ZingTruyen.Com

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 37: Tình cảm của tiểu bạch thỏ...

Anray_Ansley

Nó một mình đi trên đường lớn, gió thổi từng cơn như xốc thẳng vào da thịt. Lạnh buốt. Dù 2 tay nó đã ôm chặt vào người vẫn ko thể ngăn cơn lạnh từng đợt kéo đến. Nó đi chầm chậm, có phần loạng choạng như người say rượu. Gương mặt xinh đẹp trắng bệch, chân mày nhíu lại thành một đoàn. Dường như nó đang rất khó chịu. Khó chịu vì thời tiết thay đổi thất thường, mới đó dịu mát giờ liền thành lạnh buốt; hay vì gì khác? Nó không biết. Chỉ biết là hiện tại, nó khó chịu vô cùng, cứ như có cục tức nghẹn ứ ở ngực, ép nó đến thở không thông.

Nó dừng lại, ngước mặt nhìn lên. Hai tự "Công viên" lớn được làm từ gỗ sơn màu nâu sáng hiện ra trước mắt. Cúi đầu tựa như suy nghĩ gì đó, một lát sau, nó loạng choạng bước vào công viên. Công viên vào buổi tối được bật đèn sáng trưng, những trụ đèn cao thế phát ra ánh sáng trắng, chiếu sáng cả một góc trời. Vài cặp đôi nắm tay, bá vai nhau ngồi thủ thỉ gì đó trên ngọn đồi thấp phía xa. Vài cụ già chạy bộ quanh con đường dài ngoằn. Nó nhìn xung quanh rồi đi đến chiếc ghế gần đó, ngồi xuống.

Gương mặt xinh đẹp, từng giảo hoạt như hồ ly giờ mang nét mờ mịt, không biết phải làm sao. Gió lạnh buốt vẫn thổi từng cơn như cắt vào da thịt. Nó ngồi trầm ngâm suy nghĩ, tầm mắt không chút tiêu cự nhìn ra xa. Chợt, nó giơ tay phải của mình lên. Giữa những ngón tay thon dài, một chiếc nhẫn bạc nằm im lìm, còn trên cổ tay là một chiếc lắc màu đỏ, chính giữa là trái tim với chữ "Love". 2 món quà cô tặng chúc mừng nó thi đậu HS giỏi cấp quốc gia mà nó trân trọng mang theo bên mình.

Nhìn nhìn 2 thứ vẫn còn đang nằm im lìm trên tay mình, nó lại chợt nghĩ tới cô. Nghĩ tới cô là nó lại nghĩ đến những hành động thân mật giữa cô với nữ nhân xa lạ kêu Tề Sở Mặc kia. Không nghĩ đến thì thôi. Nghĩ đến thì nó lại thấy bực tức vô cùng. Cứ như có một tảng đá đè nặng lên ngực nó. Vừa khó chịu vừa đau buốt. Khi thấy cô thân mật với người khác, tim nó đau vô cùng. Một cảm giác ghen tị xông thẳng vào tim, dồn đến tận đại não làm nó chỉ muốn xông đến tát nàng ta vài cái cho bỏ ghét.

Nó cứ đinh ninh rằng cô sẽ đẩy nàng ta ra vì cô vốn ghét bị đụng chạm; rằng chỉ có nó là người đặc biệt nên có thể làm những hành động thân mật ấy với cô. Nhưng thật ko ngờ là cô chẳng những ko đẩy nàng ta ra mà còn cảm chịu để nàng ta tùy ý muốn làm gì thì làm. Nó vốn đang bực bội cau mày khi nghĩ đến việc đó thì đột nhiên lại chuyển sang sững sờ. Tại sao nó lại có những cảm xúc kì lạ như thế dành cho cô?? Rõ ràng là nó chưa từng có cảm xúc như thế bao giờ cả. Kể cả lúc thấy cậu hãy nhỏ thân thiết với người khác nó cũng chưa từng ganh ghét và bực tức với người ta như thế. Nếu vậy thì rốt cục tình cảm của nó giành cho cô là như thế nào??

Nó rối rắm trong mớ suy nghĩ của mình. Để tìm ra đáp án, nó hiểu rằng mình ko thể hoang mang như thế. Nó hít sâu mấy cái để dần bình tĩnh lại. Đến khi đã thật sự bình thường, nó nghiệm lại những lúc ở bên cô. Những lúc bình thường, nó hay đỏ mặt, trái tim lúc nào cũng lâng lâng, đập loạn nhịp hết lên mỗi khi cô có hành động nào hơi thân mật với nó hay những khi cô cười mỉm. Còn khi thấy cô quan tâm hay đối xử thân mật với người khác, nó sẽ thấy vô cùng khó chịu, bực tức và xen cả ganh tị. Rốt cục thì tình cảm của nó đối với cô là gì vậy chứ?! Câu hỏi lần thứ n hiện lên trong đầu nó nhưng nó lại ko có câu trả lời. Hay là... nó đang cố tình phủ nhận đi câu trả lời hiện lên trong đầu nó.

Nó ngồi rối rắm hồi lâu. Chợt, trong đầu nó hiện lên một ý tưởng táo bạo: Nếu nó đã không có câu trả lời vậy thì cứ lấy điện thoại ra tra google là được mà. Nghĩ là làm. Nó nhanh chóng lấy điện thoại, bật mạng lên.

Nhấn hỏi google:

Nếu khi tiếp xúc với một người mà lại sinh ra cảm giác xao xuyến, ngại ngùng, tim hay đập nhanh. Vậy tình cảm dành cho người đó là gì??

Google trả lời:

Đó là khi bạn có dục vọng với người đó. Đây, thuốc tăng lực cho nam giới. Hứa hẹn sẽ cho bạn những giây phút thăng hoa.

Đọc xong câu trả lời của google, mặt nó còn đen hơn cả đít nồi. Sao nó có thể nghĩ ra câu trả lời vô lí như thế ấy nhỉ?! Nghĩ sao mà nó có dục vọng với cô vậy trời. Làm ơn đi, nó là học sinh gương mẫu nhất nhì lớp đó có được không? Làm sao mà nó có ý nghĩ sai trái như thế với chủ nhiệm lớp mình được chứ. Nó âm thầm phỉ nhổ câu trả lời của google rồi xóa đi. Nghĩ nghĩ, nó lại tiếp tục nhấn nhấn bàn phím:

Khi thấy người đó thân thiết với người khác thì rất khó chịu, bực tức. Tại sao??

Google trả lời:

Bạn đang mắc chứng Gato. Biện pháp khắc phục: Mang xăng qua đốt nhà nó. Giá xăng hiện nay đang giảm 2400đ/l. Nên mua nhiều nhiều để dành dùng dần.

"Quạ... Quạ..." Sau khi nó đọc xong câu trả lời, ừ thì... Quạ bay đầy đầu. Làm ơn đi, dù nó có bực tức khi cô thân thiết với người khác đi chăng nữa thì cùng lắm là muốn tát người kia vài cái thôi là được rồi. Có cần đem xăng qua đốt nhà người ta luôn hay không a!!?? Xem ra google thật sự không đáng tin chút nào. Nó nghĩ rồi tức giận tắt điện thoại, cho ngay vào túi quần.

Ngồi được một lát, nghĩ nghĩ nó lại lấy điện thoại ra. Dù gì nó cũng không có ai để hỏi. Chi bằng đặt niềm tin vào google thêm lần nữa. Lần này, nó quyết định kể hết "triệu chứng" của mình cho google. Cuối câu còn chú thích thêm: Tôi đang hỏi nghiêm túc, không đùa. Lần này, google trả lời có vẻ chậm hơn.

Google trả lời:

Tất nhiên là bạn thích người ta rồi. Có vậy mà cũng hỏi. Ahihi, đồ ngốc!!!

Đọc xong câu trả lời của google, nó đơ ra một lúc. Hồi lâu sau, nó lẩm nhẩm:

"Mình... Mình thích cô sao?!" Nó ngơ ngác hỏi. Rồi từ cảm giác ngơ ngác đó, nó chuyển sang vui vẻ, phấn khích.

'Hóa ra là thích. Vậy mà mình cũng nghĩ không ra.'

Biết được tình cảm của mình dành cho cô, nó lập tức phấn chấn lên hẳn. Mặc dù nó không kì thị người đồng tính nhưng nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một nữ nhân khác. Giờ nó biết mình thích cô, hình như cảm giác cũng không tệ lắm. Với lại, cô vốn sủng ái nó, bên cạnh cô cũng là một điều hạnh phúc ấy chứ!!!

Nó vốn đang nở nụ cười phấn chấn vì hiểu được tình cảm của mình thì chợt cứng đơ. Đành rằng nó thích cô, rằng cô đối xử rất tốt với nó. Nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là cô thích nó. Mặc dù xã hội hiện nay đã có cái nhìn thoáng hơn về người đồng tính nhưng không có nghĩa là ai cũng chấp nhận được việc mình được một người cùng giới yêu thích. Lỡ như khi biết tình cảm của nó, cô chẳng những không chấp nhận mà còn kì thị nó nữa thì làm sao đây?! Lần đầu nó biết cảm giác khi thích một người, cũng là lần đầu nó biết yêu, chẳng lẽ lại có kết cục đoản hậu vậy sao trời?!

Nghĩ tới đó, nó lại có cảm giác muốn khóc. Biết làm sao đây?! Nó lỡ dại thích cô mất rồi. Phải làm sao cho cô chấp nhận nó đây?! Mà cho dù cô không chấp nhận nó thì ít nhất cũng đừng căm ghét nó chứ!! Tưởng tượng tới cảnh cô bơ nó, dùng ánh mắt kì thị nhìn nó làm bé ngoan Khánh An muốn khóc. Nó bối rối không biết làm sao. Cuối cùng, sau một hồi vò đến nhăn nheo cả góc áo, bạn nhỏ Khánh An quyết định chạy về nhà hỏi mẹ. Dù sao mẹ cũng là người phương Tây, chắc sẽ có cái nhìn thoáng hơn về việc này. Hỏi mẹ xem liệu có cách nào giúp bé thỏ chinh phục được lão sói già kia hong. Càng nghĩ, nó lại càng thấy hợp lí. Vậy nên, thỏ con An An nhà chúng ta lập tức đứng dậy, quyết đoán chạy về nhà...tìm sự giúp đỡ của mẹ.

Và ngay khi bạn nhỏ vừa bước ra khỏi công viên thì...

"Ầm... Ầm... Đùng... Đùng... " Xin chúc mừng!! Trời mưa mất tiu òi. Hạt mưa nặng hạt rơi trên người nó. Những cơn gió không biết từ đâu đến cũng xốc thẳng vào bóng dáng đơn bạc. Lạnh đến buốt lòng. Nó cầm chặt lấy áo khoác, cố che cho mình không bị ướt, chân chạy thật nhanh về nhà. Đường về với mẹ còn xa lắm mà những hạt mưa cứ vô tình rơi làm nó ướt sũng người. Áo thun dính nước mưa bết chặt vào người khó chịu vô cùng, chiếc quần jeans thấm nước càng trở nên nặng hơn bao giờ hết và... Bước chân của nó càng trở nên vội vã. Bóng dáng những người qua đường cứ thế lướt qua nhau mà không hề nhìn lại. Một đêm mưa chật vật vô cùng...

**********

Trong khi đó, ở nhà hàng, ngay lúc nó bước đi, có một đôi mắt vẫn luôn dõi theo. Cô ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng nó, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị không biết là đang suy nghĩ gì. Tề Sở Mặc ngồi ngay cạnh cô, ánh mắt ẩn chứa sự suy tính nhìn theo bóng lưng nó, môi nở nụ cười khó hiểu. Tề Sở Mặc không quan tâm đến việc cô vẫn đang ngồi thất thần, bản thân tự gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Ngay bên cạnh Tề Sở Mặc, nàng cũng bắt đầu động đũa. Trong khi đó, nhỏ và cậu nhăn mày nhìn bàn tiệc đầy ắp món ngon. Chị vì lo lắng cho cậu nên cũng chưa động đũa.

Một lúc sau, sau khi đã ăn được mấy miếng, Tề Sở Mặc gác đũa, mỉm cười cầm lên ly rượu vang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Haizzz... Có vẻ như các em đều đã trưởng thành rồi. Việc ăn một bữa cơm với chị cũng trở nên thật khó khăn." Tề Sở Mặc ung dung nói, nghe không ra tư vị gì trong lời nói. Một câu nói bâng quơ của Tề Sở Mặc làm cô hoàng hồn, cả nàng và chị đều hiện lên vẻ bối rối.

"Tề tỷ..." Cô lạnh nhạt kêu, tầm mắt lại rơi trên ly rượu vẫn chưa được chạm vào của mình.

"Chị hiểu mà. Các em đều đã lớn rồi, có cuộc sống của riêng mình. Các em có quyền tìm cho mình tình yêu mà các em mong ước." Tề Sở Mặc nói, trong giọng nói hoàn toàn không để lộ bất kì tình cảm nào.

"Tề tỷ, dù cho bọn em có lớn như thế nào thì tụi em mãi là những đứa em của chị mà." Nàng nói, tay đặt lên tay của Tề Sở Mặc. Thấy hành động của nàng, nhỏ nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

"Hahaha... Tụi em đang nghĩ gì vậy chứ?! Tất nhiên là dù có chuyện gì xảy ra thì các em vẫn mãi là em của chị. Chẳng qua là... Chị muốn đùa với các em thôi. Đây. Thiệp mời cưới của chị." Tề Sở Mặc nói rồi lấy 3 tấm thiệp đưa cho cô, nàng và chị.

"Xin lỗi vì từ nãy đến giờ đã chọc ghẹo làm người yêu của các em ghen. Nhất là em đó tiểu Ân. Con bé có vẻ rất tức giận." Tề Sở Mặc cười cười nói.

"Em ấy không phải người yêu của em." Cô lành lạnh nói.

"Ồ... Chị biết chứ!! Kể cả việc con bé đó thích em và em cũng thích con bé." Tề Sở Mặc thản nhiên nói.

"Thấy chưa!! Tao nói mà suốt ngày mày cứ chối." Nghe Tề Sở Mặc nói xong, nàng ngay lập tức chen vào. Và... Nhận được ngay ánh nhìn very là "thân thiện" từ ai kia.

"Còn em nữa đó Lãng à. Cô bé bên cạnh có vẻ rất quan tâm em."

"Ách..." Nghe Tề Sở Mặc nói, nàng vuốt vuốt mũi để chữa thẹn trong khi nhỏ cúi đầu, hai má nhuộm màu hồng phấn.

"Và... Hình như em là cậu nhóc tomboy này. Chị nói vậy đúng chứ?!" Tề Sở Mặc cười đến mức vô lại nhìn chị. Nghe đến mình bị điểm danh, chị giật mình một cái rồi cúi đầu, e thẹn gật đầu.

"Haizz... Không ngờ thật đó. Chị đến từng tuổi này mới lên xe hoa vậy mà mấy đứa có vợ có chồng hết trơn rồi."

"Tụi em không có." Nàng ngay lập tức nhảy dựng, gân cổ lên cãi. Và... Ngay lập tức "ăn" một cái cú vào đầu, sau đó là cái nhéo vào tai.

"Hừ... Bây giờ không phải thì tương lai sẽ phải thôi. Còn dám cãi chị!!" Dù rất đau nhưng nàng vẫn cam chịu, không dám phản kháng lại. Đơn giản vì... Phản kháng chỉ càng "ăn" đau thêm thôi.

"Thôi được rồi. Tháng sau là đám cưới chị. Chị mặc kệ các em có muốn hay không, có bận hay không bận thì cũng phải có mặt đầy đủ đến dự. Nếu các em không có mặt thì... Ngay sau tuần trăng mật chị nhất định sẽ hỏi tội các em. Và... Nhớ dẫn vợ chồng các em theo. Điều đó có nghĩa là... Các cô cậu này cũng được mời. Vậy nên, chị mong sẽ thấy đầy đủ 6 người các em đến dự lễ cưới. Well, ban đầu chị muốn ăn với các em bữa cơm độc thân nhưng có vẻ như không được rồi. Vậy nên, hãy làm những gì các em nên làm đi. Chị đi về đây." Tề Sở Mặc nói rồi thản nhiên rời đi để lại nhóm nó ngồi nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết phải làm gì tiếp theo. Và kết quả cuối cùng thì chỉ có một: Tất nhiên mọi người đều phải nghe theo những gì Tề Sở Mặc nói.

Tại sao ư??? Vì Tề Sở Mặc là chị lớn của cả cô, nàng và chị mà. Tề Sở Mặc năm nay 35t nhưng nhìn thì cứ như cô gái 24t ấy. Năm Tề Sở Mặc 10t, nàng được đưa về Bách gia theo yêu cầu của Bách gia Lão tổ là ông nội của cô. Bách gia bao gồm 3 gia tộc lớn là Vương gia, Trịnh gia, Cố gia. Vốn Bách gia rất lớn mạnh nhưng 1 năm từ sau khi ông nội của cô mất thì Bách gia cũng tan rã. Kể từ đó Tề Sở Mặc có nhiệm vụ chăm sóc cho cả cô, nàng và chị. Có thể nói, để có được một Vương Hiểu Ân lạnh lùng, quyết đoán; một Trịnh Huyền Lãng cà lơ phất phơ và Cố Miện Giai dịu dàng thùy mị đều nhờ vào công chăm sóc, dạy dỗ của Tề Sở Mặc. Chính vì thế, Tề Sở Mặc lúc nào cũng được cô, nàng và chị kính trọng vô cùng.

Sau khi Tề Sở Mặc đi, cô ngồi trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy, mặt lạnh te nói với mọi người:

"Mọi người cứ ăn uống tự nhiên, chầu này tôi mời. Tôi còn có việc, đi trước." Cô nói xong liền bỏ đi một mạch để lại 4 người kia rơi vào bối rối thêm lần nữa.

Cô đi thẳng đến quầy thanh toán, đưa thẻ cho nhân viên. Chờ trong 1p để lấy phiếu thanh toán rồi nhanh chóng đi xuống gara. Suốt cả chặn đường, chân mày cô nhíu chặt, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị. Cô nhanh chóng leo lên con xe Ferrari đỏ chót của mình rồi phóng như bay trong đêm. Gương mặt cô hiện rõ sự lo lắng, tay cầm lái cũng trở nên trắng bệch. Không biết giờ này tiểu bạch thỏ của cô chạy đi đâu rồi. Càng nghĩ, lòng cô càng như lửa đốt, chân càng nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe cứ thế lao như bay trong đêm mưa. Chà, thật là một đêm khó nhằn...

------^.^------

Khụ... Khụ... Chương sau hứa hẹn sẽ hấp dẫn a!! Cuối cùng thì 2 bạn nỏ cũng sẽ trải lòng với nhau. Sau thời gian dài chờ đợi thì 2 bạn cũng thành một đôi. Mừng muốn gớt nước mắt luôn zậy đó!!! 😢😢😢

Ps: Có ai hóng chương tiếp theo hong nè???!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com