ZingTruyen.Com

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 41: Bắt đầu mối quan hệ mới...

Anray_Ansley

Thành phố bắt đầu lên đèn. Những trụ đèn cao thế phát ra thứ ánh sáng sặc sỡ đầy màu sắc. Những tòa nhà cao đến chọc trời lấp lóe trong đêm thứ ánh sáng trắng phát ra từ những căn phòng sang trọng. Đứng trên cầu, đưa mắt nhìn xa xa như thấy cả trăm ngàn ngọn đuốc sặc sỡ sắc màu chiếu sáng cả thành phố. Về đêm cũng là lúc các quán bar, vũ trường bắt đầu hoạt động. Những đôi trai gái diện cho mình những bộ đồ sexy chuẩn bị cho một đêm vui chơi đến tận hứng.

Trên đường cao tốc, một con xe BMW màu đen nhánh cực ngầu phóng như bay không quan tâm đến mọi sự xung quanh. Những chiếc xe khác đều phải nhường đường cho nó. Bên trong chiếc xe là nữ nhân với đôi mắt nâu màu hổ phách, nhãn tình lạnh lùng, gương mặt không có lấy một tia xúc cảm đang cầm lái. Cạnh bên là một tiểu thiên thần với gương mặt trẻ con đáng yêu, đôi mắt xanh biếc mở ra nhìn cảnh vật xung quanh. 2 người trên xe không ai khác là cô và nó. Vốn tưởng nó sẽ phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày, ai dè vừa đến chiều là nó đã có thể xuất viện. Vậy nên, cô là đang chở nó về nhà.

"Két...ét..." Tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc xe dừng ngay trước một căn biệt thự sang trọng theo phong cách châu Âu. Gương mặt cô vẫn lạnh lùng, đôi mắt nâu màu hổ phách chăm chú nhìn ra xa, sâu trong đáy mắt là một tia sắc bén. Nhận ra cô có điều bất thường, nó chưa vội xuống xe mà nhìn sang, ánh mắt ẩn hiện sự lo lắng.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của nó, cô thu hồi dáng vẻ lạnh như băng của mình lại, dùng gương mặt hiền hòa quay sang hỏi nó:

"Có chuyện gì sao?" Trong giọng nói cũng nhiễm một tia ôn nhu mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

"Ừm... Chủ nhiệm đại nhân có chuyện gì sao? Em thấy cô không được thoải mái lắm. Có vấn đề gì à??"

"Không hẳn. Chẳng qua là đang suy nghĩ một số chuyện thôi. Em không cần phải lo lắng." Cô nói rồi nâng tay, xoa xoa đầu nó, gương mặt nhiễm lấy một tia ôn nhu sủng nịch mà cơ hồ trước nay chưa từng thấy. Nó thấy cô xoa đầu mình thì theo bản năng muốn được cô vuốt ve liền dụi dụi đầu mình vào tay cô. Cô mỉm cười hài lòng, động tác vuốt ve không khỏi càng thêm ôn nhu.

Chẳng biết qua bao lâu, thẳng đến khi cô thu tay lại, nó mới chép chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối ngồi thẳng dậy. Cô mỉm cười ôn nhu nhìn nó còn tiểu bạch thỏ thì mỉm cười hạnh phúc. Bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng thuần thục gỡ ra dây an toàn, cầm nắm cửa chuẩn bị đi xuống. Nhưng nó còn chưa kịp mở cửa xe thì đã bị một lực đạo khác kéo lại. Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn nó:

"Cứ như vậy liền đi?"

Nó vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, không hiểu chủ nhiệm đại nhân nhà mình nói vậy là có ý gì. Thấy nó ngơ ngác nhìn mình, cô cười cười lấy tay chỉ chỉ vào má mình. Nó vẫn ngu ngơ con nai tơ ngồi bất động. Lát sau, dường như đã hiểu ý định của cô, 2 rạng mây hồng khả nghi bay lên má nó. Chủ nhiệm đại nhân suốt ngày lạnh băng thế nào lại trở nên như thế này a!!! Cô thấy nó đỏ mặt, ánh mắt nhìn mình như thể đang nhìn sắc lang liền nhíu mày không vui. Cô chọt chọt má nó, vờ lạnh giọng nói:

"Em đó... Nên nhớ cho rõ, bây giờ chúng ta không giống như trước đây. Trước đây chúng ta là cô trò nhưng bây giờ thì... Mà bây giờ là quan hệ gì ấy nhỉ?!"

Nghe câu hỏi của cô, nó ngơ ngác nhìn nhìn rồi rơi vào trầm tư. Ừm... Bình thường thì nó với cô làm rất nhiều hành động được gọi là thân mật, thậm chí là hôn môi này nọ. Nhưng mà rốt cục thì quan hệ giữa nó và cô là như thế nào? Nó thật sự không biết. Nó nghĩ rằng nó với cô là người yêu. Nhưng rõ ràng cô chưa từng nói gì liên quan đến vấn đề đó mà. Vậy thì cô và nó có được xem là người yêu không ấy nhỉ?! Thấy vẻ mặt trầm ngâm rồi lại mờ mịt của tiểu bạch thỏ nhà mình, cô cười cười rồi lại đột nhiên nâng tay, xoa xoa đầu nó.

"Ngốc!! Tôi với em tất nhiên là quan hệ tình nhân rồi." Cô nói rồi nhẹ nhàng đặt lên má nó nụ hôn nồng ấm như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức tách ra ngay. Nó đỏ bừng mặt cảm nhận cái hôn của cô rơi trên mặt mình, không nói rõ tâm tình hiện tại. Nó thật sự rất hạnh phúc khi được bắt đầu một mối quan hệ mới với cô. Hay nói đúng hơn, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu được cô "sủng ái" thì nó đã hạnh phúc hơn rất nhiều rồi. Nhưng đối với niềm hạnh phúc bất chợt như thế, nó cảm thấy có chút không chân thực vậy nên lập tức hỏi ngược lại cô:

"Thật vậy chăng?"

Nghe thấy câu hỏi vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch của nó, cô cười cười. Tiểu bạch thỏ đây là đang hạnh phúc đến mức ngu ngốc luôn rồi hay sao?! Nhưng dù vậy cô vẫn mỉm cười xoa đầu nó, từ mũi phát ra một tiếng "ừ" nhẹ xem như là đồng ý. Nó nghe câu trả lời của cô thì vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, đôi tay nhỏ bé vòng qua ôm chặt lấy cô.

"A...a...a.. Chủ nhiệm đại nhân a!! Yêu cô chết mất!!!" Nó nói xong liền chợt nhận ra mình thất thố mà đỏ mặt nhắm chặt mắt lại, đầu dụi vào hõm cổ cô, không cho cô thấy biểu tình hiện tại của mình. Đối với hành động trẻ con của nó, cô chỉ mỉm cười không nói, gương mặt hiện lên tia ôn nhu mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

Một lát sau, nó mới từ trên người chủ nhiệm đại nhân ngồi thẳng dậy, rất hào phóng tặng cô nụ cười sáng lạn.

"Em vào nhà đây. Cô về cẩn thận." Nó nói rồi một lần nữa nắm lấy tay cầm, ý đồ muốn mở cửa xe đi xuống. Và lần này, cô lại nắm tay nó kéo lại, nhíu nhíu mày tỏ ý không vui. Tiểu bạch thỏ không hiểu cô đây là đang bị làm sao, vẻ mặt mờ mịt trước sau như một nhìn cô. Mà vẻ mặt này của nó triệt để chọc cô mỉm cười. Sao tiểu bạch thỏ nhà cô có thể khả ái đến mức này a!! Ngay sau đó, cô dùng ngón tay thon dài chỉ vào môi của mình rồi ngồi yên chờ đợi.

Tiểu bạch thỏ rất nhanh liền hiểu ý cô, mím môi đỏ mặt nhìn chủ nhiệm đại nhân nhà mình. Hồi lâu sau, tựa như đã hạ quyết tâm, nhẹ lấy tay nhỏ che hai mắt cô lại, đầu tiến sát tới, chủ động dâng lên môi thơm. Cô bị bịt mắt nên những giác quan khác liền trở nên rất nhạy bén. Cảm giác non mềm, thơm ngát trên môi làm người cô run lên vì phấn khích. 4 phiến môi mềm chậm rãi cọ xát, thỉnh thoảng cô lại mở miệng, mút lấy đôi môi như cánh sen của nó, thỏa mãn đến thở dài. Nó bị cô hôn đến thần hồn điên đảo nào còn nghĩ đến địa phương nơi mình đang ngụ, đôi môi khẽ mở, thầm cho phép ai kia tiến quân thần tốc vào khoang miệng mình. Cô cũng không làm nó thất vọng, nhanh chóng mà nhẹ nhàng luồn chiếc lưỡi không xương của mình vào khoan miệng nó, cạy mở hàm răng ngọc, quấn lấy lưỡi nó, quyến rũ nó cùng nhau cộng vũ. Đến tận khi nó hết hơi, cô mới luyến tiếc tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc tinh tế.

Nó đỏ mặt thở hổn hển nhìn cô đang liếm môi thỏa mãn, thầm nghĩ thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Chủ nhiệm đại nhân từ khi nào thì trở nên xấu xa như vậy a!! Cô thấy nó đỏ mặt thì mỉm cười hài lòng. Xem ra tiểu bạch thỏ nhà mình càng lúc càng giống thụ. Đỡ cho cô phải tính kế để nó "nằm dưới." Chỉ thấy trên xe là lão sói già đạt được mục đích liền thỏa mãn liếm môi, trên mặt nở nụ cười xấu xa. Chỉ đáng thương cho tiểu bạch thỏ đã rơi vào bẫy của sói xám mà vẫn hồn nhiên không biết.

Đợi đến khi nó bình ổn lại nhịp thở, quay sang liếc cô một cái. Nhưng rơi vào mắt cô thì đó chẳng khác nào là liếc mắt đưa tình làm cả người cô nóng lên, thầm nghĩ phải mau chóng tính kế đem tiểu bạch thỏ đè dưới thân. Nó làm sao biết được ý đồ của chủ nhiệm nhà mình, nên rất ngây thơ con nai tơ giận dỗi với cô, nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, nắm cửa xe kiên quyết bước xuống, đi thẳng một mạch vào nhà. Nhưng chưa đi được mươi bước, nghĩ nghĩ thế nào lại quay lại, lần nữa mở cửa xe, có phần ngại ngùng nói.

"Ách.. Em vào nhà đây. Còn có... Cô về cẩn thận." Nó nói xong còn chưa kịp để cô phản ứng đã bỏ của chạy lấy người, chỉ để lại cho cô bóng lưng lạnh lùng và cả đôi tai đỏ ửng cả lên. Cô ngồi trên xe, vẫn ngơ ngác không kịp phản ứng. Đến khi cô load xong dữ liệu thì liền mỉm cười, thầm nghĩ tiểu bạch thỏ nhà mình cũng là khả ái quá mức rồi.

Tâm tình cô vốn không tệ, ngay cả gương mặt băng sương cũng phá lệ trở nên ôn nhu hơn rất nhiều nhưng ngay khi nghĩ đến Vương Kính Tùng, gương mặt cô lạp tức đanh lại, trở về với nhiệt độ -16°C như bình thường. Cô vốn đã có quá nhiều việc nên không rảnh quan tâm đến việc ở bệnh viện nhưng theo cái cách mà Vương Kính Tùng quản lí thì không biết bao nhiêu lâu bệnh viện sẽ bị hắn đục rỗng bên trong. Xem ra cô phải mau chóng kéo tên Vương Kính Tùng xuống khỏi chiếc ghế viện trưởng đó tránh tương lai xảy ra cớ sự không hay. Cô nhíu nhíu mày suy nghĩ rồi lạnh lùng nở nụ cười âm trầm. Vương Kính Tùng xem ra khó sống.

**********

"Là lá là la la là, lá la là lá la..." Nó ngâm mình trong bồn tắm, miệng ngâm nga hát một điệu ca nào đó mà au cũng không biết. Chỉ cần nghĩ tới nụ hôn lúc nãy làm nó đủ hạnh phúc đến ngay cả ngủ cũng vui đến tỉnh. Quả nhiên là môi của chủ nhiệm đại nhân, mềm mềm, thơm thơm, ngọt ngọt... làm nó mê đắm. Nó lại ngồi trong bồn tắm mơ mộng đến ngày nào đó "đè" được chủ nhiệm đại nhân mà không nghĩ tới việc một tiểu bạch thỏ như nó thì làm sao mà đè được coi sói xám gian manh như cô chứ!!!

Mất tầm nửa tiếng, nó mới từ phòng tắm bước ra. Khoác trên người cái đầm đen dài ngang gối, nó đi đến bàn trang điểm trong phòng. Nó không phải là người thích làm đẹp nhưng không hiểu tại sao từ khi gặp cô, nó bắt đầu chăm chút cho mình hơn. Nó ngồi trước bàn trang điểm, lấy mặt nạ đắp lên mặt, sữa dưỡng thể thoa lên tay và chân, lấy kem thoa lên vùng da bụng đê mát xa...vân vân và mây mây. Đợi đến khi nó hoàn thành toàn bộ quá trình dưỡng da các thứ đã là chuyện của 1 tiếng sau đó. Nó nhanh chóng leo lên giường nằm tơ tưởng đến chủ nhiệm đại nhân nhà mình.

Không thể phủ nhận cô là một cực phẩm trong hàng cực phẩm. Dáng cao, da trắng, mái tóc dài đen mượt uốn cong nhẹ phần đuôi, mày kiếm anh khí, đôi mắt nâu màu hổ phách sâu mà sắc, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng. Gương mặt phủ một tầng băng sơn cự nhân vạn dặm, lúc nào cũng lạnh lùng lãnh đạm vậy mà lại rất ôn nhu dịu dàng với nó. Càng nghĩ, nó càng cảm thấy mạc danh kì diệu không biết làm sao mà một nữ nhân lí tưởng như thế lại thích nó. Thật là không thể tưởng tượng nổi. Điều này làm nó tự hào lắm nha!!

Cõi lòng của tiểu bạch thỏ nhanh chóng bị cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lấp đầy. Chỉ cần nghĩ tới nữ nhân hoàn hảo như cô sau này lại là người yêu của mình làm nó vui vẻ đến ngủ cũng cười tỉnh. Nghĩ nghĩ, không biết thế nào tiểu bạch thỏ lại ngủ quên mất, bên môi vẫn còn treo nụ cười thỏa mãn. Ánh trăng bên ngoài len lỏi qua những tấm cửa kính chiếu lên khuôn mặt thiên thần đang ngủ say. Bên phía tòa nhà đối diện, phòng ngủ của băng sơn mỹ nhân vừa tắt đèn. Thật là một đêm yên tĩnh và... ấm áp. Cảm giác ngọt ngào lan tràn trong không khí...

=====0.0=====

Alo alo, chương mới ra lò đây...!!

Bật mí nha, chương sau cô với nó sẽ đi chơi nhá!! Và... Sắp có H rồi á... Cố gắng lết tới đó nào!!!

Tiếp tục ủng hộ au nhé các đọc giả thân yêu!!!

Và lời nhắn gửi cuối cùng...

@NhL4822 tui đăng chương mới rồi nha!! Thỉnh không đòi chương nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com