ZingTruyen.Info

[BH] [Tự viết] Vật hiến tế của cửu vĩ hồ - Lưu Tinh Vũ

Chương 24

shiraogi


Có vẻ như Tĩnh Anh chẳng buồn quan tâm đến Thẩm Minh Anh. Mặc cho Thẩm Minh Anh lôi Mộc Thư Ảnh đi khắp nơi thì cũng chẳng còn ảnh hưởng đến nàng.

"Nhanh lên nhanh lên, các ngươi cứ lười biếng ở đấy thì đến bao giờ mạnh lên được."

20 vạn quân nói ít thì cũng không hẳn. Tĩnh Anh chỉ còn cách chia nhỏ ra để mà luyện. Nàng cũng tranh thủ lôi hết Hồ Điệp, Lão Quy đến trợ giúp.

Cũng vì lí do ấy mà hiện nay, 10 vạn quân đang bị Tĩnh Anh "vần" cho thừa sống thiếu chết. Hết đi bộ dài ngày lại xây tháp liên tục. Xây tháp rồi lại xuống nước bắt cá. Bắt cá xong thì đứng trên đỉnh núi hóng gió, hỏi có ai chịu nổi.

"Hừ, con mẹ nó, nghĩ mình mạnh mẽ lắm ấy."

"Phải phải. Chỉ vì nó mà anh em mình mệt mỏi thế này, chẳng biết mạnh lên chỗ nào, chỉ thấy mấy ngày rồi không được nghỉ."

"Ta coi là nó dựa vào công chúa thôi, làm cái gì có tài cán."

Sự uất ức trong binh lính ngày càng tăng. Đúng là ba tháng này Tĩnh Anh đã khiến gần trăm người chết vì kiệt sức, bọn họ dĩ nhiên phải lo lắng rồi. Chỉ sợ chưa được bao lâu thì đột tử.

"Các ngươi im ngay, chúng ta vốn là đầu đường xó chợ, được công chúa trọng dụng đã là niềm vinh hạnh. Bây giờ ngài ấy mời cao nhân, há không thể cố gắng?"

"Hừ, coi như là vì công chúa."

Trường Ninh công chúa Thẩm Minh Anh, bằng cách nào đó đã lấy được lòng binh lính rất tôt. Có lẽ đây là điều duy nhất khiến Tĩnh Anh hài lòng về co công chúa này.

"Coi như là người biết điều."

"Tĩnh...Tĩnh Anh đại nhân."

Tĩnh Anh lúc này đã nghe hết cuộc nói chuyện từ đầu đến cuối, lúc này chỉ nhàn nhạt cười, nói:

"Ta cho các ngươi tiếp xúc với các yếu tố tự nhiên như vậy cũng đã tạm được, bây giờ mới chính thức đến lúc học ma pháp."

Binh lính phía dưới liệu có tên nào không hào hứng, biết một chút ít ma pháp đã là vinh dự. Phải nói quân đội hoàng gia cũng chỉ có gần năm nghìn người biết ma pháp.

"Các ngươi là lính nên thường không có nhiều ma pháp, tuy vậy, đều có thể dùng một ít. Chỉ là không biết cách."

Tĩnh Anh vừa nói, lập tức gần một ngìn hình nộm bằng đất xuất hiệ trước sự thánh phục của binh ính. Những kẻ không vừa lòng khi trước cũng lập tức im bặt, sợ hãi liếc nhìn.

"Từng người một, lên cho ta."

Nhờ Lão Quy dạy cách cảm nhận ma pháp, hầu hết binh linh ở đây đều có một chút gì đó. Chúng có thể không nhiều nhưng đủ để tạo một quả cầu nhỏ. Kẻ yếu nhất thì làm được một quả cầu, kẻ mạnh thì lên đến năm sáu. Để gọi thì đây đúng là kì tích.

Đến mấy ngày sau, khi tất cả đều được thử, toàn bộ mười vạn lính ở đây cùng năm vạn ính do Cố Nhã Tịnh, Lão Quy huấn luyện, đều có thể dùng được ma pháp, dù là chút ít.

Toàn bộ binh lính lúc này được tập hợp lại, quỳ xuống, hô lớn.

"Đa tạ các đại nhân."

Tĩnh Anh lúc này mới để lộ tai và đuôi trước sự kinh ngạc của binh lính. Lúc này, nàng nói:

"Các ngươi, những lẻ nào tự tin, lên đấu với ta. Những kẻ nào tiếp đủ mười chiêu, ta sẽ huấn luyện nhiều hơn."

Nghe lời này có mấy ai mà không ham.Phải biết nếu được huấn luyện nhiều hơn, biết đâu sau này còn vào trong đội ma pháp hoàng gia, đủ để người người kính phục, hưởng bổng lộc sung sướng.

Nhưng nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Phải biết dù cố gắng mấy, khoảng cách giữa phàm nhân với yêu, tiên, ma giới vĩnh viễn không thể xóa. Cố gắng nỗ lực của họ có khi không bằng đám trẻ con chơi đùa với nhau.

Đặc biệt,bây giờ phải đấu với một yêu ngàn năm, mấy ai chịu được. Dĩ nhiên có những kẻ muốn thử sức, nhưng chỉ sau hai chiêu liền gục xuống đất. Vẻ mặt đau đớn cùng nội thương.

Tĩnh Anh thất vọng lắc đầu. Dù sao cũng toàn phàm nhân, làm đến đây đã là rất tốt.

Thời gian càng ngày càng gần, một vấn đề nữa vẫn chưa giải quyết được.

Nếu như bây giờ đem 20 vạn binh lính này đi soán ngôi, vậy địch tính sao?

Nhưng nếu chỉ đem có 10 vạn đi, ắt cả hai chiến trường đều bại hoàn toàn.

"Không lẽ ta chỉ có thể chọn một?"

Thâm Minh Anh nói, mắt lại nghĩ ngợi xa xăm.

"Từ giờ đến lúc phải xuất phát còn khoảng một tháng,cộng thời gian đi đường là 15 ngày. Ta vẫn còn chút ít thời gian."

Tĩnh Anh nhấp một ngụm rượu,phong trần nói. Hẳn đó là hảo túy, ngâm từ những loại quả khó kiếm nhất ở phương Bắc.

Thẩm Minh Anh im lặng không nói gì. Cuối cùng vẫn là đưa ra cái đề nghị,đủ để khiến người ta bất ngờ.

"Tương truyền, cách đây 2000 năm trước đã từng có một nữ vương. Người tên là Tô Trần Nhi, là một nữ tử anh hùng, mưu trí. Vốn là em dâu của đương kim Trưởng công chúa thời ấy, Độc Cô Thiên Nhã. Họ cũng chỉ là cận thần nhưng đã soán ngôi cùng lúc với một gia tộc khác.Khi ấy, Tô Trần Nhi đã huấn luyện ba vạn nữ binh. Chỉ là chuyện này đã sớm bị đem vào quên lãng."

"Ngươi đang nghĩ, huấn luyện nữ binh?"

Thẩm Minh Anh khẽ gật đầu, Tĩnh Anh liền nở một nụ cười nói:

"Vừa hay, Vũ Hán vừa gặp nạn lụt.Dân còn đang chạy loạn mà cha ngươi còn thú vui thưởng hoa ngắm nguyệt."

Cũng vào một tháng sau, trên bầu trời xuất hiện một kim long to lớn, đảo quanh hòng cung rồi gầm lên một tiếng vang lớn. Việc này đủ để cho các triều thần kinh hãi, dự rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.

Tĩnh Anh lúc này vẫn rất thong dong ngồi kiệu, hảo ăn mấy trái táo rồi lăn ra ngủ.

Chỉ mười lăm ngày nữa thôi, cả đất nước này sẽ thay đổi.

"Hừm...làm giống Tô Trần Nhi và Độc Cô Thiên Nhã? Không tệ nha."

Chỉ là, họ vốn không phải quan hệ chị em tốt. Sách sử lưu lại đều sai hết.

Họ vốn là người yêu của nhau.

------------------------------

Bên này, Thâm Minh Anh bắt đầu phát hiện ra những điểm không hợp lí.

"Ngươi nói xem, Dung gia tháng này đã cầu cứu hơn mười vạn bạc để xử lí vụ hạn hán và lũ lụt. Ấy mà đa số dân chúng nói là không nhận được đúng số tiên ta nói. Hơn nữa, đảo quanh lại mấy năm này, Dung gia có phần ẩn dật hơn. Nhất là ta không nói đến binh linh họ trộm dưỡng."

Mộc Thư Ảnh, nay đã hoàn toàn về pe Thẩm Minh Anh cũng bắt đầu làm việc với nàng. Tuy rằng nàng yêu thích Thẩm Minh Anh nhưng là một đứa cháu hoàng gia, nàng từ lâu đã không hài lòng với việc Triều Đình bỏ bê triều chính, quan tham loạn lạc, dân chúng lầm than, yêu ma hoành hành.

"Chưa nói đên việc, Thiên Ý Quốc dù mạnh đến mấy, quân đội hẳn chưa bằng một nửa chúng ta. Vì cái gì lần này ngông cuồng tuyên chiến?"

Mộc Thư Ảnh trầm ngâm một hồi, như nhận ra điều gì, chợt thốt:

"Phải rồi, cha ta vừa mới bảo rằng, một nửa quân của cha ta hiện nay dưới trướng Dung Mạnh, cha Dung Bạch Dương rồi."

Thẩm Minh Anh ngỡ ngàng hỏi "Sao?" một tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hách.

"Tìm tiên đan."

Không thể ngờ vị vua anh minh một thời, nay lại thối nát đến thế này, rốt cuộc còn có thể cứu vãn bao nhiêu.

Thẩm Minh Anh nhìn lên sơ đồ chiến lược, lại phát hiện ra một điều nguy hiểm gấp bội phần.

"Chúng ta nguy rồi"

Nhìn Mộc Thư Ảnh, Thẩm Minh Anh thốt lên:

"20 vạn quân đã dời đi, vốn có 5 vạn quân cha ngươi bảo vệ phía Bắc này, nay lại tìm tiên đan, há không phải hở ra kinh thành? 15 vạn quân dời đi tìm tiên đan, có bao nhiêu là thật sự, lại nói đến 20 vạn quan cử đi đánh kia, không ổn, không hề ổn!"

Mộc Thư Ảnh vội vã nhìn bản đồ mà Thẩm Minh Anh sắp xếp lại, nguy khốn rồi, 30 vạn quân Thiên Ý kia chỉ là giả, chúng đã gài nội gián vào rồi.

Còn có 15 ngày nữa, thời thế nguy cấp lắm rồi.

"Hừ, có trời mới biết Dung gia cấu kết với định hòng soán ngôi. Tuy chưa nắm chắc, ta phải sớm lật kèo thôi."

Thẩm Minh Anh nhìn hoàng cung kia, hảo, có thế làm phụ hoàng đổi ý, hẳn chỉ có mình Dung quý phi.

-----------------------

Dung quý phi lúc này nhìn ngoài hoàng cung.

Thẩm Minh Anh lúc này hẳn trên chiến trường đi, dù ta đã cầu xin bao nhiêu lần, liệu bọn chúng có bỏ qua cho nàng ấy hay không?

Nhưng nếu Thẩm Minh Anh chết, hẳn phụ thân cũng chẳng lên ngôi được đâu. Dung Bạch Dương cười quỷ dị.

Có trời mới biết, nàng tiếp cận vốn vì lợi ích mà nay lại đem lòng yêu mến.

Khẽ nhói trong lòng, Dung Bạch Dương chợt hoang mang, nếu như Thẩm Minh Anh thích Mộc Thư Ảnh thì sao?

Tình thế, thật ngày càng rối ren.

------------------------------------------------------------------------------

Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch :)



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info