ZingTruyen.Com

[BHTT - COVER]Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang (ChaeLice)

Chương 60. Về Thăm Chốn Cũ

LaliLali_meo

Hôm nay là ngày mùng năm tháng mười, đúng vào tiết đầu đông của Thương Kỳ.

Sáng sớm, nhà nhà đều thắp đèn lồng vàng nhạt, nhóm bếp làm bánh, sau đó treo một chuỗi ớt sừng trâu đỏ tươi dưới mái hiên. Đây là tập tục đã có từ xưa của Thương Kỳ, mỗi khi sang đông, người dân thường làm lễ khẩn cầu thời tiết năm nay không quá khắc nghiệt, không bệnh không đói, sau đó tới đầu xuân thì hi vọng mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.

Phiên chợ trên phố cũng náo nhiệt hơn trước nhiều lắm, rất đông người xách rổ ra chợ lựa chọn đồ ăn, chuẩn bị tổ chức đại tiệc phong phú ở nhà, cả gia đình quây quần ăn uống. Những thiếu gia lẫn tiểu thư nhà giàu dắt đám đầy tớ cùng ra ngoài, đến miếu thờ thắp hương cầu nguyện, tụ tập bè bạn.

Lúc này trên đường cái, có hai nữ tử cực kỳ nổi bật. Các nàng đều cao gầy, khí chất bất phàm. Trong đó có một nữ tử tương đối cao mặc bộ y phục màu đỏ tím nhạt, khuôn mặt lạnh lùng nhưng mơ hồ ẩn chứa khí thế bức người. Còn nữ tử thứ hai thì tương đối dịu dàng, nàng mặc ngoại y vàng nhạt, váy trong trắng tinh, nhìn cực kỳ nho nhã, mặc dù thần thái có chút lãnh đạm nhưng khí chất đặc biệt thoát tục.

Kỳ thực, nếu nhìn kỹ thì thấy dung mạo hai nàng cũng bình thường thôi, nhưng chẳng biết tại sao lại đặc biệt cuốn hút, chỉ cần liếc mắt trong đám đông là có thể phát hiện các nàng không giống với những người khác, luôn cảm giác rất đẹp mắt. Trong tửu lâu, một nhóm công tử đang uống rượu trên lầu nhìn thấy liền chỉ tay vào hai nàng, bàn tán nghị luận.

"Ôi chao, các huynh xem kìa, không biết là cô nương nhà ai nhỉ?" Một nam tử trẻ tuổi gầy gò nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, hỏi mấy người ngồi cùng bàn. Một công tử bên cạnh có dáng vẻ phong lưu mở quạt xếp, cười gian, rung đùi đắc ý nói: "Hắc hắc, sao nào, cuối cùng Văn Hà huynh cũng biết rung động rồi, huynh nhắm trúng ai vậy? Là người mặc đồ đỏ tím bên trái hả?"

"Nữ tử đó dường như còn cao hơn cả huynh đấy, hơn nữa có cảm giác... giống như thiên kim nhà tướng, làm sao tên ngốc này có thể khống chế được? Ha ha... người bên cạnh vẫn thích hợp hơn, nhìn nhu nhược yếu đuối." Một nam tử cao lớn ngồi đối diện cười vang, hắn gõ gõ đũa, xúi giục: "Ôi chao, họ vẫn chưa đi xa đâu, có nên đuổi theo không đây?"

Vì vậy mọi người bắt đầu giễu cợt, nam tử trẻ tuổi không nhịn được nữa, hắn vỗ bàn, định đứng dậy: "Đuổi theo thì đuổi theo!" Chưa kịp đi được nửa bước, đột nhiên hắn bụm đầu gối, đau đớn kêu: "Ái da, chân ta!"

Lập tức, đám nam tử ngồi cùng bàn cũng nhao nhao rú lên.

"Á, mắt của bổn thiếu gia..."

"Bụng ta đau quá!"

"Gặp quỷ rồi, sao mặt lão tử ngứa quá đi?"

...

Tại một nơi nào đó trong đám đông, nữ tử cao gầy nhìn về phía tửu lâu, nàng thong thả xoay người, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng. Hôm nay trước khi lên nhân gian, nàng đã thi triển thêm một tầng thuật chướng nhãn pháp*, giúp ngoại hình các nàng trở nên bình thường trong mắt người phàm, nhưng không ngờ vẫn vô tác dụng...

*Chướng nhãn pháp: phép thuật/thủ thuật che mắt đối phương.


Xem ra biến thành trẻ con vẫn hay hơn. Ai đó thấp giọng hừ một tiếng, còn mỹ nhân bên cạnh thì lườm mắt, dường như trách cứ: "Ngài đó, hà tất phải so đo với những người kia?"

"Hứ, rồng có vảy ngược, chạm vào tất nộ." Lệ Sa lạnh lùng nói, nàng liếc mắt nhìn Phác Thái Anh, rất nhanh lại dịu giọng, dắt tay đối phương: "Chỉ phạt nhẹ mà thôi, cũng không đến mức khiến chúng tàn phế."

Không chờ đến khi nữ tử bên cạnh nói gì, nàng rảo bước kéo y nhân rẽ vào một con đường nhỏ tương đối yên tĩnh.

Dọc đường đi không một bóng người, thoải mái hơn rất nhiều. Lệ Sa nhanh nhẹn dẫn Phác Thái Anh loanh quanh mấy vòng, cuối cùng quẹo vào trong một hẻm nhỏ. Con hẻm này rộng sáu thước, hai bên tường loang lổ cũ kỹ, được bao phủ bằng sắc xanh biếc của dây thường xuân.

Phác Thái Anh bất chợt tròn mắt, phát giác nơi đây rất quen thuộc...

"Đây là..." Nàng đi thêm một đoạn, sau đó thì thào. Người phía trước vẫn không lên tiếng, chỉ nắm tay nàng đi qua. Lúc bước ra khỏi con hẻm, đập vào mắt là một tòa phủ trạch. Phía trên cổng đỏ được sơn mới là một tấm biển hiệu đã trải qua mấy trăm năm sương gió, mặt biển đề hai chữ mực đen cứng cáp được viết theo phong cách cổ xưa.

Nơi đây chính là Lưu phủ, là nơi nàng đã từng sinh sống từ rất lâu.

Vào thời của Lưu Minh Cẩm, người nhà họ Lưu gặp nghèo túng suy bại, gia sản đều bị chiếm đoạt, thậm chí phải lang bạt khắp nơi. Mãi đến khi con trai Lưu Minh Cẩm thi đậu trù nguyên* mới có thể chấn hưng gia nghiệp, chuộc được tổ trạch về. Mà tòa đại trạch kia đã trải qua một lần đổi chủ, suốt mấy thập niên cũng khác biệt đi nhiều.

*Trù nguyên: vua đầu bếp.

Phác Thái Anh không thốt nên lời, nàng ngây ngẩn mất một lúc lâu rồi chuyển mắt nhìn người bên cạnh, vẻ mặt hơi khó hiểu. Lệ Sa bị nhìn nên có chút bối rối, nàng vờ ho hai tiếng.

"Khụ khụ, cái này... ta dẫn nàng về thăm nhà một chút, ta biết... nhất định nàng rất muốn về."

"Ngài không sợ ta lại không nỡ rời khỏi đây sao?"

"Ồ... không có ta ở đây, nàng sống được chắc?"

Lệ Sa nắm tay nữ tử bên cạnh, trong mắt tràn đầy sủng ái. Hai người nhìn nhau một lúc, từng chút cảm xúc ấm áp đột nhiên nảy sinh dưới đáy lòng Phác Thái Anh, không hiểu sao nhịp tim cũng tăng nhanh thêm vài phần. Thừa dịp xung quanh không bóng người, các nàng ẩn mình bước vào tòa nhà đối diện.


Dường như hôm nay nhà đang có khách, đám đầy tớ trong Lưu phủ bận rộn ra vào, ai ai cũng vui tươi hớn hở. Phác Thái Anh quan sát một lúc, gương mặt tất cả đều xa lạ. Bất giác, nàng thấy buồn bã, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bình phục tâm tình, quay người mỉm cười nhìn Lệ Sa, sau đó kéo tay đối phương đến hậu viện.

"Ta nhớ chỗ này có trồng một cây bạch quả, không ngờ nó đã bị đốn chặt, biến thành đình nghỉ mát rồi." Lúc đến nơi, Phác Thái Anh dừng bước, nhìn về phía đình được sơn mới tinh. Biểu cảm của Lệ Sa vẫn lãnh đạm, không nói thêm gì, chỉ yên tĩnh theo sau Phác Thái Anh. Đúng lúc này một loạt tiếng bước chân từ xa chạy tới, kèm theo là tiếng trẻ con cười đùa.

"Biểu ca, đợi muội với."

"Ha ha, bên này nè, chúng ta ra đình chơi đi." Chỉ thấy đằng sau cổng trăng bên tay trái, có hai đứa bé chừng năm, sáu tuổi chạy vào trong đình.

Tiểu công tử lôi hộp đựng thức ăn trước ngực mình ra, đặt lên bàn đá, sau đó mở nắp, híp mắt cười với tiểu cô nương bên cạnh: "Biểu muội à, đây là bánh hoa sen ta tự làm cho... cho muội nếm thử đấy."

Tiểu cô nương vui vẻ gắp lên cắn một miếng, mặt mày cong cong, trông rất đáng yêu. Phác Thái Anh thì nhìn bé trai kia, sắc mặt biến đổi.

Đó là... tôn tử của Minh Cẩm ư?

*Tôn tử: Cháu đích tôn.

Người bên cạnh dường như đọc được ý nghĩ của nàng, gật đầu nói: "Đấy là tôn tử của Lưu Minh Cẩm, tên là Lưu Hách, nếu tương lai không xảy ra biến cố gì, sau này nó sẽ rất có tiền đồ."

Phác Thái Anh nghe vậy, nàng hơi cong môi cười mỉm. Dõi nhìn bóng dáng hai đứa bé trong đình kia, nàng từ từ thất thần.

Kỳ thực, khung cảnh trước mặt này sao quen thuộc quá. Những năm tháng xưa trong ký ức lại hiện về, ngay tại dưới gốc cây bạch quả này cũng từng có hai đứa trẻ ngồi bên nhau, sung sướng chia nhau ăn bánh hoa sen, cũng ngây thơ hồn nhiên như thế.

Mà nay vật đổi sao dời, vật cũng đã khác, người cũng đã mất rồi.

Chợt cảm giác bàn tay mình bị siết chặt, nhiệt độ giữa hai lòng bàn tay giúp nàng tỉnh lại. Bên tai là thanh âm ôn nhu nhưng bá đạo: "Phác Thái Anh, chỉ được phép hồi tưởng, không được phép đau buồn."

"Ta biết." Phác Thái Anh nhìn nữ tử bên cạnh, nàng kéo cánh tay đối phương, hiếm khi dịu ngoan mà tựa đầu lên vai Lệ Sa. Một lúc sau, nàng thấp giọng hỏi: "Ngài không để bụng sao?"

"Để bụng muốn chết." Lệ Sa thở dài. "Thế nhưng mà, có thể đi được tới bước này vốn đã không hề dễ dàng, thật vất vả mới tiến vào tim nàng, ta không dám cầu mong gì hơn nữa." Nói xong liền vươn tay, thuận thế ôm nữ tử bên cạnh vào lòng, hôn má y nhân. "Dù thế nào thì nàng cũng là của bản vương rồi, cấm nàng có ý nghĩ gì khác đấy."

"Đúng là tên độc tài." Phác Thái Anh lẩm bẩm, vùi mặt vào hõm cổ đối phương. Tại nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc này, hai người yên lặng ôm nhau một hồi lâu.

Hai nàng ăn ý cùng buông xuôi quá khứ, không hề nhắc tới đề tài nhạy cảm này. Họ hiểu, mặc dù đến giờ vẫn còn rất nhiều khúc mắc chắn ngang giữa đôi bên, thế nhưng ép buộc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể phó mặc theo thời gian, để nó từ từ tiêu biến.

Xế chiều, các nàng cùng dạo qua những địa điểm xinh đẹp quanh đế đô Thương Kỳ, giống như một đôi tình nhân bình thường, thoải mái tay nắm tay, đi dọc khắp phố lớn ngõ nhỏ, coi vài vở kịch Hoàng Mai*, mua thật nhiều đồ linh tinh mới lạ. Đến khi chơi chán chê, các nàng mới tạm nghỉ chân tại một quán trà.

*Kịch Hoàng Mai: một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Lúc này đã là chiều tối, con phố vốn vắng lặng lại trở nên náo nhiệt. Rất đông tiểu thương bày sạp thành một hàng dài ven đường, họ mở nhà kho nhỏ, dựng bàn lên, tụm năm tụm ba rao bán. Khách hàng lui tới cũng xếp thành bầy, trẻ có, già có, xem chừng đều là một gia đình đang đi chơi.

Mặt trời vừa lặn không bao lâu, trời vừa sẩm tối, nhà nhà đã đốt lửa sáng choang, dưới tàng cây cũng ánh lên sắc vàng của đèn lồng.

Vô số ngọn đèn lồng tỏa sáng dịu nhẹ khắp thành. Theo đó, chợ đêm trong phố cũng bắt đầu đi vào hoạt động, chủ gánh nướng xiên que đang thổi lửa bên bếp than, tiếng dầu tí tách cùng mùi thơm lừng lan tỏa, tiếng cười nói ồn ào, nhộn nhịp ăn tiệc.

Tại một gian phòng trong quán trà, Lệ Sa đặt chén trà xuống, ánh đèn lồng từ ngoài cửa sổ rọi sáng gương mặt nàng, đôi mắt tím lấp lánh: "Mạnh đại mỹ nhân, cùng dạo chợ đêm nhé?"

Có lẽ là do ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, Phác Thái Anh cũng vui vẻ cười, híp mắt nhìn người đối diện, miệng thơm khẽ mở: "Cung kính không bằng tuân lệnh."

...

————————————————————————————————————

Kim Trí Tú: Ngươi là tên hôn quân! Chỉ biết ăn uống vui chơi, du ngoạn chợ đêm, nuôi dưỡng sủng vật, bám váy mỹ nhân, tiêu tiền như nước!

Lệ Sa: Nói bậy, bản vương luôn luôn yêu nước thương dân, chăm lo việc nhà, giản dị tiết kiệm, một lòng vì thế giới.

Phác Thái Anh: Vương thượng, trâm cài tóc này nhìn xinh ghê.

Lệ Sa: (≧▽≦)~ Mua luôn ~~

Phác Thái Anh: Vương thượng, tửu lâu này cũng rất được đó.

Lệ Sa: (≧▽≦)~ Mua luôn ~~

Phác Thái Anh: Vương thượng...

Kim Trí Tú: Ngươi là tên hôn quân!! Chỉ biết ăn uống vui chơi, du ngoạn chợ đêm, nuôi dưỡng sủng vật, bám váy mỹ nhân, tiêu tiền như nước!!!

Lệ Sa: Đấy cũng là tiền của A Anh... Khụ khụ, thật ra A Anh là con gái nhà giàu có nhất Tam Giới đó.


Kim Trí Tú: (⊙_⊙)... Vậy khi nào thì hai người sẽ kết hôn?

*Hủy tam quan: là từ thường dùng trong ngôn ngữ mạng, ám chỉ những người, sự vật hoặc sự việc gây đảo điên cái nhìn bình thường của nhân loại. Nguồn gốc của từ hủy tam quan bắt đầu xuất hiện và lưu hành ở khoảng giữa cuối năm 2012, đỉnh cao là vào tháng 10 cùng năm, xuất hiện ở weibo, Thiên Nhai cùng các diễn đàn lớn khác. Nguyên nhân khiến nó trở nên lưu hành là bởi vì tính khái quát vô cùng súc tích để hình dung một cái gì đó cơ hồ đảo điên nhân sinh quan, giá trị quan cùng thế giới quan của chính mình (Nguồn: https://kyiruan.wordpress.com/nha-choi/tu-dien-mini/)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com