ZingTruyen.Info

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 61: It's not true

Anray_Ansley

"Xin lỗi, Hiểu Ân. Nhưng em chỉ có thể là của chị."

*********

Cô nghe được câu nói thì thầm của Diệp Hoài An liền bất an nhíu mày, bản năng nói cho cô biết có chuyện sắp xảy ra rồi. Nhưng còn chưa để cô kịp đẩy nàng ta ra thì trước mắt bỗng tối sầm. Đầu óc quay cuồng, cảm giác buồn ngủ kéo tới mãnh liệt. Chưa đầy 30s sau, thân thể cao gầy của cô đã đổ ập về phía trước, hoàn toàn dựa hẳn trên người của nàng ta.

Diệp Hoài An đỡ cô đến bên giường, gồng người nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm. Nàng ta thâm tình nhìn cô, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve trên sườn mặt tinh xảo, từ trán, mắt, mũi, má rồi đến môi. Cảm xúc mềm mại trên lòng bàn tay làm nàng ta run rẩy.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng thì nàng ta cũng có thể chạm vào cô. Sự ấm áp, mềm mại quen thuộc làm lòng nàng ta bất giác nhũn ra. Trong lòng thầm gọi cái tên Vương Hiểu Ân không biết bao nhiêu lần, nước mắt Diệp Hoài An bất giác rơi trên mặt cô. Bôn ba nước ngoài nhiều năm, mỗi khi đêm xuống một mình đối diện với bốn bức tường, lòng nàng ta ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc. Đôi lúc, nàng ta hối hận vì một phút bốc đồng mà đưa ra quyết định sai lầm. Hiện tại quay trở về, nàng ta không thể ngu ngốc mất cô thêm lần nữa. Biết rõ làm vậy là có lỗi với đứa nhóc Hà Khánh An nhưng người không vì mình trời tru đất diệt. Nàng ta không cao thượng đến mức chắp tay dâng người mình yêu cho kẻ khác.

"Hiểu Ân, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội em cũng không cho chị quay đầu sao? 13 năm, cảm tình 13 năm giữa chúng ta, chẳng lẽ em cứ vậy mà quên hết sao? Năm đó là chị có lỗi với em, nhưng chị chưa từng, chưa từng thay lòng đổi dạ. Trong lòng chị, chỉ có mình Vương Hiểu Ân em một người." Một giọt nước mắt của Diệp Hoài An rơi xuống gương mặt tuyệt mỹ của cô. Dừng một chút, nàng ta nói tiếp:

"Mà nói đi cũng phải nói lại, em thật sự rất hiểu chị. Nhưng chị lại càng hiểu em hơn. Trực tiếp bỏ thuốc vào rượu, biện pháp sơ cấp như vậy làm sao chị có thể áp dụng lên người thừa kế của Vương gia đây. Em biết không, chị đã tẩm thuốc lên toàn bộ những tờ khăn giấy đã dùng để lau ly rượu đấy. Nếu em biết chính tay mình tẩm thuốc chính mình không chỉ một lần mà tới tận ba lần thì em sẽ có cảm giác gì nhỉ?! Hẳn là em sẽ tức đến mức bất tỉnh nhân sự luôn rồi đi."

Diệp Hoài An nói rồi khẽ cười, tay tiếp tục mân mê khuôn mặt của cô. Từ mắt, đến mũi, môi, lần mò xuống cổ rồi đến xương quai xanh.... Ngón tay thon dài từ từ chuyển đến cúc áo sơ mi. Pực... Hàng cúc áo nhanh chóng bị bứt ra để lộ chiếc bra đen bên trong. Tiếng đồ rơi xuống đất và thấp thoáng nụ cười đắc ý của ai đó...

*****

Giữa không khí hân hoan náo nhiệt của buổi tiệc, một nữ nhân cao gầy mặc vest nâu, tay cầm theo một chồng tài liệu tiến vào hội trường. Toàn thân nàng ta toát ra khí chất thành thục trầm tĩnh, gương mặt xinh đẹp góc cạnh, giữa hai chân mày anh khí bừng bừng làm xuân tâm nữ nhân không khỏi nhộn nhạo, dưới đuôi mắt phải điểm thêm nốt ruồi nhỏ. Nữ nhân liếc mắt nhìn xung quanh rồi cất bước đến bàn chủ tọa. Tề Sở Mặc vừa nhìn thấy đã nhíu mày, lòng thầm than không ổn.

"Lisa, có chuyện gì sao?" Người vừa đến chính là trợ thủ kiêm thư kí toàn năng của Vương Hiểu Ân, Lisa - Lalisa Manoban.

"Tôi đến tìm Vương tổng." Lisa gật đầu một cái xem như là chào hỏi mọi người. Tầm mắt đảo quanh tìm kiếm thân ảnh lạnh lùng của người kia. "Chẳng phải Vương tổng nhắn tin cho tôi nói chị ấy đang ở đây sao? Chị ấy đâu?"

"Tôi không biết. Lúc nãy em ấy nói ra ngoài làm chút việc gì đó rồi. Có phải hay không là đi tìm cô?" Tề Sở Mặc nghĩ nghĩ rồi trả lời.

"Không. Tôi đi từ bên ngoài vào, không gặp Vương tổng."

Nghe trầm quá ta...

Giữa sự trầm lặng, một giọng nói vang lên:

"Chị tìm cô ấy có việc gì gấp sao? Nếu không gấp chờ cô ấy quay lại rồi nói cũng được." Nó nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt, mặc dù không có khí thế bức người như cô nhưng cũng là một bộ dạng cự nhân vạn dặm. Khẽ rùng mình, quả là chủ nào tớ nấy.

Lisa suy nghĩ rồi khẽ gật đầu. Dù sao chuyện này cũng không gấp lắm. Đây chỉ là suy nghĩ của cô, cũng chưa chắc là sự thật. Nếu Vương tổng bận thật cũng không nên làm phiền ngài ấy.

Lisa liền lễ phép gật đầu rồi an tĩnh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lòng có chút nhộn nhạo không yên...

Một lần chờ đợi này là kéo dài hơn 4 tiếng, mấy vị khách xung quanh đã lục tục kéo nhau về hết, chỉ còn lại vài người ngồi ở bàn chủ tọa là chưa có động tĩnh gì. Sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Tiểu bạch thỏ không ngừng cấu lấy tấm khăn trải bàn đắt tiền, trong lòng nóng như lửa đốt. Chẳng phải cô đã nói sẽ đi một chút thôi sao? Như thế nào đã hơn 4 tiếng cũng không quay trở lại? Hơn nữa xung quanh đây cũng không thấy bóng dáng Diệp Hoài An. Từ lúc cô rời đi nó đã để ý xung quanh cũng không hề thấy nàng ta. Nghĩ đến đó, nó càng ra sức nắm chặt lấy khăn trải bàn trong tay. Dù liên tục thôi miên bản thân phải tin tưởng cô, cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với nó nhưng nó không tránh khỏi suy nghĩ miên man, đem 2 chuyện này xâu chuỗi lại thành một.

Giữa lúc không khí trầm đến đáng sợ thì dường như không chịu nổi nữa, Lisa nhăn mày đứng dậy.

"Tôi sẽ dùng định vị để tìm cô ấy." Lisa nói xong liền lấy điện thoại ra nhấn nhấn vài cái. Chưa đầy 30s đã hiện lên vị trí. Vừa nhìn thấy, Lisa đã nhăn mày thầm than không ổn.

"Cô đã tìm thấy cô ấy chưa?" Nó sốt ruột hỏi.

"Ừm..." Cái nhăn mày của Lisa càng trở nên trầm trọng, miễn cưỡng gật đầu.

"Cô ấy đang ở đâu?"

"Định vị chỉ ngay ở đây. Vương tổng còn đang ở khách sạn." Lisa nói xong nó liền hoảng hốt đứng dậy. Kéo theo đó là 2 người bạn thân nhất, Lưu Mẫn Nhiên và Cao Tư Đồ cũng đứng dậy theo. Thấy cháu gái có vẻ lo lắng, Patrick Hiddleston nhíu nhíu mày, lòng thầm nghĩ không tốt.

"Định vị không có di chuyển. Có lẽ Vương tổng mệt mỏi nên tìm một phòng nào đó nghỉ ngơi rồi cũng nên." Thấy sắc mặt khó coi của nó, Lisa không khỏi vì chủ của mình viện cớ, dù rằng cô biết rõ khả năng này là khá thấp. Vương tổng trước giờ uống rượu với cô cũng không ít, lần nào cũng là cô say bí tỉ nhờ Vương tổng đưa về, không lí nào Vương tổng lại để bản thân say bét nhè đến mức không gượng dậy nổi.

"Để tôi đi tìm cô ấy." Lisa nói rồi định bước ra ngoài. Nhưng vừa lúc đó Tề Sở Mặc vừa thay lễ phục ra đi đến.

"Lúc nãy có người phục vụ thấy Hiểu Ân vào phòng 1601 tầng 10. Chắc là mệt mỏi quá nên đến đó nghỉ ngơi rồi." Tề Sở Mặc nói rồi thản nhiên liếc nhìn Lisa một cái. Đại não Lisa ngưng trệ 3s lập tức hiểu rõ ý nghĩa của cái liếc mắt đó, nhanh chóng nói.

"Mọi người cứ ở đây. Tôi đi tìm Vương tổng cho."

"Em đi cùng với chị." Nó nói rồi một chân bước ra khỏi bàn ăn. Tề Sở Mặc thấy vậy thì hoảng hốt nhưng rất nhanh đã giấu đi. Dù là chi tiết rất nhỏ nhưng không qua được đôi mắt của Patrick lão gia.

"Không cần đâu, để Lisa đi đi. Dù sao cô ấy cũng có chuyện muốn nói với Hiểu Ân mà." Tề Sở Mặc làm ra vẻ thản nhiên nói. Có trời mới biết cô gấp đến độ nói líu cả lưỡi.

"Không được em cũng muốn đi." Nó kiên quyết nói.

"Nhưng mà..."

"Ta cũng đi." Bất chợt, tông giọng trầm ấm của Patrick Hiddleston vang lên. Vừa nói, ông vừa thản nhiên đứng dậy. Dáng người cao 1m8 nhanh chóng áp đảo khí thế Tề Sở Mặc, đôi mắt sắt lạnh nhưng đang thách thức "ngươi nói không thử đi" làm người ta sởn tóc gáy.

"Nếu vậy thì cùng nhau đi đi." Tề Sở Mặc bất đắc dĩ nói, lòng thầm cầu nguyện cho Vương Hiểu Ân. 'Hiểu Ân a, phen này chị không giúp được em rồi.'

Nói rồi nguyên một đội quân hùng hậu dẫn đầu là Patrick lão gia rồi đến nó, cậu, nhỏ theo sau là Tề Sở Mặc, nàng, chị, đi cuối cùng là Lisa cùng một nữ nhân xa lạ không biết tên.

Đến trước cửa phòng 1601, Patrick lão gia lịch sự gõ cửa, nhưng thật lâu cũng không có ai ra mở. Nhíu mày, ông trầm giọng lên tiếng:

"Ai có chìa khóa dự phòng không?"

Cùng lúc đó, Lisa tiến lên trước. Nữ nhân yên tĩnh bên cạnh Lisa lúc nãy đã định bước lên nhưng Lisa đã xông ra trước. Nàng ta liền nhanh chóng thu lại chân mình, đứng yên như thể người vừa bước lên không phải nàng ta.

"Để tôi."

"Rầm...." Cánh cửa gỗ chỉ bằng một cú đạp của Lisa là văng ra. Cùng lúc, khung cảnh trong căn phòng hiện lên rõ mồn một.

Lisa thấy toàn cảnh bên trong thì âm thầm hút một ngụm lãnh khí. Đại não suy nghĩ có phải hay không mình vừa đốt nhà của Vương tổng mất rồi.

Hình thể Lisa không lớn lắm, dù đứng trước cửa nhưng Patrick lão gia cùng nó hoàn toàn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Mọi người phía sau đều né ra hai bên nhướng cổ liếc nhìn vào. Chỉ thấy dưới đất quần áo rơi lả tả, quần áo lót mỗi cái một nơi, chăn gối lộn xộn như vừa xảy ra một trận hỗn chiến. Mà ẩn dưới lớp chăn là cô cùng Diệp Hoài An nằm cạnh nhau, cả hai đang ôm nhau ngủ ngon lành.

Nó nhìn thấy cảnh này tim không tự chủ mà nhói lên một cái. Tay sờ lên mặt lại đụng trúng một tầng ẩm ướt. Nó vậy mà vô thanh vô thức rơi nước mắt mất rồi. Nó lấy tay thống khổ ôm lấy lồng ngực đau nhức, chân tâm không ngừng kêu gào đến tê tâm liệt phế nhưng ngoài miệng vẫn không phát ra tiếng động. Tim nó đau lắm, đau như có hàng ngạn hàng vạn mũi giáo đâm vào, rút ra máu chảy đầm đìa nhưng vẫn không tài nào đem sự đau đớn phát ra thành tiếng. Chỉ có nước mắt là ngày một chảy dài rơi tí tách xuống nền gạch lạnh tanh.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại ra nông nỗi này? Nó đã làm gì sai sao? Hay là nó không đáp ứng được nhu cầu của cô? Tại sao cô lại đối xử với nó? Chẳng phải đêm qua hai người còn mặn nồng trên giường sao? Không phải cô hôn tay nó, nói sẽ tổ chức cho nó một đám cưới rình rang hơn cả Tề tỷ sao? Không phải cô nói người cô yêu nhất là nó sao? Không phải cô nói cả đời này sẽ không để nó rơi nước mắt, sẽ không bao giờ phản bội nó sao? Vậy thứ nó đang thấy trước mắt này là gì? Tại sao? Tại sao cô lại làm thế với nó? Nó đã trao cho cô tất cả mọi thứ rồi mà. Cô còn gì không hài lòng sao? Sao lại phản bội nó??? Tại sao??? Tại sao vậy???

Trong lòng nó ngổn ngang hàng trăm câu hỏi tại sao. Nó bắt đầu hận chính bản thân mình. Hận nó quá ngu ngốc, hận nó quá tin người, hận nó lúc nãy sao không giữ cô lại mà để cô rời đi. Hận tại sao bản thân mình lại yêu cô nhiều đến vậy để rồi phải nếm trải cái đắng cay không biết từ đâu rơi xuống này đây. Hận mình xong nó lại hận Diệp Hoài An. Tại sao Diệp Hoài An lại xuất hiện lúc này? Tại sao nàng ta lại xuất hiện đúng lúc nó đang hạnh phúc nhất? Tại sao nàng ta lại không quay về sớm hơn? Tại sao đợi đến lúc nó yêu cô đến sâu đậm cơ hồ dâng hiến toàn bộ rồi quay trở lại giành cô với nó? Tại sao đã biết cô có một người yêu bên cạnh là nó mà nàng ta vẫn cứng rắn xen vào? Làm nó đau khổ đến vậy, nàng ta hạnh phúc lắm sao? Hận Diệp Hoài An, nó hận tới Tề Sở Mặc. Nếu chị ta không mời cô đến đây, nếu chị ta không đám cưới, có lẽ cô với nó còn vui vẻ hạnh phúc chứ không phải chịu đau đớn đến bực này. Hận Tề Sở Mặc, nó lại càng hận Lalisa. Nữ nhân đáng chết này chẳng lẽ không biết cô đang ở trong đó, đang làm chuyện phản bội nó hay sao mà lại trực tiếp phá cửa phơi bày sự thật ra trước mắt nó. Hà Khánh An nó hận, hận tất cả mọi người, hận tất cả những kẻ để nó phải chịu đau đớn như ngày hôm nay. Nhưng dù vậy, nó vẫn không nỡ hận cô, hận cái nữ nhân lạnh lùng đến tàn nhẫn cho nó nếm một chút vị ngọt rồi lại dồn hết đắng cay lên người nó. Dù cô đã làm ra chuyện có lỗi với nó, nhưng sâu trong thâm tâm, nó biết rõ mình vẫn không có khả năng hận cô, không có khả năng hận nữ nhân mà nó yêu đến tận xương tủy. Bởi vậy nó hận, hận hết tất cả những kẻ xung quanh để giảm bớt một phần đau đớn trong tâm hồn.

Thấy nó đau đớn ôm ngực, Patrick nhíu mày không vui. Cậu và nhỏ cũng tiến đến ôm đứa bạn thân nhất vào lòng. Không ai đành lòng nhìn thấy một đứa nhỏ vui vẻ hoạt bát như Hà Khánh An lại lệ nóng doanh tròng, ôm mặt khóc đến tê tâm liệt phế đứng trước mặt. Nhỏ ôm lấy nó, dường như cũng cảm nhận được sự đau đớn đến thấu tâm can của nó qua từng cái run rẩy.

"Thôi nào Khánh An, đừng khóc. Tao đưa mày đến phòng nghỉ nhé." Nhỏ nói rồi dìu nó từng bước rời khỏi căn phòng đau thương này.

Toàn thân nó như bị rút cạn sức lực, đem toàn bộ sức nặng đều đè hết lên người nhỏ. Vóc người nhỏ dù cao nhưng cũng chỉ ngang nó, bình thường lại lười tập thể dục nên đỡ phát đã muốn chới với, giơ tay lên bất lực vẫy vẫy nhờ cậu tới giúp. Cậu lắc đầu bó tay trước tình cảnh của nhỏ bạn thân, nhanh chân bước đến chỗ nó. Hai người dìu nó từng bước rời đi.

Patrick Hiddleston nhìn vào căn phòng, nhíu mày rồi khịt mũi khinh thường.

"Tổng giám Phong Vân, hóa ra nhân phẩm chỉ có vậy." Nói xong liền thản nhiên quay lưng bước đi.

Nữ nhân Vương Hiểu Ân này, muốn đụng đến cháu gái yêu quý của ông thêm một lần nữa, ngủ cũng đừng mơ. Thấy Patrick lão gia tức giận rời đi, nữ nhân đứng cuối hàng cũng nhanh chóng rời đi theo, để lại cho mỗi người ở đây một bóng lưng lạnh lùng.

Gần đến phòng nghỉ, Patrick lão gia liền dừng bước, hơi quay đầu nói với nữ nhân sau lưng.

"Roseanne, bất cứ ai trong đám bọn họ đến, đều không được phép đến gần cháu gái ta."

Nữ nhân tên gọi Roseanne liền mỉm cười lộ ra hai má phúng phính đáng yêu như sóc chuột gật đầu.

"Lão gia, ngài yên tâm giao cho cháu." Ngoài ý muốn, giọng nói của cô gái sóc chuột 🐿 này vô cùng dễ nghe.

Patrick lão gia nghe thấy liền hài lòng gật đầu. Đáy mắt lộ ra tia âm trầm.

'Vương Hiểu Ân, dám làm cháu gái ta tổn thương, ngươi cũng đừng mong được chết tử tế.'

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info