ZingTruyen.Info

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 79: Sự thật đằng sau

Anray_Ansley

"Cô có biết làm kế hoạch không vậy hả??? Cái bản kế hoạch ngay cả sinh viên năm nhất cũng có thể nghĩ ra mà cô dám đem lên cho tôi xem. Cô coi tôi là nhân viên mới thử việc à???"

Một tiếng rống giận phát ra từ phòng Tổng giám làm các nhân viên đi ngang qua sợ hãi rụt đầu lại. Khẩu khí cũng thật lớn a! Bình thường Agnes chỉ là có chút lạnh lùng nhưng đối đãi với nhân viên vẫn coi như là tốt lắm. Hôm nay lại phát hỏa lớn đến như vậy làm mọi người phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Bất quá nghĩ đến cũng thật tội nghiệp cho cô nhân viên mới. Người ta vừa vào làm được hai ngày, còn chưa kịp thích ứng đã hứng ngay một trận cuồng nộ của nó. Cô nhân viên bị dọa sợ, trực tiếp khóc ngay tại chỗ.

Nó nhìn thấy thì phiền chán không thôi, thầm hít sâu mấy ngụm khí lạnh để hạ bớt hỏa khí trong người. Kì thực bản kế hoạch này cũng không tệ như nó nói, chẳng qua là quá khuôn khổ không có nhiều sáng tạo, chỉ cần nói vài câu cho cấp dưới chỉnh lại một chút là tốt lắm. Nhưng xu cho cô nhân viên, hôm qua nó từ chỗ nữ nhân đáng ghét kia ăn mấy ngụm hỏa dược nên sáng nay gặp ai cũng bắn đại bác đến tận bên kia bờ Thái Bình Dương.

Biết rõ làm vậy có điểm giận chó đánh mèo nhưng nó chính là nhịn không được. Nữ nhân tên Vương Hiểu Ân đáng ghét đó, mặt ngoài thì đồng ý đến ở bên cạnh nó nhưng sau đó là kêu trợ lí tìm cách trốn khỏi nhà hàng. Nó gọi không nghe máy, cho người đi tìm cũng lần không ra. Hỏa khí lớn như vậy kêu nó làm sao mà nuốt trôi đây. Nếu không phải hai chân cô đã bị liệt thì nó cũng rất muốn kêu người đánh gãy chân cô sau đó trói cô ở bên người, không cho phép cô rời khỏi nó nửa bước. Rõ ràng là yêu nhau, tại sao cứ thích làm khổ nhau vì những lí do vớ vẩn như vậy chứ?!

Càng nghĩ nó càng tức giận, ánh mắt như muốn phun ra lửa làm chân cô nhân viên kia đều muốn mềm ra. Cũng may nó vẫn còn giữ lại một tia lí trí, thu hồi lại biểu tình như muốn giết người của mình, nó lạnh nhạt nói:

"Cho cô hai ngày. Hai ngày sau còn không cho tôi một kế hoạch hoàn hảo thì cút khỏi đây. HLT không nuôi kẻ vô dụng."

Cô nhân viên gật đầu như giã tỏi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi văn phòng Tổng giám. Thậm chí khi chạy ra còn đụng trúng một người, không kịp nói xin lỗi người ta đã chạy như bay, nước mắt nước mũi lưng tròng.

Patrick thấy bộ dáng của cô nhân viên kia trong lòng đại khái cũng đoán được nguyên nhân. Mở cửa phòng, ông còn chưa kịp đi vào giọng nói bực bội của nó đã vang lên:

"Có biết đây là phòng Tổng giám đốc không hả? Không gõ cửa mà tự tiện vào, ngươi còn muốn làm ở HLT hay không?"

"Chà, khẩu khí cũng thật lớn. Sao nào, cháu định đuổi việc ông à?"

Nó nghe thấy giọng Patrick thì giật mình ngẩng đầu lên. Thầm mắng mình một tiếng ngu ngốc, cũng không nghĩ thử xem dám vào văn phòng của mình trong giờ làm việc mà không gõ cửa, trong tập đoàn này kiếm không được mấy người. Nó đứng dậy đi đến bàn trà, nâng tay định rót cho Patrick một ly trà nhưng ông nhanh chóng đưa tay chặn nó lại. Không để nó thắc mắc, ông đi thẳng vào vấn đề luôn.

"Hôm qua cháu đã gặp cô bé kia rồi phải không?"

Nó nghe Patrick hỏi thì giật mình. Hôm qua chỉ lo đắm chìm trong cảm xúc của bản thân khi gặp lại cô mà quên mất lí do tại sao nó có thể gặp được cô. Rõ ràng hôm qua ông là người kêu nó đi xem mắt, cuối cùng người xuất hiện trong căn phòng đó lại là cô. Nhưng rõ ràng cô cũng không biết được nó là người tới. Vậy chỉ có một khả năng...

"Là ông hẹn cô ấy sao?"

"Tất nhiên là ông. Nếu không còn có thể là ai?"

"Nhưng tại sao..."

"Cháu thắc mắc lắm đúng không? Muốn biết thì đi theo ông." Patrick nói rồi đứng dậy đi trước. Nó ngơ ngác không hiểu mô tê gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi theo ông.

Xe dừng trước cửa bệnh viện ở ngoại ô thành phố. Nó kinh ngạc khi biết ở đây lại còn xây một cái bệnh viện lớn đến vậy. Bất quá khi nhìn thấy tên bệnh viện nó liền kinh ngạc đến trợn mắt, miệng mở to. Dòng chữ "Bệnh viện tư nhân Hiddleston" đập thẳng vào mắt làm nó ngơ ngác. Nó biết nhà nó rất có tiền nhưng tiền nhiều đến độ xây hẳn một cái bệnh viện tư nhân không thua kém gì cái bệnh viện trung tâm thành phố thì cũng quá bất khả tư nghị rồi đi.

Patrick xuống xe, hất cằm nói với nó:

"Còn không mau vào. Đợi ông kêu hộ lí ra đẩy cháu vào à?"

Lúc này nó mới lấy lại tinh thần theo ông mình đi vào. Nội thất bên trong thiên hướng hiện đại nhưng đơn giản, trang nhã. Một đường rẽ trái rẽ phái, cuối cùng dừng ở một căn phòng. Ngước mắt lên nhìn, nó ngạc nhiên khi thấy dòng chữ "Vật lí trị liệu." Như thế nào mà ông ngoại lại đột nhiên dẫn nó đến đây? Chẳng lẽ sức khỏe ông ngoại có vấn đề?

Còn chưa để nó tự hỏi 5s Patrick đã kéo nó vào bên trong. Thông qua chiếc cửa kính được lắp bên ngoài, nó thấy rõ bóng hình quen thuộc đang ngồi trên giường, gương mặt trầm ngâm không biết là đang nghĩ gì. Đôi mắt vốn uy nghiêm lấp lánh ánh sáng của cô theo thời gian dần ảm đạm xuống. Nó biết, cô thật xem trọng chuyện đôi chân. Bình thường thì không ai quý trọng nhưng khi xảy ra chuyện rồi, biết mình không còn đứng dậy được nữa là cỡ nào đau đớn. Nó thật muốn bỏ hết tất cả chạy đến an ủi cô, nói với cô rằng: Không sao, cô không cần tự ti, dù cô không đứng được nhưng em có thể là đôi chân của cô, đưa cô đi khắp nơi trên thế giới này. Bất quá nó vẫn nhịn lại. Giờ nó mà xuất hiện có khi làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

Lát sau, một nam nhân mặc áo blouse trắng đi vào. Vị bác sĩ trẻ tuổi dáng cao ráo, mặt chữ điền phúc hậu, ánh mắt sáng và đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp. Nếu nó có mặt ở phòng cấp cứu 3 năm trước thì hẳn sẽ nhận ra đây chính là vị bác sĩ điều trị chính của cô, Will.

Will đến gần cô, nữ nhân với gương mặt xinh đẹp tinh xảo đến mức khó tin nhưng thủy chung vẫn như một khối băng ngàn năm, mãi không nhấc nỗi nụ cười. Will thường hay suy nghĩ,   thật không biết loại người nào có thể làm nữ nhân mặt đen đến không thể đen hơn như Vương Hiểu Ân nở nụ cười. Nếu thật sự có, người đó hẳn là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng Vương Hiểu Ân, không ai có thể thay thế được.

Will vỗ vai cô, cất giọng trầm ấm hỏi:

"Tiếp tục được chứ?"

Cô không nói gì chỉ lạnh nhạt gật đầu. Qua một lớp cửa kính, nó rõ ràng có thể thấy được cô gian nan từng bước đứng lên như thế nào. Một việc tưởng như bình thường khi xảy ra trên người cô hóa ra lại tốn sức đến vậy. Điều này làm nó không khỏi đau lòng.

Nó thấy cô gian nan đứng lên, sau lại nắm chặt lấy thanh ngang trên sàn tập, gian nan nhích từng bước nhỏ. Mỗi một bước cô đi dường như rất tốn sức, những giọt mồ hôi từ trán chảy dọc xuống mặt rồi chảy xuống cổ, xuống ngực, chẳng mấy chốc làm ướt chiếc áo cô đang mặc.

Trầm mặc nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, lòng nó âm ỉ đau. Rốt cục thì tại sao chỉ mới 3 năm không gặp mà nữ nhân kiêu ngạo như ánh mặt trời của nó lại biến thành bộ dạng này? Nó đang quan sát cô từ xa đột nhiên hốt hoảng muốn chạy vào trong nhưng Patrick đứng bên cạnh nhanh chóng nắm lấy tay nó, lắc đầu ra hiệu nó không được làm bậy.

Gương mặt nó mười phần lo lắng nhìn chằm chằm vào cô. Lúc nãy cô đang di chuyển lại đột nhiên mất thăng bằng rồi ngã sấp xuống đất. Rõ ràng khoảng cách giữa hai bước chân là rất nhỏ nhưng không ngờ chân cô yếu đến độ không bước nổi một bước như thế. Nó nhìn thấy rõ ràng hai chân cô yếu ớt vô lực đến cỡ nào. Chân cô vừa chạm xuống đất đã run rẩy không ngừng thì đào đâu ra sức để đứng vững cơ chứ. Nhìn người mình yêu đã từng kiêu ngạo như thế nào lại ngã sấp xuống đất không gượng dậy nổi làm lòng nó tê rần. Đau đớn xâm chiếm từng tế bào cơ thể nó vậy mà nó chỉ có thể nhìn cô từ xa, cảm thấy bất lực, không thể vùng vẫy làm nó khó thở. Nó lắc lắc đầu không muốn xem tiếp, mê mang nhấc chân rời khỏi chỗ này.

Đến một phiến ghế đá trong khuôn viên, nó ngồi phịch xuống, lấy tay che lại hai mắt, hồi lâu không nói câu nào. Patrick thấy cháu gái mình như vậy thì đau lòng không thôi, nhưng có những chuyện không thể không nói rõ.

"Cháu có thắc mắc tại sao cô bé lại đột nhiên như vậy hay không?"

Nó uể oải lắc lắc đầu biểu thị mình không biết. Bất quá, dướng như nghĩ đến cái gì, nó mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mở mắt trừng trừng nhìn Patrick.

"Sẽ không phải là liên quan đến vụ bắt cóc năm đó chứ?!"

Patrick nhìn nó hồi lâu liền nặng nề gật gật đầu. Nó thấy đáp án khẳng định của ông thì bàng hoàng không thôi. Hóa ra cô biến thành như hiện tại là nhờ công lao của nó. Nếu năm đó không phải vì cứu nó, cô hẳn đã không... Nước mắt nó bất giác rơi xuống, không nói rõ cảm giác lúc này là gì, áy náy, thương tiếc, tội lỗi... Ngổn ngang trăm mối cảm xúc trong lòng nhưng tuyệt nhiên không có một tia vui sướng nào.

Patrick thấy cháu gái cảm xúc ưu thương bao phủ quanh thân nó thì đau lòng không thôi. Nhưng có những chuyện hoặc là không làm, hoặc là phải làm cho tới. Hôm nay dẫn nó đến đây, mặc kệ là nó đau lòng cỡ nào, ông cũng muốn nói cho nó biết sự thật.

"Cháu vẫn luôn trách ông trong 3 năm qua tại sao lại ngăn cản cháu qua lại với cô bé đó phải không? Kì thực ông chẳng muốn cấm cản gì hai đứa nhưng tình hình lúc đó buộc ông phải làm vậy. Bị bắt cóc ngày đó cháu cũng là rõ ràng, cô bé đó vì cứu cháu đã bị thương rất nặng. Lúc đó, bác sĩ đã nói tuy mạng sống con bé đã giữ được nhưng lại rơi vào hôn mê sâu, không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Trước khi đến đó, con bé đã đến gặp ông. Nó quỳ dưới đất cầu xin ông nếu nó gặp chuyện gì không may hoặc thân thể không còn nguyên vẹn, thì hãy nói với cháu rằng cô bé đã mất. Làm vậy ít nhất cháu có thể quên đi con bé mà bắt đầu lại từ đầu.

Lúc nhận được tin con bé trở thành người thực vật, ông đã không còn cách nào khác đành phải đóng vai người xấu chia rẽ hai đứa. Trong lòng ông vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó con bé sẽ tỉnh lại nhưng con bé cứ thể hôn mê làm cách nào cũng không hồi tỉnh. Mãi đến 3 tháng trước, cuối cùng con bé cũng tỉnh lại nhưng đôi chân lại bị mất cảm giác. Đây chính là hậu quả trong lúc ẩu đả với bọn lính đánh thuê kia. Lúc con bé hôn mê, bác sĩ có kiểm tra nhưng vì tình trạng đặc thù, một số thứ vẫn không thể kiểm tra rõ ràng. Chính vì vậy đã để lỡ khoảng thời gian tốt nhất để bình phục. Bác sĩ nói cơ hội hồi phục của con bé rất thấp, có khả năng cả đời đều phải ngồi xe lăn. Khó khăn lắm con bé mới tỉnh lại nhưng cuối cùng lại vì lí do này mà trốn tránh không muốn gặp cháu. Dù sao thì con bé chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất đến với cháu. Con bé không muốn trở thành gánh nặng cho cháu nên mới tình nguyện trở thành kẻ phụ tình cũng không muốn giải thích rõ ràng."

Nghe ông ngoại giải thích rõ ràng rành mạch nó lại có xung động muốn giết chết cô. Nữ nhân đáng ghét đó thật sự nghĩ mình là thánh mẫu, có thể một mình gánh vác hết toàn bộ sao? Bất quá như vậy mới giống tính cách Vương Hiểu Ân. Người tâm cao khí ngạo như cô làm sao sẽ chịu để nó chăm sóc, lúc nào cũng muốn giấu nó trong lòng mà bảo hộ, ngay cả lúc trên giường càng là muốn hầu hạ nó cho tốt. Bất quá cách làm này của cô nó hoàn toàn không ủng hộ. Dù sao nó cũng không phải con nít. Xa cô 3 năm, 3 năm này nó cũng đã trưởng thành không ít. Cuối cùng thì bây giờ cô cũng có thể để nó bảo vệ được rồi. Nghĩ vậy, nó lau đi nước mắt lấm lem trên khuôn mặt, kiên định quay trở lại khu vật lí trị liệu kia. Vương Hiểu Ân là nữ nhân của nó, cả đời này đã định như vậy rồi, có chạy cũng chạy không thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info