ZingTruyen.Info

[BHTT - Tự Viết] Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 46

UyenNgu01

Sáng sớm hôm sau, Tú Anh theo thường lệ thức dậy, cô nhìn lại căn phòng thì phát hiện đây không phải là phòng của Lệ Băng mà chính là phòng của cô, lúc này cô mới chợt nhớ hôm qua cô đi đón Nhã Kỳ cùng Lệ Tuyết xuất viện, trên xe Nhã Kỳ nói muốn ăn đồ ăn cô nấu thế nên cô cùng Nhã Kỳ và Lệ Tuyết về nhà, cô làm đồ ăn cho cả ba, sau đó thì ngủ lại.

Sau khi nhớ ra mọi chuyện thì cô đứng dậy đi rửa mặt và tắm rửa, nghe nói hôm nay sở có một vụ án nào đó muốn tập hợp mọi người bàn bạc nên cô phải đến sở ngay.

Thay xong quần áo, cô cầm lấy áo khoác bước ra phòng khách, nhìn xung quanh rồi nhìn về phòng của Nhã Kỳ, cửa phòng mở nhưng bên trong không có ai thì cô biết Nhã Kỳ đã đi ra ngoài, cô bước lại đóng cửa phòng của Nhã Kỳ rồi bước ra cửa, vừa bước ra ngoài cô liền thấy trên hòm thư của mình có một túi đựng tài liệu, cô bước lại cầm lấy, ở trên túi có ghi dòng chữ *Gửi Tần đại tiểu thư* cô nhìn túi tài liệu rồi nhìn lại đồng hồ, vẫn còn sớm nên cô xoay người vào trong, ngồi vào sô-pha rồi cô mở túi ra bên trong có một xấp tài liệu cùng một cái CD, cô cầm lấy xấp tài liệu rồi mở nó ra, mặt cô tái nhợt, môi khẽ rung rẩy, cô chợt lặng người nhìn chằm chằm xấp tài liệu cô hoàn toàn không tin vào mắt mình nữa cô cố gắng đọc lại tất cả thông tin bên trong, cô cứ ngỡ  là mình đọc nhầm nhưng sự thật vẫn là những dòng chứ đó, cô tự nói với bản thân mình chỉ là có người muốn hại Lệ Băng. Cô cầm lên chiếc CD bật nó lên, màn hình tivi tối đen riêng chỉ có một giọng phát ra.

"Đúng vậy, Lục Lệ Băng chị ấy là sát thủ. " Giọng nói này không ai khác chính là Gia Kiệt.

Tú Anh suy sụp ngồi trên sô-pha ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cô hoàn toàn suy sụp, đầu cô lúc này trống rỗng cô không biết nên làm gì, suy nghĩ thế nào, hai mắt vô hồn.

Tú Anh là như vậy kinh ngạc cùng thất vọng, còn ở tại nhà Phương An, lúc này Phương An đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại cô cố gắng thoát khỏi giấc ngủ lấy tay mò mẫm tìm điện thoại.

"Alô.... " Tuy là còn buồn ngủ nhưng giọng nói của cô lại rất nghiêm nghị.

"Tiêu thư tôi đã gửi cho cô tất cả những gì tôi nghe thấy cũng như ghi âm và quay video lại. "

"Được cảm ơn anh. " Phương An nói xong liền tắt máy.

Phương An định sẽ ngủ thêm một chút nữa mới xem nhưng không biết từ đâu có một loại cảm giác  giống như thúc giục cô đi xem ngay, không chống cự được cô liền đứng dậy cầm lấy laptop rồi mở video vừa được gửi qua rồi mở lên xem. Ở bên trong là một chỗ vô cùng hoang sơ, cô nhìn thấy Gia Kiệt đang đứng đó nói chuyện với một nam nhân. Hai mắt cô dần mở to, vô cùng kinh ngạc, cô xoay người ra sau cầm lấy điện thoại chợt nhớ ra cô không hề có số điện thoại của Lệ Băng, cô bật người dậy đi thay quần áo rồi chộp chìa khoá xe cùng cái áo khoác chạy nhanh ra ngoài, rồi phóng xe như chớp đến bệnh viện, may mắn cho cô chính là hôm nay ánh nắng gắt gao nên không hề có bóng dáng của cảnh sát giao thông. Đến bệnh viện cô chạy một mạch đến phòng của Lệ Băng.

Mở cửa phòng cô thở phi thường khẩn cấp "Lệ.... Lệ Băng..... Em.... Em mau.... Mau đi tìm Tú Anh..... Nhanh.... Nhanh lên. "

Lệ Băng đang uống nước nhìn thấy Phương An đứng bên ngoài thở phì phò, cô nuốt ngụm nước rồi đi ra cửa. "Phương tiểu thư có gì mà khẩn cấp như vậy. "

Phương An sau một hồi thở ra thì đã bình ổn lại "Lệ Băng em mau chóng tìm Tú Anh đi, nhanh lên một chút, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện. "

Lệ Băng vô cùng khó hiểu nhìn Phương An " Nhưng đã xảy ra chuyện gì. "

"Em đừng hỏi nữa, mau tôi sẽ chở em đi tìm Tú Anh. " Phương An đi vào kéo Lệ Băng ra ngoài rồi đẩy Lệ Băng ngồi lên xe của mình, cô nhanh chóng lên xe rồi nổ máy chạy đi.

Lệ Băng nhìn theo hướng xe chạy, rõ ràng là hướng đến nhà cô nhưng Phương An làm sao biết được "Phương tiểu thư đường này là đến nhà tôi. "

"Đúng vậy, tôi chính là chở em đến nhà em. " Phương An không hề nhìn Lệ Băng, đạp ga một đường chạy đến nhà Lệ Băng.

Lệ Băng thấy Phương An nhấn ga như vậy cô không hỏi nữa mà nhanh chóng thắt dây an toàn vào, chẳng mấy chốc đã tới nhà Lệ Băng.

"Em mau vào trong tìm Tú Anh đi. " Phương An thúc giục Lệ Băng.

Lệ Băng tuy khó hiểu nhưng vẫn vào trong, nhìn thấy cửa nhà vẫn còn khoá chặt cô liền biết Tú Anh không có ở đây. "Chị ấy không có ở đây. "

"Em mau tìm xem cô ấy ở đâu, nhanh lên. " Phương An lại một lần nữa thúc giục.

Lệ Băng gật đầu, rồi đưa tay vào túi tìm kiếm điện thoại nhưng cô chợt nhớ là lúc nãy Phương An vội vàng kéo cô đi nên cô không không có thời gian để lấy điện thoại. Cô nhìn Phương An nói "Phương tiểu thư, cô có thể cho tôi mượn điện thoại không. "

"Được. " Phương An lấy điện thoại đưa cho Lệ Băng.

Lệ Băng cầm lấy, ấn số điện thoại của Tú Anh rồi gọi đi nhưng qua một lúc Tú Anh không có nghe máy, cô gọi liên tục vài lần nhưng Tú Anh vẫn không nghe máy, cô liền gọi cho Nhã Kỳ, được vài giây Nhã Kỳ liền nghe máy.

"Alô, Tôi là Nhã Kỳ đây. " Giọng nói vừa nghe của Nhã Kỳ vang lên ở đầu dây bên kia.

"Nhã Kỳ cậu có biết chị Tú Anh đang ở đâu không. " Lệ Băng hỏi Nhã Kỳ.

"Chị ấy ngày hôm qua ở nhà cùng mình và Lệ Tuyết. "

"Ừm, cảm ơn cậu" Nói xong cô liền tắt máy.

"Phương tiểu thư chở tôi tới nhà chị ấy được không. " Lệ Băng hướng Phương An hỏi.

"Được, em chỉ đường đi. " Phương An nói xong liền bước lên xe, Lệ Băng cũng đi theo.

Lệ Băng chỉ đường cho Phương An, trong lòng cô lúc này dấy lên sự lo lắng, nhưng không biết tại sao lại lo lắng. Chẳng bao lâu cô đã có mặt tại nhà Tú Anh, Phương An ngồi trên xe ra hiệu cho Lệ Băng đi vào.

Lệ Băng nhìn Phương An "Tuy không biết có chuyện gì, nhưng tôi cảm ơn Phương tiểu thư. "

Phương An mỉm cười gật đầu, Lệ Băng xuống xe cô nhìn xung quanh thì thấy cửa nhà không hề khoá, cô đẩy cửa vào bên trong, ở bên trong là cả một thảm cảnh, vỏ chai rượu nằm lăn lóc ở sàn nhà và trên bàn, cô bước lại thì nhìn thấy có một xấp tài liệu đang xem dở, cô bước gần lại để nhìn rõ thêm, một dòng chữ liền đập vào mắt cô "Lục Lệ Băng con gái trùm mafia-Lục Gia Huy và là sát thủ hàng đầu đang được truy nã ", cả người cô đều run rẩy, cảm giác lo lắng đánh ập vào cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn Tú Anh chị ấy ở đâu.

"Tú Anh, chị đang ở đâu. " Lệ Băng hết lớn rồi đi xung quanh tìm Tú Anh.

Cô đi đến một căn phòng, cô nghe thấy tiếng nức nở bên trong,thân ảnh quen thuộc mà cô đang tìm đang ở trước mắt, Tú Anh ngồi tựa lưng vào chiếc giường hai tay ôm chặt đầu gối, cô tiến đến ôm lấy người con gái ấy vào lòng, người trong lòng giãy dụa rồi đẩy cô ra.

Cô lại tiến lại một lần nữa định ôm Tú Anh nhưng bị cô ấy tránh né cự tuyệt, cô nhìn Tú Anh, hai mắt của cô ấy ướt đẫm và đỏ, Tú Anh nhìn Lệ Băng ngơ ngác cười, Lệ Băng nhìn Tú Anh như vậy liền đau lòng, cô nói "Chị nghe em nói được không, mọi chuyện không phải như vậy, thật ra em là..... "

Lệ Băng chưa nói hết câu thì bị Tú Anh chặn lại "Thật ra... Thật ra cô là sát thủ có đúng không?"

"......" Lệ Băng nhìn Tú Anh, cô không hề trả lời cô ấy mà cứ như vậy nhìn Tú Anh.

Một lúc lâu Tú Anh không nhận được câu trả lời của Lệ Băng, cô liền cười lớn và nói "Tại sao cô lại không trả lời tôi, có phải tôi nói đúng rồi không. "

"Không phải, em xin chị bình tĩnh lại nghe em giải thích được không. " Lệ Băng tiến đên ôm lấy Tú Anh.

Tú Anh lúc này không giãy dụa nữa, cô không hề ôm lại Lệ Băng, cô bắt đầu nức nở "Bình Tĩnh.... Haha... Bình tĩnh sao, bây giờ không phải tôi rất bình tĩnh hay sao, cô muốn giải thích, giải thích cái gì, giải thích là cả gia đình cô là sát thủ hay sao, Lục Lệ Băng tại sao cô lại lừa gạt tôi, tại sao...Tại sao hả."

Lệ Băng đưa tay vuốt ve lưng của Tú Anh nhằm trấn an cô ấy rồi nói "Không phải, em không phải sát thủ, mọi chuyện chỉ là bịa đặt thôi. "

"Không phải... Không phải mà Lục Gia Kiệt chính miệng nói ra.... Haha.. Cô muốn lừa tôi đến bao giờ hả, cô mau đi ra khỏi đây, đi đi tôi không muốn gặp cô nữa. " Nói xong cô liền đẩy Lệ Băng ra khỏi phòng.

Lệ Băng bất ngờ khi nghe Tú Anh nói là Gia Kiệt chính miệng nói cô là sát thủ, cô bàng hoàng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại "Chị nghe em nói đi. " Lệ Băng cứng rắn đứng chôn chân tại chỗ, cô không muốn Tú Anh hiểu lầm, cô muốn giải thích.

"Lục Lệ Băng tôi xin cô... Xin cô đó ra khỏi đây đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô. " Tú Anh dùng hết lực đẩy Lệ Băng ra.

Lệ Băng liền trụ không được, té xuống sàn nhà, va chạm như vậy liền động đến vết thương vẫn chưa lành của cô, máu tươi bắt đầu chảy ra khiến cô vô cùng đau nhức,  nhưng lúc này Tú Anh không có để ý nên không hề nhận thấy sự đau đớn của Lệ Băng, ngay lúc này cô không muốn nhìn thấy cô ấy.

Tú Anh khuỵ xuống nước mắt không ngừng chảy ra mà nhìn Lệ Băng "Tôi xin cô rời khỏi đây đi, tôi hiện tại không muốn thấy cô, nếu cô không đi tôi sẽ đi. " nói xong Tú Anh đứng dậy.

Lệ Băng nhìn Tú Anh rồi nếu tay cô ấy lại "Được em sẽ ra ngoài đợi chị, đến khi chị bình tĩnh lại, em sẽ đợi đến khi chị mở cửa. "

Nói xong Lệ Băng đứng dậy, bước ra cửa rồi quỳ gối tại đó, Tú Anh trước khi đóng chặt cửa vẫn ngước nhìn Lệ Băng, nhìn thấy Lệ Băng quỳ gối như vậy lòng liền đau, nhưng cô không hề bước ra mà là nhanh chóng đóng cửa, cửa đóng cô tựa người vào cửa ôm đầu gối khóc nức nở.

Ngày hôm đó trời mưa rất to, giống như muốm nhấn chìm luôn nỗi khổ sở của Lệ Băng và ngày hôm đó Lệ Băng cứ như vậy quỳ gối và dầm mưa tại đó, mặc cho Phương An có khuyên nhủ thế nào vẫn không chịu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info