ZingTruyen.Info

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 44: Kế hoạch "xấu xa" của tiểu bạch thỏ

Anray_Ansley

Lần này chủ nhiệm đại nhân thực sự sinh khí hơn nữa là phi thường sinh khí, đã đi là đi cả đêm không về để lại một mình tiểu bạch thỏ cô đơn trong căn phòng rộng lớn ở khách sạn. Cô tức giận ra khỏi phòng, mặt đen hơn cả đít nồi lạnh lùng đi xuống quầy tiếp tân, tùy tiện hỏi một quán bar gần khách sạn liền trực tiếp đến đó mượn rượu tiêu sầu. Một lần đã định là cả đêm không về. Nó một mình nằm trên giường trong phòng, cảm giác cô đơn cùng tội lỗi bao lấy toàn thân. Sao nó có thể vì tức giận mà tát chủ nhiệm đại nhân?! Đâu phải nó không biết cô là người kiêu ngạo đến cỡ nào, lần này bị nó tát như thế chỉ sợ là sẽ không dễ dàng tha thứ cho nó. Nghĩ đến việc cô giận mình, lòng nó đột nhiên nhói lên như có hàng ngàn cây kim đâm vào, máu chảy đầm đìa. Tiểu bạch thỏ nàm trên giường, đầu gục xuống gối, nước mắt lặng lẽ tràn mi, thấm ướt cả một mảng gối đầu, từng tiếng nức nở khẽ vang lên trong căn phòng rộng lớn tịch liêu phá lệ rõ ràng. Nó nằm đó âm thầm rơi lệ, đợi chờ cô cả đêm mà chủ nhiệm đại nhân cũng đang trốn trong một căn phòng nào đó của quán bar xa lạ, nốc rượu từ chai này đến chai kia, một mình gặm nhấm nỗi khó chịu cứ ngày một dâng lên trong lòng.

Một đêm, cả hai đều đau đớn...

**********

Sáng hôm sau, nó mang theo đôi mắt gấu trúc từ trong phòng lết xuống đại sảnh liền dọa nhỏ một phen hết hồn. Đêm qua sau khi cô tức giận rời đi, nó vẫn một mực vừa khóc vừa đợi cô đến tận sáng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ nhiệm đại nhân nhà mình đâu. Vậy nên sáng sớm, nó cố lê lết tấm thân mệt mỏi do dư vị của cả một đêm thức trắng xuống đại sảnh, lòng thầm mong sẽ thấy thân ảnh lạnh lùng của ai kia dù chỉ là bóng lưng thôi cũng được. Nhưng để cho nó thất vọng, cô là không hề có ở đây, chỉ có nhỏ ngồi đó, bộ dáng lai giả bất thiện nhìn nó. Thấy nó vầng mắt thâm quầng còn có dấu hiệu sưng lên, nhỏ liền âm thầm cảm khái cô quả là mạnh bạo a, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhỏ cười đến không có ý tốt đến gần nó, dùng khuỷu tay mình huých huých tay nó, lời mờ ám cứ thế tràn ra khỏi miệng:

"Ai u, Khánh An a, cô của mày quả nhiên là ngoài lạnh trong nóng a!! Chẳng biết đêm qua là đêm đầu của mày sao? Sao lại ra tay nặng thế?! Nhìn xem, mắt đều sưng lên rồi!!"

Dù cho nó có "trong sáng" đến cỡ nào thì cũng hiểu được những lời mà nhỏ nói, gương mặt trắng bệch vì một đêm không ngủ cũng vì thế mà đỏ lên. Nó ngượng ngùng đẩy nhỏ ra khỏi người mình, cất giọng trầm khàn sau một đêm "thương tâm quá độ" nói:

"Tao... Tao với cô không có... Đêm qua tao với cô ấy cãi nhau, cô ấy tức giận đi ra khỏi phòng, kết quả là cả đêm không về. Tao lo quá không ngủ được nên mới thành ra như vầy. Chứ tụi tao không có "cái kia". Với lại tao là công mà. Sao có thể bị "hành" thành ra như vầy chứ!"

Nhỏ nghe nó nói mà âm thầm khinh bỉ trong lòng. Làm ơn đi, bộ dáng nó như vầy mà cũng đòi "cường công" cô á? Đúng là làm nhỏ cười muốn rụng răng rồi. Nhìn đi, nhìn đi. Bộ dáng không khác gì tiểu bạch thỏ bị người ta khi dễ, mặt hồng hồng, đôi mắt xanh ẩn ẩn hơi nước, sống mũi cũng đỏ đỏ, dáng người yểu điệu, đứng khép nép đều là bộ dáng ngượng ngùng của tiểu mĩ thụ nào tìm ra dáng vẻ cường công trên người nó chứ. Trong khi đó chủ nhiệm đại nhân dáng cao gần 1m8, lại lộ khí thế nghiêm nghị, không giận tự uy, gương mặt ngàn năm lạnh lùng băng sương, mày kiếm anh khí, đôi mắt nâu màu hổ phách sâu mà sắc, trên người đều mang tư vị của một kẻ sát phạt, đúng cường công trong truyền thuyết khiến bao nhiêu nữ nhân nguyện ý "bẻ thẳng thành cong" nằm dưới thân cô hầu hạ. Chậc chậc, so sánh với mấy nữ nhân dó thì đúng thật là dáng người nó chưa "phát triển toàn diện" lắm. Nhưng nếu cô chịu miễn cưỡng "thu nhận" thì chắc cũng không thành vấn đề.

Nó mà biết suy nghĩ trong lòng nhỏ chắc là tức đến hộc máu rồi đi. Dù cho nó có dáng vẻ của tiểu mĩ thụ thì đã sao chứ!! Dù sao thì nó cũng là một trong những mỹ nhân của trường, nhan sắc thuộc hàng thượng thừa, dáng người lại cân đối theo tỉ lệ hoàng kim, chỗ nào cần lồi liền lồi, chỗ nào cần lõm liền lõm. Vậy mà nhỏ nói cô phải "miễn cưỡng thu nhận" này nghe thành ra nó quá xấu xí không xứng với cô rồi đi. Mặc dù chủ nhiệm đại nhân đúng là cực phẩm băng sơn nhưng nó cũng là cực phẩm tiểu thụ a!! Nó đứng bên cạnh cô nhìn cũng xứng lắm chứ bộ!!!

**********


“Khụ khụ... Rồi sao mày với cô cãi nhau tới mức cô bỏ đi luôn vậy?” Nhỏ vờ nghiêm túc, bộ dáng quan tâm bạn bè hỏi nó.

Không nhắc tới thì thôi. Nhắc tới thì tiểu bạch thỏ lại buồn, sống mũi cũng bắt đầu cay cay như thể sắp khóc đến nơi dọa nhỏ một trận không nhẹ. Nó cất giọng trầm khàn kể lại cho nhỏ nghe toàn bộ câu chuyện hôm qua, từ lúc Amanda gì đó xuất hiện cho đến việc cô tức giận bỏ đi. Nghe nó kể tới lúc nó tát cô làm nhỏ giật mình không thôi. Tiểu bạch thỏ Hà Khánh An từ trước đến giờ vốn ngoan ngoãn hơn nữa còn rất sợ cô như thế nào lại dám động tay động chân với cô chứ!! Thấy nó bộ dáng muốn khóc, hít hít cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu, nhỏ cũng mủi lòng. Dù đánh cô là nó sai nhưng chủ nhiệm đại nhân cũng không nên đi cả đêm không về thế chứ. Chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ khiến tiểu bạch thỏ tổn thương sao chứ!?

Nó sau khi kể xong câu chuyện của mình liền cúi gằm mặt xuống, bộ dáng tiểu tức phụ bị đăng đồ tử khi dễ, cái mũi nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt to tròn ầng ậc nước, nhỏ nhìn thấy mà cũng đau lòng. Tiền tới vỗ vỗ vai nó, nhỏ ngồi xuống bên cạnh an ủi đứa bạn thân mít ướt này của mình.

“Vậy giờ mày tính làm sao?”

“Tao không biết. Tao chỉ cần cô ấy hết giận thôi.” Nó nhỏ nhẹ nói, trong mắt ánh lên ưu thương nhàn nhạt.

“Hỏi thật lòng, mày với cô thật sự chưa có “cái kia”?” Nhỏ vẻ mặt đầy bát quái hỏi. Mà câu hỏi của nhỏ liền trực tiếp làm nó đỏ mặt, không biết nên trả lời như thế nào. Thấy bộ dáng ngượng ngùng của nó, nhỏ âm thầm khinh bỉ trong lòng. Mệt cho nó nghĩ nó là công. Không hiểu sao nghĩ được vậy luôn á. Người gì mà trên mặt viết rõ 3 tự “vạn niên thụ” mà còn không biết xấu hổ tự nhận mình là công quân. Thật đúng là làm nhỏ muốn thật sâu khinh bỉ một hồi.

“Ách... Cái đó... Tao với cô... Ừm... Không có.” Nó ngượng chín mặt hỏi. Thật không hiểu sao nhỏ có thể đem chủ đề nhạy cảm như thế nói ra trên miệng chứ, hơn nữa còn là ở nơi đông người thế này. Thật đúng là ngại chết nó rồi. Lúc trước nhỏ có như thế đâu chứ! Xem ra ở bên cạnh nàng quá lâu là nhỏ bị “lây” không ít tính xấu. Mà nàng tối qua sau khi “chén” thịt cừu no nê còn đang trên giường thõa mãn ôm gối ngủ lại bị suy nghĩ này của nó làm cho hắt hơi một cái mém rớt xuống giường.

“Ừm... Không có thì phải làm cho có.” Nhỏ vuốt vuốt cằm ra vẻ nghĩ ngợi rồi cười đen tối nói. Nó nghe nhỏ nói thế thì gương mặt vốn vừa dịu xuống lại lần nữa đỏ lên. Thật không hiểu làm sao mà trong đầu nhỏ có thể nghĩ ra những chuyện kì quặc như thế.

“Mày có biết mày đang nói gì không vậy Mẫn Nhiên??”

“Tất nhiên là tao biết chứ. Tao nói là cô với mày nhất định phải có “cái kia.””

“Mày điên à???” Nó bật dậy từ trên ghế, hét thẳng vào mặt nhỏ. Mặt nó đỏ đến mức xuất huyết nhìn chằm chằm gương mặt vương nụ cười đáng đánh của nhỏ. Nghĩ sao mà nó với cô... Nghĩ thế nào cũng quá sắc dục rồi. Mặc dù tiểu bạch thỏ cũng không phải dạng tiểu thụ trong sáng gì nhưng cùng lắm là nó liên tưởng đến việc cùng cô hôn môi. Chưa bao giờ nó nghĩ tới việc sẽ cùng cô làm cái kia việc 18+.

“Tao không có điên. Nè, Hà Khánh An, chẳng lẽ mày không biết cách giữ tâm một người hiệu quả và cũng nhanh nhất chính là lăn giường hay sao chứ. Chỉ cần mày với cô có quan hệ xác thịt thì bản thân mày là của cô mà cô cũng chính là của mày. Với cá tính vô cùng có trách nhiệm, cô sẽ không bao giờ bỏ mặc mày không lo đâu. Chứ còn bây giờ 2 người căn bản không có bất cứ ràng buộc gì, mà tính khí mày lại trẻ con như thế, sớm muộn gì cô cũng không chịu nổi mà một kích đá mày.” Nhỏ ngồi cạnh nó phân tích tỉ mỉ nói, cốt yếu là để nó tin tưởng vào cái giả thiết điên điên khùng khùng của nhỏ. Haizz... Mặc dù nhỏ nói nhăng nói cuội nhưng tiểu bạch thỏ ngây thơ lại tin tưởng không sót một chữ. Nó càng nghĩ càng thấy hợp lí. Chẳng lẽ cô có thể dễ dàng rời xa nó là bởi vì cô và nó không có “cái kia” ràng buộc sao?? Nghĩ đến việc tương lai cô có thể rời bỏ nó, lòng nó bất giác lại run lên, tâm cũng không tự chủ mà nhói lên một cái. Không phải chỉ là việc người lớn thôi sao. Làm thì làm, nó mới không có sợ. Nghĩ tới phải làm cái “việc kia” làm mặt nó đỏ hết cả lên, cơ thể mơ hồ cũng nóng râm ran. Nhỏ thấy mặt nó đột nhiên đỏ lên thì đáy mắt hiện lên nụ cười xấu xa. Cảm giác dạy hư tiểu bạch thỏ cũng thật thú vị a!!

“Ừm... Nhưng là... Tao thật không biết... Không biết làm sao làm “cái kia.””

“Aizz... Chuyện đó mày không cần lo. Chẳng phải đã có tao ở đây rồi sao?” Nhỏ vỗ ngực xưng tên, giọng nói rất chi là hào hùng dạy hư nó. “Giờ mày chỉ cần thế này... Sau đó thì thế này...” Nó với nhỏ ngồi “tâm sự mỏng” gần cả tiếng đồng hồ. Nhỏ nói đến đâu thì nó đỏ mặt tới đó. Thật không hiểu nàng đã dạy nhỏ những gì mà sao nhỏ có thể “đen tối” đến mức này.

**********

Trời chập tối. Từ trong bar, một bóng người cao gầy đầy khí chất bước ra. Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia sắc bén, hơi thở mang theo chút men rượu làm nhiều thiếu nữ phát cuồng dần tiến ra xa khỏi địa phương hỗn tạp. Cô nhẹ ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh những ánh sao, lòng không khỏi thở dài. Dù vẫn còn rất giận nhưng cô thật không thể bỏ mặc nó. Tối qua cô tức giận rời đi mà không nói tiếng nào. Chắc hẳn tiểu bạch thỏ đã rất đau lòng. Cô lần nữa thở dài. Tiểu bạch thỏ đáng ghét kia lúc tát cô cũng không nghĩ nhiều đến thế vậy mà mới giận nó có một ngày cô đã không thể chịu nổi. Thật đúng là...

Cô mệt mỏi lái xe về khách sạn, tầm mắt u ám nhìn dòng xe đang nối đuôi nhau nhích từng chút một. Có thể nào nhanh hơn được không a?! Mới một ngày không gặp mà chủ nhiệm đại nhân có cảm giác như cả 3 năm, lòng thầm nghĩ mong chóng lái xe về gặp nó. Dù giận thế nào trải qua 1 ngày 1 đêm cũng đã nguôi ngoai không ít. Hơn nữa,  vốn là cô cũng có sai. Đáng lí ra cô không nên bỏ nó một mình trong phòng mà rời đi không nói tiếng nào như thế. Đã tự ý rời đi còn là đến bar uống rượu. Uống rượu thì cũng thôi đi, đằng này chút nữa đã xảy ra chuyện cẩu thả với nữ nhân khác. Nếu nó mà biết chuyện cô uống say rồi lầm tưởng người khác thành nó mà làm ra những chuyện không hay thì phỏng chừng nó sẽ cho cô lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân luôn aaaa!! Chủ nhiệm đại nhân càng nghĩ càng rùng mình. Tốt nhất là mau quay về dỗ ngọt tiểu bạch thỏ thôi aaa!!

Lúc cô tránh khỏi nạn kẹt xe tìm về khách sạn mình đã thuê phòng đã là hơn 7h tối. Lòng cô thấp thỏm không biết tiểu bạch thỏ đã ăn tối chưa hay là sẽ vì cô bỏ đi không nói lời nào mà tiền hành tuyệt thực. Thế nên cước bộ dưới chân càng trở nên gấp gáp, cơ hồ là vừa đi vừa chạy vào thang máy, nhanh chóng bấm nút số tầng rồi yên lặng chờ đợi. Dù lòng cô đang gấp đến chết đi nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là một bộ dạng băng sương cự nhân vạn dặm dọa cô phục vụ trong thang máy sợ chết khiếp rồi đâu.

"Ting..." Cửa thang máy mở ra, một thân ảm cao gầy cân xứng lập tức phóng ra như bay. Cô cước bộ có điểm gấp gáp bước về phòng mình.

"Cạch..." Cửa phòng bật mở, ánh sáng từ những chiếc đèn bên ngoài hắt vào căn phòng hôn ám, len lỏi những vệt sáng nhỏ mỏng manh. Cô ngơ ngác nhìn căn phòng rồi lùi ra phía sau, ngước mặt nhìn số phòng. Đúng là phòng của cô với nó rồi a! Như thế nào lại không có ai bên trong? Cả căn phòng đều bị bóng tối bao phủ, ánh sáng duy nhất phát ra từ khung cửa kính chiếu lên ghế sofa cùng chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường.

Cô tiến vào căn phòng, khinh thủ khinh cước cầm lấy chiếc điện thoại. Đọc được dòng tin nhắn nó để lại, cô không dấu vết thở hắt ra. Còn tưởng tiểu bạch thỏ nhà cô bị bắt cóc. Hóa ra là lên phòng Mẫn Nhiên cùng Huyền Lãng chơi. Đúng là dọa cô chết khiếp đi được. Tiểu bạch thỏ càng lúc càng hư, có thời gian cô phải "dạy dỗ" lại mới được. Nghĩ nghĩ, cô lại nhìn đến dòng tin nhắn ngắn gọn trên điện thoại, sắc mặt đăm chiêu. Trên màn hình chỉ hiện lên vỏn vẹn mấy chữ:

"Tắm xong hãy lên phòng Mẫn Nhiên tìm em."

Cô nghĩ nghĩ rồi bỏ điện thoại xuống bàn, đi đến giường, lấy từ trong balo ra bộ đồ mới. Xác thực là cô cần đi tắm. Từ hôm qua tới giờ đều là làm ổ trong bar, cả người toàn mùi thuốc là cùng rượu, đừng nói đến người khác, cả cô cũng thấy khó chịu. Chủ nhiệm đại nhân lấy đồ xong liền đi vào phòng tắm, thanh tẩy bản thân. Hơi nước bốc lên đọng lại trên cửa kính một tầng nước mỏng, bóng người cao gầy tinh tế mơ hồ ẩn hiện chọc người ngứa ngáy. Bên trong phòng tắm, cảnh sắc mờ ảo...

=====^.^=====

Hello mn, au đã trở lại r đây!!

Trước hết, au muốn gửi lời xin lỗi chân thành đến các bạn đọc giả thân yêu. Dạo gần đây có vẻ như au off hơi lâu nhỉ?! Bước vào học kì mới, ở một ngôi trường mới, au bị hoang mang k hề nhẹ mn ạ! Bài tập, deadline, bài làm nhóm, thực hành vân vân và mây mây làm au bận tối mũi luôn. Thật sự là k có thời gian + lười 😋 nên là au k có ra chương mới. Đến lúc au có thời gian và muốn viết truyện thì wattpad bị lỗi. Vui chưa.. 🙃🙃  Thế nên nay khi wattpad vừa hoạt động bình thường là au đăng truyện liền đây.

Chương này có vẻ hơi chán. Vốn định viết tiếp nhưng nó hơi dài, sợ mn chờ lâu nên au chia đôi nó ra r đăng phần này trc. Dù chương này k được hay cho lắm nhưng các bạn hãy ủng hộ au nhé. Chương sau và chương sau nữa hứa hẹn sẽ hấp dẫn và kịch tính hơn nhiều. Bật mí luôn, 2 chương tiếp theo sẽ là phần "lăn giường" của 2 bạn nhỏ. Hí hí.. Thiệt là mong chờ quá đi mà. 

Thêm nữa, au muốn thông báo với các bạn về lịch đăng truyện. Nếu k có gì thay đổi hay làm gián đoạn thì au sẽ đăng truyện vào mỗi chiều (hoặc tối t6) và hôm chủ nhật. (Nếu tuần nào zui thì có thể đăng thêm😅😅)  Lịch đăng truyện này có lẽ sẽ kéo dài đến lúc gần tết nguyên đán ấy. Học kì 2 au đổi tkb nên k biết có giữ đc lịch đăng này hay k. Nhưng trc mắt là từ giờ đến kết thúc hk1 thì đây là lịch đăng cố định. Nếu có gì thay đổi au sẽ thông báo sau.

Tiếp theo, au xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn đọc giả đã ủng hộ cho au trong suốt khoảng thời gian qua. Au mong là các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ au trong chặng đường sắp tới để au hoàn thiện hơn văn phong của mình nhé! Au hứa là sẽ cố gắng phát triển khả năng viết của mình để đem đến cho các bạn những chương truyện thật hay và ý nghĩa.

Và điều cuối cùng, au chúc những bạn đọc giả nào đang hoặc sẽ thi hk1 ôn bài thật kĩ, có được những kết quả thật tốt, điểm số thật cao, và nếu lỡ có quên học bài "phao" cái nhẹ thì k bị bắt nè...

Thân,

Anray Ansley.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info