ZingTruyen.Info

[BH] [Tự viết] Vật hiến tế của cửu vĩ hồ - Lưu Tinh Vũ

Chương 3

shiraogi


Một bàn tay lạnh chạm vào trán Cố Nhã Tịnh, cô giật mình nhìn. Gương mặt Tĩnh Anh gần ngay trước mắt, nụ cười trên môi cang đậm:

- Có vẻ Tịnh nhi thích ngẩn người nhỉ?!

- Kệ ta.

Cố Nhã Tịnh đáp. Tĩnh Anh cười lớn, hỏi:

- Tốt, ta kệ nàng.

Miệng Tĩnh Anh nói vậy, tay vẫn kéo Cố Nhã Tịnh đi. Cố Nhã Tịnh không buồn để ý, nếu Tĩnh Anh muốn cô đi đâu thì cô sẽ đi đấy. Vì cô là vật hiến tế.

Tĩnh Anh dẫn Cố Nhã Tịnh đến một căn phòng cách viện chính xa nhất. Ở đấy chỉ có 2, 3 phong nhỏ. Ngồi từ trong có thể nhìn thấy cảnh thôn dân phía xa. Có vẻ như phủ của cửu vĩ hồ được đặt trên núi. Ngoài ra, phía trong sân còn có một cái đình cùng hồ hoa sen rất đẹp.

Tĩnh Anh kéo Cố Nhã Tịnh vào phòng giữa. Bên trong là rất nhiều sách, một cái giường nhỏ với một cái bàn tròn đặt nhiều giấy tờ. Tính Anh nhẹ nhàng hỏi Cố Nhã Tịnh:

- Nàng đọc được sách không?

Cố Nhã Tịnh biết ý nghĩa của câu hỏi này. Nó mang hàm ý như "Nàng biết đọc không" vậy. Cố Nhã Tịnh tự thấy bản thân không thông mình, nhưng cũng không quá mức ngu ngốc nói:

- Ta đọc được. Hồi 6 tuổi đến 9 tuổi ta có học qua.

Tĩnh Anh nghe vậy cười gật đầu, lại quay ra hỏi:

- Vậy nàng biết chơi nhạc cụ nào không?

- Có một vài loại, tuy không tốt lắm.

- Tốt, vậy lúc nào chơi cho ta nghe.

Tĩnh Anh bảo Cố Nhã Tịnh ngồi xuống, tuy vậy cả hai lại ngồi đối diện nhau. Cố Nhã Tịnh chọn một quyển, ngồi đọc. Vô tình, cô lướt tầm mắt về phía Tĩnh Anh.

Người này đang làm cái gì đó, xem rất chăm chú, đôi khi lại tập trung viết, đôi khi dừng bút lại suy nghĩ. Gương mặt trong rất nghiêm túc, lạnh lùng lại toát ra vẻ thanh tú. Bất ngờ, Tĩnh Anh đưa mắt nhìn Cố Nhã Tịnh, mỉm cười. Cố Nhã Tịnh bối rối, nhìn lại sách.

- Thắc mắc ta đang làm gì?

Giọng nói nhẹ như gió thoảng qua, Cố Nhã Tịnh giả vờ gật đầu. Tĩnh Anh lúc này ngừng bút, ra hiệu ý Cố Nhã Tịnh lại gần đây. Cố Nhã Tịnh chậm chạp tiến đến, lúc đến gần liện bị Tĩnh Anh túm lấy, kéo vào lòng khiến Cố Nhã Tịnh ngồi lên đùi cô.

Cố Nhã Tịnh mới đầu bất ngờ, sau một hồi cũng dần thích nghi. Lúc này, Tĩnh Anh mới chậm rãi nói:

- Nàng đã nghe về các loại động vật thành tinh, ma giới, tiên giới rồi đúng không? Đa số, động, thực vật thành tinh và ma giới đều ác. Nhưng không có nghĩa là tất cả. Có những người giống ta, không ăn thịt người.

Nghe đến đây, Cố Nhã Tịnh thắc mắc, đã không ăn thịt người thì cớ gì bắt nàng.

- Tiểu cô nương thắc mắc vì sao ta giữ nàng? Ta thích.

Cố Nhã Tịnh có một suy nghĩ mới về Tĩnh Anh, một kẻ tùy hứng.

Tĩnh Anh mặc kệ Cố Nhã Tịnh nghĩ, nói tiếp:

- Bọn ta có những thế lực do chính động, thực vật thành tinh lập nên, như người giang hồ của các nàng vậy. Chúng ta nhận các đơn cầu cứu từ nhiều nơi về các nạn hoành hành, làm việc tốt tích đức. Như vậy đó.

Dừng một chút, Tĩnh Anh mới nói tiếp:

- Ta là người của Bạch Yêu Lâu, một nơi khá nổi tiếng về trừ các loại yêu ma hoành hành. Chỗ sổ sách ta vừa xem là các đơn cầu cứu, có cái ta gia cho thuộc hạ làm, có cái ta làm. Dù sao địa vị của ta cũng không cao lắm.

Tĩnh Anh nói đến đây thì đặt cằm lên vai Cố Nhã Tĩnh, hít thở. Cố Nhã Tịnh khôn ngờ cửu vĩ hồ tưởng xấu xa lại làm việc thiện, ánh mắt có thay đổi mấy phần. Tuy vậy, cô vẫn gặp vấn đề về chuyện vật hiến tế.

- Đừng để ý đến việc hiến tế. Coi như nàng làm người trong phủ ta, vậy là được chứ?

Cố Nhã Tịnh biết, Tĩnh Anh nói vậy là có ý, nếu cô không muốn có thể rời đi. Nhưng nếu đi thì đi đâu? Về Cố gia? Về Cố gia ắt sẽ nhận được kết quả thê thảm hơn rất nhiều. Thôi thì, thà ở đây. Dù vậy, Cố Nhã Tịnh vẫn lo lắng việc sẽ bị ăn.

Tĩnh Anh hiểu được điều ấy, khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, trong người nàng đã có một phần hòa với máu của ta. Tuy không nhiều nhưng khi gặp kẻ khác vẫn sẽ thấy nàng là hồ ly. Nếu còn lo, từ mai ta sẽ dạy nàng võ công.

Cố Nhã Tịnh lúc này mới gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì, lại hỏi:

- Nếu vậy, ta làm gì?

Tĩnh Anh khẽ cười, nói:

- Ở bên cạnh ta.

Cố Nhã Tịnh không biết nói gì hơn. Tốt thôi, cô làm người cho nàng thì nghe nàng định đoạt.

Tĩnh Anh cứ ôm Cố Nhã Tịnh ngồi như vậy, thẳng đến lúc có người gõ cửa:

- Chủ nhân, bưa trưa đã sẵn sàng.

Tinh Anh lúc này ngước lên, hỏi Cố Nhã Tịnh:

- Tịnh nhi, nàng muốn ăn ở đâu?

- Ở đâu cũng được, ngươi quyết định đi.

Tĩnh Anh cười cười, nói:

- Tốt, các ngươi đem đồ tới đây đi.

Đám gia nhân người kia ngỡ ngàng, chủ nhân không bao giờ thích ăn ở nơi có sách, nay vì muốn ở gần một phàm nhân liền thay đổi hết. Phải chăng chủ nhân thích nữ tử kia?

Cố Nhã Tịnh lúc này từ trên đùi Tĩnh Anh ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

- Ta tưởng ngươi không ăn đồ phàm nhân!?

- Ta không ăn thịt người, dĩ nhiên phải dùng cái khác lấp bụng. Tuy mới đầu không quen, về sau cũng dần tốt.

Từng món ăn được dọn vào, Cố Nhã Tịnh thấy bữa ăn này còn hơn của Ngô phủ rất nhiều. Tĩnh Anh cầm bát canh gà, uy Cố Nhã Tịnh uống.

- Nàng quá gầy, cần bồi bổ thêm nhiều mới được.

Cố Nhã Tịnh cố gắng ăn những thứ Tĩnh Anh đưa, cô thầm nghĩ, với lượng ăn như vậy sớm thành heo.

Bữa ăn kết thúc, Tĩnh Anh bảo với Cố Nhã Tịnh:

- Nàng có thể đi quanh phủ xem. Đây là phủ ta nên không có gì đáng nguy.

Cố Nhã Tịnh khẽ gật đầu, quay ra ngoài bước đi. Bên ngoài trời nắng nhẹ, ít mây. Phủ của Tĩnh Anh trồng rất nhiều cây xanh, tiếng cây xào xạc theo gió. Cố Nhã Tịnh đi được một đoạn, gặp một nữ hài từ đang đuổi theo chú chuồn chuồn, vô tình vấp ngã. Cố Nhã Tịnh bước nhanh đến, đỡ dậy.

- Em có sao không?

- Không sao, không sao. Cảm ơn...tiểu chủ.

Cô bé mới đầu còn híp mắt cười, sau khi nhìn rõ Cố Nhã Tịnh liền thay đổi sắc mặt, lo lắng nói. Cố Nhã Tịnh khẽ gật đầu, nói:

- Đừng gọi ta là tiểu chủ.

- Vậy...Nhã Tịnh tỷ tỷ...

- Ta đang chán, em có thể giúp ta nói chuyện không?

Cô bé thấy Cố Nhã Tịnh dễ nói chuyện, cười lớn rồi gật đầu.

Cố Nhã Tịnh lúc này mới nhìn kỹ, hình như là một bé cáo thành tinh. Trên đỉnh đầu có cặp tai cam cùng cái đuôi ngoe ngoẩy đằng sau. Cô bé có đôi mắt to màu nâu vàng, mái tóc cam nhạt.

Bé cáo ấy kéo Cố Nhã Tịnh ngồi dưới gốc cây, tự giới thiệu:

- Chủ nhân gọi em là Tiểu Hồ. Em năm nay mới có 80 tuổi thôi!

Cố Nhã Tịnh suy nghĩ, mới có 80 tuổi, nếu là với con người chắc sắp về với đất mẹ.

- Vậy vì sao em lại làm ở đây?

Cố Nhã Tịnh không thể đoán được lý do vì sao lại có nhiều người làm như vậy. Nếu là Tĩnh Anh bắt đem về thì...

- Cái này thì em cũng phải cảm ơn chủ nhân. Hồi ấy ngài vô tình nhặt được em ở ven đường, lúc đấy thì em bị thương rất nặng. Chủ nhân đã chữa trị cho em, chăm sóc đến lúc em hồi phục.

Cố Nhã Tịnh bất ngờ vì câu trả lời nhưng có thêm mấy phần hảo cảm vơi Tĩnh Anh, lúc này, cô mới nhớ tới chuyện gì đó, hỏi:

- Mà ta tưởng các em cần 1000 năm mới có thể thành người được chứ?

- Không, bon em chỉ cần 50 năm thôi. Nhưng lúc biến hình vẫn còn tai và đuôi. Như chủ nhân là có thể biến hình hoàn toàn, thậm chí có thể giấu đi khí tức của mình.

Tiểu hồ là một cô bé rất hay cười, chốc chốc lại nở nụ cười. Qua lời kể của cô bé, Cố Nhã Tịnh biết thêm về con người Tĩnh Anh.

Tất cả người trong phủ đều là Tĩnh Anh cứu giúp về. Có những người sắp hóa yêu, sắp sa đọa hay sắp chết đều được Tĩnh Anh cứu. Vì lí do đấy mà mọi người rất trung thành với Tĩnh Anh. Chưa kể, Tĩnh Anh đối với họ rất tốt. Tiểu Hồ kể, mọi người không cần làm việc nhiều, sống rất thư thái. Có những chị rảnh rối thì thêu thùa, may vá. Các anh trai tập võ, cuốc đất làm ruộng.

Cố Nhã Tịnh lại hỏi, tại sao họ chuyển đến đây. Tiểu Hồ nói chỉ biết chủ nhân bảo ở đây giàu linh khí, lại muốn tìm người cũ nên chuyển tới.

- Mà Nhã Tịnh tỷ tỷ biết không, tỷ là người đầu tiên làm cho chủ nhân cười nhiều như vậy đấy. Từ trước đến giờ chưa ai làm cho chủ nhân cười quá 3 lần một ngày.

Cố Nhã Tịnh thầm cười, họ còn đếm cả số lần cười của Tĩnh Anh. Cố Nhã Tịnh cứ ngồi nghe Tiểu Hồ kể chuyện, để ý đã gần giờ Dậu. Cố Nhã Tịnh lúc này mới thấy, thời gian trôi thật nhanh. Thấy Tiểu Hồ nói chuyện với Cố Nhã Tịnh nên một vài người nữa kéo đến. Dần dần thì đến gần 10 người cả nam lẫn nữ. Đa số đều kể về vị chủ nhân mà họ kính trọng.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Nhã Tịnh quay trở lại chỗ Tĩnh Anh. Tĩnh Anh lúc này vẫn đang chăm chú xem sổ sách, thấy Cố Nhã Tịnh vào thì mỉm cười hỏi:

- Nói chuyện vui chứ? Mấy người các nàng cười to đến ta cũng nghe được.

Cố Nhã Tịnh đỏ mặt không nói gì. Tĩnh Anh lúc này đứng dậy, kéo Cố Nhã Tịnh vào lòng rồi thì thầm bên tai:

- Có lẽ ta nên đi tắm.

Cố Nhã Tịnh không biết khi nào thì tắm xong, cô chỉ biết lúc ra khỏi phòng mặt mình đã đỏ bừng.

Tĩnh Anh dẫn Cố Nhã Tịnh đến gần hồ sen. Ra đến nơi đã có một bữa ăn được dọn ở đấy. Tĩnh Anh mỉm cười, bảo:

- Đang là mùa hè, thời tiết khá nóng nên ăn ngoài trời rất thích hợp nha.

Cố Nhã Tịnh chỉ im lặng ngồi ăn. Cô cảm thấy nếu hôm nào Tĩnh Anh cũng bắt cô ăn như vậy chắc cô sớm thành con heo nái.

Sau khi ăn xong, Tĩnh Anh cùng Cố Nhã Tịnh ngồi nguyên đấy thưởng thức trà. Tĩnh Anh lúc này vui vẻ hoi:

- Ngày đầu tiên ở đây như thế nào?

- Vui. Mọi người ở đây đều thân thiện và dễ nói chuyện.

Cố Nhã Tịnh không nghĩ ngợi gì, đáp luôn. Tĩnh Anh sờ má Cố Nhã Tịnh, trêu:

- Ồ, vậy ta thì sao?

- Là một người tốt bụng.

Nghe Cố Nhã Tịnh trả lời, Tĩnh Anh ngây người ra chốc lat, sau đó cười lớn, nói:

- Ha ha, cảm ơn lời khen của Cố cô nương.

Cố Nhã Tịnh mặc kệ người đang ngồi sờ tóc mình, ngước lên trời nhìn sao.

Cô tự hỏi, đã bao giờ mình được thảnh thơi như vậy?

Ở Cố phủ luôn cố gắng học hành, ở Ngô phủ thì cố gắng làm việc. Ở đâu cũng phải đề phòng kẻ hãm người hại, đến ngay cả mong ước bản thân đều nghĩ là xa vời.

Cố Nhã Tịnh được Tĩnh Anh ôm vào lòng, chẳng biết từ khi nào ngủ, khóe miệng khẽ cong lên.

Một ngày thế này, thật sự như trong mộng.

--------------------------

nhờ cmt bạn thienvu1589 mà mình chơi liền 2 chương 1 ngày :))

thanks bạn rất nhiều :))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info