ZingTruyen.Info

【BHQT-Dễ Đọc】Cắn nữ chủ một ngụm, ác độc nữ xứng biến A

QUYỂN THỨ NHẤT - 1. Giang Tuyết Niên

irresistiblyCute

"Giang Tuyết Niên, ngươi xác định thấy Thời Thanh Phạn truyền lại tờ giấy trợ giúp Cung Linh Lang gian lận sao?" Một giọng nữ nghiêm túc hỏi.

Là ai đang cùng nàng nói chuyện?

Giang Tuyết Niên đầu óc hôn hôn trầm trầm, muốn hỏi ra miệng, lại phát hiện thân thể không chịu khống chế, trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì đều thấy không rõ.

"Ta, ta xác định. Lão sư, ta thật sự không có nói sai."
Tuy rằng ngữ khí hoảng loạn co rúm, nhưng Giang Tuyết Niên có thể nghe ra đây là thanh âm chính mình.

Nàng rõ ràng không có há mồm, thanh âm là ai phát ra tới?

Giang Tuyết Niên trong đầu mê huyễn phân loạn, bên tai rõ ràng thanh âm bỗng nhiên trở nên ồn ào, vù vù đâm vào đại não, như kim châm đau đớn làm nàng nhịn không được che lại đầu kêu đau.

Không biết qua bao lâu, đau đớn qua đi, hôn mê phiêu đãng hồn phách trở về bản vị, Giang Tuyết Niên thân thể đột nhiên có tri giác, còn sót lại ác ý cùng sợ hãi ở nàng đại não tác loạn, Giang Tuyết Niên nhíu chặt giữa mày, dùng sức lắc đầu muốn lắc bay cảm xúc rõ ràng không thuộc về chính mình, dưới chân lại không xong, cả người thẳng tắp té về phía trước.

Giang Tuyết Niên ngắn ngủi mà kinh hô một tiếng, dưới tình thế cấp bách phản ứng đầu tiên là dùng tay che mặt —— té ngã có thể, không thể bị thương mặt!

Tiếp theo nháy mắt, Giang Tuyết Niên cả người nhào vào dị thường mềm mại ôm ấp, chung quanh vài tiếng kêu sợ hãi làm Giang Tuyết Niên sợ tới mức trong lòng chấn động, căn bản không kịp cảm thụ, bàn tay theo bản năng đè lên người trước mặt, đẩy người ra.

Giang Tuyết Niên cong vút lông mi run rẩy, mở to mắt, lộ ra mông lung mắt đen, thấy gương mặt người phía trước, tức khắc hô hấp cứng lại, quên mất phản ứng, ngơ ngác nhìn nàng.

Tóc đen dài đến eo, màu da khi sương tái tuyết, dưới hàng mi mảnh dài là một đôi con ngươi xinh đẹp màu nâu nhạt, mũi rất cao, nàng thoạt nhìn thực lãnh đạm, dáng vẻ lại có chút không cao hứng, tươi tắn mềm mại môi nhấp thành một đường thẳng tắp......

"Giang Tuyết Niên, ngươi sờ đủ chưa?"
Thanh âm như nước suối lạnh lẽo, lập tức đem dại ra Giang Tuyết Niên kéo về hiện thực.

"A, xin, xin lỗi!" Giang Tuyết Niên ánh mắt chuyển qua đôi tay mình, mới phát hiện tay mình để ở trên ngực nữ sinh trước mắt, vội vàng thu trở về, lúc rút về còn mất khống chế nhẹ nhàng nắm một chút.

Nàng mỗi khi hồi hộp khẩn trương thường hay nắm lấy đồ vật gì đó.

Chỉ một thoáng, nữ sinh gương mặt phảng phất phủ lên một tầng băng sương, cả người khí chất lạnh hơn.

Bị mềm mại xúc cảm cùng chính mình càn rỡ hành vi kinh đến, Giang Tuyết Niên mặt "xoạch" đỏ, cúi đầu sám hối, "Ta, ta không phải cố ý......"

"Giang Tuyết Niên ngươi làm bộ cái gì thanh thuần tiểu bạch hoa a! Vừa rồi vu oan Thanh Phạn giúp ta gian lận, hiện tại lại mượn cơ hội đùa giỡn Thanh Phạn, có xấu hổ hay không!"

"Linh Lang." Thời Thanh Phạn thấy chủ nhiệm lớp Đàm Anh khẽ nhíu mày khi nghe Cung Linh Lang nói, lên tiếng ngăn lại Cung Linh Lang.

Cung Linh Lang gãi gãi chính mình nâu đỏ tóc dài, tức giận đến dậm chân, chu miệng phẫn hận mà nhìn Giang Tuyết Niên, không có nói nữa.

"Chuyện này cần thiết điều tra rõ ràng, Giang Tuyết Niên, ngươi nói chính mình thấy Thời Thanh Phạn trong lúc thi truyền giấy cho Cung Linh Lang, trừ bỏ ngươi tận mắt nhìn thấy điểm này, còn có hay không chứng cứ khác?" Đàm Anh đỡ đỡ mắt kính, sắc bén ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính thẳng tắp nhìn về phía Giang Tuyết Niên.

Giang Tuyết Niên đối hiện tại trạng huống hoàn toàn phát ngốc.

Nàng nhớ rõ chính mình vừa mới tham gia xong tiệc rượu, nói xong một bút đơn đặt hàng, trước khi rời đi tửu lầu nghĩ đến sáu vị số trích phần trăm liền cao hứng uống nhiều hai ly, ra cửa gọi xe taxi chuẩn bị về nhà, vừa muốn lên xe, men say dâng lên, thoáng chốc đầu đau muốn nứt ra, mất đi tri giác.

Lại vừa mở mắt, chính là hiện tại.

Bị sắc đẹp kinh diễm làm cho tỉnh táo, Giang Tuyết Niên rốt cuộc có tâm tư quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Phòng không lớn, bày một cái bàn làm việc bằng gỗ, trên bàn có bài thi sách giáo khoa bút đỏ ly nước loa đài vvv...., dựa tường có hai chậu cây xanh, bên cạnh là máy lọc nước.

Xa xôi ký ức hồi tưởng, Giang Tuyết Niên cảm thấy phòng này rất giống văn phòng giáo viên thời cao trung.

Lại xem hình tượng ăn mặc của mấy người trong phòng.

Nữ nhân đeo kính tóc dài quấn lên, mặc quần tây áo sơ mi đơn giản, gọn gàng sạch sẽ.

Nữ sinh nói nàng giả bộ tiểu bạch hoa có mái tóc dài được cột lên hờ hững, màu da khoẻ mạnh, hai bên gò má có tàn nhang nhỏ, nhìn về phía nàng trong mắt tràn đầy lửa giận.
Người này hẳn là kêu Linh Lang, Cung Linh Lang.

Cuối cùng một người nữ sinh......

Giang Tuyết Niên thấy nàng thì nhịn không được tim đập gia tốc, ngày thường mỗi ngày ở trên TV xem mỹ nữ minh tinh, nữ sinh này thế nhưng so với mấy minh tinh kia còn muốn xinh đẹp vài phần.

Cao hơn nàng một chút, dáng người cũng....cũng rất xuất sắc ( rốt cuộc vừa rồi tự tay nắm qua, khụ ).

Nàng tên gọi là gì nhỉ?

Hình như là Thời Thanh Phạn.

Giang Tuyết Niên không bỏ qua chi tiết chính mình cùng Cung Linh Lang, Thời Thanh Phạn ăn mặc quần áo tương đồng kiểu dáng, phía trên sơ mi trắng khoác tây trang màu xám, ngực áo khoác có huy chương hình tròn, mặt trên thêu ba chữ "Thánh Lợi Tư", phía dưới mặc váy quá đầu gối trăm nếp gấp, chân mang giày da đen.

Địa phương hoàn toàn xa lạ, người cũng hoàn toàn xa lạ.

Mồ hôi lạnh nháy mắt ướt sũng bên trong áo sơmi, mềm mại vải dệt dán trên da, thực không thoải mái, Giang Tuyết Niên lại không rảnh để ý điểm này không thoải mái.

Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Nàng như thế nào sẽ xuất hiện ở đây?!

Đàm Anh đưa ra nghi vấn không những không có được trả lời, Giang Tuyết Niên thế nhưng còn đang ngẩn người.

Đồng tử đen lộ ra mờ mịt, lông mi cong vút như con bướm chấn cánh, chớp một chút, lại chớp một chút, sương mù trong mắt dần tràn ngập, mồ hôi làm ướt sợi tóc bên má, thoạt nhìn giống như bị ủy khuất.

Đàm Anh lời nói nghiêm khắc đến bên miệng đành nuốt xuống, sửa thành ngữ khí ôn hoà, "Giang Tuyết Niên, ngươi không cần sợ hãi, ngươi ngẫm lại cho kỹ, còn có chứng cứ gì không? Nếu ngươi không có chứng cứ khác cung cấp, ta không có khả năng chỉ tin tưởng lời nói một phía của ngươi."

"Đàm lão sư! Giang Tuyết Niên chính là nói dối! Nàng căn bản không có chứng cứ khác!" Cung Linh Lang giơ tay chỉ vào Giang Tuyết Niên nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Giang Tuyết Niên bị thanh âm bén nhọn của nàng doạ run, phục hồi tinh thần lại, đối mặt mặt khác ba người hoặc nghiêm túc, hoặc nổi giận đùng đùng, hoặc ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng căng thẳng, bàn tay vô ý thức nắm túi áo khoác, cảm giác được trong túi có cái gì, Giang Tuyết Niên còn dùng ngón tay cách vải vóc sờ nắn.

Thật nhỏ trang giấy cọ xát thanh âm ở an tĩnh không gian vô hạn phóng đại.

Đàm Anh ba người tầm mắt lập tức bị hấp dẫn lại đây.

"Giang Tuyết Niên, trong túi áo ngươi là chứng cứ? Đưa cho lão sư nhìn xem." Đàm Anh nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên nói.

"Chứng cứ?" Giang Tuyết Niên hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, nàng không những không thể hiểu nổi đi vào nơi này, thay đổi một bộ quần áo gặp được thiếu nữ xinh đẹp nhất mà nàng bình sinh chứng kiến, còn giống như bị cuốn vào sự kiện sao chép.

Người bị cử báo là Thời Thanh Phạn.
Người cử báo......là nàng.

Giang Tuyết Niên nắm túi áo không nhúc nhích, Cung Linh Lang cảm thấy chính mình bắt được Giang Tuyết Niên nhược điểm, đột nhiên lớn tiếng nói: "Ha! Giang Tuyết Niên, mệt ngươi còn bôi nhọ Thanh Phạn giúp ta gian lận, trên thực tế ngươi mới là người gian lận đi! Làm ta nhìn xem trong túi ngươi có phải hay không giấy copy!"

Cung Linh Lang nói liền đi tới một bước nắm lấy cổ tay Giang Tuyết Niên, dùng sức kéo ra, một bàn tay khác cắm vào túi áo Giang Tuyết Niên lấy ra một tờ giấy nhăn dúm dó.

Cung Linh Lang động tác quá nhanh, người ở đây đều không kịp phản ứng, khi phản ứng lại thì Cung Linh Lang đã quăng ra cổ tay Giang Tuyết Niên, mở ra tờ giấy.

Cung Linh Lang không dùng bao lớn sức lực, nhưng Giang Tuyết Niên bị quăng lảo đảo, lui về phía sau mấy bước mới đứng vững.

Giang Tuyết Niên: "......"
Nàng làm sao đột nhiên trở nên phế như vậy???

Cung Linh Lang so nàng còn lùn hơn một ít, gầy giống cành liễu, gió thổi qua liền lắc lư, kết quả "cành liễu" thoạt nhìn nhu nhược này dễ dàng ném nàng đứng không vững.

Tốt xấu nàng cũng là người có thể năng cao, kiện tướng thể dục thể thao, tại sao lại như vậy???

Giang Tuyết Niên không thể tin được, nàng càng ngày càng hoài nghi tính chân thật thế giới này.

Chẳng lẽ là ta uống say đang nằm mơ?

Cung Linh Lang mở ra tờ giấy, thấy mặt trên viết rất nhiều công thức, lập tức hưng phấn mà cầm tờ giấy cho Đàm Anh xem, "Đàm lão sư, ta nói không sai đi, người gian lận là Giang Tuyết Niên, nàng vừa ăn cướp vừa la làng!"

Cung Linh Lang khinh thường liếc Giang Tuyết Niên.

Thời Thanh Phạn thấy Giang Tuyết Niên rõ ràng là đang ngẩn người, cảm thấy không đúng.

Sự tình phát triển quá mức không thể hiểu được, nàng tuy rằng cùng Giang Tuyết Niên không thân, lại cũng không cảm thấy Giang Tuyết Niên ngu ngốc đến mức bỏ giấy gian lận vào túi áo, vừa rồi còn cố ý tạo thanh âm chú ý.

Thời Thanh Phạn cho rằng Giang Tuyết Niên tâm cơ thâm trầm, vừa rồi biểu hiện đều là cố ý.

"Thời Thanh Phạn, ngươi lại đây xem một chút." Đàm Anh xem xong tờ giấy mà Cung Linh Lang đưa cho, nhíu nhíu mày nói.

Thời Thanh Phạn trước khi đi qua đưa mắt nhìn Giang Tuyết Niên, Giang Tuyết Niên vừa lúc ngẩng đầu, hai người ánh mắt tương đối, Giang Tuyết Niên lông mi cong vút run rẩy, nhanh chóng rũ xuống con ngươi, vành tai cùng gương mặt bày biện ra ửng hồng.

Thời Thanh Phạn mặt vô biểu tình quay đầu, Giang Tuyết Niên không chỉ có tâm cơ thâm trầm, còn háo sắc.

"Đàm lão sư."

"Ngươi nhìn xem." Đàm Anh đưa tờ giấy cho Thời Thanh Phạn, Thời Thanh Phạn tiếp nhận tới, tờ giấy bị Giang Tuyết Niên nắm đến nhăn bèo nhèo nằm trên lòng bàn tay non mịn của nàng.

Chỉ nhìn thoáng qua, Thời Thanh Phạn lập tức nhận ra mặt trên là bút tích của mình.

Nàng xác nhận chính mình không có viết qua loại đồ vật này, tờ giấy này đến từ Giang Tuyết Niên, người viết ra nhất định cùng Giang Tuyết Niên có quan hệ.

"Đàm lão sư, bút tích cùng bút tích ta tương đồng, nhưng không phải ta viết." Thời Thanh Phạn trên mặt không thấy hoảng loạn, bình tĩnh nói.

Cung Linh Lang nguyên bản còn đang cao hứng vì bắt được nhược điểm Giang Tuyết Niên, nghe Đàm Anh cùng Thời Thanh Phạn đối thoại sau ngây ngẩn cả người, "Có ý tứ gì? Đàm lão sư ngươi nói bút tích trên tờ giấy là của Thanh Phạn? Không có khả năng!"

Cung Linh Lang chém đinh chặt sắt mà nói, "Liền tính bút tích giống Thanh Phạn, cũng nhất định là Giang Tuyết Niên tìm người chiếu theo bút tích Thanh Phạn viết ra. Thanh Phạn tháng trước mới lạc mất một quyển bút ký."

"Giang Tuyết Niên, ngươi thật đê tiện, có giỏi thì mau khai thật, ngươi còn có phải hay không nữ nhân!" Cung Linh Lang càng nói càng tức, hận không thể vén tay áo đánh Giang Tuyết Niên một trận.

Giang Tuyết Niên nghĩ thầm giấc mộng còn rất sinh động, nàng tính cách tốt, bạn bè rất nhiều, liền tính đối thủ cạnh tranh gặp mặt cũng khách khách khí khí, vẫn là lần đầu tiên như vậy bị người chỉ vào cái mũi mắng.

"Ta......" Giang Tuyết Niên vừa muốn nói cái gì, trong đầu bỗng nhiên một trận kịch liệt đau đớn, nháy mắt sắc mặt trắng bệch thân thể vô lực lảo đảo sang phía bên cạnh.

Thời Thanh Phạn cách nàng gần nhất, nâng lên cánh tay chặn ngang ôm nàng, ngăn lại Giang Tuyết Niên hướng bên cạnh té xuống.

Thời Thanh Phạn hơi hơi cúi đầu, Giang Tuyết Niên giữa mày nhăn chặt, cắn môi dưới không hề huyết sắc, giữa môi tràn ra từng tiếng kêu thống khổ.

"Nàng, nàng làm sao vậy? Ta chưa làm gì với nàng hết a!"

Cung Linh Lang bị thình lình xảy ra biến cố hoảng sợ, thấy Giang Tuyết Niên sắc mặt, nhíu nhíu mày, nói: "Giang Tuyết Niên sẽ không thật sự xảy ra chuyện đi, mau đem nàng đưa đến phòng y tế đi, có vấn đề gì lại đổ lên chúng ta."

"Linh Lang." Thời Thanh Phạn không ủng hộ mà nhìn Cung Linh Lang một cái.

Tuy rằng trong lòng nhận đồng Cung Linh Lang nói, nhưng lời này không nên nói trước mặt Đàm Anh.

Đàm Anh trước mắt không công phu so đo Cung Linh Lang ngôn ngữ, Giang Tuyết Niên gia thế không đơn giản, nếu ở trường học xảy ra chuyện, không nói nàng, ngay cả hiệu trưởng đều sẽ bị hỏi trách.

"Phòng y tế quá xa, các ngươi giúp ta đem nàng đặt lên giường phía sau, ta gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây."

Đàm Anh gọi cho bác sĩ phòng y tế, thuyết minh Giang Tuyết Niên bệnh trạng, lại kêu xe cứu thương, để phòng bất trắc.

Giang Tuyết Niên té xỉu, đại não cũng không có mất đi ý thức, ngược lại ở kịch liệt đau đớn sau bắt đầu đèn kéo quân ở trong đầu nàng tuần hoàn một quyển tiểu thuyết, còn là một quyển ABO nhan sắc tiểu thuyết.

Tình tiết thịt thà làm Giang Tuyết Niên mở ra cánh cửa thế giới mới.

Nam chủ Giang Việt, Alpha cấp S, đẹp trai miễn chê, khi tin tức tố bùng nổ có thể làm Omega trong phạm vi một km chân mềm.

Nữ chủ Thời Thanh Phạn, đỉnh cấp Omega kiều mềm đại mỹ nhân, một tia tin tức tố là có thể làm Alpha trong phạm vi mười km phát cuồng.

Hai người kia tương ngộ, quả thực là thiên lôi câu động địa hỏa, vì ở động dục kỳ cấp mặt khác Alpha cùng Omega một con đường sống, nam chủ Giang Việt riêng mua sắm một hòn đảo, phạm vi trăm dặm không có bóng người, mỗi khi động dục kỳ đến, hòn đảo nhỏ này liền sẽ trở thành sân chơi cho nam nữ chủ mần nhau.

Làm một quyển ABO nhan sắc tiểu thuyết, thư trung 80% nội dung đều là miêu tả H, dư lại 20% dùng để vả mặt ngược tra thăng cấp, trong đó nhân vật để cho người ghê tởm là một nữ xứng ác độc bởi vì ghen ghét nữ chủ mỹ mạo mà không ngừng châm ngòi ly gián nam nữ chủ cảm tình.

Cuối cùng nữ xứng ác độc kết cục thê thảm, làm người vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Nữ xứng ác độc là muội muội song sinh của nam chủ Giang Việt, kêu Giang Tuyết Niên.

Từ từ, giống như có chỗ nào không đúng lắm......

Vì cái gì tên nữ xứng ác độc cùng tên nàng giống nhau như đúc???!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info