ZingTruyen.Info

【BHQT-Dễ】Xuyên Thành Tu Tiên Văn Giả Thiên Kim

69. Tiểu cô nương của nàng

irresistiblyCute

"Ta thấy ngươi tu vi đã là Đại Thừa kỳ, thân thể như thế nào lại suy nhược như vậy chứ?" Tống Vi Chi rốt cuộc vẫn là luyến tiếc, lựa lời nói với tiểu cô nương.

"Có thể là đã nhiều ngày quá mệt mỏi đi, sư tỷ không cần lo lắng, ta ngủ một giấc thì tốt rồi." Tiểu cô nương một đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn Tống Vi Chi.

Tống Vi Chi thở dài, thấy tay tiểu cô nương đều đang đau phát run, chính mình tâm cũng đi theo buộc chặt, không nghĩ lại kéo lâu thêm, nói thẳng: "Hạ Hạ, ta nghe Chu Diệp Nhiên nói ngươi bị Cao Thừa Tuyên tên hỗn đản kia bức hạ Ma Huyết Nhai, ngươi có phải hay không nhập ma?"

Tống Trí Hạ tựa hồ là không nghĩ tới Tống Vi Chi sẽ trực tiếp hỏi ra, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người, vành mắt ửng đỏ, không nghĩ làm Tống Vi Chi biết nàng đã đọa vào ma đạo, nhưng nàng càng không muốn lừa Tống Vi Chi, nàng cố sức ngồi dậy, dựa vào đầu giường, "Sư tỷ, thực xin lỗi, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, chính là ta bộ dáng kia quá xấu, ta sợ dọa đến ngươi cho nên mới...cho nên mới dùng linh lực ngăn chặn ma khí, ta kỳ thật chỉ là muốn nhìn xem ngươi một cái liền đi, thực xin lỗi, ta thật sự là quá nhớ ngươi, nhịn không được muốn đến tìm ngươi."

Tiểu cô nương vừa nói, nước mắt xoạch xoạch nhắm thẳng rơi xuống, Tống Vi Chi xem một trận đau lòng, duỗi tay lau nước mắt cho tiểu cô nương, ôn nhu dỗ dành: "Ta lại không phải bởi vì cái này mà giận, ngươi lấy linh lực áp chế ma khí rất tổn thương thân thể, ngươi nhìn xem ngươi vẫn luôn chảy mồ hôi lạnh, nghe lời, không được lại áp chế ma khí."

Tống Vi Chi nói chuyện cực kỳ ôn nhu, Tống Trí Hạ nghe càng là ủy khuất, nước mắt quả thật là lau không xong, nàng khóc thút thít nhỏ giọng phản bác: "Không muốn, quá xấu..., sư tỷ chỉ thích tiểu cô nương xinh đẹp, ta không muốn để sư tỷ nhìn đến bộ dáng kia của ta, rất khó coi."

Tống Vi Chi cảm thấy thật buồn cười, nàng ôm người vào trong lòng ngực,  "Hạ Hạ bộ dạng như thế nào ta đều thích, nghe lời, không được lại áp chế ma khí, ta đau lòng."

"Hức, không cần, xấu chết được, sư tỷ không nên nhìn đến." Tiểu cô nương suy yếu dựa vào lòng Tống Vi Chi mà khóc, thân mình mềm mại, miệng nhưng thật ra rất cứng, vẫn không chịu nghe lời.

Tống Vi Chi thoáng buông ra cánh tay đang ôm tiểu cô nương, mỉm cười nhìn đối phương nổi lên chơi xấu tính tình, đành phải đem cánh môi nhẹ nhàng hôn lên cánh môi tiểu cô nương, chậm rãi vuốt ve cánh môi nàng, chỉ chốc lát sau tiểu cô nương đã bị Tống Vi Chi hôn đến muốn thở không xong.

Tống Vi Chi biết tiểu cô nương thân thể suy yếu, bởi vậy cũng không dám hôn lâu, "Hạ Hạ ngoan, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sư tỷ là thế nào ngươi còn không rõ ràng lắm sao? Vô luận Hạ Hạ biến thành bộ dáng gì ta đều thích, lại không nghe lời, ta sẽ thật nổi giận." Tống Vi Chi nghiêm mặt nói.

Tiểu cô nương còn chưa kịp thoát ra khỏi dư vị hôn môi, trong mắt sương mù mênh mông nhìn Tống Vi Chi, bản thân nàng là tính toán nhìn xem Tống Vi Chi một cái liền đi, nhưng sư tỷ thật sự đối nàng quá tốt, hơn nữa nàng vừa thấy đến sư tỷ, linh hồn nhỏ bé đều bị sư tỷ câu đi rồi, căn bản là không muốn rời đi.

Tống Trí Hạ suy nghĩ hồi lâu, cắn cánh môi ủy khuất nói: "Kia sư tỷ không thể không cần Hạ Hạ, cũng không được tìm tiểu cô nương xinh đẹp khác."

Tống Vi Chi mềm nhẹ nói: "Được, Hạ Hạ nói cái gì chính là cái đó, hơn nữa trong mắt, trong lòng ta đều chỉ có Hạ Hạ, chỗ nào chứa được tiểu cô nương khác?"

Tống Trí Hạ khẽ cắn cánh môi, vùi vào cổ Tống Vi Chi cọ cọ, mở miệng nói: "Mới không phải đâu, ngày ấy ta còn thấy ngươi cõng một cô nương, sư tỷ còn chưa từng cõng ta."

Tống Vi Chi bật cười nói: "Ta ngày đó cõng chính là một vị tiền bối, nàng bị tên súc sinh Chu Diệp Nhiên kia làm hại rất thảm, cũng chỉ có ba tháng thời gian để sống, trước không nói mấy chuyện này, Hạ Hạ ngoan một chút, không được lại dùng linh lực áp chế ma khí."

Tống Vi Chi không cho tiểu cô nương kéo dài thời gian, dùng linh lực áp chế ma khí đối thân thể thương tổn cực đại, nàng sẽ rất đau lòng.

Tống Trí Hạ thấy sư tỷ như vậy kiên trì, đành phải đem chính mình ức chế ma khí linh lực thu hồi, ghé vào đầu vai Tống Vi Chi không dám ngẩng đầu lên, "Sư tỷ ngươi đừng nhìn ta, thật xấu."

"Được rồi, Hạ Hạ của ta dễ nhìn nhất, đừng sợ, sư tỷ ở đây." Tống Vi Chi ôn nhu dỗ dành tiểu cô nương.

Thực mau, đã không có linh lực áp chế, Tống Trí Hạ trên người bắt đầu bốc lên hắc khí, Tống Vi Chi nhìn chỉ còn đau lòng, Tống Trí Hạ thấy Tống Vi Chi không nói lời nào, còn tưởng rằng là Tống Vi Chi không thích bộ dáng hiện tại này của nàng, "Sư tỷ ngươi đừng nhìn, có phải hay không cảm thấy thật xấu, a a, ta vẫn là nên lấy linh lực che khuất đi, ta sợ dọa đến sư tỷ."

"Không có, Hạ Hạ, ngươi không được lại che ma khí, ta không cùng ngươi nói giỡn." Nói nhẹ nhàng nâng đầu tiểu cô nương ra khỏi người mình, nhưng tiểu cô nương đã trước một bước dùng tay che mặt lại.

Tống Vi Chi vừa bực mình vừa buồn cười, "Hạ Hạ, về sau hai ta ngày ngày đều bên nhau, Hạ Hạ là chuẩn bị ngày ngày che mặt gặp ta?"

Tiểu cô nương bụm mặt rầm rì nửa ngày cũng không nghĩ tới phản bác Tống Vi Chi nói, Tống Vi Chi nhẹ nhàng đặt tay lên tay tiểu cô nương, chậm rãi kéo tay nàng ra khỏi mặt, tiểu cô nương còn muốn giằng co nhưng vẫn là bị Tống Vi Chi kéo ra.

Tiểu cô nương rũ mắt không dám nhìn thẳng, Tống Vi Chi khóe môi hơi hơi gợi lên, vui vẻ, tiểu cô nương nhà nàng rõ ràng là trêu chọc nàng phải không. Tống Vi Chi cảm thấy tiểu cô nương rõ ràng so với phía trước còn xinh đẹp, một đôi mắt hoa đào càng thêm vũ mị động lòng người, nguyên bản nộn phấn sắc cánh môi biến thành màu đỏ, có vẻ càng thêm kiều diễm ướt át.

Tống Trí Hạ nghe được tiếng Tống Vi Chi cười khẽ, đẩy Tống Vi Chi một cái, nàng chính mình trong lòng còn hồi hộp bối rối, sư tỷ cười cái gì chứ?

Tống Vi Chi tùy ý tiểu cô nương đẩy chính mình, ôn nhu cười nói: "Rõ ràng ta cảm thấy Hạ Hạ so với phía trước còn xinh đẹp nha."

Tiểu cô nương có chút thấp thỏm ngẩng đầu lên, liền đâm vào trong ánh mắt ôn nhu của Tống Vi Chi, rốt cuộc không dời mắt được.

Ánh mắt Tống Vi Chi theo đôi mắt tiểu cô nương một đường chuyển xuống, dừng ở tiểu cô nương hồng nộn cánh môi, cúi người hôn lên, bất đồng với vừa rồi mềm nhẹ hôn, Tống Vi Chi lần này hôn có chút gấp, đem tiểu cô nương gắt gao ôm ở trong lòng mình, người yêu thật vất vả mất mà tìm lại, đây là chuyện vui vẻ nhất nhất nhất so với bất kỳ chuyện gì.

Tiểu cô nương cũng không phản kháng, hai tay ngoan ngoãn nắm lấy bên hông vạt áo, nâng đầu tiếp thu nàng hôn môi, thẳng đến hai người hô hấp đều không xong, Tống Vi Chi mới thoáng thối lui, nhìn tiểu cô nương trước mắt sắc mặt hồng hào, Tống Vi Chi cảm thấy vừa mới hai nụ hôn không những không có giảm bớt, giống như ngược lại càng đói bụng?

Tiểu cô nương thấy ánh mắt Tống Vi Chi nhìn mình vẫn giống trước kia, thậm chí dường như còn muốn so trước kia càng thêm nhiệt liệt, trái tim treo lơ lửng mới thoáng buông xuống, nàng biết sư tỷ không phải loại người di tình biệt luyến, chính là trong lòng vẫn là sẽ lo lắng, rốt cuộc chính mình đọa ma, đây là chuyện mà rất nhiều nhân sĩ chính đạo không tiếp thu được, cũng may sư tỷ nàng không để bụng.

Tiểu cô nương lúc này mới yên tâm thoải mái dựa vào người Tống Vi Chi, thân mật cọ cọ đầu vai Tống Vi Chi, làm nũng nói: "Sư tỷ, Hạ Hạ rất nhớ ngươi, còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại sư tỷ."

Tống Vi Chi một tay nhẹ vuốt lưng tiểu cô nương, một tay sờ lỗ tai nàng, "Ta cũng thật nhớ Hạ Hạ, lần này chúng ta không bao giờ tách ra được không? Ta lại tìm thêm được hai khối mảnh nhỏ nguyên thần, chờ lát nữa liền đưa cho Hạ Hạ, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì nha sư tỷ?" Tiểu cô nương ánh mắt lấp lánh nhìn xem Tống Vi Chi.

"Chẳng qua, kia hai khối mảnh nhỏ nguyên thần hiện tại đều ở nguyên thần của ta, nếu muốn đưa cho Hạ Hạ, hai ta phải thần hồn giao hòa mới được." Tống Vi Chi hôn hôn cái trán tiểu cô nương, đem môi dán bên tai tiểu cô nương, nhẹ nói.

Tiểu cô nương bị hơi thở Tống Vi Chi làm cho ngứa, lại nghe đến lời Tống Vi Chi nói lúc sau cả người đều thiêu đỏ, chính là ngược lại ánh mắt nàng có chút ảm đạm xuống.

Tống Vi Chi thấy tiểu cô nương im lặng không phản ứng, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy Hạ Hạ?"

Tiểu cô nương nhìn thoáng qua Tống Vi Chi, thấp giọng nói: "Nhưng mà ta hiện tại là ma tu, ta sợ mình không xứng với sư tỷ, sư tỷ rõ ràng tốt như vậy."

Tống Vi Chi thở dài, nàng biết tiểu cô nương đang băn khoăn cái gì, dứt khoát đặt tiểu cô nương nằm lên giường, đem mép giường ám sắc màn che buông, cúi người áp lên người tiểu cô nương.

Tống Trí Hạ nhìn gần trong gang tấc Tống Vi Chi, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, "Sư tỷ ngươi làm gì nha?"

Tống Vi Chi hôn hôn chóp mũi nàng, ôn nhu cười nói: "Không làm gì hết nha, cho Hạ Hạ của ta ăn một viên thuốc an thần, đỡ cho ngươi lại nghĩ ngợi lung tung, muốn chạy trốn khỏi ta."

Tống Trí Hạ sắc mặt càng đỏ, nàng cảm thấy sư tỷ là muốn cùng nàng...

Tiểu cô nương không dám nhìn vào mắt Tống Vi Chi, chỉ dám ngó nơi khác đánh bạo nói: "Chính là, chính là hiện tại vẫn là ban ngày a." Nói xong một chút tự tin cũng không có nắm lấy góc áo Tống Vi Chi.

"Ban ngày càng tốt a, thấy rõ." Tống Vi Chi cười nói, vui vẻ khi thấy tiểu cô nương nghe xong lỗ tai đỏ bừng.

Tống Vi Chi cúi người hôn môi Tống Trí Hạ, một tay cởi ra đai lưng nàng, lại đem cánh môi dán bên tai thì thầm, "Có thể chứ? Hạ Hạ?"

Tiểu cô nương không tự giác nuốt nuốt nước miếng, một tay khẩn trương túm chặt góc áo Tống Vi Chi, Tống Vi Chi vừa cởi ra y phục tiểu cô nương vừa ôn nhu dụ dỗ: "Hạ Hạ ngoan, đừng sợ, trong chốc lát ta nhẹ nhàng có được không?"

"Ưm." Tiểu cô nương trong thanh âm đều mang theo âm rung.

Tống Vi Chi giúp tiểu cô nương cởi áo động tác càng nhẹ, thấy giúp tiểu cô nương cởi không sai biệt lắm, nàng đem tay tiểu cô nương đặt ở chính mình đai lưng, hôn hôn cánh môi, nhẹ giọng hướng dẫn: "Hạ Hạ giúp ta cởi được không?"

Tiểu cô nương chỗ nào kinh được cái này, liền cổ đều đỏ bừng, ngoan ngoãn duỗi tay đi cởi Tống Vi Chi đai lưng, cũng không biết có phải hay không quá khẩn trương, trực tiếp làm cho nút thắt đai lưng thắt càng chặt.

Tống Vi Chi cười nhìn tiểu cô nương nhà mình đang vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, dứt khoát nhẹ nhàng đè trên người tiểu cô nương, dựa vào hõm vai tiểu cô nương, không hề có ý tứ muốn hỗ trợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info