ZingTruyen.Com

[BH] [Tự viết] Vật hiến tế của cửu vĩ hồ - Lưu Tinh Vũ

Chương 18

shiraogi


Cố Nhã Tịnh khẽ nâng người, một đạo kiếm sáng mạnh mẽ lao về phía lưng trâu yêu. Ngược lại, hắn không có vẻ gì là hốt hoẳng, gồng chắc cơ mình, thanh kiếm ấy vỡ thành từng mảnh.

Cố Nhã Tịnh thần sắc khẽ thoáng cái kinh ngạc, nhảy về phía đằng sau một cái. Tay nhanh chóng xuất hiện là một cái cung, tên nhanh chóng bắn ra. Từng đợt mũi tên dầy thật dầy, như chẳng muốn cho hắn chừa lại chút mạng.

Từng mũi tên ấy vừa chạm đến làn da đen kia tức khắc vỡ vụn. Cố Nhã Tịnh thầm nghĩ không ổn, hắn quá là cường đại.

Tên ấy cười vang, đấm một cái xuống đất làm mọi thứ chao đảo, đất liền biến dạng một cái lớn. Hắn lao tới, vung lên bàn tay to con tính bắt lấy Cố Nhã Tịnh, Cố Nhã Tịnh uyển chuyển lách người qua.

Hắn tức khắc quay người nhưng được nửa liền khựng lại, một đạo dây xích đen cuốn lấy chân hắn, chặt chẽ.

Hắn gầm lên một tiếng, dơ chân đá. Dây xích không hẹn mà đồng loạt vỡ tung. Cố NhãTịnh ánh mắt thâm trầm, thôi thì chơi liều.

Cố Nhã Tịnh lao đến, bàn tay tung một chưởng, nhẹ nhàng mà trực tiếp hướng cổ họng hắn, sát nút.

Hắn kinh hách, không kịp tránh liền trúng một chưởng, từ cổ họng trào ra chất lỏng màu đỏ tươi. Cố Nhã Tịnh chưa kịp vui mừng, một bàn tay to lớn tóm lấy cổ cô, lực đạo mạnh mẽ muốn bóp nát.

Tĩnh Anh lúc này ở bên trên, ánh mắt liền thay đổi, vội vàng đứng dậy trong vô thức, tính lao tới lại nhận được ánh mắt Cố Nhã Tịnh, khẽ nuốt cục tức này vào.

Cố Nhã Tịnh khó khắn hô hấp. Người Cố gia thấy vậ lương tâm có chút hoảng nhưng không một ai làm ra cái hành động gì. Bọn chúng liền mắt mù tai điếc.

Cô Nhã Tịnh cả hai tay nắm lấy bàn tay to lớn kia, điều chỉnh lực đạo, một màu sáng phát ra, trực tiếp nổ bùm.

Tên trâu yêu kia hoảng hốt buông tay, bàn tay hắn lúc này đã thành miếng thịt trâu nướng, vết đỏ hẵng còn ấm.

Hắn gào lên một tiếng tức giận, muốn lao đến chỗ Cố Nhã Tịnh. Cố Nhã Tịnh lúc này là đang ho khan liên tục, còn chưa đứng vững. Hắn cười gằn, kì này chiến thắng liền về bên hắn rồi.

Ngay khi bàn tay ấy định chạm vào nữ tử kia, một đạo giá rét lan toàn xung quanh. Hơi thở lạnh lạnh của ai đó bên cổ làm Cố Nhã Tịnh thanh tỉnh.

Tĩnh Anh lúc này đã phi thân xuống, ôm lấy Cố Nhã Tịnh còn đang mệt mỏi kia, ánh mắt sắc bén nhìn.

Ngay lập tức, một đạo gió lớn nổi lên, trực tiếp phanh thây hắn thành từng mảnh trong sự hoảng sợ của Cố gia.

Cố Nhã Tịnh lúc này được Tĩnh Anh ôm vào lòng, che đi hết thảy mọi thứ, chẳng mảy may hay biết. Cố gia, bị gió lớn phá hủy toàn bộ phủ.

Tên trâu yêu lúc này chỉ còn là đống thịt bầy nhầy trên đấ, Tĩnh Anh cười hừ một tiếng, ôm Cố Nhã Tịnh rời đi.

Tĩnh Anh nhẹ nhàng nói:

"Lần sau, đừng cố quá. Tốt nhất là nên giao cho ta."

Cố Nhã Tịnh chẳng đáp chẳng màng, khẽ vùi đầu vào ngực người kia, trực tiếp ngất đi.

Tĩnh Anh cười trừ, tiểu hài tử đã làm việc quá sức, giờ là cạn kiệt ma lực đi.

Ôm Cố Nhã Tịnh say ngủ, Tĩnh Anh trực tiếp quay về phòng.

Đặt Cố Nhã Tịnh lên giường, Tĩnh Anh cũng không hẹn mà nằm xuống, cấp người bên cạnh một cái ôm mát lạnh. Tĩnh Anh từ từ chìm vào giấc ngủ. --------------------------

Thức dậy đã là lúc hoàng hôn xuống núi. Tuy rằng trời đã gần sang thu nhưng vẫn không khỏi có chút nóng nực. Tĩnh Anh cùng Cố Nhã Tịnh lại đi ra tiểu viện ngồi, nơi có cả một đầm sen.

Vì cửu vĩ hồ phủ lại đón thêm thành viên nên toàn bộ gia nhân lại náo nhiệt tổ chức tiệc. Cũng là đem tất cả thức ăn ra tiểu viện bày biện. Cả phủ tấp nập cười nói, tiếng bưng bê đồ vang náo nhiệt. Tô Trần Nhi thì loin hoi chạy lung tung.

"Nơi này rộng quá điiiiii!!! Hơn hẳn Tô phủ"

Tô Trần Nhi là không ngờ đến có một nơi rộng lớn như vậy, tha hồ chạy nhảy, đặt bẫy. Dĩ nhiên, người trong phủ đối với thành viên mới nào nhiệt này rất hoan nghênh.

"Chủ tử, để chúng ta mời ngài một chén."

"Phải đó phải đó! Chúng ta phải ăn mừng cả Tiểu chủ tử mới được."

"Ây, ta nghĩ là phu nhân chứ!"

"Phu nhân là phu nhân, hai người phải uống mới được."

"..."

"..."

Tiếng nói tiếng cười xen lẫn nhau, ồn ào mà vui vẻ. Tĩnh Anh nhíu mày, phu nhân gì ở đây?

Lão Quy nhận được ánh mắt Tĩnh Anh thì nở một nụ cười rất tươi, ngụ ý như chúc mừng.

Cố Nhã Tịnh ở bên cười khẽ, nói:

"Ta nghĩ cùng không sao, cứ để cho họ náo nhiệt đi."

Tĩnh Anh thấy Cố Nhã Tịnh cười cũng không nói gì, khóe miệng khẽ dâng lên, xoa đầu một cái.

Đúng là phu thê tình thâm.

Cả phủ lấy cái gương mặt tươi cười nhìn. Mọi hoàn cảnh đều có thể rắc cẩu lương, đúng chuẩn kiểu Tĩnh Anh.

Tĩnh Anh lành lạnh nói:

"Tốt, các ngươi hôm nay cứ ăn uống no say, miễn là hai ngày nữa chuẩn bị ngựa cho ta tới kinh thành."

"RÕ"

Tiếng hô vang trời làm bầu không khí như mấy phần vui vẻ thêm. Từng người từng người tới rót rượu cho Tĩnh Anh. Mỗi khi có ai tính mời Cố Nhã Tịnh là lại nhận được một ánh mắt sắc bén dọa người, ngậm ngùi về chỗ.

Cố Nhã Tịnh lẳng lặng ngồi xem, ngây ngốc cười. Tĩnh Anh sau một hồi nào nhiệt, lại trở về bên cô.

"Nàng đây là cười gì a?"

Cố Nhã Tịnh không nhìn Tĩnh Anh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú về phía trước, chậm rãi nói.

"Ta thấy thời gian như trôi thật nhanh, càng không nghĩ có một ngày mình sẽ tự do thế này. Cảm giác như đang trong mộng vậy."

Tĩnh Anh cười cười, khẽ nói.

"Nhưng nó không phải mộng đúng không?"

Cố Nhã Tịnh nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng nói:

"Có lẽ lão thiên kia tặng ta một cái may mắn, ít nhất gặp được ngươi..."

Tĩnh Anh ôm Cố Nhã Tịnh ngồi xuống từ đằng sau, cười phát ra tiếng nhỏ, nói:

"Vậy là tiểu hài tử đây quên rồi."

Dừng một chút, Tĩnh Anh chậm rãi nói tiếp:

"10 năm trước, Tịnh nhi đã vô tình cứu lấy một hồ ly nhỏ ở ven rừng. Cũng vì hồ ly đó mà chịu biết bao gian khổ, chẳng lẽ không nhớ a?"

Cố Nhã Tịnh tâm trí lúc này như quay lại. Ngày mưa mùa đông năm ấy có một tiểu hồ ly bị thương nằm ven rừng. Hấp hối và đau đớn. Cô lúc ấy chỉ là một hài tử 5, 6 tuổi, lại là tứ tiểu thư bị coi thường trong phủ. Muốn cứu được tiểu hồ ly đó là cả một quá trình.

Cố Nhã Tịnh đem tiểu hồ ly dấu trong vạt áo, lặng lẽ trở về. Ngày ấy Cố Nhã Tịnh là bị người đánh, thật vất vả chạy đi, tuyệt vọng mà lạc bước đến cánh rừng kia. Ai ngờ thành sự.

Cố Nhã Tịnh đã phải nhịn ăn để nhường đồ cho tiểu hồ ly, chạy khắp nơi xin thuốc, thậm chí người ghét bỏ mà đá cho thâm tím.

Cố Nhã Tịnh cũng chẳng biết vì sao làm như vậy, chỉ biết khi ấy thấy tiểu hồ ly có phần cô đơn cùng vô cảm. Cố Nhã Tịnh thấy như có người đồng cảm với mình, cũng là nàng bằng hữu đầu tiên. Cố Nhã Tịnh khi ấy chỉ là một tiểu hài tử mà suy nghĩ đã sâu sắc như vậy rồi, cũng vì hoàn cảnh ép buộc đi.

Ngày ấy Tĩnh Anh tỉnh dậy, vẫn còn hoang mang mà lại thấy một tiểu hài tử còm nhom, tích cóp từng chút thuốc một bôi lên. Tiểu hài tử ấy săn sóc từng chút một, cho đến khi Tĩnh Anh khỏi hẳn. Tĩnh Anh mỗi ngày là thấy tiểu hài tử mình mẩy thâm tím, có những hôm vết máu chưa kịp khô, có hôm thì tóc tai rối bù, từ đó mà sinh ra cảm giác cảm động.

Tĩnh Anh khi ấy là kẻ vô hồn, nhưng cũng vì gặp Cố Nhã Tịnh mà lần đầu tiên sau hàng trăm năm khẽ rơi nước mắt. Thời gian tàn nhẫn ấy như đã in sâu, khiến Tĩnh Anh chẳng còn tâm trí mà nhận ra sự yêu thương trước mắt.

Tĩnh Anh ở cùng một đoạn thời gian, khi thương thế tốt lên liền muốn rời đi. Nhớ ngày ấy tiểu hài tử mặt buồn xụ nhưng không phản ứng gì. Tĩnh Anh đành chờ đến ban đêm mà lén lút ròi đi, buông lại câu nói: "Mười năm nữa, ta sẽ quay lại đón ngươi đi."

Vậy là mười năm trôi qua, một ngày đẹp trời cửu vĩ hồ xuất hiện.

Cố Nhã Tịnh nghĩ nghĩ, nếu thế thì nguyên nhân làm cửu vĩ hồ tới cũng là do cô. Kể cả Cố gia có không đưa Cố Nhã Tịnh đi thì Tĩnh Anh cũng chắc chắn sẽ tìm ra mà mang đi. Nhất là với cái tính tùy hứng ấy của Tĩnh Anh thì Cố Nhã Tịnh tin là sẽ, hơn nữa sẽ làm mọi cách chứ không chỉ đơn giản như vậy.

Cố Nhã Tịnh mỉm cười, trêu chọc nói:

"Ta thật không ngờ tiểu hồ ly đó giờ lớn như vậy a!"

Tĩnh Anh ghé vào tai Cố Nhã Tịnh, khẽ trêu lại:

"Thật a! Cũng may ngày đó gặp được Tịnh nhi, giờ ta mới có người bên cạnh như vậy!"

Cố Nhã Tịnh cười cười.

Hình ảnh lúc này đối với phủ phải gọi là mỹ cảnh. Cả hai người ngồi kia đều khí sắc hơn người, một bạch y nữ tử thanh lãnh, khó vươn tới, một lam y nữ tử lạnh lùng mà dịu dàng. Đúng là tuyệt phối!

Đám quần chúng nơi xa kia không biểu tình gì nhiều, chỉ cảm thấy nam nhân có xuất hiện cũng thật dư thừa, quả nhiên chỉ có nữ tử mới hợp với nhau.

"Ta đã bảo rồi, một khi hai nữ tử có khí sắc hơn người mà quen nhau, ắt là để dành cho nhau."

"Chẳng thế chứ sao, ngươi nghĩ đám nam nhân thô tục ấy liệu có xứng!"

"..."

"...'

Tiếng thầm thì từ bên kia bàn liên tục. Cảm giác như hai người họ ở một thế giới hoàn toàn khác vậy. Càng không nên làm phiền đến họ a!

Đâu đó, một lão nào đó trong lòng như muôn hoa muốn nở. Ngày lão nói có người nửa tin nửa ngờ, giờ con ai dám phản bác lão nữa hay không?

Lão đã bảo rồi, ha ha. Đám tiểu tử các ngươi cứ nhìn đi, lão mà nói chỉ có chuẩn. Chủ tử đã có thê rồi, người cũng đã làm thê ngươi ta rồi a!!!

--------------------------------- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ta là ta muốn viết thêm vài bộ nữa a! Nhưng làm nhiều thì lại drop, thôi thì cố mà xong!!!

Ta cảm thấy mình thật có trách nhiệm, hắc hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com