ZingTruyen.Info

[BH] [Tự viết] Vật hiến tế của cửu vĩ hồ - Lưu Tinh Vũ

Chương 1

shiraogi


Kiến Nguyên quốc, một đất nước phát triển mạnh mẽ về thương nghiệp cũng như nông nghiệp. Ngoài ra, nơi này còn là nơi giàu tiên khí khiến bao loài yêu tinh, yêu quái, thần tiên muốn lại đây tu hành. Ở đây có lãnh thổ rộng lớn cùng phong cảnh tuyệt đẹp đã thu hút rất nhiều người.

Cố Nhã Tịnh, con gái thứ 3 trong Cố gia, là con thứ 4 trong 5 anh chị em, một nơi làm nghề thương nhân lâu đời. Cố gia có 2 nam, 3 nữ. Đứng đầu là đại tỷ Cố Minh Nguyệt, nhị ca Cố Hạo Hiên, tam tỷ Cố Linh Linh, tứ tỷ chính là Cố Nhã Tịnh, cuối cùng là ngũ đệ Cố Cao Tuấn.

Đại tỷ thì đã gả tới Bạch phủ, một thương gia có quan hệ gần gũi với Cố gia. Nhị ca cùng tam tỷ là song sinh,  do Lục di nương, nay đã là phu nhân sinh ra, chỉ vừa tròn 17. Nhị ca là kẻ khinh thường phái nữ chính gốc, hắn coi họ không bằng nửa con mắt. Tam tỷ thì chuẩn bị gả cho một quan viên trên huyện, làm thiếp. Nhã Tịnh 16 tuổi thì làm người hầu cho Ngô phủ, chính xác hơn là phục vụ đại tiểu thư của Ngô gia. Ngũ đệ thì chỉ vừa 15 tuổi, là tên háo sắc, nham hiểm khiến bao người ghét.

Như mọi ngày, Cố Nhã Tịnh dậy từ rất sớm, chuẩn bị đến phòng tiểu thư phục vụ. Cô bị đưa tới đây từ năm 9 tuổi, tính ra cũng đã 7 năm. Từng đấy thời gian cũng đã đủ rèn luyện từ một cô nhóc yếu đuối trở nên mạnh mẽ. Cố Nhã Tịnh ý thức được, cha mẹ mình không yêu thương cô. Mẹ cô chỉ là một di nương nhưng rất kiêu ngạo, Cố Nhã Tịnh từng nhận bao nhiêu đắng cay đều từ mẹ mà ra.

Nhưng khi Cố Nhã Tịnh vừa bước ra khỏi phòng, một gia nhân trong nhà xuất hiện, với vẻ mặt nghiêm túc nhưng đáy mắt là ý cười, hắn nói:

- Cố Nhã Tịnh, đại tiểu thư không hài lòng về cách ngươi phục vụ một chút nào. Là một người làm nhưng luôn chậm chạp, lười biếng. Bù lại, ngươi vì tính cách hiền lành nên đại tiểu thư mắt nhắm mắt mở cho qua, có điều ngươi lại không hiểu, ngày càng làm càn. Niệm tình ngươi phục vụ 7 năm, đại tiểu thư không trừng phạt, cho ngươi trong một canh giờ rời khỏi phủ. Xe đã được sắp sẵn bên ngoài, ngươi có thể lập tức rời đi.

Cố Nhã Tịnh biết, đây chỉ là một cái cớ giả. Cô là một người trầm tính, luôn thực hiện mọi điều chủ nhân đưa ra, nhưng trong phủ khó lường. Ngoan hiền, càng dễ bị hàm hại.

Cố Nhã Tịnh thở dài một hơi, việc đến nước này, làm gì được nữa. Đại tiểu thư từng cùng cô trò chuyện, nay không chút lưu tình đuổi đi.

Cố Nhã Tịnh không biết tương lai ra sao. Chắc chắn về Cố gia sẽ chẳng yên ổn, cha cùng mẹ chắc chắn sẽ nói. Nếu tốt lành thì gả cho ai đó hiền lành, không thì làm thiếp cho một quan phủ. Dù sao cô cũng chẳng làm gì được, mệnh là cha mẹ mang đến, họ toàn quyền sử dụng.

Nửa canh giờ sau, Cố Nhã Tịnh leo lên xe ngựa, lên đường về Cố gia.

Cô ngồi tựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài. Người mua kẻ bán tấp nập trên đường, trời trong xanh, nắng ấm nhẹ chiếu. Cố Nhã Tịnh tự dưng thấy mệt mỏi, cô muốn bình bình đạm đạm đến hết đời mà thôi. Làm thê làm thiếp gì cũng được, chỉ cầu ông trời cho cô một cuộc sống yên bình.

Sau hai canh giờ ngồi xe ngựa, Cố Nhã Tịnh về đến Cố gia. Hai gia nhân ngoài cửa thấy cô tiến đến thì có ý ngăn lại, khi nhìn kỹ hơn, cả hai nhận ra Cố Nhã Tịnh, vội vàng thưa:

- Tiểu...Tứ tiểu thư. Mời ngài vào.

- Tiểu thư, lão gia có dặn nếu ngài về thì lập tức vào phủ lão gia.

Cố Nhã Tịnh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Với một người như Cố lão gia thì con gái chẳng đáng một nửa con trai. Việc ông gọi đến này ít nhiều cũng là về Ngô phủ mà thôi.

Bước đến trước cửa phòng, Cố Nhã Tịnh khẽ gọi lên một tiếng;

- Cha.

Đáp lại cho tiếng gọi của cô là tiếng trầm trầm "vào đi" không mấy vui vẻ. Cố Nhã Tịnh đẩy cửa đi vào. Một người đàn ông trung niên ngồi trước bàn, chòm râu dài dài, đôi mắt nhắm nhẹ, không buồn liếc Cố Nhã Tịnh. Cô Nhã Tịnh nhẹ nhàng đến bên cha, ông thấp giọng nói:

- Ngồi xuống đi.

Cố Nhã Tịnh ngồi xuống đối diện, nhìn vào mặt lão gia.

Cố Bác Văn, tên lão gia, bắt đầu lên tiếng, tay ông đưa lên khẽ vuốt chòm râu.

- Ta đã nghe về việc ngươi bị đuổi khỏi Ngô phủ, nếu bình thường ắt ta sẽ không ngồi đây nói chuyện với ngươi. Nhưng hiện tại có việc quan trọng, người cần phải làm.

Dừng một chút, Cố Bác Văn nói tiếp:

- Một cửu vĩ hồ mới về đây sinh sống, hắn ta sống ở cuối làng chúng ta. Nghe trưởng thôn nói hắn tinh thông võ công, lại có phép thuật cao cường. Trưởng thôn nói, để thôn làng chúng ta yên ổn, cần đem một người làm vật hiến tế. Vừa lúc ngươi về đây, sao nào?

Tuy là câu hỏi nhưng đã có ý rằng Cố Nhã Tịnh bắt buộc phải làm. Hiến tế? Có vẻ như tuổi đời cô đến 16 là chấm dứt. Những loài thú tinh như vậy sau khi ăn thịt con người sẽ mạnh lên rất nhiều, đây là muốn cô làm mồi.

Thấy Cỗ Nhã Tịnh im lặng không nói gì, sắc mặt Cố Văn Bác trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Việc này ngay cả quan phủ cũng về thôn nói, đây không phải chuyện đùa nữa rồi. Ngươi hi sinh một, cứu trăm người, vậy có ích hơn không.

Cố Nhã Tịnh khẽ ngân một tiếng, có quan về, bảo sao cha lại gấp gáp vậy. Hóa ra chính hài tử mình không quan trọng bằng một chút danh vọng hão huyền. Mà dù sao, con gái đối với cha chẳng đáng là bao. Tuy biết vậy nhưng lòng cô vẫn ẩn ẩn nỗi đau đớn, thất vọng.

Bao nhà nghe vậy giấu con mình đi, cha mình nghe vậy, đem con tặng luôn.

Cố Nhã Tịnh nở nụ cười, dấu đi sự đau đớn, nói:

- Con gái xin nghe lời cha.

Cố Bác Văn nghe vậy nhẹ nhõm, thở ra một hơi, cố giấu nét vui vẻ, nói:

- Ngươi biết vậy thì tốt. Sự hi sinh của ngươi rất có ích đối với mọi người trong thôn.

Cố Nhã Tịnh khẽ cười, nhẹ đứng lên, xin phép về phòng. Trước khi đi, cô được dặn đúng tối mai, nghi lễ cử hành.

Nghi lễ cũng chỉ là chuẩn bị cho Cố Nhã Tịnh thật xinh đẹp mà thôi. Từ giờ cho đến ngày mai, Cố Nhã Tịnh chính xác bị giam lỏng. Đây cũng là phòng ngừa, biết đâu cô sẽ sợ hãi chạy chốn.

Cố Nhã Tịnh mệt mỏi nằm trong phòng. Vô lực trên chiếc giường, cô cảm thấy thật cô đơn.

Về nhà chưa được bao lâu, liền bị chính cha đưa đến cửa tử, hỏi xem liệu có tình thân không?!

Mẹ ruột của cô, không buồn quan tâm đến con gái dù chỉ một chút. Dù sao bà ấy cũng đang mang thai, biết đâu lại là nam hài tử.

Mệt mỏi, Cố Nhã Tịnh dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải do mệt mỏi quá hay không mà cô ngủ một lần liền đến tối. Tỉnh dậy đã là giờ Dậu (17h-19h), người đưa cơm đã bên ngoài phòng.

Cố Nhã Tịnh lặng lẽ ăn, mới chỉ một hai miếng mà cô đã không muốn ăn nữa. Miệng đắng chát, không có vị gì hết. Phân bố người bên ngoài chuẩn bị nước nóng, cô chuẩn bị tắm rửa.

Đến lúc xong cũng đã giờ Tuất, Cố Nhã Tịnh cũng không biết làm gì, đành ngồi luyện chữ.

Tuy là con nhà thương gia nhưng hồi bé Cố Nhã Tịnhcó được học qua cầm, kỳ, thi, họa. Mục đích cũng chỉ là làm tăng giá trị của cô để có các quan để ý đến. Sau đi phục vụ cho Ngô phủ, Cố Nhã Tịnh cũng được đại tiểu thư cho học cùng.

Việc bị đuổi về là một việc hết sức bất ngờ đối với Cố Nhã Tịnh. Cố Nhã Tịnh coi đại tiểu thư Ngô gia như muội muội, như người bạn thân thiết của mình. Cả hai dành nhiều thời gian chơi với nhau, nói chuyện với nhau, vậy mà...

Phải chăng, là mình đa tình? Người ta là đại tiểu thư cả một phủ, dù là con nhà thương nhân, Cố Nhã Tịnh cũng chỉ là kẻ ở.

Cố Nhã Tịnh tự thấy bản thân còn quá yếu đuối, tin tưởng người khác quá nhiều. Một ngày có quá nhiều việc bất ngờ xảy ra khiến tâm trí cô rối bời, cố gắng luyện chữ nhằm giúp đầu óc thanh tịnh lại.

Bất ngờ, tiếng gõ cửa vang lên. Cố Nhã Tịnh nghi ngờ, không phải cha đã cấm không cho ai đến phòng mình sao? Ôm theo nghi vấn, Cố Nhã Tịnh đi đến mở cửa.

- Hàn di nương?

Người xuất hiện trước mắt Cố Nhã Tịnh là Hàn di nương, mẹ của đại tỷ và cũng là phu nhân ngày xưa.

- Nhã Tịnh, khẽ thôi. Hãy để ta vào phòng con trước.

Hàn di nương vội vang vào phòng Cố Nhã Tịnh. Cố Nhã Tịnh ngó ra cửa, không thấy ai mới yên tâm đóng lại.

- Có việc gì vậy ạ?

Giong Cố Nhã Tịnh mang theo mấy phần nhu hòa. Hàn di nương là người thân cận với cô còn hơn cả mẹ ruột. Hồi trước, sau khi sinh đại tỷ, Hàn di nương có sinh thêm một nữ hài tử nữa. Đáng tiếc hài tử ấy đến năm 6 tuổi liền bệnh chết. Mà tầm đấy, Cố Nhã Tịnh ngang ngang tuổi nên Hàn di nương rất nuông chiều cô.

- Ta nghe nói...con sẽ làm vật hiến tế?!

- Vâng.

Hàn di nương tuy không phải mẹ ruột Cố Nhã Tịnh nhưng lại coi nàng như con ruột. Nghe tin ấy, Hàn di nương không thể nào vui cho nổi. Cảm giác như nắm ấy, nhìn đứa con đau đớn ra đi mà người làm mẹ không thể làm gì, chỉ biết ở cạnh nắm chặt lấy tay hài tử, cho đến khi hơi thở ngừng hẳn. Cảm giác bất lực ấy, thật đáng sợ.

- Nhã Tịnh, hay là...con trốn đi. Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa rồi. Con đi một nơi thật xa, sống cuộc sống mới.

Hàn di nương lo lắng nói. Nghe câu nói ấy từ một người không phải mẹ ruột mà còn lo lắng cho mình tới vậy, Cố Nhã Tịnh kìm không được nước mắt, khẽ lắc đầu nói:

- Còn cảm ơn ý tốt của ngài. Nhưng nếu con đi, một cô nương nào khác lại phải thay chỗ cho con. Mà có thể, cô nương ấy có nhiều người lo lắng hơn con, nhiều người quan trọng hơn con, con không nỡ. Ý tốt của ngài, con xin nhận. Có một người lo lắng cho con tới vậy, Nhã Tịnh không còn gì hối tiếc.

Hàn di nương kìm không được nước mắt, ôm Cố Nhã Tịnh vào lòng, vuốt ve an ủi.

- Con, cô nương ngốc này. Ta luôn coi con như hài tử của mình. Nếu trốn không được, con hãy cố lấy lòng cửu vĩ hồ ấy. Biết đâu hắn sẽ tha cho con một đường sống. Hãy xóa dung dịch giả trang đi.

Đúng vậy, trước khi Cố Nhã Tịnh đi đến Ngô phủ, Hàn di nương đã dùng dung dịch giả trang để che đi dung mạo của cô. Hàn di nương biết dung mạo quá mức xuất chúng của Cố Nhã Tịnh sẽ khiến cô gặp rất nhiều bất lợi, vì vậy Hàn di nương đã nghĩ ra cách này.

Cố Nhã Tịnh khẽ gật đầu, nghe Hàn di nương căn dặn. Đáy lòng cô thấy ấm áp, có một người quan tâm cô đến vậy. Đến lúc đi, Hàn di nương tháo ra một chiếc vòng cổ nói:

- Ta có một đôi vòng như vậy. Một cái muốn đưa cho Nguyệt nhi, một cái muốn đưa cho Liễu nhi, đáng tiếc...Ta mong, con hãy nhận nó, thay cho Liễu nhi.

- Cảm ơn ngài.

- Ừ, chúc con gặp may mắn.

Thời gian sao mà trôi nhanh đến lạ thường. Chẳng mấy chốc mà đến tối hôm sau. Có vẻ như ông trời không có ý định cho Cố Nhã Tịnh thêm thời gian, ông như muốn đưa thời gian qua đi nhanh nhất có thể. Cũng tốt, ta sớm chết, bỏ hết mọi đau khổ.

Cố Nhã Tịnh được một nhóm người tắm rửa sạch sẽ, trang điểm lộng lẫy đưa lên kiệu. Cô cảm thấy, đây không khác thành thân là mấy, chỉ có điều, là làm mồi cho cửu vĩ hồ.

Cố Nhã Tịnh không biết mình đi đâu, cũng chẳng biết thời gian trôi bao lâu. Cô ngồi mà tâm tình như trôi ngoài mây, lo lắng, bồn chồn khó tả xiết.

Cố Nhã Tịnh theo đám người phía trước bước đi, do đang đội khăn trùm đầu mà cô chẳng thể thấy gì. Cuối cùng, họ dừng lại trước căn phòng, là phòng cửu vĩ hồ. Tiếng nói của cha Cố Nhã Tịnh vang lên, tiếng cánh cửa mở ra, tiếng mọi người sửng sốt.

- Cửu vĩ hồ, là nữ tử.

Tiếng cha cô thầm nói vang lên, gì cơ.

- Các ngươi đến đây, có biết làm phiền ta không?

Tiếng nói thanh lãnh vang lên. Một cỗ đáng sợ phát ra khiến mọi người lạnh sống lưng.

- Thực ra chúng ta tìm đến ngài hôm nay là muốn tặng một vật cho ngài nhưng...

- Nhưng không ngờ ta là nữ?

Cửu vĩ hồ chủ yếu là nam, nữ có sức mạnh mà không sa đọa rất ít. Có thể nói là hiếm.

Cha Cố Nhã Tịnh lặng lẽ gật đầu, nói chữa:

- Chúng ta sẽ lập tức đem người mới...

- Không cần.

Trực tiếp cắt đứt câu nói, cửu vĩ hồ ấy lạnh nhạt hỏi:

- Các ngươi nghĩ đi vào đây tay không mà muốn trở ra?

- Vậy...vậy ngài, ngài có thể nhận nữ tử này.

Cửu vĩ hồ là muốn nói không cần. Nhưng khi nhìn kĩ và ngửi thấy mùi hương, cô khẽ cười đáp:

- Tốt, ta nhận nữ tử này. Nếu các ngươi không động đến ta, ta cũng không động đến các ngươi.

Đám người thở phào nhẹ nhõm cáo lui.

Cố Nhã Tịnh lúc này chính thức lo lắng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cô có thể cảm thấy tiếng đạp của tim trong lồng ngực mình.

Một tiếng cười nhẹ khẽ vang lên, khăn trùm đầu rơi xuống đất.

Trước mắt Cố Nhã Tịnh là một nữ tử với một thân bạch y, mái tóc dài như suối được xõa ra, đôi mắt đen sâu thẳm, là da trắng nhạt. Mùi thơm từ người cửu vĩ hồ ấy tỏa đến, đôi môi đỏ khẽ đến gần tai cô, thì thầm nói:

- Từ giờ trở đi, nàng là của ta a!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info