàng nhẹ nhàng bước tới giúp Lệ sa treo áo choàng xong xuôi.

Lệ sa trở tay đóng cửa lại, đột nhiên cảm giác bầu không khí lúc này có chút vi diệu, vì vậy nàng bật cười: "Khì, sao tự nhiên có cảm giác hai ta đang vụng trộm yêu đương vậy nhỉ..."

Câu nói vốn vô ý, thế nhưng chính Lệ sa cũng ngây ngẩn cả người. Bạch y mỹ nhân đối diện đỏ mặt, khẽ mắng: "Nói linh tinh gì thế?"

Lệ sa cười gian, nàng vòng tay ôm eo mỹ nhân, cọ cằm lên vai đối phương. "Ừm... Thật tuyệt khi có nàng bên cạnh..." Giọng điệu than thở đầy dịu dàng, còn người trong lòng thì thoáng chốc cứng đờ. Nàng buông Phác Thái Anh ra, nâng tay xoa mặt y nhân, đôi mắt tím thoáng dao dộng. "Sáng mai... ta phải đi rồi."

"Ừm." Phác Thái Anh rũ mắt, cúi đầu đáp, sau đó xoay người dắt tay Lệ sa, kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn.

"Cái gì thế?" Lệ sa nhìn chén tử sa trên bàn, mở miệng hỏi. Bạch y nữ tử mở nắp ra, cầm thìa khuấy vài vòng rồi múc lên, đưa tới trước mặt Lệ sa, dịu dàng trả lời. "Đây là chè đậu đỏ ngài thích ăn đấy, nếm thử xem."

Mùi hương thơm lừng xông vào mũi, khí nóng từ trong chén bốc lên cao, tựa như một tấm lụa mỏng giăng giữa hai người, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng mờ ảo.

Lệ sa chậm rãi nhếch môi: "Lâu rồi không được ăn chè đậu đỏ nàng nấu đó nha." Nàng cầm thìa sứ trắng rồi múc một muôi, vươn người uống một ngụm nhỏ. Theo từng động tác của đối phương, đáy mắt của bạch y nữ tử ngồi đối diện chợt lóe, hai tay ẩn dưới bàn cũng siết chặt.

"Ngon lắm." Lệ sa ngẩng đầu lên, cười nói. "Nè, sau này nàng phải thường xuyên nấu cho ta ăn đấy."

"... Được thôi." Phác Thái Anh lãnh đạm cười, bên trán hơi tái nhợt. Còn người đối diện thì tiếp tục khuấy thìa. "Nàng không ăn cùng ta sao?"

"Ta ăn rồi." Phác Thái Anh nhẹ giọng nói.

"À." Lệ sa không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại nhìn xuống chiếc chén. Nàng tỉ mỉ nhai đậu đỏ đặc sệt, để vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi, lông mày cong lên, bộ dạng cực kỳ sung sướng. Ăn xong, nàng tráng miệng bằng nước trà, híp mắt hưởng thụ mỹ nhân phục vụ mình.

Phác Thái Anh dùng khăn tay lau kỹ khóe miệng Lệ sa, sau đó xoay người dọn dẹp.

"Nè, sao đột nhiên nàng nấu chè cho ta ăn vậy?" Minh Vương điện hạ dùng hai tay chống cằm, cười mỉm ngắm nghía từng động tác hòa nhã của y nhân. Không đợi đối phương trả lời, nàng lại nói tiếp: "À... Hiểu rồi, bản vương sắp đi nên Phác mỹ nhân của ta dùng đậu đỏ để gửi gắm nỗi tương tư đúng không?"

Phác Thái Anh khựng người, nàng rũ mắt không nói gì.

Tưởng rằng y nhân sẽ mắng mình vài câu, không ngờ chỉ im lặng. Lệ sa thấy thế vội vàng lại gần cầm tay đối phương, bất an nói: "A Anh à, nàng sao vậy?"

"Đêm nay ở lại đây nhé."

"Ừ... Hả?" Trái tim Minh Vương điện hạ lỡ mất một nhịp, qua một lúc mới tiêu hóa xong câu nói kia. Vì vậy nàng hơi nhíu mi, tiến sát gần y nhân, dài giọng: "Vừa nãy... nàng nói gì, hử?"

Âm cuối hơi nhấn mạnh, hơi thở mập mờ thổi bên tai, Phác Thái Anh nghiêng mặt. "Thì là nói cái đó đó..."

Nàng không biết bản thân bị làm sao, tự nhiên lại thốt ra câu đấy, đến khi phản ứng lại thì có chút xấu hổ, lúc này còn bị Lệ sa nhìn chằm chằm càng khiến nàng thêm bối rối. Vì vậy định xoay người rời đi thì bị đối phương kéo cổ tay, lập tức liền ngã vào lòng người nọ.

"Này, ngài!" Phác mỹ nhân ngồi trên đùi Lệ sa, biểu cảm ngơ ngác. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật khiến Phác Thái Anh nhất thời luống cuống, gò má cũng ửng hồng.

"Ừ hử..." Lệ sa cười gian, gương mặt hơi tà mị, vài ngón tay thon dài bắt đầu từ tốn xoa hông mỹ nhân.

Người trong lòng đột nhiên nóng bừng, mặt đỏ như thể sắp bốc cháy tới nơi.

Minh Vương điện hạ cực kỳ thích thú, nàng cưỡng hôn Phác Thái Anh được một lúc, đột nhiên đứng dậy ôm ngang eo y nhân.

"Ngài... ngài làm gì thế?" Phác Thái Anh nắm cổ Lệ sa, cuống quýt mắng, trong lòng buồn bực bản thân yếu ớt.

"Còn phải hỏi sao?" Lệ sa khẽ nhếch môi, đôi mắt tím sáng như sao, cực kỳ rạng rỡ, càn rỡ nói: "Món điểm tâm đã giải quyết xong, giờ nên chuyển qua món chính rồi." Nàng bế người trong lòng đến bên giường, cởi giày rồi nâng tay hạ màn gấm hình hoa mẫu đơn.

"Lệ sa..." Không gian tối dần, Phác Thái Anh e sợ nhìn nữ tử trên người mình, hô hấp bất ổn.

"Gọi ta là Li." Lệ sa thì thào. Nàng chống hai tay tại hai bên Phác Thái Anh, mái tóc dài buông thõng như màn che, bao bọc ánh mắt hai người vào trong đó, giữa hơi thở còn xen lẫn mùi Long Diên Hương.

Lệ sa nhìn lướt qua khuôn mặt y nhân, cuối cùng dừng tại đôi môi anh đào, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, tựa như sóng ngầm sắp phun trào.

Hô hấp dần dần dồn dập, Minh Vương điện hạ khẽ nâng cằm bạch y mỹ nhân, hơi nghiêng đầu, từ từ cúi thấp xuống.

Tâm trí Phác Thái Anh nhất thời rối loạn, hai tay lén siết mền nhìn dung nhan đối phương chầm chậm phóng đại, in bóng ra trước mặt mình, nàng liền nhắm mắt lại.

Bốn môi giáp nhau, mềm mại nhẹ nhàng. Khí nóng phả thẳng vào mặt, lông mi Phác Thái Anh khẽ run, bên trong lỗ mũi phát ra tiếng rên rỉ. Lệ sa không khỏi buồn cười, nàng vén sợi tóc bên gò má y nhân rồi nâng mặt vuốt ve, thân thể hai người càng thêm gần gũi, từng nụ hôn nho nhỏ như đang mút kẹo vậy.

Phác Thái Anh dù đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được Lệ sa cười mình, nàng không khỏi xấu hổ mà cắn cánh môi ẩm ướt của người đối diện.

"Ha..." Một tiếng cười khẽ quanh quẩn bên tai, âm điệu khàn khàn đầy khêu gợi, mị hoặc quyến rũ. Đầu lưỡi Lệ sa vờn quanh hàm răng Phác Thái Anh nhưng không tiến vào, chỉ mấp mé bên ngoài.

Phác Thái Anh mở mắt, con ngươi mờ mịt hơi động tình. Cơn thẹn thùng chưa lui, tiếng thở dốc vẫn chưa tan, không biết từ khi nào cánh tay đã choàng lên cổ Lệ sa, nàng liền bối rối nhìn đối phương.

Một chiếc phù đăng ngoài màn gấm phụt tắt, tia sáng le lói chiếu vào bên trong đôi mắt tím, chập chờn lay động rồi lại tựa như lốc xoáy muốn hút hồn người nhìn. Ánh đèn lúc sáng lúc tắt, đôi mắt thì u tối, nhưng Phác Thái Anh vẫn thấy được trong đó chứa đựng sự kìm nén.

Không đợi Phác Thái Anh suy nghĩ nhiều, Lệ sa nhanh chóng duỗi tay vén vạt áo Phác Thái Anh, định cởi bỏ áo choàng trắng của nàng ra.

Phác Thái Anh lại nắm chặt ra giường, cắn môi: "Li... ta..."

"Phì." Chứng kiến nữ tử dưới thân không khác gì con thỏ sợ sệt khiến vị điện hạ nào đó bật cười, phá hỏng cả bầu không khí. "Gì mà căng thẳng thế, làm như ta bắt nạt nàng ấy. Ừm... bản vương chỉ muốn ôm nàng ngủ thôi mà."

Nói xong, nàng tiếp tục động tác trong tay, linh hoạt cởi áo khoác của Phác Thái Anh, sau đó kéo chăn đắp lên cả hai, nằm nghiêng ôm eo y nhân, hài lòng nhắm nghiền mắt... nhìn rất chính nhân quân tử.

"Ngài!" Phác đại mỹ nhân khó tin trợn tròn mắt, cuối cùng nghiến răng phun hai chữ: "Khốn nạn..."

"Ô?" Minh Vương điện hạ nhướn mi. "Xem ra Phác đại nhân không hài lòng rồi, vậy thì..." Nói đoạn bàn tay đặt bên hông bắt đầu bò lên.

Phác Thái Anh vung tay đập móng vuốt nào đó xuống, xoay người dời vào trong giường, trùm chăn quát khẽ: "Ngủ đi!"

"Này, đừng có xa cách như vậy mà, qua đây để bản vương ôm nàng cái coi."

"Hừ."

"Nhanh nhanh nào, bản vương sẵn sàng sà vào lòng nàng rồi đây này."

"..."

"Ừ hử... Nửa đêm giá buốt, sao hai ta không gần gũi làm ấm cho nhau đi, đừng làm lỡ thời điểm tuyệt đẹp như vậy chứ..."

"Còn nói năng linh tinh nữa thì về phượng giường của ngài mà ngủ!"

Minh Vương điện hạ không dám nói gì nữa. Một lát sau nàng len lén dịch người, kéo mỹ nhân vào lòng mình, thở một hơi thật dài.

"Cảm giác như đang mơ vậy..." Nàng cọ má lên gáy mỹ nhân. "Trước đây nàng rất ghét ta, chẳng bao giờ nói chuyện tử tế, thậm chí còn hận đến mức ước gì ta biến mất khỏi cõi đời. Ai mà ngờ được ta có thể ở bên nàng với thân phận người yêu chứ."

"Thật tốt quá..." Nàng lại thở dài.

"Đồ ngốc." Phác Thái Anh mềm lòng, nàng xoay người ôm Lệ sa, vùi mặt vào lồng ngực đối phương.

"Ta không ở cạnh bên, ngài phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy." Phác Thái Anh siết chặt tay, rầu rĩ nói tiếp: "Không nên vì công việc mà để bản thân lao lực quá độ, ngài nhớ ra ngoài thư giãn nhiều một chút, đừng lúc nào cũng nghiêm túc quá. Còn nữa, phải chú ý sức khỏe, uống ít rượu thôi, đừng để bệnh tim tái phát..."

"Sao nói như thể sắp vĩnh biệt tới nơi vậy." Lệ sa buồn cười hôn tóc người trong lòng. "Ta chỉ đi vắng có mười ngày thôi mà." Nói xong, nàng lắc eo y nhân, nũng nịu nói: "Nè, nàng nhớ ta à?"

"Nhớ."

Ngoài dự tính, người trong lòng thẳng thắn trả lời, giọng điệu chắc nịch. Lệ sa thầm kinh ngạc, nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ánh mắt đối phương lưu luyến khác thường, bên trong ẩn chứa lửa nóng.

Trầm mặc nhìn nhau được một lúc, Phác Thái Anh đưa tay xoa mặt Lệ sa, nhìn thấy dáng vẻ bi thương của chính mình trong đôi mắt kia.

Lệ sa, bây giờ ngài đang nhìn ta sao... hay là đang nhìn ai khác thông qua ta? Ngài không chịu tiết lộ quá khứ là vì không buông bỏ được nó, phải không?

Vậy tức là ngài còn hận nàng ấy, cũng hận ta sao...

Cảm xúc mù mờ cùng chua xót ùn ùn xông tới, Phác Thái Anh bất giác cười khổ. Sau đó nàng chợt nắm cổ Lệ sa rồi dùng sức kéo xuống, hung hăng ngậm đôi môi mỏng kia.

"Ơ..." Thình lình Lệ sa trợn tròn mắt.

——————————————————————————————————————

Cơ Lan: (phát điên) Đùa bố à? Cớ sao tình tiết hạ thuốc mê, lấy vân tay đàng hoàng bình thường lại thành ra hình ảnh đen tối thế này?!! (úp mặt) Lệ sa! Ngươi là đồ khốn nạn!! Lão nương sẽ phải đội nón xanh à? Sau này làm sao có thể cùng nhau làm thiên sứ được? Ta không còn tin vào tình yêu nữa rồi!!

Lệ sa: Muội muội à, ta nghe không hiểu lắm, mấy câu chửi kia là sao?

Cơ Lan: Đừng có gọi ta là muội muội nữa! Với cả chuyện này cũng quá phản khoa học, sao ngươi không ngất vậy? Tuy thuốc này có tác dụng chậm nhưng tại sao phải đến cuối chương sau mới hôn mê, sao không hôn mê luôn tại thời điểm mấu chốt hả?

Phác Thái Anh: (thong thả cắt móng tay) Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách lão bán thuốc. Không chỉ dược tính chậm, đến khi cho vào chè đậu đỏ thì lại bắt đầu sản sinh phản ứng hóa học thành thuốc kích dục, hiệu quả càng ghê gớm...

Lệ sa/Cơ Lan: Gì cơ?!!!

Phác Thái Anh: Móng tay đã sửa xong. Lệ sa, qua đây. Tiện thể đeo mặt nạ cho em gái ngài trước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com