ZingTruyen.Info

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 65: Chuyện xưa [2]

Anray_Ansley

Sau khi trở lại căn biệt thự nằm sâu trong khu nhà giàu đông đúc, tiểu Hoài An được bảo mẫu đưa đi tắm rửa thay đồ. Đứa nhỏ dơ bẩn đến mức khiến cho bà ta gớm tay không muốn động vào, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần khinh bỉ cùng chán ghét, chẳng hiểu sao chủ nhân lại đưa một đứa nhóc phế vật về nhà. Mà nhóc con Hoài An từ khi mất mẹ cũng đã quen với ánh nhìn không thiện ý như vậy, hoàn toàn không có cảm giác tủi thân như lúc đầu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bảo mẫu cũng hết sức kinh ngạc trước nhan sắc đáng yêu của đứa nhỏ được Tề Sở Mặc mang về. Dù còn nhỏ nhưng tiểu Hoài An đã sở hữu đôi mắt to tròn vô cùng có thần, lúc nào cũng ẩm ướt như đang rưng rưng, lệ châu tùy thời có thể chảy xuống. Chiếc mũi cao tinh tế cùng đôi môi trái tim chúm chím trông như một nàng công chúa nhỏ. Bao nhiêu chán ghét về bộ dạng dơ bẩn lúc đầu đã biến mất không thấy, tâm bảo mẫu đều sinh ra thiện cảm với đứa nhỏ này. Mà tiểu Hoài An đối với sự thay đổi của bảo mẫu chỉ nhếch môi cười lạnh. Một đứa bé xinh đẹp như công chúa bị bỏ rơi ngoài đường sẽ có người nguyện ý giúp đỡ, chỉ hận không thể mang luôn con nhà người ta về nhà mình nuôi. Mà một đứa lem luốc dơ bẩn thì dù có chết đói nơi xó tường cũng sẽ chẳng có ai quan tâm. Chính vì đã từng trải qua ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người nên hơn ai hết Diệp Hoài An hiểu rõ có cái túi da bên ngoài đẹp đẽ là quan trọng đến mức nào.

Thu thập xong xuôi, bảo mẫu dắt theo tiểu Hoài An đến phòng làm việc của Tề Sở Mặc. Nhìn thấy bé gái xinh xắn đứng trước bàn làm việc, Tề Sở Mặc một chút cũng không thể tin đứa bé vừa lãnh huyết đánh nhau với một con chó hoang lại là tiểu thiên thần vô hại này. Bất quá chuyện đáng yêu hay không cũng không liên hệ gì tới việc nàng sẽ đào tạo đứa bé này thành một sát thủ máu lạnh. Trên người đứa nhóc này ẩn chứa sát khí cùng tàn nhẫn mà không phải người nào cũng có được, là một sát thủ tiềm năng trong tương lai.

Nhìn nhìn Diệp Hoài An, Tề Sở Mặc nhướng mày ra hiệu nàng ta đến ghế sofa. Đứa nhỏ nhất mực nghe theo.

"Vết thương của ngươi sao rồi?"

"Đã không còn gì đáng ngại. Cảm ơn Ngài đã quan tâm."

"Rất tốt. Đợi thêm vài ngày nữa giải quyết xong công việc ta sẽ mang người đến Anh quốc huấn luyện."

"Trước khi đi tôi có thể nhờ Ngài một việc được không?"

Tề Sở Mặc nhướng mày đầy hứng thú nhìn đứa nhóc dám đưa ra điều kiện trước mặt mình, gật gật đầu ra hiệu Diệp Hoài An có thể nói tiếp.

"Mẹ tôi bị tai nạn giao thông qua đời. Tên tài xế lái xe trong lúc say rượu đã tông chết mẹ tôi. Nhưng vì gia đình hắn có quyền lực nên hắn có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Tôi chỉ mong Ngài có thể giúp tôi trả thù những kẻ đã hại tôi phải nhà tan cửa nát, bức tôi đi đến bước đường cùng như ngày hôm nay."

Tề Sở Mặc nghe xong nhíu nhíu mày. Kì thực nàng được cha mẹ năn nỉ về nước là để cứu đứa em trời đánh ăn chơi trác táng, say rượu lái xe lại còn tông chết người kia. Hiện tại mẹ đứa nhỏ này cũng là bị tài xế say rượu đâm chết, vậy có khi nào... Bất quá, Tề Sở Mặc chỉ là nghi ngờ. Một ngày người chết vì tai nạn giao thông nhiều đến vậy, đâu chắc là sẽ cùng một vụ. Muốn biết cho người đi điều tra là được.

"Ngươi nói xem giúp ngươi ta sẽ được lợi ích gì?"

Khẽ chơi đùa với lọn tóc suôn mượt, Tề Sở Mặc ra vẻ tùy ý hỏi. Mà Diệp Hoài An ngồi đối diện kia cúi gằm mặt, môi cắn chặt tựa như suy nghĩ gì đó. Nhiều lần nàng ta ngẩng mặt lên, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại tiếp tục cúi gằm mặt, không phát ra bất kì âm thành nào. Tề Sở Mặc cũng không gấp, thản nhiên vuốt vuốt từng lọn tóc của bản thân, thú vị nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Hoài An. Rất lâu sau đó, tựa như đã quyết tâm, Diệp Hoài An ngẩng đầu lên, đôi mắt xong đẹp nhìn chằm chằm vào Tề Sở Mặc. Trong con ngươi là tia kiên định cùng chấp nhất, phản phất như dốc hết sức lực của bản thân nói ra mấy chữ.

"Chỉ cần Ngài giúp tôi trả thù, Diệp Hoài An tôi sẽ là người của Ngài, sống vì Ngài, chết cũng vì Ngài. Bất luận lời nói nào của Ngài đều là mệnh lệnh của tôi, dù có phải hi sinh cả tính mệnh tôi cũng nhất định hoàn thành nhiệm vụ Ngài giao phó."

"Đây có được xem như là khế ước với ác quỷ không ta? Ngươi đây là đang muốn bán linh hồn mình cho quỷ sao?"

"Dù cho có bán linh hồn mình cho quỷ tôi cũng chấp nhận, chỉ xin Ngài giúp tôi trả thù."

"Được. Ta đồng ý giúp ngươi. Ta sẽ cho người đi điều tra ngay. Còn hiện giờ ngươi có thể quay về phong nghỉ ngơi được rồi."

"Cảm ơn. Thành thật cảm ơn Ngài." Diệp Hoài An nói rồi đứng dậy cúi gập người 90° bày tỏ lòng biết ơn.

Đợi sau khi Diệp Hoài An đi khuất, Tề Sở Mặc quay người nói với Lâm Tĩnh phía sau lưng mình, trầm thấp nói:

"Mau cho người đi điều tra chuyện của đứa nhóc đó đi."

"Ừm..."

Nhanh chóng, một thân ảnh bận vest đen mở cánh cửa gỗ dắt tiền bước ra ngoài, nhận lệnh điều tra gia thế Diệp Hoài An.

**********

Tề Sở Mặc trầm ngâm nhìn mớ hồ sơ trong tay, lòng rối thành tơ vò. Hóa ra người đụng chết mẹ đứa nhóc kia là Tề Sở Du, thằng em trai trời đánh thánh vật có chung dòng máu với nàng, mà người dùng tiền đè ép chuyện này xuống không ai khác chính là nàng.

Tề Sở Mặc xoa xoa mi tâm, có cảm giác đang bị vả mặt bôm bốp. Áy náy cùng tội lỗi trào dâng trong lòng nàng. Chính em trai nàng đã hại chết mẹ của đứa nhóc đó, gián tiếp phá hoại gia đình người ta, khiến người ta tan cửa nát nhà mà nàng lại là người tiếp tay cho hắn, dùng tiền mua chuộc toàn bộ thẩm phán để em nàng thoát tội. Đã từng có một gia đình hạnh phúc, thoáng chốc lại bị em trai nàng đạp đổ, khiến cho đứa nhỏ tội nghiệp phải lưu lạc đầu đường xó chợ mà hiện tại người làm chị là nàng còn muốn đào tạo đứa trẻ vô tội thành một sát thủ máu lạnh giống nàng. Bất giác Tề Sở Mặc cảm thấy buồn nôn. Từ khi nào mà đến trái tim nàng cũng hóa đen như thế chứ?!

Tề Sở Mặc thở dài một hơi. Là gia đình nàng phá nát hạnh phúc gia đình người ta, nàng cũng nên có trách nhiệm với đứa nhỏ vô tội bị em trai nàng liên lụy. Nghĩ nghĩ, Tề Sở Mặc kêu người gọi Diệp Hoài An đến gặp mình.

Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên giữa lúc Tề Sở Mặc còn đang nhăn mày khó xử làm nàng giật mình. Khẽ ừ một tiếng cho Diệp Hoài An đi vào, Tề Sở Mặc bảo nàng ta đi đến sofa.

"Hừm... Diệp Hoài An... Ta... Ừm ta..." Tề Sở Mặc ấp úng cả nửa ngày trời cũng không thể nói một câu hoàn chỉnh. Chẳng lẽ muốn nàng thừa nhận chính đứa em trai nàng đã giết chết mẹ của nàng ta sao? Thật sự rất khó xử!

"Ngài có phải đã tìm được kẻ sát nhân đó rồi không?" Diệp Hoài An dè dặt hỏi nhưng trong ánh mắt lóe lên tia sát khí nồng đượm. Kẻ đã hại chết mẹ nàng, khiến cho gia đình nàng ly tán, nàng muốn tự tay chém chết hắn để xả mối hận trong lòng.

"Ừm... Người mà ngươi nói... Chính là... Haizzz..."

"Ngài có chuyện gì khó nói sao? Chẳng lẽ kẻ đó có liên quan đến Ngài?" Diệp Hoài An dè dặt hỏi.

"Ừm... Người ngươi nói chính là em trai ta."

Diệp Hoài An nghe xong như sét đánh ngang tai. Hóa ra kẻ hại chết mẹ nàng chính là em trai của người cao cao tại thượng này đây. Diệp Hoài An bật dậy trợn mắt nhìn Tề Sở Mặc, vẻ phẫn nộ trong đáy mắt không thể nào che giấu.

"Tại sao??? Tại sao lại là mẹ của tôi? Mẹ tôi đã làm gì có lỗi với các người mà các người lại hại chết bà ấy?? Tôi... Tôi đã từng có gia đình hạnh phúc, bame đều rất yêu thương tôi, tôi cứ ngỡ mình là cô công chúa hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng... Chính các người, chính các người đã hủy hoại tất cả. Các người là kẻ sát nhân, là kẻ sát nhân!!!!"

Diệp Hoài An hét lên một tiếng rồi khụy xuống đất, nước mắt rơi lã chã. Ánh sáng duy nhất của cuộc đời nàng, người mà nàng cứ ngỡ sẽ cứu vớt nàng ra khỏi vực sâu tăm tối hóa ra lại chính là chị gái của kẻ hại nàng đến thân tàn ma dại. Tại sao cuộc đời này lại bất công với nàng đến vậy? Tại sao lại đối xử với nàng như vậy???

Tề Sở Mặc ngồi trên ghế chứng kiến nét đau khổ của thiếu nữ trước mặt mình liền không đành lòng. Đứng dậy đến trước mặt Diệp Hoài An, ngồi xổm xuống vỗ vai cô bé, Tề Sở Mặc nhẹ giọng:

"Diệp Hoài An, chuyện của mẹ em tôi thành thật xin lỗi. Tôi biết em trai tôi say rượu lái xe đã gây tội lỗi nặng nề. Nhưng tôi chỉ có một đứa em trai duy nhất là nó, tôi không thể bỏ mặc nó không lo được. Là nhà họ Tề có lỗi với em, xin lỗi, thành thật xin lỗi."

"Cô xin lỗi thì mẹ tôi có thể sống lại được sao? Cô xin lỗi thì gia đình tôi có thể trở lại như trước sao? Không thể!!! Cô có làm gì thì cũng không thể bù đắp được những gì mà thằng em trai sát nhân của cô gây ra cho gia đình tôi. Không bao giờ có thể bù đắp được."

"Chỉ cần em đồng ý, tôi có thể đảm bảo tương lai cho em. Tôi sẽ nói ba nhận em làm nghĩa nữ, từ giờ sống dưới sự bảo bọc của Tề Sở Mặc tôi. Tôi sẽ chăm lo chu toàn cho tương lai của em, bất cứ thứ gì em muốn tôi đều sẽ cho em. Tôi tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào động đến em, tôi thề nhất định sẽ chăm lo cho em như em gái ruột. Diệp Hoài An, đi theo tôi được không?" Tề Sở Mặc chân thành nói. Từ tận đày lòng nàng luôn cảm thấy mắc nợ thiếu nữ trước mắt.

Diệp Hoài An nghe Tề Sở Mặc nói xong liền giận quá hóa cười. Ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt mình, Diệp Hoài An nở nụ cười châm biếm.

"Để ba cô nhận tôi làm nghĩa nữ? Ha... Các người cũng muốn biến tôi thành kẻ sát nhân như các người hay sao? Xin lỗi, bắt tôi ngồi chung mâm nói nói cười cười với kẻ đã hại chết mẹ mình, Diệp Hoài An tôi làm không được."

"Nhưng nếu không dựa vào tôi thì em định sẽ đi đâu? Quay trở lại cái thùng rác đó để bới móc tìm thức ăn thừa? Hay ra đường trộm cắp để có thức ăn? Diệp Hoài An, mẹ em là giáo viên, là người nuôi dạy tâm hồn của bọn trẻ, bà sẽ nghĩ như thế nào khi thấy đứa con gái mình nhất mực thương yêu đi làm những loại chuyện đó? Em không nghĩ cho em, em cũng nên nghĩ cho mẹ em trên trời có linh thiêng cũng không muốn con gái bà phải đi đến bước đường cùng như vậy. Tôi biết gia đình tôi có lỗi với mẹ em, có lỗi với em nhưng ở chung với tôi là lựa chọn duy nhất em có ở thời điểm hiện tại. Tôi có thể hứa với em, tôi sẽ chăm sóc em đến khi em đủ tuổi có thể tự mình gánh vác, tự chăm sóc bản thân. Đến khi em thật sự trưởng thành, nếu em muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản. Diệp Hoài An đây là điều duy nhất tôi có thể làm để bù đắp cho em. Nếu em không đồng ý thì cửa ở phía trước, em có thể đi."

Diệp Hoài An đã ngưng khóc nhưng mắt vẫn còn hồng hồng do mới trải qua cơn xúc động. Nàng ta quỳ gối dưới đất, tay nắm chặt lấy ống của chiếc quần jeans đang mặc. Tề Sở Mặc nói không sai. Ở bên cạnh cây đại thụ như nàng chính là lựa chọn duy nhất mà Diệp Hoài An có. Nếu từ bỏ cơ hội này, sẽ chẳng có ai muốn giúp đỡ một đứa nhóc như nàng ta làm gì. Suy nghĩ kĩ, Diệp Hoài An đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tề Sở Mặc. Đối diện với ánh mắt của Diệp Hoài An, Tề Sở Mặc vẫn bảo trì im lặng, gương mặt lóe lên tia nghiêm nghị. Hồi lâu sau mới nghe thấy âm thanh nhỏ như muỗi kêu của nàng ta:

"Được, tôi ở cạnh chị."

"Tốt. Đợi vài hôm nữa tôi sẽ đưa em sang Anh quốc. Ở đó môi trường tốt hơn cũng sẽ thuận lợi cho sự phát triển của em." Tề Sở Mặc nghe nàng ta đồng ý thì cười cười, lanh lẹ nói.

"Tôi nói rõ, tôi sẽ không đồng ý làm nghĩa nữ của ba chị, càng sẽ không thay tên đổi họ. Tôi chỉ là ở bên cạnh chị một khoảng thời gian thôi. Khi nào trưởng thành, tôi sẽ rời đi."

"Được." Tề Sở Mặc hết sức tùy ý đáp. "Nếu đã đồng ý ở cạnh tôi, em cứ gọi tôi một tiếng Tề tỷ đi."

Diệp Hoài An gật gật đầu, cất tiếng gọi: "Tề tỷ."

"Được rồi. Em về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Mai tôi sẽ cho người đưa em đi mua sắm, sau đó thu dọn hành lý. Sau khi giải quyết xong công việc ở đây, tôi sẽ đưa em sang Anh."

"Được." Diệp Hoài An gật đầu rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tề Sở Mặc nhìn theo bóng lưng của thon gầy của nàng ta, sâu kín thở dài...

=====^,^=====

Hello mn, theo tình hình hiện tại là truyện cũng sắp đi đến hồi kết rồi á. Dạo này au có nhiều ý tưởng truyện mới quá. Định không có viết đâu, còn bao việc phải làm. Mà giờ mắc viết quá rồi sao giờ?! Vậy nên au quyết định sẽ đẩy nhanh tiến độ bộ này để viết bộ kia, hihi. Có lẽ sẽ 1 ngày 1 chap hay 1 ngày 2 chap gì đó tùy theo độ siêng của au. Nhưng khẳng định là sẽ hoàn sớm bộ này và khả năng lớn sẽ không có phiên ngoại.

Nói một chút về ý tưởng của au cho bộ truyện mới thì là truyện xuyên không nha. Nhưng mà không phải xuyên từ hiện đại đến cổ đại mà là ngược lại. Thể loại tu tiên đánh nhau với yêu quái bùm bùm chíu chíu luôn nhe! Nhân vật chính là mỹ nữ thượng tiên lạnh lùng xuyên không đến thời hiện đại trùng hợp "rớt" trúng nhà mỹ nữ ngang ngược có sở thích sưu tập vật dụng hình doraemon. Không biết các bạn cảm thấy như nào về ý tưởng này nhỉ?! Au thì thấy khá hay cũng khá lạ. Mấy bạn đọc truyện của au cũng biết mà, cái gì mà theo mô típ lạ lạ là au khoái khoái chảy nước miếng chảy nước miếng. Vậy nên au định viết bộ giống vậy á.

Ngoài ra thì để chuẩn bị cho truyện mới thì au cần tìm một bạn có thể edit ảnh được. Không cần lồng lộn đâu, bình thường thôi để làm bìa của truyện mới á mà. Gì chứ edit au làm không được đẹp cho lắm. Nhìn cái bìa truyện này mn cũng thấy rồi đó, chán hết muốn nhậu. Vậy nên có bạn nào mà giúp được au á thì liên hệ theo số zalo 0585582122 nhe. Hứa sẽ có hậu tạ tặng bạn 1 cây kẹo ăn chơi.

Tạm thời là vậy á, pp mn nhe 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info