ZingTruyen.Com

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 60: Cho cái hẹn eiii 😎

Anray_Ansley

Bởi vì đang ở Anh nên lời thoại mn mặc định dùng tiếng Anh hết nha. Trình tiếng Anh của au có hạn, không có viết ra được hết đâu.

**********

Hôm nay là một ngày đặc biệt. Cuối cùng thì đàn chị Tề Sở Mặc cũng lên xe hoa rồi. Dù sau khi kết hôn hai người vẫn ở chung trong tòa biệt phủ kia nhưng dưới một thân phận khác nên cảm giác cũng khác biệt hẳn. Cuối cùng thì Lâm Tĩnh cũng đã có thể tự tin dõng dạc nói nữ nhân xinh đẹp mạnh mẽ như Tề Sở Mặc là vợ hợp pháp của mình.

Ngày hạnh phúc nhất của bản thân, Lâm Tĩnh tuyệt đối không cho phép bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Trước khi ra khỏi cửa đến nơi tổ chức hôn lễ, Lâm Tĩnh đã liếc nhìn Diệp Hoài An, cảnh cáo nàng ta tuyệt đối không được phép làm ra bất cứ động tĩnh gì trong ngày trọng đại của mình. Lâm Tĩnh từ trước đến nay đều không phải người tốt đẹp gì. Mục đích sống duy nhất của nàng ta chỉ là lấy được Tề Sở Mặc, cùng nàng mỗi ngày ngốc cùng một chỗ. Vậy nên nếu có kẻ nào gây rối vào hôm nay, Lâm Tĩnh cũng không ngại làm thành một trận huyết tinh, trực tiếp đưa hắn tới điện Diêm Vương báo danh.

Tiến vào hội trường buổi lễ, sau khi hoàn thành hết mọi nghi thức, Tề Sở Mặc cùng Lâm Tĩnh cũng xem như trở thành một nửa vợ - vợ. Chỉ cần ngày mai ra cục dân chính đăng kí kết hôn nữa là xong. Hiện tại cặp đôi mới cưới đang mời rượu quan khách đến chung vui cùng 2 nàng.

Bởi vì cha mẹ Tề Sở Mặc lẫn Lâm Tĩnh đều đã mất nên hiển nhiên nhóm của cô được lợi ngồi bàn đầu tiên, gần sân khấu nhất. Lúc Tề Sở Mặc cùng Lâm Tĩnh đi chúc rượu, đầu tiên là đến bàn của cô. Cả hai người không khỏi ngạc nhiên khi thấy nó bám trên người Patrick lão gia.

Ở Anh quốc, còn lạ gì cái tên Patrick Hiddleston, Chủ tịch tập đoàn Avocado hùng mạnh, chiếm lĩnh 1/4 nền kinh tế quốc dân. Patrick Hiddleston năm nay đã ngoài 70 nhưng vẫn còn phong độ, dáng cao đặc trưng của người phương Tây, khí phách anh dũng, thần thái uy nghiêm, đôi mắt sáng quắc tinh anh, hoàn toàn không có vẻ gì là bị thời gian bào mòn. Có lẽ sống lâu trên thương trường, cặp mắt nhìn người cùng đầu óc kinh doanh của Patrick cực kì nhạy bén. Nếu phương Đông có giai thoại về Vương Chính Nguyên, ông nội của cô thì phương Tây cũng có tượng đài kinh doanh Patrick Hiddleston. Cả hai đều là tinh anh trong giới kinh doanh. Ông nội của cô từng nuôi ý định hợp tác với Chủ tịch Avocado nhưng chưa kịp thực hiện đã qua đời, từ đó kế hoạch cũng rơi vào bỏ ngõ.

Avocado là tập đoàn đa quốc gia, phát triển đặc biệt mạnh ở nước ngoài. Bởi vậy, thời gian của Patrick lão gia là vàng là bạc, mời được ông ấy đến đây không phải chuyện đơn giản. Lần trước nửa đêm cô phải ra ngoài chính là đi đến biệt thự Mandoo để mời ông ấy đến tham gia hôn lễ này. Bất quá, điều làm Tề Sở Mặc ngạc nhiên chính là không hiểu tại sao nhóc con Hà Khánh An lại có thể bám víu trên người ông ta không buông như vậy. Patrick lão gia nổi danh là người khó gần, từ khi vợ mất cách đây 8 năm, ông vẫn luôn độc lai độc vãng không cho phép kẻ khác đến gần mình. Rốt cục thì tại sao hôm nay nó lại có thể dựa vai lão Chủ tịch cáo già này đây?!

"Patrick lão gia, hân hạnh gặp mặt." Tề Sở Mặc nở nụ cười đặc trưng của thương gia chào hỏi Patrick, tay cầm ly rượu hướng đến ông làm cái thủ thế mời rồi đưa lên miệng uống cạn.

Patrick thấy Tề Sở Mặc đã uống cạn thì lí nào ông ta lại không uống cũng bèn đưa lên miệng một hơi cạn sạch. Tề Sở Mặc nâng ly còn định mời ông ta thêm một ly thì đã bị cánh tay của người đàn ông này chặn lại.

"Nào, tôi chỉ đến làm khách, cô không cần khách sáo như vậy. Người trẻ tuổi huyết khí phương cương nhưng cũng nên biết tiết chế một chút. Còn bao nhiêu bàn phải mời, cô nên hạn chế uống rượu đi thôi." Patrick nói rồi đưa ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm. Tức thì, sức nặng trên cánh tay phải tăng lên. Ông mỉm cười lắc đầu.

"Cảm ơn Ngài đã quan tâm." Tề Sở Mặc gật gật đầu, ngoài ý muốn Patrick lão gia không khó chịu như người khác vẫn đồn.

"Không cần khách khí, đều là người nhà cả." Patrick nói một cách tự nhiên làm Tề Sở Mặc phải trố mắt ra nhìn. Như thế nào mà lần trước còn phải cử người đến biệt thự mời năm lần bảy lượt bây giờ lại biến thành người nhà rồi? Lật mặt như vậy không khỏi có chút nhanh rồi đi.

"Ông ấy là ông ngoại của Tiểu An." Như nhìn thấu thắc mắc trong lòng Tề Sở Mặc, cô nói ra một câu như vậy. Tề Sở Mặc nghe xong liền sốc đến tận óc, một câu cũng không nói được, chỉ biết há miệng như chó ngáp phải ruồi.

Đối diện với biểu hiện này của Tề Sở Mặc, cô một chút cũng không ngạc nhiên, bởi vì, lúc nãy khi biết được mối quan hệ của hai người, cô cũng chính là tình trạng này. Chỉ nghĩ nó xuất thân cao quý nhưng không nghĩ đến việc nó cư nhiên là cháu gái của Patrick Hiddleston, người được xem là thiên tài trong ngành kinh doanh không chỉ ở Anh quốc. Bất quá, xuất thân của cô cũng là trâm anh thế phiệt, coi như cũng tương xứng với gia phả nhà nó.

"Không nghĩ đến việc nhóc con Khánh An lại là cháu gái của Ngài Patrick đây. Đúng là bất ngờ nha." Tề Sở Mặc cười cười nói. Dự án làm ăn bên khu đất phía tây có liên quan đến tập đoàn Avocado, vốn nghĩ rằng còn phải tốn miệng lưỡi thuyết phục một phen, nào ngờ tiểu thụ của cô lại là cháu của Chủ tịch chứ. Mối quan hệ dây tơ rễ má này xem ra giúp đỡ không ít cho Tề Sở Mặc rồi.

"Tôi cũng thật không ngờ nhóc con này lại yêu cháu của lão Vương. Duyên số cả thôi." Patrick nói rồi cười hề hề, cầm ly trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.

"Ngài Patrick nói đúng. Tôi còn phai tiếp khách, Ngài cứ tự nhiên." Patrick nghe xong liền gật gật đầu. Tề Sở Mặc cười cười cầm ly rượu rời đi. Chuyện hợp tác với Avocado xem như có bước chuyển biến tốt đến không ngờ rồi.

Trong lúc mọi người còn đang vui vẻ dùng bữa trong nhà hàng thì có một người âm thầm rời đi. Một lúc sau, điện thoại trong túi chủ nhiệm đại nhân rung lên. Gác đũa, cô lấy điện thoại ra xem.

"Phòng 1601 tầng 10, chị đợi em đến nói chuyện rõ ràng. Diệp Hoài An."

Cô đọc xong liền nhíu nhíu mày, giữa cô và Diệp Hoài An còn chuyện gì để nói sao? Giữa tiệc cưới lại hẹn ra nói chuyện riêng có phải hay không không thích hợp lắm. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng cô vẫn đứng lên, cúi đầu lễ phép nói:

"Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra mình còn việc cần làm. Xin phép mọi người rời đi một lúc."

Nghe cô nói, nó đang ăn cũng gác đũa lên, ngẩng mặt nhìn cô, tay níu lấy vest ngoài của chủ nhiệm đại nhân, nhăn mặt.

"Để em đi với cô."

Cô nghe nó nói liền lắc lắc đầu. Khẽ gỡ tay nó ra khỏi chiếc áo ngoài của mình, nhẹ giọng nói:

"Em ở lại tiếp ông đi. Cô đi một lát sẽ quay lại ngay."

Nó nghe cô nói liền nhìn qua ông ngoại, chỉ thấy ông nở nụ cười hiền. Mím môi, nó gật gật đầu, buông tay cho cô rời đi.

"Vậy cô đi nhanh rồi quay lại."

Cô khẽ gật đầu rồi quay lưng bước đi. Nó lưu luyến nhìn theo bóng lưng cao gầy toát lên vẻ uy nghiêm kia, mày liễu khẽ nhíu. Chẳng hiểu tại sao, lòng nó bất an vô cùng. Cảm giác đó làm tiểu bạch thỏ bỗng chốc lo sợ, nhất là khi nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng Diệp Hoài An. Bất quá, nỗi bất an của nó được cái nắm tay của ngoại công xoa dịu ít nhiều. Ông nhìn nó, ánh mắt lóe lên tia sủng nịch, gương mặt mỉm cười hiền hậu. Nó cũng mỉm cười để ông yên tâm, nhưng nỗi bất an trong lòng ngày một lớn. Chỉ mong tất cả là suy đoán của nó.

Nó nhìn theo hướng cô rời đi, thật sâu nhíu mày...

**********

"Cốc... Cốc..."

Cô đứng bên ngoài khẽ gõ cửa. Một bóng dáng cao gầy nhanh chóng lú đầu ra kéo cô vào.

Vừa bước vào phòng, cô đẩy tay nàng ta ra, xoa xoa lên chỗ mới bị nắm như vừa bị một thứ gì dơ bẩn lắm chạm lên người. Nàng ta thấy thì âm thầm hít một ngụm lãnh khí, đè nén cơn tức đang bùng lên mãnh liệt. Kẻ biết nhẫn mới là kẻ cười cuối cùng.

"Chị kêu tôi đến đây làm gì?" Cô lạnh lùng nói rồi đi đến sofa ngồi xuống, ngay cả một ánh mắt cũng không tình nguyện cho nàng ta.

"Đừng gấp vậy chứ. Em chỉ mới đến thôi mà. Uống chút rượu nhé?" Nàng ta nói rồi rót chất lỏng ra cả hai ly. Suốt cả quá trình đều là mỉm cười dịu dàng. Cô nhíu mày nhìn hành động của nàng ta, ly rượu đưa đến miệng lại lạnh lùng đẩy trở lại.

"Tôi không nghĩ uống rượu trò chuyện thích hợp với chúng ta lúc này. Nếu cô không nói, vậy tôi cũng không có lí do gì lưu lại đây lâu hơn nữa." Cô nói rồi toang đứng lên, thân hình cao lớn mang theo cỗ ngạo khí đến tận xương làm người khác không nhịn được mà khiếp sợ.

"Được rồi. Hiểu Ân, chuyện giữa chúng ta, thật sự không thể bắt đầu lại một lần nữa sao? 13 năm cảm tình, em nói bỏ là bỏ sao?" Nàng ta đáng thương nói nhưng rơi vào mắt cô chẳng khác nào thằng hề đang khóc.

"Cô còn mặt mũi nhắc đến 13 năm cảm tình giữa chúng ta? Khi cô làm sao cô không nghĩ đến hậu quả? Hiện tại và cả tương lai, tôi dám khẳng định với cô, 13 năm đó, chẳng là cái thá gì nữa rồi." Cô lạnh lùng nói, hoàn toàn không chừa lại chút mặt mũi nào cho cô ta.

"Chị biết năm đó là chị có lỗi với em. Nhưng trong mấy năm nay chị đã rất hối hận. Chỉ cần em đồng ý, chị nhất định sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh em, thành thành thực thực làm một cái chân chính vợ hiền dâu thảo." Mắt Diệp Hoài An lấp lánh lệ quang tùy thời đều có thể chảy xuống, ngữ điệu mềm mại, biểu cảm bi thương có phần dịu dàng đáng yêu chọc người thương tiếc.

"Xin lỗi, hiện tại tôi đã có tiểu An bên cạnh, cũng không nghĩ đến việc sẽ quay trở lại với cô, càng không có chuyện tôi sẽ vì cô mà làm tổn thương em ấy." Cô lắc đầu nói, ngữ khí nhẹ đi nhưng vẫn lành lạnh.

Đối với nữ nhân từng được xem như thanh xuân của mình, cô có phần không nỡ nặng lời. Bên ngoài chủ nhiệm đại nhân có thể lãnh khốc vô tình, trước sau đều là một bộ cự nhân vạn dặm nhưng thật ra lại là người vô cùng tình cảm. Chẳng qua là tình cảm này bị cô chôn giấu quá sâu, nếu không dụng tâm căn bản sẽ không cảm nhận được. Cũng chính vì điều này mà trong suốt quãng thời gian thanh xuân, Diệp Hoài An vẫn luôn nghi ngờ tình cảm của cô giành cho nàng ta. Nếu nàng ta chịu dụng tâm cảm nhận, nếu nàng ta chịu tin tưởng cô thì có lẽ hiện tại, người sóng bước bên cạnh cô là nàng ta mà không phải là Hà Khánh An nó.

"Thật sự không thể trở lại như trước đây được sao?" Diệp Hoài An chảy xuống một giọt nước mắt, có chút tuyệt vọng hỏi cô.

"Xin lỗi, không thể." Cô lạnh lùng đưa ra đáp án khẳng định thêm một lần nữa.

Diệp Hoài An nhắm chặt hai mắt, tùy ý để lệ châu rơi trên mặt. Ngay tại giờ phút này, nói nàng ta không đau là giả. Bao nhiêu năm cảm tình, đâu phải nói quên là quên. Dù khi tách ra nàng ta có qua lại với bao nhiêu nam nhân nữ nhân, có lên giường với biết bao kẻ thì người nàng ta tâm tâm niệm niệm chỉ có duy nhất Vương Hiểu Ân cô một người.

Ngưng một lát, nàng ta mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn hồng hồng do vừa trải qua xúc động. Diệp Hoài An cúi người, cầm lên hai ly rượu đặt trên bàn, một ly đưa cô, giọng nói có phần nghẹn ngào nói:

"Nếu đã như vậy, em uống với chị một ly cuối cùng được không? Sau khi uống xong, em có thể rời khỏi. Ngày mai, sau hôn lễ của Tề tỷ, chị sẽ rời đi."

Cô nhìn ly rượu nàng ta đưa có chút chần chờ. Lỡ như nàng ta bỏ gì đó vào ly rượu, cô uống vào có phải hay không sẽ xảy ra chuyện? Thấy cô chần chờ nhìn ly rượu trên tay mình, Diệp Hoài An lắc đầu cười khổ. Khẽ thu tay lần lượt đem cả hai ly rượu đổ vào bao tử.

"Chị không có bỏ thuốc em. Bây giờ thì em tin chị rồi chứ?"

Cô gật gật đầu nhưng mày kiếm vẫn nhíu chặt. Chẳng lẽ nàng ta muốn cô uống qua ly nàng ta đã từng dùng? Cô mắc bệnh khiết phích mức độ nhẹ được chưa. Nếu nàng ta không làm lấy ly khác hoặc ít nhất là làm sạch một trong hai ly kia thì đừng mong cô động đến.

Diệp Hoài An nhìn cô cười cười, tay lấy khăn giấy trong hộp lau đi vết son trên một ly rồi rót rượu vào, đưa cho cô. Nàng ta đã làm đến vậy mà cô còn từ chối thì thật không hay. Vậy nên cô đưa tay nhận lấy.

"Hiểu Ân, sau này em nhất định phải hạnh phúc đó." Diệp Hoài An nói rồi ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly. Cô gật gật đầu rồi cũng uống chất lỏng cay xè kia. Uống xong cô đặt ly lại trên bàn, xoay người muốn rời khỏi.

"Hiểu Ân, em ôm chị một cái được không? Xem như là thỉnh cầu cuối cùng của chị."

Cô nhìn nàng ta, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, tiến đến nhẹ ôm nàng ta vào lòng. Chôn mặt sâu trong lòng cô, Diệp Hoài An ra sức hít lấy hương thơm đặc hữu trên người cô, tay siết lấy chiếc áo vest ngoài, miệng khẽ thì thầm:

"Xin lỗi, Hiểu Ân. Nhưng em chỉ có thể là của chị."

=====^,^=====

Mở sòng dự đoán chuyện gì xảy ra ở chương sau nè ^^

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com