ZingTruyen.Info

|BH| Hơn Cả Nỗi Đau - Full.

Fic 3 : Có Chăng Là Hạnh Phúc?

HieuMan159

-Tháng 12-

Trời có tuyết rơi.

Chiếc quần bằng vải voan mỏng rộng rãi che đi phần chân phải teo tóp hơn vì không dùng nữa.
Một tay Mạch Tuyên giữ chiếc nạng để không bị ngã, tay còn lại khuấy caffe.
Mái tóc nâu xoăn dài được buộc cao để lộ chiếc cổ trắng ngần xinh xắn khiến Hiếu Mẫn không thể rời mắt.

Hình tượng ấy quả thật là một thiên thần, chỉ có điều thiếu thốn một thứ gì đấy....

"Caffe của chị"

Mạch Tuyên đặt tách caffe nóng lên bàn nơi Hiếu Mẫn đang say mê với kịch bản mới của đài phát thanh. Chậm rãi ngồi xuống, kéo chiếc bánh vị socola nhỏ xíu lại gần, ngữ điệu hớn hở. Sinh nhật phải có bánh kem, vừa tan sở là cô đã lén đi mua ngay. Trong lòng dâng lên niềm vui thích tột cùng :

"Bánh kem của chị!"

"Cảm ơn! Thật có lòng!"

Phác Hiếu Mẫn vội đặt xấp tài liệu xuống, lặng thinh nhìn chiếc bánh, cảm xúc phức tạp đang lấp đầy tâm trí cô.
Nhìn khuôn mặt không chút lo âu của Mạch Tuyên càng làm Hiếu Mẫn cười chua chát.

Hương vị của khoảng thời gian cuối cùng là đây sao ?

"Chị mau thổi nến và cầu nguyện đi!" Mạch Tuyên thúc giục.

"Ừ"

Ngoan ngoãn nghe theo lời cô gái nhỏ, Hiếu Mẫn chắp tay, nhắm chặt mặt thư thái cầu nguyện. Sau đó thổi nến.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa có ngày sinh nhật đúng nghĩa. Gia đình cô đã quá mệt mỏi với căn bệnh của hai cha con cô....

"Chị vừa ước gì thế?" Mạch Tuyên cầm cánh tay Hiếu Mẫn lay lay.

"Chị ước cho em được khỏe mạnh.." Hiếu Mẫn mỉm cười trả lời.

Mạch Tuyên nhíu mày, chiếc mũi cao nhỏ nhắn chau lại tỏ ý không hài lòng :

"Chị ngốc! Phải ước cho bản thân chứ!"

Hiếu Mẫn im lặng hồi lâu, tránh đi ánh nhìn của Mạch Tuyên. Càng lúc càng cảm thấy không thoải mái. Chẳng muốn nói về vấn đề này thêm chút nào.
Hiếu Mẫn xoa đầu Mạch Tuyên đầy yêu thương. Cô bé ngốc này, tôi còn sống được bao lâu nữa đâu ? Tại sao phải nghĩ cho bản thân làm gì ?

"Không có quà có chị à?"

"Không...không có"

Mạch Tuyên khẽ mím môi, nhấc người lại gần Hiếu Mẫn. Đôi môi ấm áp ôn nhu chạm nhẹ lên bờ môi khô cứng của Hiếu Mẫn, cái chạm thật lâu, dịu dàng nâng niu, mềm mại dỗ dành, chân thành sưởi ấm tận sâu đáy tim.

Tâm trí nhất thời trống rỗng. Hiếu Mẫn bây giờ chỉ còn thể xác ngây dại, thậm chí ngay cả linh hồn dường như cũng bị Mạch Tuyên bá đạo nắm giữ.

Dứt khỏi nụ hôn, hơi thở dồn dập. Mặc cho không khí xung quanh và sắc mặt tối sầm của Hiếu Mẫn đang nhìn, Mạch Tuyên mỉm cười, hai bàn tay ôm lấy đôi gò má ửng hồng của Hiếu Mẫn, truyền đi hơi ấm bản thân :

"Quà sinh nhật..."

"..."

"Yaa, đừng nhìn em như vậy chứ..."

Phác Hiếu Mẫn không thể nói gì, cảm thấy trong người có vài phần khô nóng.
Không phải vì tham luyến nụ hôn kia mà là không muốn nó diễn ra. Càng không muốn giữa cô và Mạch Tuyên nảy sinh thêm tia tình cảm nào ....

Bởi sẽ là vô vọng....

Hàn Mạch Tuyên cúi mặt một lúc, điều này đã muốn làm từ lâu, nhân tiện đã lỡ bạo gan hôn thì còn sợ gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hiếu Mẫn, Mạch Tuyên hít một hơi :

"Còn nữa, chị trở vào phòng ngủ với em. Giường rất to, cả năm em ngủ một mình em đều cảm thấy lạnh..."

Hiếu Mẫn ngây người đờ đẫn. Hiểu là không nên, nhưng sao bản thân vẫn ham muốn một lần đi ngược lí trí.

Hiếu Mẫn chậm chạp gật đầu làm Mạch Tuyên mừng muốn khóc. Đôi khi sự thoả thuận không cần trực tiếp nói ra. Mà chỉ cần sự đồng điệu tâm hồn là đã đủ.

-Tối đó-

Nhìn chiếc lưng to lớn của Hiếu Mẫn gầy đi làm Mạch Tuyên đau lòng muốn chết đi được !

Nằm cùng giường có cần xa lạ vậy không ? Quay lưng về phía em, là không muốn nhìn mặt em ?

"Chị ngủ rồi sao?"

Không có tiếng trả lời. Mạch Tuyên không cam tâm. Cô gái nhỏ có chút ngang bướng nhích lại gần hơn, đôi tay nhỏ nhắn rụt rè ôm lấy eo Hiếu Mẫn. Không thấy sự phản kháng, nghĩ rằng cô đã ngủ, Mạch Tuyên lại càng ôm chặt hơn.

Đã từng mơ rất nhiều về việc được áp mặt, tự do hít thở mùi cơ thể này. Đến nay xem như thoả mãn. Khoé miệng không thể kéo xuống được. Mạch Tuyên mặc kệ tiếng tim đập nhốn nháo. Cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ. Lần đầu tiên cô thấy cơn mơ của mình nhẹ tựa như mây...

Hiếu Mẫn chỉ có thể giả vờ không cử động. Cô không dám quay lại vì sợ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó.

Cô sợ.

Sợ trái tim ngu xuẩn lại loạn nhịp đập lung tung.

Sợ sẽ không khắc chế được tình cảm của bản thân mà nuôi nó lớn dần.

Sợ đến khi cần buông ra lại dứt không được...

Hiếu Mẫn nhắm chặt mắt. Cảm nhận từng hơi thở ấm nóng nhỏ bé phả vào lưng mình, cảm nhận từng tiết tấu trong tim mình...

Lại một đêm dài thao thức...

---


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info