ZingTruyen.Com

[BH] [Tự viết] Vật hiến tế của cửu vĩ hồ - Lưu Tinh Vũ

Chương 2

shiraogi

Cố Nhã Tịnh ngạc nhiên mở to mắt, cô không hiểu cho lắm. Tuy vậy, cửu vĩ hồ nói đúng, từ giờ trở đi cô đã là người của nàng ta.

"Mình sẽ bị ăn hay gì đây?"

Cố Nhã Tịnh bất động thanh sắc suy nghĩ. Cô có một chút sợ hãi cùng lo lắng. Tầm mắt luôn ở dưới sàn nhà. Cố Nhã Tịnh không để ý, có một đôi mắt đang thích thú nhìn cô. Ngay lúc ấy, một bàn tay lành lạnh chạm vào cằm Cố Nhã Tịnh, nâng cằm cô lên. Cố Nhã Tịnh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một cảm giác mềm mại từ môi truyền đến. Cố Nhã Tịnh mở to mắt nhìn, một cặp môi đỏ tươi đang đặt ở môi cô. Cảm giác thật mềm mại, có chút ngọt hòa cùng hương thơm lành lạnh như vị bạc hà truyền đến. Từ đâu truyền tới một dòng nước nhỏ, uy cô nuốt xuống.

"Là máu!?"

Cố Nhã Tịnh muốn lấy tay đẩy người kia ra, đáng tiếc rằng sức một con người làm sao địch lại nổi cửu vĩ hồ sống mấy trăm năm. Cố Nhã Tịnh cứ vậy cho đến khi nuốt ngụm máu ấy xuống. Đôi môi ấy dần rời khỏi cô, Cố Nhã Tịnh thở hổn hển, trừng mắt nhìn người kia:

- Ngươi...ngươi làm cái gì vậy?!

Tiếng cười ấy lại vang lên, bàn tay ở cằm cô nhẹ nhàng xoa lấy gương mặt Cố Nhã Tịnh còn hơi trắng bệch do dùng dung dịch giả trang quá lâu.

- Làm gì a? Ta nói rồi, nàng là của ta. Ta muốn làm gì thì ta làm chứ!

Dừng một chút, cửu vĩ hò ấy mới nói tiếp:

- Yên tâm, chỉ là chút máu của ta thôi mà. Lượng nhỏ như vậ nào có ảnh hưởng gì, bù lại a...nàng giờ có một phần là cửu vĩ hồ rồi đấy! Tuy không nhiều, cũng không tăng được sức mạnh, chí ít nàng cũng sống được vài trăm năm với ta nha!

Cửu vĩ hồ ấy thích thú cười, đôi mắt càng tỏ ra vui vẻ. Nếu gia nhân ở đây thấy chắc sẽ ngạc nhiên, chủ nhân họ cả năm không biết vui vẻ là gì. Vậy mà giờ chỉ vì một phàm nhân lại cười nhiều đến thế.

Cố Nhã Tịnh không hiểu, cô phải làm mồi thì cần gì sống lâu. Cũng có thể...cô sống lâu chắc vị sẽ ngon hơn.

Cố Nhã Tịnh không trả lời, chỉ im lặng ngồi đó. Cửu vĩ hồ thấy vậy, vui vẻ sờ tóc cô nói:

- Trên người nàng có hương thơm rất đặc biệt, thu hút những loài như ta. Nếu không cẩn thận là bị ăn ngay đấy.

Cố Nhã Tịnh ngồi nghĩ thầm, dù gì ngươi cũng ăn ta, có gì cần cẩn thận.

- Mà, tên nàng là gì?

- Cố Nhã Tịnh.

Cố Nhã Tịnh nhàn nhạt đáp. Ta sắp chết tới nơi rồi, cần gì phải hỏi tên.

- Nhã Tịnh à?! Tên đẹp nha. Nàng có thể gọi ta là Tĩnh Anh a. Rồi Tịnh nhi, cũng muộn rồi. Chúng ta nên...

Cố Nhã Tịnh nghĩ thầm "đến rồi" sau đó bắt đầu lo lắng. Cuối cùng vẫn không thoát khỏi việc bị ăn.

Bất ngờ, một bàn tay ở đâu tới, nâng Cố Nhã Tịnh đang ngồi trên ghế lên. Cố Nhã Tinh "a" một tiếng, sợ hãi ôm chặt lấy cổ người kia.

Tĩnh Anh cười khẽ, nâng Cố Nhã Tịnh lên, nói:

- Tịnh nhi thật đáng yêu nha.

Cố Nhã Tịnh lo lắng ôm chặt cổ Tĩnh Anh, mặc cho nàng bế đi. Gương mặt Cố Nhã Tịnh vùi ở cổ Tĩnh Anh, mắt nhắm chặt. Tĩnh Anh thấy vậy, nhẹ giọng nói:

- Đừng sợ, sắp tới nơi rồi.

Một vài người làm đi qua, sửng sốt nhìn. Chủ nhân của họ...đang bế một nữ tử khác. Thậm chí trông chủ nhân có vẻ rất vui, chín cái đuôi đưa qua đưa lại.

Tĩnh Anh chậm rãi bước đi, trong lòng rất vui. Tiểu cô nương ngày nào, nay đã lớn rồi.

Qua một hai cái hành lang, cuối cùng Tĩnh Anh dừng lại trước một cửa phòng. Một vài gia nhân có ý định nói, nhận được ánh mắt Tĩnh Anh liền mở cửa rồi lui ra.

- Tới nơi rồi, nàng mở mắt ra đi.

Cố Nhã Tịnh chậm rãi mở mắt. Một làn sương trắng bao quanh. Đây là một...

- Dù sao trang điểm như vậy cũng khiến nàng khó chịu rồi nhỉ, nên tắm qua thôi

Cố Nhã Tịnh mở to mắt, tắm?! Mà có thể, cửu vĩ hồ muốn ăn sạch thì sao. Cô nghĩ vậy, chậm chạp nói:

- Vậy để ta tự tắm.

Tiếng cười khúc khích vang lên, Tĩnh Anh nâng cằm Cố Nhã Tịnh:

- Như vậy không sạch được đâu, để ta tắm cho nàng a!

Chỉ nghe thôi cũng có thể cảm nhận, cửu vĩ hồ đang rất vui vẻ. Cố Nhã Tịnh thì cứng ngắc lại. Cô chưa kịp phản ứng gì thì từng món đồ đã được tháo ra. Đến khi Cố Nhã Tịnh hoàn hồn, trên người đã không còn mảnh vải nào.

Tuy cùng là nữ nhưng Cố Nhã Tịnh chưa bao giờ để ai tắm cho, khó tránh khỏi xấu hổ. Gương mặt nãy còn trắng bệch giờ đã chuyển sang đỏ tới tận mang tai. Tĩnh Anh thấy vậy, thích thú cười rồi thoát y phục của mình ra.

Cố Nhã Tịnh chậm chạp bước vào bồn tắm rộng gần hết căn phòng này. Nghe nói chỉ có vua chúa mới có phòng tắm lơn như vậy, thậm chí các quan phủ cũng chưa chắc có phòng tắm riêng. Mải mê suy nghĩ, Cố Nhã Tịnh không để ý một người đang tới gần mình.

- Ồ, mới 16 tuổi mà nàng phát triển ghê nha.

Tĩnh Anh từ đằng sau tiếp cận Cố Nhã Tịnh, bàn tay khẽ chạm đến ngực cô, nói. Cố Nhã Tịnh đỏ mặt hơn nữa, cố ý muốn tránh nhưng không thành công. Tĩnh Anh nhẹ nói:

- Ngồi yên nào, để ta tắm cho.

Cố Nhã Tịnh thở nặng nề ngồi. Cô có thể cảm nhận sự di chuyển của Tĩnh Anh, từ lưng sang bụng rồi lên tới ngực. Từng nơi chiếc khăn đi qua đều làm cô cảm thấy khó chịu, run lên từng đợt.

Bên tai là gương mặt Tĩnh Anh, đôi khi thổi nhẹ vào. Gương mặt trắng trẻo của Tĩnh Anh đặt trên vai Cố Nhã Tịnh, chậm rãi thở.

Cố Nhã Tịnh cố gắng di chuyển suy nghĩ qua nơi khác. Chẳng biết thế nào, cô lại nghĩ đến cửu vĩ hồ kia. Cô luôn nghĩ những loài thành tinh thường sẽ có cơ thể nóng bỏng, vậy mà cửu vĩ hồ ấy ngực lại hơi nhỏ. Nghĩ đến đây, mặt Cố Nhã Tịnh đang đỏ lại càng đỏ hơn.

Cố Nhã Tịnh không biết khi nào thì mình tắm xong, đến lúc cô hoàn hồn lại đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn. Chiếc giường mềm mại, mang theo mùi Tĩnh Anh. Cố Nhã Tịnh quay qua quay lại nhìn. Tĩnh Anh lúc này lại gần, nói:

- Tìm ta?

Nói rồi, Tĩnh Anh đưa tay thổi tắt nến. Tiến đến nằm cạnh Cố Nhã Tịnh. Cố Nhã Tịnh càng khẩn trương, cô sẽ bị ăn?

- Ta không ăn nàng đâu mà phải sợ.

Tĩnh Anh cười, nói. Cô đưa tay ra, ôm Cố Nhã Tịnh vào lòng. Cố Nhã Tịnh cảm thấy thật mềm mại, vùi đầu vào cổ Tĩnh Anh.

Tĩnh Anh khẽ cười, thấp giọng nói:

- Ngủ đi. Từ giờ trở đi, đây là nhà nàng a.

Cố Nhã Tịnh không biết mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào, chỉ biết mình ngủ rất ngon. 

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Cố Nhã Tĩnh ngơ ngác một hồi mới nhận ra mình đã là vật hiến tế.

Nhìn sang bên cạnh, Cố Nhã Tịnh lúc này mới nhận ra mình đang gối đầu lên tay Tĩnh Anh, mà Tĩnh Anh vẫn còn đang ôm cô. Gương mặt Tĩnh Anh vui vẻ, hỏi:

- Nàng dậy rồi à? Nhanh lên chút nào, ta đưa nàng đi nhìn quanh đây.

Cố Nhã Tịnh sau một hồi thì bước ra khỏi phòng, đứng nhìn bên ngoài một chút chờ Tĩnh Anh. Cô không hiểu sao cửu vĩ hồ lại đối tốt với mình như vậy.

- Này, ngươi biết gì chưa, hôm qua chủ nhân bế một nữ tử đấy.

- Thật không?

- Thậm chí ngài còn tự mình tắm cho nữa ấy. Mà nghe nói nữ tử ấy chỉ là một phàm nhân mà thôi.

- Gì, ngươi nói thật? Chủ nhân chưa ao giờ đối tốt với ai như vậ hết á!

- Ta tưởng đó chỉ là vật hiến tế?

- Thế, chủ nhân từ trước đến giờ có bao lần để ý đến vật hiến tế đâu. Vậy mà...

- Không lẽ là...

Một đám gia nhân tụ tập bàn tán, không để ý Cố Nhã Tịnh đang đứng ngay sau. Cùng lúc đấy, một tiếng ho nhẹ vang lên, tiếng nói lành lạnh phát ra:

- Các ngươi rảnh quá không làm việc hả?

Đám gia nhân kia nghe thấy vậy lạnh sống lưng, quay ra nhìn. Một nữ tử với mái tóc dài, một thân bạch y lạnh lùng nhìn. Cả bọn hoảng sợ, nói:

- Chủ...chủ nhân.

- Thôi, dù sao ta cũng đang có việc. Nội trong vòng nửa canh giờ, tập trung hết ở chính viện cho ta.

Tĩnh Anh lạnh lùng nói, quay sang Cố Nhã Tịnh lại đổi vẻ mặt tươi cười khiến cho đám gia nhân sốc nặng.

- Tịnh nhi, ta đưa ngươi đi nhìn chút.

Nói rồi, Tĩnh Anh nắm tay Cố Nhã Tịnh, dẫn đi.

Tĩnh Anh đưa Cố Nhã Tịnh thăm quan toàn phủ, Cố Nhã Tịnh ngạc nhiên nhìn. Nơi này ít nhiều cũng rông gấp Cố phủ 3,4 lần. Có khi ngang ngửa với các phủ quan lớn. Thăm thú xong cũng ngót nghét gần một canh giờ, Tĩnh Anh lúc này mới đưa Cố Nhã Tịnh về phía chính viện.

Cố Nhã Tịnh quan sát, ở đây có khoảng 30-35 người. Đây có lẽ là người làm của Tĩnh Anh. Cố Nhã Tịnh bất ngờ, nhiều hơn cả Cố phủ trong khi họ chỉ phục vụ có một người.

Tĩnh Anh nắm tay, đưa Cố Nhã Tịnh đến cạnh mình, sau đó mới chầm chậm nói:

- Các ngươi nghe cho rõ, từ giờ trở đi Cố Nhã Tịnh chính là tiểu chủ ở đây. Ta không ở đây thì nàng ấy sẽ là chủ. Các ngươi tuyệt đối phải phục vụ, trung thành với nàng. Rõ chưa?

Đám gia nhân bên dưới sốc nặng, tuy vậy vẫn hô to "Vâng ạ" khiến Cố Nhã Tịnh bất ngờ. Chưa dừng lại ở đây, Tĩnh Anh nói tiếp:

- Các ngươi cũng biết, Cố Nhã Tịnh là người, tuy bây giờ có chút máu của ta nhưng không mạnh hơn là bao. Toàn bộ đều phải bảo vệ nàng rõ chưa? Còn kẻ nào động vào nàng, đừng trách ta!

Câu cuối Tĩnh Anh nhấn mạnh, gương mặt 10 phần đáng sợ. Toàn bộ phía dưới khẽ run, đồng thanh hô.

Lúc này, Tĩnh Anh mới cho họ đi. Cố Nhã Tịnh lúc này mới thắc mắc, không biết tương lai cô ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com