ZingTruyen.Info

【BHQT-Dễ Đọc】Cắn nữ chủ một ngụm, ác độc nữ xứng biến A

18. Vả mặt

irresistiblyCute

Giang Tuyết Niên tự nhiên cũng không có ý kiến.

Hứa Khiết đảm đương giám thị, Thời Thanh Phạn cùng Mạnh Bạch Xuân từ bên giám sát.

Giang Tuyết Niên cùng Lạc Nguyệt chia ra ngồi hai sườn.

Thời Thanh Phạn đem bài thi chia hai người, Hứa Khiết nâng lên cổ tay nhìn thời gian: "Hiện tại là 6:50, 7:20 kết thúc, không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề." Giang Tuyết Niên nói.

Nàng vừa mới quét mắt đề hình, bộ đề này rõ ràng là cho học sinh bình thường làm, đề lượng nhiều, đề hình đơn giản, một nửa đề mục đều là lựa chọn đề, chiếm một nửa tổng điểm, mặt sau đại đề đều là yêu cầu học bằng cách nhớ, chủ yếu khảo sát học sinh cơ sở.

Nếu không giới hạn thời gian, Lạc Nguyệt cùng Giang Tuyết Niên thật đúng là không hảo phân ra thắng bại.

Lạc Nguyệt chiến ý mười phần mà liếc nhìn Giang Tuyết Niên một cái, Giang Tuyết Niên cười trở về: "Cố lên."

Lạc Nguyệt sắc mặt khẽ biến, trong lòng hồ nghi: Giang Tuyết Niên vì cái gì còn cười được?

"Được rồi, bắt đầu đi." Hứa Khiết chưa cho Lạc Nguyệt thời gian nghĩ nhiều, nói thẳng.

Giang Tuyết Niên cầm lấy bút đọc nhanh như gió, dưới ngòi bút không ngừng điền lựa chọn vào ô, không đến năm phút, mặt trước đã viết xong.

Trái lại Lạc Nguyệt, nàng ngày thường làm bài cẩn thận, sợ bên trong đề có bẫy rập, chẳng sợ lần này có thời gian hạn chế, cũng vẫn là từng câu từng chữ đọc một lượt. Nàng biết chính mình như vậy chậm, trong lòng có chút hoảng, làm đến giữa chừng, có ba câu bị nàng phát hiện có bẫy rập.

Lúc này Lạc Nguyệt nghe được thanh âm Giang Tuyết Niên lật giấy.

Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Giang Tuyết Niên, không nóng nảy, ngược lại vui vẻ.

Viết đến mau đại biểu thẩm đề không rõ, này ba câu lựa chọn đề chính là ước chừng chín điểm.

Lạc Nguyệt nhận định chính mình tốc độ không thành vấn đề, tiếp tục nghiêm túc thẩm đề đáp đề.

Lúc Giang Tuyết Niên viết xong hai câu đại đề, Lạc Nguyệt mới lật trang.

Mạnh Bạch Xuân không rõ ràng lắm đề hình, thấy Lạc Nguyệt làm bài chậm, gấp đến độ trán đầy mồ hôi.

Thời Thanh Phạn nửa điểm không lo lắng, mấy ngày nay Giang Tuyết Niên như cũ không ngừng mở rộng tri thức, hiện tại lượng tri thức dự trữ so với lúc thi đấu bán kết, ít nhất nhiều gấp đôi.

7:19, Giang Tuyết Niên buông bút.

Lạc Nguyệt còn đang múa bút thành văn, đáp án số lượng từ quá nhiều, tuy là nàng dùng chính mình nhanh nhất tốc độ viết, như cũ không đuổi kịp so nàng làm bài tốc độ mau Giang Tuyết Niên.

Cuối cùng hai câu đại đề thêm lên có mười lăm điểm, đương kim đồng hồ chỉ hướng 7:20, Lạc Nguyệt vừa mới ở dưới đại đề thứ hai đếm ngược viết chữ "Đáp".

Lạc Nguyệt viết quá nhanh, dùng sức quá độ, buông bút ra mà tay còn hơi hơi phát run.

Hứa Khiết thu lại bài thi của hai người, "Mạnh Bạch Xuân, ngươi chấm cho Giang Tuyết Niên. Thời Thanh Phạn chấm cho Lạc Nguyệt." Một người cầm lấy một cây bút đỏ.

Mạnh Bạch Xuân hỏi: "Hứa chủ nhiệm, đáp án......"

Hứa Khiết nói: "Đáp án lòng ta nhớ kỹ. Ta đọc một câu các ngươi chấm một câu."

"AABCC, CDABD, BCBDA, CBDAA." Trọn điểm 150, lựa chọn đề một câu 3 điểm, tổng cộng 60 điểm.

Mạnh Bạch Xuân là biết Giang Tuyết Niên làm lựa chọn đề tốc độ có bao nhiêu mau, nhưng nàng cho rằng Giang Tuyết Niên là muốn lấy điểm đại đề phía sau, vì tốc độ từ bỏ một ít lựa chọn, nào biết nàng nghe đáp án chấm đề, càng chấm càng kinh ngạc.

Giang Tuyết Niên thế nhưng tất cả đều đúng rồi!

Sao có thể?! Mới dùng năm phút......

Lạc Nguyệt đối chính mình đáp án có tin tưởng, cho nên vẫn luôn chú ý Mạnh Bạch Xuân bên kia, từ nàng động tác phỏng đoán Giang Tuyết Niên sai rồi nhiều ít câu.

Đáp án đọc đến trung gian bộ phận, Lạc Nguyệt gắt gao nhìn tay Mạnh Bạch Xuân, chờ đợi nàng ở bài thi vẽ dấu khoanh lại.

Nhưng mà Mạnh Bạch Xuân bút mãi cho đến lựa chọn đề đáp án đọc xong, đều không có khoanh lại câu nào.

Lạc Nguyệt mất mát lại không thể tin được.

Sao có thể? Giang Tuyết Niên viết nhanh như vậy, sao có thể một câu đều không có sai?

Kế tiếp đại đề, mỗi một câu đại đề đáp án đều có mấy tiểu điều, mỗi tiểu điều được 2 điểm, chỉ cần cùng đáp án tương quan, liền có thể đạt được 2 điểm hoặc là 1 điểm.

Đại đề thứ nhất cộng hai hỏi, mỗi hỏi tám điểm.

Câu hỏi thứ nhất có hai đáp án, mỗi đáp án có 2 điểm, Mạnh Bạch Xuân nhìn trên bài thi cùng Hứa Khiết trong miệng đáp án 99% tương tự, run rẩy đánh hai dấu đúng.

Câu hỏi thứ hai có bốn đáp án, mỗi cái một điểm, Mạnh Bạch Xuân lần này đánh bốn dấu đúng.

Kế tiếp, đại đề thứ hai, đại đề thứ ba...... Mãi cho đến cuối cùng, Mạnh Bạch Xuân đánh câu đúng đã tê rần.

Từ lúc ban đầu không dám tin tưởng, đến cuối cùng "Quả nhiên lại toàn đúng", Mạnh Bạch Xuân đã trải qua nghiêng trời lệch đất tâm lý biến hóa.

"Tốt, các ngươi đem điểm viết ở bài thi, đưa cho ta đi." Hứa Khiết nói.

Thời Thanh Phạn đứng dậy đem bài thi đã chấm giao cho Hứa Khiết.

Hứa Khiết nhìn điểm, "Lạc Nguyệt làm được 125. Thời gian có hạn, hai câu đại đề cuối cùng không viết, mất 15 điểm, phía trước đề chỉ mất 10 điểm. Một tiếng rưỡi bài thi chỉ dùng nửa tiếng là có thể có thành tích này, tốt lắm."

Lạc Nguyệt trên mặt hơi hơi hiện ra tươi cười. Nàng đối chính mình điểm cũng rất vừa lòng, nếu lại cho nàng một ít thời gian, nàng khẳng định có thể kiểm tra ra phía trước sai đề, mặt sau hai câu đại đề cũng sẽ viết xong.

Mà Giang Tuyết Niên, Mạnh Bạch Xuân mặt sau vẫn luôn ở bài thi viết viết khoanh khoanh, phỏng chừng sai rồi không ít.

Lạc Nguyệt càng ngày càng có tin tưởng.

Hứa Khiết khen xong Lạc Nguyệt, chậm chạp không thấy Mạnh Bạch Xuân giao lên bài thi Giang Tuyết Niên, nghi hoặc nói: "Mạnh Bạch Xuân?"

Mạnh Bạch Xuân cúi đầu, thân thể vẫn không nhúc nhích, nghe được tiếng Hứa Khiết, thân thể đột nhiên run một chút, phảng phất người ngủ gục đột nhiên tỉnh táo lại, ngốc ngốc mà cầm bài thi đứng lên đi đến giao cho Hứa Khiết.

Hứa Khiết kỳ quái mà nhìn Mạnh Bạch Xuân liếc một cái, thấy nàng mồ hôi đầy đầu, hỏi: "Mạnh Bạch Xuân, ngươi có phải hay không thân thể không thoải mái?"

Mạnh Bạch Xuân đờ đẫn mà lắc đầu, thanh âm khàn khàn: "Hứa chủ nhiệm, ta không có việc gì."

"Thân thể không thoải mái nhất định phải nói......" Hứa Khiết nói cúi đầu xem bài thi.

Chỗ trống trên cùng bài thi, thình lình viết số "150".

"Huh?" Hứa Khiết cho rằng trạng thái Mạnh Bạch Xuân không đúng, viết sai điểm, nhanh chóng nhìn quét lựa chọn đề, không thành vấn đề toàn đúng.

Lại lật qua tới xem đại đề, đầy trang thế nhưng đều là Mạnh Bạch Xuân đánh câu đúng.

"Ngươi xác định ngươi chấm đều không thành vấn đề?" Hứa Khiết hỏi Mạnh Bạch Xuân.

Mạnh Bạch Xuân miệng khô lưỡi khô, nuốt một ngụm nước miếng, tâm tình phức tạp nói: "Không thành vấn đề."

Lạc Nguyệt nhận thấy được không đúng, Hứa Khiết cùng Mạnh Bạch Xuân biểu hiện đều quá kỳ quái.

Nàng âm thầm đưa mắt ra hiệu với Mạnh Bạch Xuân, đáng tiếc Mạnh Bạch Xuân tinh thần đang chấn động, căn bản không thu đến tín hiệu của nàng.

"Giang Tuyết Niên, ngươi này bài thi làm......" Hứa Khiết nhíu mày chậm rì rì nói.

Lạc Nguyệt treo tim, cảm giác chính mình lập tức muốn thắng, nhưng mà ngay sau đó lời Hứa Khiết nói đánh rớt nàng xuống đáy cốc.

"Phi thường hoàn mỹ!" Hứa Khiết giữa mày nếp nhăn giãn ra, cười đem bài thi triển lãm cho các nàng, "30 phút, trọn điểm!"

Thời Thanh Phạn nhìn về phía Giang Tuyết Niên, Giang Tuyết Niên cao hứng mà hướng nàng cười, trong mắt đầy tinh quang, nốt ruồi nhỏ ở chóp mũi được làn da trắng phụ trợ càng thêm rõ ràng, môi đỏ cong cong mỉm cười.

Thời Thanh Phạn cảm giác tim mình bị cái gì nhẹ nhàng đánh một chút, thân thể hơi hơi tê dại, bên tai phảng phất truyền đến thanh âm máu lưu động trong cơ thể, lỗ tai cũng nóng lên.

"Choang!" Lạc Nguyệt không tiếp thu được hiện thực, chân mềm nhũn, về phía sau lảo đảo hai bước, mắt cá chân đập vào chân bàn thiết, phát ra tiếng vang thật lớn.

Giang Tuyết Niên xoay đầu xem, không chú ý tới Thời Thanh Phạn không thích hợp.

"Lạc Nguyệt, ngươi không sao chứ!" Mạnh Bạch Xuân chạy nhanh đi đỡ nàng.

Lạc Nguyệt đau đến ngũ quan nhăn nhó, đứng vững xong đẩy tay Mạnh Bạch Xuân ra, "Bạch Xuân, có phải hay không ngươi phán sai rồi, Giang Tuyết Niên sao có thể sẽ trọn điểm?"

Mạnh Bạch Xuân kinh ngạc mà cúi đầu xem tay mình bị đẩy ra, nghe được Lạc Nguyệt nói sau cau mày ngẩng đầu, thẳng tắp mà nhìn nàng: "Ngươi hoài nghi ta giúp Giang Tuyết Niên? Lạc Nguyệt, chúng ta là bạn bè, ta vì cái gì muốn giúp Giang Tuyết Niên, ngươi sao lại có thể hoài nghi ta?"

Mạnh Bạch Xuân không thể tin được, rõ ràng là nàng sau khi nghe được Lạc Nguyệt hoài nghi mới chủ động giúp nàng tới chất vấn Giang Tuyết Niên, như thế nào Giang Tuyết Niên thi được trọn điểm chứng minh được bản thân, Lạc Nguyệt lại tới hoài nghi nàng.

Dưới ánh mắt xa lạ của Mạnh Bạch Xuân, Lạc Nguyệt tỉnh táo lại, nàng còn cần Mạnh Bạch Xuân người bạn này, tuyệt đối không thể cùng Mạnh Bạch Xuân xé rách mặt.

"Bạch Xuân, ta không có hoài nghi ngươi, vừa rồi là ta quá kinh ngạc mới có thể nói không lựa lời, thực xin lỗi." Lạc Nguyệt chủ động đi kéo tay Mạnh Bạch Xuân.

Mạnh Bạch Xuân lui về phía sau một bước né tránh.

Nàng nghĩ nàng cần một lần nữa xem kỹ quan hệ của mình cùng Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt nói là do kinh ngạc nên nói không lựa lời, nhưng không chắc có khi đó là bị kích động nên lộ ra mặt thật.

Có lẽ chân thật Lạc Nguyệt cùng Lạc Nguyệt mà nàng nhận thức cũng không phải một người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info