ZingTruyen.Com

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 24: "Các người có ý thức được là trong phòng này còn người khác hay ko?!"

Anray_Ansley

Hà Chính Khiêm cùng Vương Thiên Lập cúi đầu nhìn xuống đất, ko dám ngẩng đầu nhìn ai trong phòng. Bây giờ, cô đã được chuyển tới phòng VIP của bệnh viện theo yêu cầu của nó. Nó cùng cô ngồi trên giường, im lặng ko nói. Nó đau lòng thoa thuốc cho cô trong khi cô mỉm cười ôn nhu quan sát từng hành động của nó. Bên kia, cậu với mẹ cô chỉ ngồi im lặng nhìn 2ng kia đang âu yếm nhau mà trong lòng khinh bỉ cả vạn lần.

Vốn là vết thương của cô đã được băng bó cẩn thận, ko còn chảy máu. Nhưng trong lúc Tiểu Cẩu Tử đánh Tiểu Ô Quy, vì quá hăng máu mà ném luôn cái dĩa đựng trái cây. Tiểu Ô Quy may mắn tránh được nên nguyên cái dĩa nặng ịch đập thẳng vào trán cô, đổ máu. Vết thương cũ trên người còn chưa lành đã được "bạn cũ"của papa thân yêu "tặng" thêm cho cái vết thương trên trán làm cô giận sôi người, quát bảo 2ng đó im lặng. 

Thấy con gái mình bị thương, mẹ cô mặc dù rất lo lắng nhưng còn chưa kịp động thì đứa học trò thân yêu của cô đã dành trước. Nên bất đắc dĩ, người mẹ như bà đành phải ngồi trên ghế sofa nhìn 2ng kia đang ân ân ái ái thoa thuốc mà đỏ cả mắt. 

'Nhìn đi nhìn đi!!! Rõ ràng là con gái do mình đứt ruột sinh ra, cực khổ nuôi nó lớn mà có bao giờ nó nhìn mình như vậy đâu. Ko cho mình cái mặt lạnh thì chính là lườm mình. Còn bây giờ thì sao? Mỉm cười dịu dàng đồ, ánh nhìn ôn nhu đồ, ngồi yên cho nó thoa thuốc đồ... Bởi vậy ta nói... Nuôi con cho lớn vô rồi mốt nó làm con của "vợ" chứ nó đâu thèm làm con mình.' Mẹ cô trong lòng cũng ganh tỵ lắm nhưng chẳng làm được gì.

"Đều tại ngươi hết. Nếu ngươi ko ném cái dĩa trái cây đó thì con gái ta đâu có bị thương." Vương Thiên Lập cúi đầu quay sang lườm Hà Chính Khiêm, thấp giọng nói.

"Hừ... Ta vốn dĩ là ném ngươi chứ đâu có ném con gái ngươi. Nếu ngươi ko né thì nó cũng đâu có bị thương." Hà Chính Khiêm cũng ko chịu thua, quay sang lườm Vương Thiên Lập đáp trả.

"Rõ ràng là ngươi sai mà còn cãi bướng sao?!" Vương Thiên Lập cao giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực chất vấn.

"Ta sai chỗ nào hả? Nếu ko phải tại ngươi, ta có ném cái dĩa đó ko? Nếu ngươi ko né, con gái ngươi sẽ bị thương sao?" Hà Chính Khiêm cũng ngẩng cao đầu, lớn giọng cãi lại. 

"Hà Chính Khiêm!!!"

"Vương Thiên Lập!!!"

"2ng cãi nhau đủ chưa???!!!" Nó tức giận hét lên. 2 vị phụ huynh nghe xong liền rụt cổ, ko dám dị nghị.

"Nếu ko phải tại 2ng thì cô có bị thương ko hả? Bây giờ 2ng còn ở đây la lối nữa sao??!!" Nó lên tiếng chất vấn cả 2ng. Thiệt tình, thấy chủ nhiệm đại nhân đổ máu làm nó đau lòng lắm à nha!

"Đây còn ko phải tại lão già họ Hà đó gây chuyện với ta trước sao?" Vương Thiên Lập nhỏ giọng lên án.

"Con gái à, sau này nếu như con muốn lấy con gái ta thì cũng phải qua cửa ải của người "cha chồng" này trước đó nha." Vương Thiên Lập bâng quơ nói.

"Hừ... Ai là con gái của ngươi hả?!" Hà Chính Khiêm quay sang lườm lão già ko biết điều kia rồi nghiêm giọng nói với nó. "Con nên nhớ, con họ Hà là con gái của Hà Chính Khiêm này, chứ ko phải họ Vương. Dù cho con muốn lấy đi chăng nữa ta cũng tuyệt ko đồng ý. Ta ko thể để con làm con dâu cái lão già biến thái họ Vương kia được."

"Ngươi nói ai biến thái hả cái lão già chết bằm kia!!!" 

"Ta nói chính là ngươi đó, con rùa suốt ngày chỉ biết trốn chui trốn nhũi nhà ngươi."

"Hừ.... Ngươi có tin là ta đạp nát cái đuôi cẩu nhà ngươi ko?"

"Vậy ngươi có tin là ta chặt đứt cái mai rùa nhà ngươi ko?"

"Ngươi...."

"2ng cãi đủ chưa?" Một giọng nói cực kì êm tai vang lên làm 2 lão nhân gia ko tự chủ được mà rùng mình, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía giường bệnh. Chỉ thấy cô ngồi trên giường, vẻ mặt thậm chí còn âm trầm hơn bình thường gấp trăm lần.

"Nếu cãi chưa đủ thì cứ ra ngoài cãi tiếp. Nếu cãi vẫn ko thỏa nỗi lòng của 2ng thì cứ lấy trên người quản gia 2 cây súng ra mà "xử". Đừng có ở đây làm đau tai ta." Cô thản nhiên nói, gương mặt ko gợn sóng. Điều này thành công làm 1 con rùa với 1 con cẩu im lặng. Nếu 2ng còn tiếp tục nháo, cũng ko chừng đứa con gái cưng này sẽ tự tay bắn sau đó quăng xuống biển cho cá mập ăn cho đỡ phiền phức.

"Ba à, rốt cục thì giữa 2ng đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhất thiết gặp nhau là đánh nhau vậy?" Nó ko nhịn được mà tò mò hỏi.

"Ừ thì...." 

"Thì chính là hồi đó bác trai của con đây đã mai mối cho ba con đó mà. Chính vì mai mối ko thành công nên ông ta mới ghi hận ta đến giờ đó. Ai u..! Sao ngươi lại đánh đầu ta hả?!" Hà Chính Khiêm chưa kịp trả lời thì Vương Thiên Lập đã chen vào giải thích. Và hậu quả là ăn ngay một cú đấm của "ông bạn già" thời thiếu niên kia.

"Mọi chuyện rốt cục là như thế nào?" Nó thiếu kiên nhẫn nhíu mày nhìn 2 lão nhân gia còn đang cãi nhau chí chóe đằng kia.

"Để ta kể cho cháu nghe. Nhưng mà nghe xong cháu cũng đừng có quá bất ngờ với tài mai mối của ta à nha." Vương Thiên Lập cười đến vô lại nói.

"Ai cho phép ngươi kể chuyện của ta ra bên ngoài hả??!!!" Hà Chính Khiêm gầm lên đầy giận dữ.

"Ta thích thì ta kể thôi. Ngươi làm gì được ta?" Vương Thiên Lập nói rồi làm mặt quỷ chọc Hà Chính Khiêm tức muốn nổ phổi.

"Ngươi cái tên vô lại, đại bại hoại này!!! Ngươi nói ra thử xem. Ta ko "thiến" ngươi thì ta ko còn là Hà Chính Khiêm nữa!!!" Nói rồi lại nhanh chân đuổi đánh Vương Thiên Lập.

"Ai u. Ta nói cái lão gia này. Già rồi mà sao còn "gân" quá zậy hả?! Ngươi chung sống yên bình với ta thì ko được à?" Vương Thiên Lập vừa chạy vừa la ồn ào khắp cả phòng bệnh. Có ai tưởng tượng được 2ng đường đường là Chủ tịch của những tập đoàn lớn, khét tiếng trên thương trường lại đuổi bắt nhau như 2 đứa trẻ kia chứ.

"Mau biến ra khỏi phòng cho ta!!!" Một giọng nói âm trầm đến cực điểm vang lên thành công làm 2ng đang náo loạn yên tĩnh trở lại. Cô ngồi trên giường, nắm đấm trên tay hiện lên đầy uy vũ, chỉ cần 2ng hồ nháo nữa thì rất có thể sẽ có thêm 2 cái phòng bệnh đón tiếp 2 lão nhân gia này. Nó thấy cô nắm tay đến trắng bệch thì đau lòng ko thôi. Chủ động tiến lên cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay ra. Cô thấy nó ôn nhu như vậy thì cơn giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, thả lỏng tay để nó tùy tiện nắm lấy.

"Cô đang là bệnh nhân đó." Ngụ ý cô đang bị thương, đừng có tùy tiện hồ lộng. Nó nhẹ nhàng nói trong khi tay cẩn thận vuốt vuốt từng ngón tay thon dài của cô. Thông minh như cô làm sao mà ko nhận ra ngụ ý trong đó. Thở dài cam chịu, cô thả người, dựa lưng vào gối, đôi con ngươi màu hổ phách sâu ko thấy đáy ý vị thâm thường liếc nhìn 2ng kia.

"Nếu 2ng còn hồ lộng nữa thì đi ra ngoài. Ta ko muốn lặp lại lần nữa." Cô nhẹ nhàng nói nhưng bất kì ai trong phòng đều nghe ra được trọng lượng trong đó. Bình thường, mặc dù cô ko được coi là đứa con nhu thuận nghe lời nhưng vẫn rất kính trọng đối với cha mẹ, lúc nào cũng tự xưng là "con". Nhưng một khi cô dùng đến chữ "Ta" thì có nghĩa là đã muốn hết kiên nhẫn, nếu còn ko chịu tiết chế thì hậu quả tự chịu. Quả nhiên, khi nghe thấy lời này, Vương Thiên Lập ban đầu còn hống hách lập tức như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu cúi đầu, ko dám làm trái lời con gái "yêu."

"Cô a.... Cô ko tò mò về chuyện của họ sao?" Nó nghịch ngợm, nháy mắt hỏi cô. Nó biết là dù mình có hỏi tới sáng mai cũng ko ai chịu nói sự thật nên nó đành phải nhờ tới cô, người có tiếng nói nhất ở đây. Cũng đúng lúc này, mẹ cô từ ghế sofa đối diện cũng đi lại đầu giường, ánh mắt tò mò đánh giá lão công của mình cùng bạn của ông ấy.

"Ko." Cô trả lời rất dứt khoát, hoàn toàn ko có lấy một tia cảm tình. Cô thả người trên giường, nhẹ nhắm mắt dưỡng thần.

"Nhưng mà mẹ muốn biết a!" Mẹ cô cau mày, làm ra vẻ khó chịu nói. Làm ơn đi, con ko tò mò nhưng mà mẹ muốn biết a!! Cô vẫn nằm trên giường, nhắm chặt mắt, ko hề phản ứng. Hàng mi dài phút chốc lại run run theo từng cái chuyển động của mí mắt. 

"Chủ ~ nhiệm ~ đại ~ nhân ~ a ~" Nó gần như là dùng chất giọng ngọt đến chảy nước từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ để gọi cô làm mọi người trong phòng một trận đen mặt, da gà da vịt thi nhau nổi lên như nấm mọc sau mưa. Thấy cô vẫn ko mở mắt ra, nó cố ý chơi xấu, làm nũng, kéo kéo cánh tay áo của cô, đầu cũng dụi dụi vào lòng chủ nhiệm nhà mình.

Tới bước này, cô cũng ko thể làm người mù được nữa. Cô bất đắc dĩ mở mắt ra, lấy một bên tay nhẹ vuốt mái tóc mềm mượt của nó, biểu tình ấm áp hiếm thấy trên khuôn mặt vốn dĩ ngàn năm băng sương, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa rất nhiều. Nó dường như rất hưởng thụ khi được cô vuốt ve, càng cố dụi dụi đầu vào lòng cô, hít lấy mùi hương bạc hà phản phất tỏa ra trong ko khí. Trông nó lúc này giống như một con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, cực kì hưởng thụ mỗi khi được cô vuốt ve, chỉ thiếu điều vang lên tiếng kêu meo meo và ngoắc ngoắc cái đuôi nữa thôi. Chỉ cần mua cho nó thêm đôi tai mèo với cái đuôi là thành nguyên con mèo chính hãng luôn rồi.

"Cô a... Giúp em đi mà." Nó lưu luyến rời khỏi lòng cô, ánh mắt long lanh lấp lánh nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của cô, thấp giọng làm nũng.

"Giúp chuyện gì?" Cô vờ ko biết, đưa tay vuốt vuốt đầu nó, có chút buồn cười hỏi.

"Chủ ~ nhiệm ~ đại ~ nhân ~ a!!!" Thấy mục đích chưa thành, nó tiếp tục làm nũng, lần này là dùng đầu cọ hẳn lên ngực cô. Một mặt ủy khuất vì ước muốn ko thành, mặt khác rất ư là hưởng thụ khi dụi dụi vào lồng ngực mềm mại. Dù biết là nó đang cố tình ăn đậu hũ của mình nhưng cô vẫn ko tức giận. Ngược lại, động tác vuốt ve càng thêm ôn nhu. Hồi lâu sau, lâu đến nỗi nó gần như là muốn bỏ cuộc mới nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

"Mỗi người trong chúng ta đều có những bí mật của riêng mình. Em có mà tôi cũng có. Chúng ta hoàn toàn có quyền giữ lại bí mật đó cho riêng mình mà ko chia sẻ với bất cứ ai hoặc ngược lại. Nếu 1ng muốn chia sẻ bí mật gì đó với em thì ko cần em hỏi họ cũng sẽ tự nói. Nhưng nếu họ ko muốn nói thì có ép cũng vô dụng. Có rất nhiều chuyện ko phải em muốn là có thể biết được. Vậy nên, bỏ đi, được ko?" Cô nhẹ giọng nói, một tay thỉnh thoảng vẫn vuốt đầu nó, tay khác lại mân mê những ngón tay như búp sen của nó.

"Chủ nhiệm đại nhân, cô cũng có bí mật sao?" Nó vẫn nằm trong lồng ngực cô, ngước đầu lên hỏi. Cô gật gật đầu tỏ ý trả lời, hoạt động trên tay vẫn tiếp tục ko dừng.

"Vậy cô có thể chia sẻ cho em được ko?" Nó ngây thơ hỏi, đôi mắt lấp lánh long lanh hỏi cô. Cô chưa trả lời ngay câu hỏi của nó, mặt vẫn ko đổi tiếp tục hoạt động trên tay. Nó thấy cô ko trả lời thì buồn buồn, cúi đầu xuống, ko dám nhìn vào đôi mắt khiến nó trầm luân kia nữa.

"Giờ chưa phải là lúc." Thấy nó bị tổn thương cúi đầu xuống, cô đau lòng đặt lên trán nó nụ hôn nhẹ, thấp giọng nói. Ngụ ý trong câu nói chính là khi nào tới lúc, tôi sẽ nói cho em biết bí mật của mình. Nó nghe thấy thì như đóa hoa héo được tưới thêm nước, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nó hạnh phúc cười đến híp mắt, ngẩng đầu lên nhìn cô muốn cô khẳng định lại một lần nữa.

"Thật?!" 

"Thật." Cô cười sủng nịch trả lời.

"Chủ nhiệm đại nhân a, em yêu cô chết mất!!!" Lần đầu tiên nó nói lời yêu một người nên ngại ngùng, tiếp tục làm ổ trong lồng ngực cô, ko dám ngẩng mặt lên nhìn cô nữa. Mà cô khi nghe lời tỏ tình "trắng trợn" của nó cũng chỉ cười cười, ko trả lời. Trong nháy mắt, cả căn phòng tràn ngập trong ko khí ám muội, ấm áp đến lạ thường. Và khung cảnh này sẽ còn ấm áp và ám muội hơn nữa nếu ko có sự xuất hiện của "hàng tá" bóng đèn công suất lớn. 

Ko biết là từ bao giờ, cả 4ng còn lại trong phòng đồng loạt trầm giọng chất vấn.

"Các người có ý thức được là trong phòng này còn người khác hay ko hả???!!!" Cậu, ba mẹ cô cùng ba nó đồng loạt phẫn nộ nhìn 2 con người ko hề kiên nể ai mà đang ôm ấp nhau trên giường.

"Các người còn ở đây sao?" Cô rất ư là "tỉnh" hỏi.

"........"

=====0o0=====

Au: Các ngươi đúng thật là hỏng biết tiết chế chút nào. Ta còn ở trong phòng mà.

Cô: Ngoan, há miệng ra nào. A...a...a...

Cô: Ngon ko?

Nó: Chỉ cần là cô đút thì cái gì cũng ngon hết trơn á.

Cô: Vậy thì mau ăn nhìu hơn đi a!

Au: Êi!!! Sao ko ai để ý tới tui hết zậy hả?!?!

Cô: Ngươi đủ quan trọng để ta chú ý sao?

Au: Tất nhiên là có a!!! Ta là người tạo ra các ngươi mà!!! Hay nói cách khác, ta là mẹ các ngươi cũng ko sai a!

Cô: Alo. Đó có phải là bệnh viện tâm thần ko? Ở địa chỉ ABCXYZ có con điên trốn trại a. Làm phiền mau tới bắt dùm đi.

Nó: Đúng rồi. Để nó ở đây cắn người là hổng có được đâu à!

Au: 0.0'

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com