ZingTruyen.Info

[BHTT - Tự Viết] Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 41

UyenNgu01

Không mất bao lâu nhóm người của Lệ Băng đã đến nơi, ở đây có một nhà giữ xe có vẻ như cũ kỹ nhưng lại rất kiên cố, gửi xe xong thì cả nhóm liền bắt đầu lên núi. Đường núi dốc được lát bằng đá không có tráng nên nếu không cẩn thận để trượt chân sẽ bị thương, Lệ Băng và Tú Anh nắm tay nhau cùng đi còn Nhã Kỳ thì cùng đi với Lệ Tuyết và Phương An, riêng Gia Kiệt và Sở Hạo ở phía sau ai oán nhìn Lệ Băng tay trong tay với Tú Anh, mắt cả hai đột ngột sáng lên đi nhanh đến bên cạnh Lệ Băng.

Tú Anh thấy lạ nên nhìn hai người vừa nhập cuộc kia, ánh mắt của ba người chạm nhau, ánh mắt của Gia Kiệt và Sở Hạo chính là đang chứa lửa còn ánh mắt của Tú Anh thì khó hiểu mà nhìn hai người bọn họ. Lệ Băng không có để ý đến cục diện bênh cạnh cô chỉ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, lâu lâu lại lay tay Tú Anh chỉ ra bên ngoài.

Tú Anh lo nhìn theo hướng tay Lệ Băng chỉ nên không để ý dưới chân, chợt cô trượt chân, cả cơ thể bật ra sau cô té xuống Lệ Băng ở bên cạnh không đỡ kịp cô chỉ kịp nắm lấy tay Tú Anh, nên cả hai ngã lăn xuống, Lệ Băng ôm lấy cả cơ thể của Tú Anh vào lòng để bảo hộ, thân thể va chạm vào lớp đá bên dưới, da bắt đầu rách và chảy máu. Ở trên Gia Kiệt liền hoảng hốt cậu từ từ chạy xuống, Sở Hạo cũng chạy theo, Lệ Tuyết, Nhã Kỳ và Phương An cũng gấp gáp chạy xuống.

Cả hai lăn xuống tới chân núi, Gia Kiệt cùng lúc xuống tới cậu gấp gáp đỡ Lệ Băng và Tú Anh tựa vào một gốc cây bên cạnh, Lệ Băng từ từ mở mắt cô nhìn qua bên cạnh thì thấy Tú Anh đã an toàn, cả người đều thả lỏng.

Tú Anh nhìn Lệ Băng, hai tay Lệ Băng do ôm lấy cô nên đều bị trầy xước, máu tươi cũng đã chảy ra, cô ôm lấy Lệ Băng.

"Em làm gì vậy Tiểu Băng, để mình chị bị thương được rồi. " Tú Anh trong giọng nói có chút trách móc kèm theo nức nở, nước mắt cũng chảy ra.

Lệ Băng đẩy nhẹ người Tú Anh ra, cô nhìn thẳng vào mắt Tú Anh nói "Nếu để chị bị thương thì em sẽ đau, lựa chọn thế nào cũng sẽ đau thì em sẽ chọn bản thân chứ không để người em yêu bị thương. "

Sở Hạo ngồi vào bên cạnh Lệ Băng và Tú Anh, cô lấy từ balô thuốc sát trùng và bông gòn rồi nói "Để tôi sát trùng cho hai người. "

Tú Anh và Lệ Băng đều gật đầu, Sở Hạo sát trùng cho Lệ Băng trước vì Lệ Băng bị thương nhiều hơn Tú Anh. Sở Hạo vừa cầm lấy tay Lệ Băng thì Lệ Băng nói "Tiểu Hạo cậu sát trùng cho chị Tú Anh đi, mình tự làm là được. "

Nghe Lệ Băng nói Tú Anh liền lườm cô ấy một cái rồi nói "Cứ để Sở Hạo sát trùng cho em trước đi chị không bị thương nhiều. "

Nhã Kỳ vừa xuống tới thì nhìn thấy tình thế như vậy cô nói "Đúng đó, Sở Hạo cô cứ sát trùng cho Lệ Băng đi, chị Tú Anh cứ để tôi lo. " Nói xong cô không nhìn Sở Hạo mà nhìn Lệ Băng, sau khi Lệ Băng gật đầu cả hai mới nhanh chóng sát trùng cho Lệ Băng và Tú Anh.

Gia Kiệt nhìn thấy Lệ Băng bị thương nên lo lăng liền đề nghị đi về nếu có dịp thì lần sau hãy lên núi, nhưng Lệ Băng nói đã đi tới chân núi rồi thì cứ đi lên, đừng vì cô bị thương mà trở về thế là cả nhóm lại tiếp tục đi lên.

Lên tới đã là giữa trưa, cả nhóm không đi thẳng vào chùa mà đi lại một gốc cây có tán lá lớn ở gần đó, Gia Kiệt lấy trong balô ra một tấm thảm lớn rồi trải xuống, Lệ Tuyết thì lấy trong balô ra một vỏ đựng thức ăn, cô lấy bánh và sữa từ bên trong ra cả nhóm ngồi thành một vòng tròn, đầu tiên là Lệ Băng và Tú Anh tiếp theo là Lệ Tuyết, Nhã Kỳ và Phương An, Gia Kiệt và Sở Hạo ngồi ở kế tiếp.

Lệ Tuyết chuẩn bị đủ loại bánh bông lan và hương vị, cô lấy ra một cái bánh dâu đưa cho Nhã Kỳ và lấy cho mình một cái như vậy, Nhã Kỳ nhận lấy cái bánh rồi cô nhìn lại những cái bánh còn lại thì không tìm thấy cái bánh dâu nào nữa.

Nhã Kỳ đưa cái bánh mà Lệ Tuyết cho mình đưa cho Phương An "Chị ăn cái này đi. "

Phương An nhìn Nhã Kỳ rồi nhìn Lệ Tuyết khuôn mặt của Lệ Tuyết sau khi nghe Nhã Kỳ nói đều chuyển thành màu đỏ, Phương An nhẹ mỉm cười nhìn Nhã Kỳ "Không cần em cứ ăn đi tôi ăn bánh khác là được. "

"Chị chỉ thích ăn bánh dâu, ở đây không còn nữa thì chị ăn gì, mau cầm lấy. " Nhã Kỳ nói xong liền nhét cái bánh vào tay Phương An.

Phương An không cách cự tuyệt liền nhận lấy,  ở phía bên cạnh Lệ Tuyết hậm hực nhìn Nhã Kỳ. Nhã Kỳ lúc này mới cảm thấy như có núi lửa phía sau lưng cô xoay người nhìn Lệ Tuyết.

"Tuyết tôi.... Tôi...  Tôi ăn cùng em được không. " Nhã Kỳ ấp úng nói với Lệ Tuyết, chỉ sợ lỡ lời cô chết sẽ không thấy sát.

"Tôi chỉ làm có hai cái, một cái đã đưa cho chị chị không ăn thì tự tìm lấy cái khác." Lệ Tuyết hờn dỗi nói với Nhã Kỳ.

"Nhưng tôi chỉ muốn ăn cùng em." Nhã Kỳ hai mắt long lanh nhìn Lệ Tuyết.

"Không. " Lệ Tuyết trả lời Nhã Kỳ rồi cầm lấy cái bánh để lên miệng.

Lệ Tuyết vừa cắn một miếng Nhã Kỳ ở bên cạnh cùng nghiêng người cắn cái bánh, trong khoảnh khắc ấy Lệ Tuyết sững người nhìn Nhã Kỳ, môi của hai người chỉ cách nhau vài cm, hai má của cô bắt đầu ửng hồng, cô ngượng ngùng lui ra, Nhã Kỳ ở bên cạnh cũng không thua gì Lệ Tuyết nhưng chỉ trong vài giây cô đã trở lại bình thường cầm lấy cái bánh rồi nhìn Lệ Tuyết cười cười nói "Cái bánh thật sự rất ngon. "

Lệ Tuyết đã ngượng bây giờ càng ngượng hơn, cô liếc Nhã Kỳ một cái rồi xoay mặt nhìn qua hướng khác. Lệ Băng, Tú Anh, Gia Kiệt và Sở Hạo còn có Phương An nhìn thấy một cảnh tượng như vầy đều vờ nhìn đi chỗ khác.

Lê Băng nhằm giúp giảm bớt không khí khi nãy cô liền nhìn Nhã Kỳ hỏi "Cậu và Phương tiểu thư biết nhau sao. "

Nhã Kỳ xoay người nhìn Lệ Băng nói  "Đúng vậy mình cùng chị ấy quen biết nhau từ khi mình đi du học, chị ấy là học tỷ cũng là người bạn thân của mình. "

Lệ Băng gật gật đầu "Thì ra là vậy, cả nhà Phương tiểu thư đều sống bên nước ngoài sao" Lệ Băng cũng thật là khéo hỏi, rõ ràng đã biết được vậy mà vẫn hỏi.

Phương An nhìn Lệ Băng, cô không tin là Lệ Băng không cho người điều tra về cô, Viễn Duy đều cẩn trọng trong mọi việc, đã ký hợp đồng với cô cũng có nghĩa đã biết tất cả về cô nhưng lúc này Lệ Băng lại hỏi cô là có ý gì, hay là Lệ Băng không biết, cô trả lời cũng không được mà không cũng không xong cô đành trả lời Lệ Băng "Đúng vậy."

"Vậy lần này Phương tiểu thư trở về chính là muốn phát triển công ty ở bên này đúng không." Lệ Băng lại tiếp tục hỏi.

"Ừm, lần này trở về một mặt là muốn phát triển công ty, một mặt chính là nghe danh Viễn Duy đã lâu, cũng rất muốn hợp tác nên tôi muốn chính tôi là người làm bản hợp đồng cùng Viễn Duy hợp tác." Phương An vừa nói vừa nhìn Lệ Băng.

"Phương tiểu thư đã quá đề cao Viễn Duy rồi, Viễn Duy cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ, nếu thật sự so sánh giữa Viễn Duy và Phương thị tôi nghĩ Viễn Duy cũng không hẳn sẽ thắng nổi Phương thị." Lệ Băng vừa cười vừa nói câu nói của cô lại chất chứa hàm ý.

Phương An biết Lệ Băng rõ ràng muốn thử cô, nghe trong câu nói của Lệ Băng chính là cũng không hẳn chứ không phải là chắc chắn rõ ràng chính là muốn xem thái độ của cô "Lục tiểu thư thật khiêm tốn, thực lực của Phương thị ra sao tôi có thể hiểu rõ. "

Lệ Băng mỉm cười, không ngoài dự đoán của cô Phương An không phải một người có thể dễ dàng đụng vào. "Phương tiểu thư đúng thật là quá khen. "

Phương An chỉ mỉm cười không có trả lời Lệ Băng, Gia Kiệt ngồi bên cạnh nãy giờ chăm chú nghe cuộc nói chuyện của Phương An và Lệ Băng cậu nghe được Lệ Băng chính là mượn lời để điều tra Phương An, từng câu nói đều mang theo hàm ý, Phương thị có một người như Phương An vừa biết người vừa biết ta thật là hổ mọc thêm cánh.

Tú Anh ở bên cạnh cảm thấy có chút buồn ngủ cô đứng dậy muốn đi dạo một vòng để giảm bớt sự buồn ngủ. Lệ Băng thấy Tú Anh đứng dậy cô cũng liền đi theo. Đi tới một gốc cây to ở đằng xa Tú Anh liền ngồi xuống, LệBăng cũng ngồi cạnh, cô kéo người Tú Anh nằm lên đùi mình, tán cây vô cùng to lớn đủ để che đi ánh nắng chói chang của một buổi trưa, nắng ở đây không gay gắt mà là nhẹ nhàng không khiến người ta thấy khó chịu, Tú Anh giơ tay đón nhận từng ánh nắng xuyên qua những tán cây nhẹ nhàng rơi trên người cô, khuôn mặt hiện lên vẻ thích thú. Lệ Băng vừa tựa vào gốc cây vừa ngắm nhìn khuôn mắt đẹp không một góc chết của Tú Anh, từng đường nét trên khuôn mặt Tú Anh giống như được tạc tượng đẹp một cách huyền bí khiến người khác phải ghen tỵ, cô nhìn từ vầng trán cao cao rôi tới đôi mắt đen như muốn cuốn người khác vào, dời mắt lại tới chiếc mũi cao tuyệt mỹ, cái miệng hình trái tim nhỏ nhắn căng mọng, dường như nhìn ngắm không đủ để thỏa mãn Lệ Băng, cô nhẹ nhàng khom người hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn ấy, dù là nhẹ nhàng lướt qua nhưng vẫn đọng lại hương vị ngọt ngào quen thuộc của Tú Anh.

Tú Anh có hơi bất ngờ nhưng rồi vẫn nhìn Lệ Băng nở nụ cười "Em thật hư."

Lệ Băng cũng cười rồi nhìn Tú Anh trả lời "Hư giống chị đúng không."

"Chị không có hư nga, Tiểu Băng mới là người hư. " Tú Anh trong giọng nói mang theo tiếng lòng mà nói với Lệ Băng.

"Em, tại sao là em hư. " Lệ Băng khó hiểu nhìn Tú Anh.

"Em không hư tại sao lại có nhiều người thích như vậy. " Tú Anh bĩu môi nhìn Lệ Băng.

Lệ Băng thật sự bó tay với cái kiểu lý lụân có một không hai của Tú Anh và lúc này cô mới hiểu ý Tú Anh, thì ra Tú Anh đang ghen tị với cô "Haha... Thì ra là có người ghen tị với em. "

"Ai thèm ghen tị với em. " Tú Anh nói xong xoay mặt nhìn ra hướng khác.

Lệ Băng kéo người Tú Anh lại khiến cho cô ấy nhìn cô "Chị không cần biết có bao nhiêu người thích em, mà chỉ cần biết là trong lòng em chỉ có mình chị và mãi cũng chỉ có mình chị. "

Tú Anh cảm động khi nghe thấy câu nói của Lệ Băng cô choàng tay khéo lấy cổ của Lệ Băng gần sát mình rồi môi chạm môi, cùng nhau quấn quýt, cả hai hôn đến không thể thở nữa mới tách ra.

Ở một gốc cây khác cũng có hai người đang ngồi cùng nhau, đầu Lệ Tuyết tựa lên vai Nhã Kỳ họ cùng nhau ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Lệ Tuyết ngước mặt nhìn Nhã Kỳ nói "Kỳ kể cho em nghe về cuộc sống lúc trước của Kỳ và Phương tiểu thư đi. "

Nhã Kỳ vừa vuốt tóc vừa hỏi Lệ Tuyết "Sao em lại tò mò về cuộc sống của tôi và chị Phương An. "

Lệ Tuyết trả lời Nhã Kỳ "Bởi vì em thấy Kỳ và Phương tiểu thư không phải chỉ là mối quan hệ bạn bè. "

Nhã Kỳ im lặng nhìn Lệ Tuyết cô không nói bất cứ thứ gì cả, Lệ Tuyết nhìn thấy như vậy liền nói "Nếu không thể nói thì Kỳ không cần nói, em tin đến một lúc nào đó Kỳ sẽ tự khắc nói với em." Nói rồi Lệ Tuyết ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Nhã Kỳ rồi nhắm mắt lại.

Nhã Kỳ sau một lúc im lặng cô liền từ từ kể lại chuyện của cô và Phương An kể cả việc cô yêu đơn phương Phương An.

Lệ Tuyết sau khi nghe xong câu chuyện của Nhã Kỳ, cô chỉ thốt lên một câu "Thì ra em không phải là người đầu tiên mà chị yêu. " Câu nói này khiến Nhã Kỳ đột ngột trầm mặt và khiến cho cả người nói là Lệ Tuyết cũng cảm thấy không thích hợp, cô ngước mắt nhìn lên khuôn mặt Nhã Kỳ thì thấy cô ấy đang trầm mặt, trong lòng liền lo lắng.

Nhã Kỳ sau một lúc trầm mặt, cô liền đẩy Lệ Tuyết ra rồi nói "Tuyết tuy em không phải là người đầu tiên mà tôi yêu nhưng hãy nhớ rằng em là người cuối cùng tôi yêu, được không. "

Lệ Tuyết nghe xong liền xoay người ôm chặt lấy người Nhã Kỳ "Được, tất nhiên là được rồi, cảm ơn Kỳ, cảm ơn Kỳ vì đã yêu em. "

Nhã Kỳ cũng ôm lấy Lệ Tuyết nhè nhẹ vỗ đầu Lệ Tuyết "Đồ ngốc, tôi cũng cảm ơn em vì đã yêu tôi. "

Lệ Băng và Tú Anh, Nhã Kỳ và Lệ Tuyết đều tận hưởng không gian hai người, riêng chỉ có Gia Kiệt, Sở Hạo và Phương An thì tận hưởng không gian ba người. Lúc này đây họ đang cùng nhau chơi cờ, Sở Hạo và Gia Kiệt thì là người chơi còn Phương An thì ngồi bên cạnh Sở Hạo, lâu lâu lại chỉ cô ấy, còn không thì ngôi ngắm nhìn Sở Hạo, ngay từ lúc đầu cô nhìn thấy Sở Hạo cô liền bị thu hút, tuy Sở Hạo từ lúc cô xuất hiện đến giờ chỉ nói có vài câu nhưng không hiểu sao lại khiến cô tò mò về con người này đến vậy, lúc nãy khi nhìn thấy Sở Hạo gấp gáp sát trùng cho Lệ Băng trong mắt của Sở Hạo nhìn Lệ Băng chính là cái loại lo lắng, sợ Lệ Băng sẽ bị thương, cô nhìn ra được Sở Hạo đối với Lệ Băng không đơn thuần là bạn bè mà chính là tình yêu, rõ ràng trong lòng đều biết như vậy nhưng không hiểu sao cô lại muốn tìm hiểu về Sở Hạo muốn khiến cho ánh mắt lo lắng lúc nãy hướng về mình, chẳng lẽ cô yêu Sở Hạo rồi sao, chẳng lẽ trên đời này thật sự có tiếng sét ái tình sao.

Sau một lúc nghỉ ngơi và thư giản thì cả nhóm lại quyết định đi tiếp, thế là họ cùng nhau sách balô lên và tiếp tục đi.

Con đường phía trước dành cho 7 con người này là hạnh phúc hay là tan vỡ là hợp là tan hay là đường ai nấy đi, điều gì sẽ chào đón họ, sự gặp gỡ này liệu có tốt đẹp hay không, là phúc hay là họa đều không tránh khỏi và họ cũng chỉ là con người họ không biết điều tồi tệ hay là tốt đẹp gì sẽ xảy ra vậy thì cứ để mọi chuyện tùy duyên vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info