ZingTruyen.Info

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 67: Chuyện xưa [4]

Chipchip_115

Sau khi biết được bộ mặt thật của Diệp Hoài An, Trịnh Huyền Lãng lạch bạch chạy đi tìm Vương Hiểu Ân. Trong lúc đó, nữ nhân luôn lạnh lùng như cô lại đang nấu ăn cho Diệp Hoài An. Vừa nhìn thấy Vương Hiểu Ân, Trịnh Huyền Lãng đã chạy ngay lại.

"Ân Ân, có phải cậu đang bên cạnh Diệp Hoài An không?"

Vương Hiểu Ân nghe thấy câu hỏi của Trịnh Huyền Lãng liền nhíu mày. Hơn ai hết cô thấy rõ tình cảm mê luyến mà đứa bạn thân mình dành cho người mà cô yêu. Vì không muốn làm Trịnh Huyền Lãng tổn thương mà dù đã bên nhau một khoảng thời gian, cô vẫn chưa muốn công khai. Thế mà hiện tại đứa bạn thân mà mình luôn muốn bảo vệ lại đứng trước mặt hỏi rõ có phải hay không mình đang cùng một chỗ với người kia. Đứng trên cương vị là một người bạn, Vương Hiểu Ân thật khó trả lời.

Không đợi Vương Hiểu Ân đưa ra câu trả lời hợp lí, Trịnh Huyền Lãng nhanh chóng nói luôn.

"Cậu tốt nhất là nên chia tay đi. Loại nữ nhân như Diệp Hoài An căn bản không xứng với cậu."

Cô nghe xong cái nhíu mày càng thêm sâu. Dù Trịnh Huyền Lãng là bạn thân của cô nhưng nàng không có quyền nói nữ nhân của cô như vậy. Con người của Diệp Hoài An ra sao, cô là người hiểu rõ nhất.

"Tôi biết cậu bất mãn với tôi và An. Nhưng cậu không có quyền nói chị ấy như vậy. Chúng ta ngay từ đầu là cạnh tranh công bằng, tôi biết cậu tổn thương nhưng không có nghĩa là cậu muốn nói sao thì nói."

"Vương Hiểu Ân, cậu..."

Trịnh Huyền Lãng tức giận khi nghe câu nói của Vương Hiểu Ân, ngay khi nàng muốn chửi ầm lên thì đã tự kềm lòng lại. Hiện tại Diệp Hoài An vẫn chưa lộ mặt, không có lý do gì mà Vương Hiểu Ân nghi ngờ nàng ta. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, Trịnh Huyền Lãng bình tĩnh nói:

"Vương Hiểu Ân, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải vì ganh tỵ cô ta ở bên cạnh cậu mà nói vậy. Mà là cô ta thật sự không xứng với cậu. Lúc nãy tôi đã nghe thấy cô ta nói chuyện với Emma, cô ta nói rằng đã ở bên cạnh cậu nhưng vẫn luyến tiếc tôi. Cô ta ở bên cậu chỉ vì tiền và quyền thế của cậu thôi, cậu biết không?"

Vương Hiểu Ân nhìn thật sâu vào mắt của đứa bạn thân, thấy được tia kiên quyết trong mắt Trịnh Huyền Lãng, cô thở dài một hơi. Quen biết Trịnh Huyền Lãng từ khi còn nhỏ, số lần mà nàng nghiêm túc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Điều đầu tiên là nhất định phải vượt qua Vương Hiểu Ân (dù chưa lần nào nàng đạt được), điều thứ hai là trở thành người thừa kế đáng tự hào của nhà họ Trịnh (điều này mém mém đạt được), còn điều cuối cùng chính là quyết tâm theo đuổi được Diệp Hoài An (điều này cũng thất bại nốt). Đây là lần thứ tư Vương Hiểu Ân thấy Trịnh Huyền Lãng nghiêm túc tới chừng đó. Nhưng bảo cô tự nhiên đi nghi ngờ nữ nhân của mình, cũng thật là làm khó cô rồi đi.

Thấy tia nghi ngờ trong mắt Vương Hiểu Ân, Trịnh Huyền Lãng biết cô đã lay động trước lời nói của mình. Tranh thủ rèn sắt ngay khi còn nóng, Trịnh Huyền Lãng nắm lấy tay cô kéo đi.

"Cậu không tin tôi phải không? Đi, theo tôi lên khách phòng."

Trước thái độ cố chấp của Trịnh Huyền Lãng, cô không nói gì cam chịu đi theo. Trịnh Huyền Lãng lôi lối kéo kéo Vương Hiểu Ân đến trước cửa khách phòng, đắc ý ấn đầu cô vào sát tường nghe lén hai người kia nói chuyện. Cứ tưởng là sẽ vạch mặt được Diệp Hoài An, nhưng ai mà có dè...

"Emma, mình phải làm sao đây? Mình thật lòng rất yêu Hiểu Ân nhưng mình cũng rất sợ Lãng tổn thương. Mình không biết nên mở miệng giải thích như thế nào với Lãng nữa."

"Cứ nói là cậu yêu Vương Hiểu Ân, muốn ở cạnh con bé là được rồi."

"Nhưng Lãng có tình cảm với mình, cậu cũng biết mà. Nếu Lãng biết được hẳn là em ấy sẽ tổn thương lắm. Hơn nữa Lãng còn là bạn thân của Hiểu Ân, nếu mình làm Lãng tổn thương, chắc Hiểu Ân sẽ giận mình mất."

"...."

Hai người trong phòng còn đang nói gì đó nhưng hai người ngoài cửa đã không muốn nghe nửa rồi. Cô híp hai con mắt nguy hiểm nhìn nàng mà Trịnh Huyền Lãng cũng là một bộ dạng bối rối. Chẳng phải lúc nãy nàng ta mới... Như thế nào bây giờ lại...

Chưa để Trịnh Huyền Lãng suy nghĩ xong cô đã lẳng lặng đi xuống lầu. Vừa tức vừa gấp, nàng nhanh chóng đuổi theo. Từ trong khách phòng, Diệp Hoài An mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Emma.

"Thấy không? Trịnh Huyền Lãng còn ngây thơ lắm." Trịnh Huyền Lãng đắc ý nói.

"Bái phục cậu rồi." Emma cười bất đắc dĩ nhìn ra phía cửa, ánh mắt nhu hòa không biết đang suy tính gì.

........

"Vương Hiểu Ân, mày đứng lại đó." Trịnh Huyền Lãng tức giận lôi lấy tay của cô, ngay cả xưng tôi tôi cậu cậu cũng lười biếng.

"Trịnh Huyền Lãng, tôi biết cậu bất mãn khi Hoài An chọn tôi nhưng cậu cũng không cần vì vậy mà bôi nhọ chị ấy. Rõ ràng chị ấy rất lo cho cảm xúc của cậu. Thế nào cậu lại nói chị ấy thành kẻ thâm độc, một chân đạp hai thuyền?" Vương Hiểu Ân có phần tức giận nói.

"Tôi không đổ oan cho chị ta. Rõ ràng lúc nãy tôi đã nghe chị ta nói như vậy. Tôi không có lừa cậu. Làm ơn, Hiểu Ân, tin tôi."

"Đủ rồi, Trịnh Huyền Lãng." Cô gầm nhẹ. "Nếu cậu còn tiếp tục dùng những lời lẽ đó lên người nữ nhân của tôi, tôi cũng không ngại tuyệt giao với cậu đâu."

Cô nói rồi tức giận xoay lưng bỏ đi để lại nàng đứng như trời trồng giữa đại sảnh. Lần đầu tiên... Lần đầu tiên hai người cãi nhau lớn đến vậy. Hiểu Ân cậu ấy nói gì cơ? Muốn tuyệt giao? Hóa ra tình anh em gắn bó giữa hai người lại không xứng bằng một nữ nhân tâm địa bất chính. Trịnh Huyền Lãng cúi đầu cười khổ. Diệp Hoài An ngụy trang bao nhiêu năm như vậy, ngay cả nàng cũng chỉ mới nhận ra bộ mặt thật của nàng ta khi vô tình nghe cuộc trò chuyện vừa rồi thì làm sao Vương Hiểu Ân có thể đột nhiên tin tưởng những lời nói suông của nàng được chứ. Muốn trách chỉ có thể trách kĩ năng diễn kịch của Diệp Hoài An cũng tốt quá rồi đi.

Lấy được lòng tin của Vương Hiểu Ân, cuộc sống của Diệp Hoài An càng thêm thoải mái dễ dàng. Dù sao Trịnh Huyền Lãng cũng đã biết bộ mặt thật của nàng ta, Diệp Hoài An cũng không cần giả bộ trước mặt nàng nữa. Tin tức Diệp Hoài An cùng Vương Hiểu Ân cứ thế công khai. Dù nàng nhiều lần ngăn cản, bóng gió này nọ Diệp Hoài An nhưng cô vẫn không mảy may tin tưởng, nhiều lần còn vì vậy mà hai người cãi nhau, tan rã không vui. Dần dần, nàng cũng buông tay mặc kệ, dứt khoác không quan tâm đến chuyện của cô nữa. Trịnh Huyền Lãng cũng hoàn toàn buông thả, không còn cố chấp nhất định phải vượt qua Vương Hiểu Ân, cũng không còn hứng thú trở thành người thừa kế đáng tự hào của Trịnh gia. Mà trong lòng Vương Hiểu Ân vẫn giữ tia áy náy khi đối mặt với Trịnh Huyền Lãng, bởi vậy những quyết định của nàng, cô cũng không can thiệp. Tình cảm chị em bạn bè nhiều năm cứ thế dần mờ nhạt.

Lại nói đến Diệp Hoài An, sau khi có được lòng tin của cô, nàng ta vẫn đóng vai một bạn gái ngoan ngoãn dịu dàng làm cô thập phần yêu chiều. Bẵng đi vài năm, Diệp Hoài An bỗng sinh ra chán nản. Cuộc sống cứ bình bình thản thản làm Diệp Hoài An dần sinh nhàm chán, nàng ta bắt đầu tìm đến những cảm giác kích thích mới. Hay đi bar, club, uống rượu, tiệc tùng... Đỉnh điểm là trong một lần đi dự tiệc sinh nhật của Emma, nàng ta đã lăn giường cùng một nam nhân khác. Lần đầu còn lo sợ cô phát hiện ra sẽ bỏ rơi nàng, nhưng cố tình khoảng thời gian đó Vương Hiểu Ân vô cùng bận rộn, chút chuyện kì lạ của bạn gái cô cũng không nhận ra. Có lần đầu tự khắc sẽ có thêm lần hai, lần ba. Cứ thế, khi Vương Hiểu Ân đi công tác, Diệp Hoài An đều sẽ lẻn ra ngoài lang chạ với một số kẻ khác, có khi là nam nhân nhưng cũng có khi là nữ nhân.

Trịnh Huyền Lãng phái người theo sát ả ta nên tự nhiên cũng biết chuyện. Tức giận thay cho bạn mình, nàng quyết lập kế hoạch vạch trần bộ mặt thật của Diệp Hoài An. Trịnh Huyền Lãng đem những chuyện này nói cho Vương Hiểu Ân biết. Ban đầu, cô còn tức giận vì nghĩ nàng vẫn còn ôm hận năm xưa. Nhưng thấy cách nói chắc chắn của Trịnh Huyền Lãng, cô cũng không ngại thử một lần.

Cô nói dối với Diệp Hoài An là đi công tác nhưng thật ra chỉ xách vali đến một khách sạn gần đó. Đến tối, Trịnh Huyền Lãng mang theo cô cùng Cố Miện Giai và cả Tề Sở Mặc trở về nhà. Ngay khi cánh cửa mở ra, hai thân hình không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau trên sofa làm lòng cô đau đớn tột cùng. Hóa ra nữ nhân bao lâu nay cô yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay lại ở sau lưng cô cùng kẻ khác lăn giường. Rốt cục thì ở trong lòng Diệp Hoài An có vị trí nào cho cô không?!

Phẫn nộ hoàn toàn không thể che giấu. Tất nhiên gã tình nhân của Diệp Hoài An không có kết cục tốt đẹp. Bản thân nàng ta cũng bị cô tống cổ ra khỏi nhà mặc nàng ta van xin hết lời. Nhìn nữ nhân chật vật quỳ dưới chân mình, cô chỉ cảm thấy trái tim một mảnh lạnh buốt, lạnh từ chân tâm lan ra khắp toàn thân. Khẽ nhíu mày, cô lạnh giọng nhìn nàng ta:

"Từ nay trở về sau, Vương Hiểu Ân cùng Diệp Hoài An chính thức đường ai nấy đi, đoạn tuyệt quan hệ. Cô cùng với nhà họ Vương không còn bất kì dính líu nào." Nói rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Từ sau sự kiện ngày đó, Tề Sở Mặc cũng không dám làm trái ý Vương Hiểu Ân mà cho Diệp Hoài An ở lại biệt thự. Tề Sở Mặc chỉ đành cấp cho Diệp Hoài An một căn hộ khác, hằng tháng gửi tiền chu cấp, hạn chế tối đa việc hai người gặp mặt. Vương Hiểu Ân biết mọi chuyện Tề Sở Mặc làm nhưng vẫn ngầm cho phép. Dù sao tình nghĩa 13 năm vẫn còn đó, cô không muốn làm quá tuyệt tình. Cô cũng hạ mình xin lỗi Trịnh Huyền Lãng, nhưng đồng thời cũng cảnh cáo nàng đừng đụng tới Diệp Hoài An, cứ mặc nàng ta tự sinh tự diệt. Chuyện này đến đây mới xem như là kết thúc.

Chuyện đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn quên được. Nỗi hận mà năm đó Diệp Hoài An gây ra cho cô vẫn còn sờ sờ ở đó, hạ mình cho nàng ta quay trở lại tham dự hôn lễ của Tề Sở Mặc đã là mức giới hạn cuối cùng, không nghĩ đến việc nàng ta cư nhiên....

Nghĩ đến những chuyện trước đây, lại nhìn thấy hình dáng nàng ta run rẩy bó gối dưới đất, đáy mắt cô phát ra hàn quang, một mảnh lạnh lẽo...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info