ZingTruyen.Info

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 74: Ác ma đến từ Địa ngục

Chipchip_115

Theo kế hoạch từ trước, cô một mình lái xe đến điểm hẹn. Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ nửa tiếng sau mới lên đường. Còn những người khác dù lo lắng cũng chỉ có thể ngốc chờ ở biệt phủ.

10h55p cô đã có mặt ở điểm hẹn. Đó là một căn nhà đã bỏ hoang. Nhìn từ bên ngoài đây chẳng khác nhà ma là mấy, âm u ẩm mốc hơn nữa còn phát ra mùi hôi thối làm sởn gai ốc. Rong rêu phủ một mảng lớn trên tưởng phát ra mùi tanh tưởi làm ai đến gần cũng không nhịn được nôn khan một trận. Chọn một nơi như thế này để giao dịch, Vương Kính Tùng cũng là thích thử thách sức chịu đựng của cô.

Dù cô đã tức đến điên người thậm chí có điểm muốn xoay người bỏ chạy nhưng ngoài mặt vẫn là bất động thanh sắc, lạnh nhạt từng bước đi vào trong. Trong đầu cô đang thầm suy nghĩ lần sau nên đem theo bao nhiêu can xăng mới đủ đốt chỗ này thành tro bụi. Thật là tởm chết cô rồi.

Cùng lúc đó, bên trong căn nhà, Vương Kính Tùng nhàn nhã ngồi trên ghế gỗ mà không biết nhặt được ở nơi nào, xung quanh là hơn 20 lính đánh thuê mà ông ta dùng tiền bòn rút từ bệnh viện mời đến. Vương Kính Tùng đang nghe điện thoại, từ trong loa phát ra tiếng nói:

"Lão đại, cô ta đến đây một mình."

Vương Kính Tùng nhếch môi cười khoái trá, ra lệnh những tên lính đánh thuê mai phục trên đường về lại. Xong đâu đấy, ông ta đi đến chính giữa ngôi nhà, nơi có một cô gái bị trói tay chân ngồi trên một cái ghế, mắt miệng bịt kín không có một kẻ hở.

Vương Kính Tùng tiến đến nâng cằm nó lên, cất giọng khoái trá:

"Đứa cháu gái mưu mô gian xảo đó của ta vậy mà lại một mình đến đây. Cô bé có phải rất cảm động không? Trong lòng nó cô bé thật sự rất quan trọng đó."

Nó bị người nắm cằm thì chán ghét hất mặt ra. Cảm giác ghê tởm phút chốc ập tới làm nó chỉ muốn nôn mửa một trận. Trên đời này còn có thể loại gia trưởng kinh tởm hơn lão già này nữa không?

Bị giãy ra Vương Kính Tùng cũng không tức giận, chỉ cười cười một cách gian xảo, biểu tình vui sướng của một thợ săn đang chiêm ngưỡng cảnh con mồi giãy giụa đau đớn trước khi chết.

Đúng lúc này, cảnh cửa gỗ lâu ngày mục rỗng được mở từ phía ngoài, một bóng dáng cao gầy mang theo áp lực vô hình xuất hiện. Các tên lính đánh thuê theo bản năng căng chặt thân thể. Bọn chúng rõ ràng cảm nhạn được sự nguy hiểm của nữ nhân vừa tới.

Một cảnh báo vang lên từ địa ngục.

Cô diện vô biểu tình đi vào, liếc mắt xem xét tình hình. Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ ý vị, cô thong thả đi vào vòng vây bên trong. Ngay khi cô bước vào cánh cửa gỗ cũng được đóng lại, hết đường lui.

"Tôi đến rồi."

Cô thản nhiên nói, nghe không ra vui hay buồn. Mỗi kẻ có mặt trong phòng đều là một biểu tình khác nhau. Nó vừa nghe thấy giọng cô thì thân thể liền căng chặt lại, không khống chế được mà run lên nhè nhẹ. Vương Kính Tùng hoàn toàn là một bộ dáng khoái trá khi sắp đạt được mục đích. Còn những kẻ còn lại ai nấy mặt mày nghiêm trọng đầy tính cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô. Bản năng khiến cho bọn chúng ngửi ra được mùi vị nguy hiểm trong không khí, xen lẫn đó là sát khí nồng đậm không cách nào che giấu. Một đám bọn họ giết người không gớm tay trong bao nhiêu năm cũng không bằng một vị này sát khí như vậy cường đại.

"Cháu gái tốt của ta, cuối cùng thì cháu cũng tới rồi. Đồ ta cần đâu nào?"

Vương Kính Tùng cười nói đi gần về phía cô, khoảng cách được bảo trì trên dưới 2m. Cô nhếch môi cười cười, từ bên người lấy ra một tập hồ sơ được bỏ vào tệp một cách cẩn thận. Vương Kính Tùng vừa thấy nó thì hai mắt sáng rực lên. Ước mơ bao nhiêu năm của lão, giấc mộng đế vương của lão, cuối cùng cũng câu đến tay.

Không còn Phong Vân, không còn danh hiệu Thương thần để xem Vương Thiên Lập làm sao giữ được trái tim người đàn bà đó. Nữ nhân lẳng lơ trắc nết đã qua lại với em trai còn tìm cách leo lên giường anh trai. Không phải tất cả đều chỉ vì tiền sao? Vương Kính Tùng liếc mắt nhìn cô, trong mắt đều là tràn ngập hận ý. Cô như một sự nhắc nhở đối với hắn, nhắc hắn ả đàn bà đê tiện kia đã phản bội hắn như thế nào, nhắc hắn bị đứa con gái của hai kẻ vô liêm sỉ kia chèn ép như thế nào. Cuối cùng thì ngày hôm nay hắn cũng trả được món nợ này. Những gì người nhà Vương Thiên Lập nợ hắn đều phải trả bằng máu.

Vương Kính Tùng che giấu ia âm ngoa ở đáy mắt nhưng hắn không biết mọi chuyện mà hắn đang làm rơi vào trong mắt cô chẳng khác nào một tên hề nhảy nhót. Cô thản nhiên đưa tệp hồ sơ cho hắn.

Vương Kính Tùng ánh mắt tham lam không hề che giấu nhìn chằm chằm vào tệp tài liệu trên tay. Tay hắn run run lấy xấp hồ sơ từ bìa sơ mi, ánh mắt chỉ hắn tập trung vào mớ giấy tờ trên tay mà không phát giác cô đã đến gần hơn mức bình thường.

Để những tên cảnh vệ này buông lỏng cảnh giác, cô khoanh hai tay trước ngực, làm ra điệu bộ gấp gáp nói:

"Ông mau xem giấy tờ đã đủ chưa rồi trả tiểu An lại cho tôi."

Tất cả đều là bộ dáng lo lắng vì người yêu. Hình tượng này của cô làm bọn chúng thả lỏng cảnh giác. Hóa ra chỉ là một con ả bị tình làm cho mờ mắt. Đúng thật là con mẹ nó gặp quỷ mới thấy cô ta có súc uy hiếp.

Lúc này, Vương Kính Tùng lung tung gật đầu với cô, từ trong bao lôi ra giấy tờ trắng tinh. Từng chữ từng chữ hiện ra trước mắt làm hắn vui sướng không thôi. Trên giấy viết: "Tôi là Vương Thiên Lập, đồng ý đem 37% số cổ phần tập đoàn Phong Vân sang tên cho em trai Vương Kính Tùng." Phía sau còn khá nhiều chữ nhưng chỉ đọc dòng chữ này đã khiến hắn mừng như điên. Cuối cùng ước mơ sau bao nhiêu năm của hắn cũng có thể đạt được.

Đương lúc hắn còn đang chìm đắm trong vui mừng thì một âm thanh trầm thấp vang lên: "Thật may vù ông đã bịt mắt em ấy."

Không đợi hắn ta kịp phản ứng thì... Một tiếng "rắc" giòn giã vang lên. Thời gian như ngưng đọng tại giây phút này. Tất cả những tên lính đánh thuê có mặt đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái xác Vương Kính Tùng đổ gục dưới chân cô. Quá nhanh. Bọn chúng một người cũng không ý thức được mọi chuyện xảy ra trước mắt. Chỉ đến khi Vương Kính Tùng đổ gục xuống đất bọn chúng mới ý thức được... Hắn chết rồi. Nhưng chết bằng cách nào? Bọn họ không biết.

Cô nhìn chằm chằm cái xác Vương Kính Tùng đổ gục dưới đất, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị. Dám chống đối cô, cái chết là kết cục duy nhất được định sẵn. Vương Kính Tùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt trước khi chết: Hai mắt trợn to, miệng nửa mở do vừa cười xong, trên mặt vẫn còn đọng lại tia nghi hoặc. Tất cả những vẻ mặt của ông ta đều giữ nguyên như lúc còn sống.

Đến lúc này, những tên lính đánh thuê mới kịp phản ứng lại, nháo nhào xông về phía cô. Cô vẫn đứng yên tại chỗ. Ngay khi hai tên cảnh vệ gần nhất chạy đến, còn chưa kịp làm gì đã cảm thấy yết hầu đau đớn một trận, sau đó là đổ ập xuống, hau mắt trợn to không thể tin được.

Kẻ đã chết có lẽ không thây được nhưng bọn cảnh vệ gần đó thì thấy rất rõ ràng. Ngay khi hai tên kia vào trong phạm vi thì từ trong người nữ nhân kia rút ra một con dao găm. Lưỡi dao sáng loáng nhọn hoắc được nữ nhân kia cứ vậy quơ một vòng gọn gàng cắt qua yết hầu của hai tên cảnh vệ, máu bắn ra dính cả lên mặt cô ta trông thập phần quỷ dị.

Còn chưa đợi bọn chúng kịp phản ứng cô đã lao lên, trở tay cắt ngang yết hầu  ba tên gần đó. Máu nóng bắn ra xối xả, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc. Từng vệt máu dài dính lên mặt trông vô cùng khủng bố.

Bọn chúng lúc này đã kịp phản ứng. Đồng loạt lao lên tấn công cô. Khi nguyên chủ chết bọn chúng đã có thể dừng lại nhưng cô đã trở tay giết hết năm người trong đội, bọn chúng không lí nào lại buông tha cô. Nhất định bắt cô nợ máu phải trả bằng máu.

Người ta nói bốn tay không thể nào đấu lại tám tay hẳn là để miêu tả tình cảnh lúc này của cô. Một mình cô đối đầu với cả lũ cảnh vệ hơn mười mấy người, dù thực lực có cường đại căn bản cũng không thể nào phòng bị những đòn âm hiểm của đối phương. Rõ ràng bọn chúng đã muốn mạng cô rồi. Hôm nay nếu không phải cô chết thì chính là mười mấy người bọn chúng bỏ mạng.

Cô lần thứ mấy nở nụ cười cũng không thể đếm nổi, chỉ thấy cô trở tay, dao găm không chút lưu tình mà đâm sâu vào lồng ngực một kẻ gần đó sau đó liền nhanh chóng rút ra, máu nóng văng tung tóe. Những kẻ khác thấy vậy ra tay cũng càng thêm quyết tuyệt, nhất định phải lấy được mạng cô mới dừng tay.

Né trái né phải, tránh trên tránh dưới, di chuyển có khéo cỡ nào cô cũng bị trúng vài vệt vết thương. Trên cánh tay cùng bụng, ngực, khắp nơi đều là vết chém, nông có, sâu có. Chiếc áo sơ mi trắng cô mặc giờ đã nhuộm đỏ màu của máu, không phân biệt rõ là máu của cô hay của bọn cảnh vệ. Xung quanh đều là xác người. 8-9 cái xác có khi nằm rải rác có khi trực tiếp chồng lên nhau, gương mặt dữ tợn, hai mắt mở trừng trừng không cam tâm, quanh miệng trào từng đợt máu tươi ghê tởm. Máu tươi loang lổ đầy đất, sàn nhà nhanh chóng bị màu máu nhuộm đỏ toàn bộ.

Nhóm cảnh vệ nhìn cô như nhìn thấy quái vật. Xung quanh bọn chúng chỉ còn lại trên dưới chục người. Những người còn lại đều bị nữ nhân ngoan độc kia dùng dao găm xuyên họng xuyên tim chết mà trên người những kẻ còn sống đứng đây nào đâu dưới một vết dao nhọn trên người.

Cô đứng ở giữa biển máu, gương mặt xinh đẹp vốn thanh lãnh bị máu nhuộm đỏ toàn bộ, chỉ lộ ra hai con mắt nâu sâu thăm thẳm ẩn chứa sát ý. Bỗng dưng khóe môi cô cong lên nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng ứng đều tăm tắp làm bọn chúng không tự chủ được mà mềm đi hai chân. Nhìn cô chẳng khác nào một ác ma đến từ địa ngục chực chờ cắn nuốt linh hồn bọn họ, lôi bọn họ xuống tận 18 tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh.

Nụ cười gây khiếp đảm của cô còn chưa tồn tại được 5s liền biến mất, cô nắm chặt con dao đã nhiễm đày sức đỏ trên tay, ngoan độc lần nữa tiến nhập cuộc chiến.

Bọn cảnh vệ lần này như được tiêm máu gà mà ra tay càng quyết liệt hơn lúc nãy gấp trăm lần. "Phập" một tiếng. Một tên cảnh vệ đã thành công cắm được một con dao vào vai cô. Đầu dao hoàn toàn nằm trong da thịt nhưng cô dường như không cảm nhận được đau đớn, quét dao sang ngang, yết hầu tên đó vừa hay nhận được một đường rạch ngay ngắn.

Bị một con dao cắm vào vai làm tay trái cô tê liệt, dùng một tay còn lại đối phó với đám cảnh vệ là quá sức. Rất nhanh, một con dao thứ hai cắm phập vào bắp chân cô. Đau đớn bất chợt làm cô loạng choạng muốn ngã nhưng trước khi ngã cô còn kịp giơ chân , dùng hết khí lực đá tên kia gãy cổ.

Bọn chúng nhìn cô chật vật khuỵu gối mà không dám lơi lỏng cảnh giác. Lúc nãy vừa lơ là mà nguyên chủ bọn chúng đã gãy cổ chết thảm, lần này còn lơ là chắc chắn sẽ đến lượt bọn chúng lên thiên đường. Bỗng nhiên khóe môi cô nở một nụ cười quỷ dị. Bọn lính đánh thuê đối diện không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt. Mỗi khi cô cười là bọn chúng biết không có gì tốt đẹp mà. Bông nhiên...

"Vụt..."

"Phập..."

Bọn chúng chỉ nghe thấy một tiếng xé gió bên tai, còn chưa kịp định hình thì  một tên đã gục xuống, cổ họng cắm chặt một con dao dăm, máu tươi từ miệng tràn ra vô cùng đáng sợ. Hắn chết mà hai mắt vẫn trợn to, chưa thể tin được hắn cứ vậy mà chết đi.

Bọn chúng nuốt nước bọt ừng ực nhìn cô, lại nhìn đến xung quanh đâu đâu cũng là xác đồng đội đã ngã xuống làm da gà bọn chúng nổi lên từng đợt. Từ 20 người ban đầu hiện tại chỉ còn lại 4 người, cô rốt cục là con quái vật như thế nào vậy???

Tên đội trưởng lính đánh thuê vẫn còn nhưng trên người hắn cũng có không ít vết thương. Rốt cục thì một nữ nhân như cô lấy đâu ra năng lực cường đại để giết nhiều huynh đệ của hắn tới vậy? Bỗng dưng hắn liếc mắt thấy nó vẫn còn ngồi ở giữa phòng. Đáy mắt lóe lên một tia thâm độc, bước nhanh đến gần nó.

Dù nó bị bịt mắt nhưng vẫn ngửi được, huống hồ gì mùi máu tanh tưởi như thế nồng đậm làm sao nó có thể bỏ qua. Bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng bước chân vang lên, từ từ tiến đến gần, nó theo bản năng hoảng sợ giãy giụa nhưng bị trói chặt thì có thể làm gì. Chỉ có thể chờ đợi xem người đang tới định làm gì nó.

Bất quá... Soạt một tiếng, chiếc khăn bịt mắt nó được lột xuống. Không nhìn thấy thì thôi, nhìn đến, gương mặt nó tràn ngập nước mắt. Xung quanh đã nhuộm một màu đỏ tươi, mùi tanh tưởi của máu người bốc lên nồng nặc. Hơn chục xác người nằm lẻ tẻ dưới đất, có chỗ còn có 2 cái xác trực tiếp đè lên nhau. Mỗi một cái tử thi đều là thảm trạng, có kẻ bị cắt yết hầu, lại có kẻ bị xé toạc cổ họng, cũng có kẻ bị đâm ở tim, mơ hồ thấy một ít đồ vật bên trong. Cả thị giác lẫn khứu giác nó đều bị kích động nặng, nghĩ đến muốn nôn một trận.

Lúc này, một giọng nói từ trên đỉnh đầu nó vang lên:

"Thấy gì không? Tất cả những thứ này đều là do người yêu của nhóc gây ra đấy. Chính cô ta đã tàn sát toàn bộ anh em của ta. Nhóc con nhìn xem, cô ta có khác gì một con quỷ đội lốt người không? Giết nhiều người như vậy mặt còn không đổi sắc, không biết cô ta rốt cục là thứ gì."

Nó ngơ ngác nhìn chằm chằm nữ nhân mà nó yêu thương hết mực. Cô khuỵu gối ở đó bi thương nhìn nó, ánh sáng trong mắt dần dần tan rã, chỉ còn lại một màu đen mông lung. Khắp cả người cô nơi đâu cũng đều là máu, trên tay còn cầm một con dao găm nhỏ máu xuống nền đất lạnh tanh. Nữ nhân nó yêu, người thoạt nhìn có một chút lạnh lùng nhưng lại vô cùng ấm áp, yêu thương cưng sủng nó hết mực lại... Nó sốc đến mức không còn biết nói gì. Chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.

Còn cô ở nơi đó sững sờ nhìn nó không nói một lời. Hết rồi. Tất cả đều hết rồi. Nó đã thấy được bản chất của cô. Một kẻ bạo tàn, coi mạng người như cỏ rác. Cô không phải kẻ khát máu, không phải kẻ giết người không gớm tay. Chỉ là... Nhưng thôi, có giải thích như thế nào cũng có ý nghĩa gì đâu. Ánh mắt khiếp sợ khi nó nhìn cô làm lòng cô đau đớn khôn nguôi. Lòng cô tê rần, những vết thương lớn bé trên người còn không đau bằng một phần mười vết thương trong lòng. Có lẽ ngay khi quyết định làm vậy, cô cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị ghét bỏ. Dù sao, chả ai có thể chấp nhận sống chung với một kẻ sát nhân.

Cô chỉ lo chú ý nó mà không để ý có kẻ đã lẻn đến cạnh cô từ phía sau. Bốp một tiếng. Một thanh gỗ nặng nề đập lên đầu cô từ phía sau. Máu tươi từ đầu chảy xuống, qua trán, qua mắt, qua má cuối cùng là chứa chan ở cằm rớt một giọt đậm xuống đất. Đáy mắt cô tràn ra sát khí, giơ tay, thanh chủy thủ sắt bén trong tay đã đâm sâu vào cổ họng tên kia. Chết không kịp nói.

Tên thủ lĩnh nhìn thấy cũng sợ đến mức sững sờ, nhanh chóng bắt lấy cổ nó, gằng giọng hét lớn:

"Nếu ngươi còn dám phản kháng ta sẽ để cô bé này xuống dưới bồi anh em của ta."

Cô nghe thấy thì nhíu mày an tĩnh trở lại, hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp lấm lem máu me tràn đầy nước mắt của nó, dao găm trong tay cũng từ từ buông thõng. Chỉ đợi có vậy, hai tên đàn em của hắn nhanh chóng bay lại áp chế cô, ấn chặt đầu cô xuống đất.

Nó nhìn thấy cảnh đó thì đau lòng không thôi, dùng sức giãy giụa thoát khỏi sự kìm kẹp của tên kia. Lưỡi dao bóng loáng xẹt vài đường qua cổ. Máu tươi rỉ ra, cổ lập tức cảm nhận được đau đớn nhưng nó không quan tâm, giãy giụa càng thêm dữ dội.

Tên kia cũng bỏ nó ra, nhanh chóng đến gần chỗ cô. Mắt thấy một thanh gỗ dài gần đó, hắn tiện tay nhặt lên, đến gần nện hẳn một quyền vào bả vai cô. Một quyền nặng nề hạ xuống làm cô đau đớn nhưng vẫn cắn chặt răng không thốt ra một lời. Nó ngồi trên ghế thấy cô bị đánh thì nước mắt chảy càng dữ tợn. Liều mạng giãy giụa nhưng không tài nào thoát khỏi sự kiềm kẹp của dây thừng.

"Hay lắm. Cuối cùng lão tử cũng bắt được ngươi. Nhìn chuyện tốt ngươi nhìn đi. Anh em vào sinh ra tử với lão tử bị ngươi giết không còn một mống. Ngươi nói, nỗi hận bày của lão tử ngươi tính ra sao đây?!"

Nói xong hắn tức giận nện thêm một quyền. Một quyền này là dốc hết toàn bộ sức lực cùng phẫn nộ toàn bộ đập lên một bên chân chưa bị thương của cô. Một tiếng "A" vang lên rất khẽ. Cô có cảm giác như toàn bộ xương cốt đều bị đánh vụn. Một quyền này ra tay thật sự ngoan độc. Nó nhìn thấy cảnh này nước mắt rơi như mưa. Nó chưa bao giờ hận bản thân mình như lúc này. Yếu ớt vô dụng đến mức không đỡ được một kích. Dù muốn cứu cô cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, ngoài khóc ra chẳng làm được chuyện gì có ích.

'Làm ơn... Ai đó... Làm ơn cứu lấy cô ấy. Là ai cũng được làm ơn đi mà... Hiểu Ân.. Hiểu Ân... Xin lỗi... Hiểu Ân... Xin lỗi...'

Trong lòng nó âm thầm mặc niệm cầu xin hết sức có người đến cứu cô. Bất cứ giá nào cũng được, muốn nửa cái mạng của nó đều có thể. Chỉ xin có một người đến cứu cô. Một người thôi cũng được.

Dường như lời cầu xin của nó có hiệu lực, cánh cửa gỗ lâu năm bỗng bị một lực mạnh đá văng ra. Nó mừng rỡ nhìn người vừa tới. Là ông ngoại nó! Cô được cứu rồi. Cô được cứu rồi! Tinh thần nó ngay khi thấy sự xuất hiện của Patrick liền thả lỏng. Những sự mệt mỏi, bất lực, đau lòng, lo sợ trong 3 ngày này bộc phát. Nó mệt mỏi mà nặng nề khép mắt. Trước khi bị bóng tối bao trùm, nó mơ hồ thấy được ánh mắt đầy thâm tình của ai đó.

'Hiểu Ân...

Vương Hiểu Ân...'

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info