ZingTruyen.Info

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 73: Trước thềm combat

Chipchip_115

Cô cùng với thư kí riêng của Vương Thiên Lập đến văn phòng luật sư chuẩn bị giấy tờ. Lúc thủ tục được hoàn thành, thay vì đợi luật sư đem đi công chứng thì cô trực tiếp giành lấy, đem về Vương gia sai người làm giả mộc đỏ. Mớ giấy tờ đó nhìn bề ngoài thì có vẻ như là có hiệu lực nhưng thật chất không khác gì giấy nháp lắm. Muốn cô đem cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Vương đưa vào tay Vương Kính Tùng, hừ... Nằm mộng cũng thật đẹp.

Chuẩn bị xong hết giấy tờ đã là tối ngày thứ hai. Kì hạn 3 ngày chỉ còn lại một ngày. Dù mệt đến chết đi nhưng cô tối đó cô vẫn lên máy bay gấp gáp trở lại Anh quốc. Đã hai ngày nay cô không có nghỉ ngơi đàng hoàng. Cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt đáng yêu mang theo nét làm nũng của nó xuất hiện. Nó liên tục ở trong mộng quấy nhiễu cô, thường hay dựa vào ghế nũng nịu hỏi cô sao còn chưa tới, sao cô còn chưa cứu nó, có phải cô định bỏ rơi nó rồi không... Những lúc như thế, cô chỉ muốn tiến đến ôm nó vào lòng nói rằng cô không bỏ rơi nó, rằng dù có buông bỏ tất cả cô cũng nhất định không để mất nó. Nhưng khi cô chuẩn bị ôm lấy cơ thể mỏng manh kia vào lòng thì lại chợt bừng tỉnh. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình cô cùng hơi thở trong trẻo của thiếu nữ vây quanh.

Cô mệt mỏi dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cơ thể cô đã đạt đến cực hạn, những cảm xúc tiêu cực cứ bủa vây làm cô thở không ra hơi. Bất tri bất giác nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lisa ngồi cạnh thấy vẻ mặt trắng bệch không chút huyết sắc của lão bản nhà mình mà âm thầm thở dài. Vốn là nữ vương cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt từ lúc nào lại dễ dàng bị đã động đến thế. Tình yêu đúng thật là khiến con người ta trở nên mù quáng. Lisa thầm cảm thấy may mắn mình không yêu đương nếu không người yêu bị bắt mất chắc cô nàng sẽ nổi điên lên mà phá hủy tất cả.

Đáp sân bay lúc 7h sáng, cô mở ra đôi mắt có phần nặng trịch do nhiều đêm không nghỉ ngơi đầy đủ. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cô chao đảo đứng dậy may là có Lisa bên cạnh đỡ lại nếu không chủ nhiệm đại nhân cao cao tại thượng có lẽ phải đi chụp ếch trước bàn dân thiên hạ rồi.

Xuống máy bay, cô lập tức trở lại biệt phủ, cùng nhóm người của Trịnh Huyền Lãng gặp mặt. Trong phòng làm việc có Trịnh Huyền Lãng, Cố Miện Giai cùng với bốn gã đàn ông mặt mày nghiêm nghị đứng canh giữ ở bốn góc.

Bốn gã đàn ông này tên gọi theo tứ đại thần thú ở văn hóa phương Đông lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Cả bốn người đều là cận vệ của cô, đồng thời cũng là người trông giữ hắc bang, thay cô và Vương Thiên Lập làm những việc "trong tối" không muốn người khác biết. Họ đều là cô nhi nên đảm bảo tính trung thành tuyệt đối, trên đời chỉ có hai người sai sử được bọn họ. Cho dù là Trịnh Huyền Lãng hay Tề Sở Mặc muốn nhờ họ làm việc cũng phải thông qua sự đồng ý của cô.

Bảy người ngồi xung quanh bàn tròn lắng nghe theo kế hoạch mà cô phân phó. Nghe xong, Bạch Hổ là người đầu tiên phản ứng, hắn nhẹ nhàng lên tiếng phản đối.

"Việc này thật sự quá nguy hiểm. Tiểu thư, nếu chẳng may người có chuyện gì làm sao bọn ta có thể trở về phân phó với lão gia." Kế hoạch này tôi sớm đã nói cho ba biết. Ông ấy cũng không phản đối. Các anh yên tâm, tôi tự biết cách bảo vệ bản thân."

"Nhưng mà tiểu thư..."

Bạch Hổ còn định nói gì nhưng tiếng mở cửa đã đánh gãy lời anh ta nói. Tề Sở Mặc bộ dáng mệt mỏi bước vào, thản nhiên ngồi trên sofa tự rót cho mình ly trà.

"Tôi làm phiền mọi người rồi sao?"

"Không có." Cô lắc lắc đầu cười cười. Quay sang nói với đám người Huyền Vu, Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ:

"Việc này cứ quyết định như vậy đi. Các anh mau ra ngoài chuẩn bị. Việc còn lại tôi sẽ lo." Sợ bọn họ không tuân theo, cô còn cố tình hạ tông, uy nghiêm nói: "Đây là mệnh lệnh."

Bốn người không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo mệnh lệnh cô phân phó lần lượt ra khỏi phòng. Nàng và chị cũng theo đó rời khỏi phòng chừa lại không gian cho cô cùng Tề Sở Mặc. Trên khuôn mặt ai nấy đều là vẻ nghi ngại. Lần này tiểu thư không khỏi chơi lớn quá rồi đi.

Cô đến bên cạnh Tề Sở Mặc, vỗ vỗ vai chị an ủi.

"Chuyện năm đó em còn nợ chị cùng Du ca một lời xin lỗi. Xin lỗi cũng vì lúc đó yêu đến mù quáng mà em bao che cho cô ta, làm Du ca chết một cách không minh bạch."

Tề Sở Mặc lắc đầu cười khổ, trên gương mặt đều là nét bất đắc dĩ.

"Ban đầu chị cũng nghĩ chuyển tiểu Du là do tiểu An gây ra. Bất quá chị không dám tin tưởng. Năm đó khi tra ra được tiểu An không liên quan đến chị cũng liền bỏ qua, không dám tiếp tục điều tra sâu hơn. Nếu không, có lẽ chị đã không bỏ lỡ chứng cứ quan trọng đến vậy. Đến cuối cùng, kế hoạch năm đó của Diệp Hoài An cũng có phần của chị. Chính chị đã khiến em trai mình chết không nhắm mắt."

Tề Sở Mặc chôn đầu vào hai cánh tay, bả vai run lên bần bật. Cô biết, chị đang khóc. Nữ nhân mạnh mẽ lãnh huyết như Tề Sở Mặc đang rơi lệ. Bề ngoài nàng có thể là bá chủ một vùng, quyền uy ngất ngưỡng, lạnh lùng lãnh huyết nhưng thật ra nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, cũng sẽ có máu, có nước mắt. Một người bình thường sao có thể chịu nổi cảnh đứa nhỏ mình yêu thương nuôi dưỡng từ nhỏ lại là kẻ chủ mưu gây ra cái chết cho người thân duy nhất còn tồn tại trên đời của mình chứ. Tề Sở Mặc hẳn là hận Diệp Hoài An nhưng đồng thời nàng cũng không nỡ trừng phạt nàng ta. Suy cho cùng, nữ nhân luôn dễ mềm lòng. Bên ngoài càng là lãnh huyết thì lại càng có tình cảm sâu đậm với những người bên cạnh.

Cô thấy tình trạng của Tề Sở Mặc thì thở dài một hơi, thầm tự hỏi liệu mình làm như vậy là đúng hay sai. Đột nhiên vạch trần chuyện năm đó của Tề Sở Du chẳng khác nào lại chém thêm một nhát vào vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lặn của Tề Sở Mặc. Liệu có đáng hay không khi chỉ vì một chút ích kỷ của bản thân lại làm tổn thương đến người chị đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn? Làm vậy cô sẽ thoải mái hơn sao?

Hồi lâu sau khi đã ổn định tâm trạng, Tề Sở Mặc ngước mắt nhìn cô, giọng nói vẫn còn trầm khàn do vừa trải qua xúc động.

"Chị không trách em. Giấy không gói được lửa. Sớm hay muộn gì chuyện này cũng lộ ra ánh sáng, chỉ là em thúc đẩy nó nhanh hơn mà thôi. Dù sao thì chị cũng phải cho tiểu Du một câu trả lời. Ít nhất... Để em ấy có thể nhắm mắt nơi chính suối."

"Tề tỷ, em vẫn là nợ chị cùng Du ca một lời xin lỗi. Tề tỷ, xin lỗi chị."

Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên. Có người gọi đến.

"Tôi nghe." Giọng cô nhàn nhạt truyền qua loa, nghe không ra đang vui hay buồn.

Bên trong loa liền truyền đến thanh trầm thấp của đàn ông mà dùng đầu gối nghĩ cô cũng biết là ai đang ở đầu dây bên kia.

"Cháu gái bắt máy cũng thật nhanh. Sao rồi? Đã chuẩn bị xong những thứ chú cần chưa?"

"Xong rồi."

"Nhanh vậy sao!? Cháu làm chú nhạc nhiên đó. Cháu chấp nhận buông bỏ nhiều thứ như vậy vì một con nhỏ này thật à?"

"Ông không cần nhiều lời. Những thứ ông cần tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Chừng nào có thể trao đổi?"

"Cháu gái đúng thật là gấp đến không chờ được rồi. Vậy 11h trưa mai, địa chỉ ta lập tức gửi cháu. Nên nhớ, cháu chỉ được phép đi một mình. Nếu có người thứ hai thì cháu cũng nên đem theo một chiếc hũ nữa để đựng tro cốt cô bé này đi."

Cô nghe đến câu cuối của gã thì bất chợt nhíu mày, lạnh giọng đáp lại:

"Tôi biết. Trước khi giao dịch, cho tôi nghe giọng em ấy. Tôi muốn đảm bảo rằng em ấy vẫn an toàn."

Nghe xong yêu cầu của cô bên kia liền im lặng. Thời gian trôi qua lâu đến mức cô tưởng như hắn đã cúp máy mới nghe được tiếng đáp lại.

"Được."

Cô áp chặt tai vào máy, chỉ sợ bỏ lỡ bất kì âm thanh nào của nó. Cô thật là nhớ nó đến phát điên rồi. Chưa đầy 1p sau, trong loa bỗng truyền đến tiếng hét:

"Hiểu Ân, cô đừng nghe lời hắn. Hắn có nhận được cổ phần cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu."

Nghe nó nói xong câu đó bên loa lại truyền đến tiếng chát vang vọng. Cô tức đến mức nắm chặt lấy điện thoại, tay cơ hồ dùng sức đến trắng bệch. Tiểu bạch thỏ cô yêu thương cưng nựng trong lòng bàn tay mà hắn dám đối xử như vậy. Đúng là chán sống rồi mà.

Cô hít mấy ngụm khí lạnh đè xuống tâm tình muốn giết người của mình lại, trầm giọng nói vào điện thoại:

"Ông đã làm gì em ấy rồi hả?"

Bên tai một lúc mới vang lên tiếng Vương Kính Tùng giễu cợt đáp:

"Ta có dám làm gì bảo bối của cháu đâu chứ. Chỉ là cho cô bé một liều thuốc an thần để ngủ tới sáng thôi. Cháu biết đó, mấy cô bé cá tính như này quản cũng thật tốn sức."

Cô nghe đến đây thì nghiến răng nghiến lợi đáp lại:

"Chắc ông không quên tôi đã từng nói gì với ông chứ?! Tôi đã nói nếu ông dám đụng vào một cọng tóc của em ấy thì tôi sẽ trực tiếp phá hủy Phong Vân. Ông xem lời của tôi là gió thoảng qua tai đúng không hả?"

"Ta thật không có làm gì con bé. Cháu gái cũng nhạy cảm quá rồi."

"Tốt nhất là vậy. Nếu không ông cũng đừng hối hận."

Cô nói xong liền lập tức cúp máy, không cho hắn cơ hội nói tiếp. Từng đợt sát ý sâu trong ánh mắt cô tràn ra như vũ bão không cách nào che giấu. Hôm nay, hắn lại càng làm cô kiên định hơn với kế hoạch của mình rồi. Vương Kính Tùng tuyệt không thể lưu lại.

Tề Sở Mặc thấy sắc mặt cô không tốt cũng biết là ai gọi đến. Đứng trên cương vị là người ngoài, nàng cũng không tiện khuyên can chỉ có thể vỗ ai cô một cái xem như là an ủi.

Cô quay sang nhìn chị cười cười. Sát khí trong đáy mắt cũng đã lui bớt, chỉ để lại nụ cười không rõ vương trên môi.

"Em nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Muốn làm gì cũng phải lấy sức khỏe bản thân làm trọng."

Cô gật gật đầu rồi bước ra khỏi phòng. Ngay khi khuất tầm mắt của Tề Sở Mặc, sát ý trong mắt lại lần nữa xuất hiện. Năm đó là do ba cô nhất thời mềm lòng mà tha cho hắn một con đường sống. Lần này, cô sẽ không lặp lại sai lầm này thêm một lần nữa. Vương Kính Tùng cứ chờ đi. Diêm Vương cũng sắp gọi tên ông rồi.

Bất quá trước khi đi, cô phải đi gặp ông ngoại nó trước đã...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info