ZingTruyen.Info

[BHTT - Tự Viết] Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 40

UyenNgu01

Sáng sớm ngày hôm sau, Gia Kiệt, Lệ Tuyết và Nhã Kỳ còn có Sở Hạo mỗi người mang một chiếc balo đồng loạt xuất hiện trước nhà của Lệ Băng như hẹn, Lệ Băng cùng Tú Anh cũng từ nhà bước ra.

Lệ Băng nhìn Gia Kiệt và Lệ Tuyết rồi nói "Gia Kiệt, Lệ Tuyết cùng tôi vào gara đi. "

Gia Kiệt và Lệ Tuyết đi theo Lệ Băng, bước vào gara thì thấy 3 chiếc mô tô đậu trong góc, ba chiếc mô tô này chính là ba chiếc thường dùng của cả ba người khi đi chơi và làm nhiệm vụ, Lệ Băng đi lại chiếc Yamaha FZ6R màu đen còn Lệ Tuyết thì đi lại chiếc Honda CBR500R màu trắng, Gia Kiệt là chiếc Kawasaki Njnia H2 màu bạc cả ba người lên xe và chạy ra ngoài.

Ba người đứng bên ngoài nhìn thấy bên trong có ba chiếc mô tô chạy ra liền bất ngờ, Tú Anh và Nhã Kỳ cứ nhìn chằm chằm ba người trên xe riêng Sở Hạo là vẫn thản nhiên mà nhìn có lẽ cô đã quá quen với hình ảnh này. Lệ Băng, Gia Kiệt và Lệ Tuyết dừng ngay trước mắt Tú Anh, Sở Hạo và Nhã Kỳ.

Lệ Băng lấy ra một chiếc nón bảo hiểm cùng màu với nón của cô rồi đưa cho Tú Anh "Chị nón bảo hiểm mau đội vào. "

Tú Anh đang ngây ngốc nghe được Lệ Băng kêu, giật mình một cái, rồi cầm lấy cái nón.

Lệ Tuyết cũng lấy nón bảo hiểm đưa cho Nhã Kỳ, Gia Kiệt cũng đưa cho Sở Hạo, nhưng ánh mắt của Gia Kiệt vẫn nhìn về hướng của Lệ Băng, lần đầu tiên cậu thấy Lệ Băng chấp nhận chở một người, từ nhỏ tới lớn những thứ nào của Lệ Băng là của Lệ Băng, cậu hay Lệ Tuyết cũng không có khả năng đụng vào cũng không có khả năng dùng chung. Ánh mắt của cậu nhìn sang Tú Anh trong mắt hiện lên sự ghanh ghét, cậu cũng đã biết được một chút về quan hệ của Lệ Băng và Tú Anh, cậu từ trước đến bây giờ đều không kì thị người đồng tính, nhưng lần này chuyện này lại xảy ra với Lệ Băng, cậu không cam tâm, cậu thà rằng người Lệ Băng yêu là một nam nhân, còn hơn là đi yêu một cô gái, mà cô gái đó còn là một cảnh sát.

"Gia Kiệt làm sao lại ngây ngốc a, nhanh lên Lệ Tuyết và Lệ Băng đã đi rồi." Sở Hạo nhìn thấy Gia Kiệt nhìn chằm chằm Tú Anh trong mắt còn hiện lên sự ghanh ghét, cô không hiểu sao lại thấy lo lắng cho bọn họ.

Gia Kiệt sau khi nghe được Sở Hạo nhắc nhở cậu liền nổ máy chạy đi, không lâu sau cậu đã đuổi kịp Lệ Băng và Lệ Tuyết.

Tú Anh vòng tay ôm lấy éo của Lệ Băng cô gục đầu lên vai Lệ Băng, Lệ Băng cầm lấy tay Tú Anh siết chặt hơn, cô khẽ hỏi Tú Anh "Chị có lạnh không. "

"Chỉ cần ôm em, chị liền không thấy lạnh. " Tú Anh vừa nói vừa ôm chặt eo Lệ Băng.

Lệ Băng mỉm cười không nói gì, Sở Hạo nãy giờ cứ chú ý đến Lệ Băng và Tú Anh nên cái màn tình tứ trước mắt cô đều nhìn thấy, miệng không khỏi cười khổ, nhìn thấy Lệ Băng vui vẻ bên cạnh người cô ấy yêu trong lòng cô cũng cảm thấy vui nhưng một phần nào đó chính là không cam lòng, rõ ràng cô là người đến trước, rõ ràng cô là người ở bên cạnh Lệ Băng nhiều nhất tại sao người Lệ Băng yêu lại là Tú Anh, cô ấy rõ ràng là người đến sau, còn là người gây ra rắc rối cho Lệ Băng vậy cô ấy lấy lý do gì, lấy lý do gì đây, cô thật sự muốn tới trước mặt Lệ Băng để hỏi, nhưng cô làm sao mà hỏi, lấy lý do gì mà hỏi.... Sở Hạo cứ như vậy mà suy tư. Gia Kiệt cũng không khác gì Sở Hạo, lúc nãy cậu cũng vô tình nhìn thấy, trong lòng sự chán ghét đối với Tú Anh lại tăng thêm một bậc.

Còn Lệ Tuyết và Nhã Kỳ ở bên này thì vui vẻ ngắm cảnh vật xung quanh, trên mặt của cả hai không hề che giấu mà hiện lên hai chữ hạnh phúc.

Lệ Băng đang quan sát xung quanh thì nhìn thấy bên đường có một cô gái nhìn rất quen nhưng tạm thời cô vẫn chưa nhớ ra, cô ấy đang đứng bên cạnh chiếc audi tay quơ quơ như đang nhờ sự giúp đỡ nhưng hình như ở đây rất ít người qua lại, vẻ mặt cô ấy có vẻ như đang thất vọng. Chạy gần đến chiếc audi cô chợt nhớ ra tên cô gái ấy, cô ấy không ai khác chính là Phương An, cô từ từ thắng xe lại dừng ngay trước mặt Phương An.

Tú Anh ở phía sau có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy một cô gái vô cùng quen mặt ngẫm nghĩ một chút cô liền nhớ ra cô gái đó chính là Phương An, cô nhích người rồi bước xuống xe, Lệ Băng chống xe lại cũng bước xuống. Ở phía sau Gia Kiệt và Lệ Tuyết cũng dừng xe lại khó hiểu nhìn Lệ Băng.

"Mọi người đợi tôi một chút. "Lệ Băng xoay người nói với Gia Kiệt và Lệ Tuyết rồi hướng Phương An hỏi "Phương tiểu thư, xe cô bị trục trặc gì sao."

Phương An xoa xoa đầu cười nhìn Lệ Băng " À, đúng vậy tôi đang muốn chạy lên ngồi chùa trên núi nhưng không hiểu sao chạy đến đây thì xe không hề nổ máy nữa, kiểm tra lại thì xe vẫn ổn không thấy trục trặc chỗ nào, tôi cũng không biết làm sao. "

Tú Anh ở bên cạnh nghe xong liền nhìn Nhã Kỳ ở ngay bên cạnh Lệ Tuyết, bởi vì Nhã Kỳ cũng biết sửa ô tô, nhưng Nhã Kỳ thì không hề chú ý đến cô, ánh mắt của Nhã Kỳ cứ nhìn chằm chằm Phương An, cô nhìn thấy lạ nên đi lại chỗ Nhã Kỳ.

"Tiểu Kỳ, em quen cô ấy sao. " Tú Anh đứng sát bên cạnh Nhã Kỳ khẽ hỏi.

Nhã Kỳ nghe thấy Tú Anh hỏi thì thu lại ánh mắt, cô nhẹ trả lời Tú Anh "Em sẽ nói chuyện này với chị sau. " Nói xong cô hướng đến chỗ Phương An nói " Để tôi giúp chị xem xét một chút. "

Phương An nhìn thấy người trước mắt liền ngẩn người. Từ khi Tú Anh bước lại chỗ Nhã Kỳ thì Lệ Tuyết cũng chú ý nhìn sang, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, rồi nhìn thấy Nhã Kỳ bước lại chỗ cô gái kia trong lòng không hiểu sao lại len lỏi một cảm giác khó chịu.

Nhã Kỳ sau khi xem xét thì cô bước lên xe Phương An rồi khởi động máy, xe đã nổ máy trở lại, Nhã Kỳ bước xuống xe rồi nói với Phương An. "Xe đã xong chị lên thử xem. "

Phương An bước lên xe rồi nhấn ga nhưng xe lại tắt máy. Nhã Kỳ đi lại mở cửa xe, Phương An thấy Nhã Kỳ lên cô liền chuyển sang ghế phụ, Nhã Kỳ yên vị trên ghế tài rồi khỏi động máy, xe lại một lần nữa nổ máy, Nhã Kỳ cười khổ nhìn Phương An rồi nhìn Lệ Tuyết.

Lệ Băng nhìn thấy Nhã Kỳ có vẻ đang khó xử cô liền lên tiếng "Tiểu Kỳ xe của Phương tiểu thư thật sự cần đến cậu rồi. "

"Không cần đâu, mọi người có việc cứ đi trước đi, tôi đã gọi người tới sửa rồi." Phương An nhìn thấy Nhã Kỳ có vẻ khó xử liền không muốn làm phiền.

"Không sao đâu nếu cùng đường thì cứ để Kỳ giúp Phương tiểu thư. " Lệ Tuyết là người trả lời rồi không đợi ai lên tiếng cô liền nổ máy, chạy đi trước.

Gia Kiệt nhìn thấy Lệ Tuyết chạy đi cũng chạy theo, Lệ Băng ở phía sau cũng nổ máy. Nhã Kỳ nhìn Phương An một cái rồi nhấn ga đuổi theo, ở trên xe lúc này là một bầu không khí vô cùng trầm lặng.

"Tiểu Kỳ em dạo này thế nào. " Phương An là người phá vỡ bầu không khí trầm lặng này.

"Ân, vẫn bình thường, còn chị trở về khi nào. " Nhã Kỳ trả lời Phương An nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lệ Tuyết.

"Chị mới về 2 ngày trước, Tiểu Kỳ chị xin lỗi. " Phương An nói xong liền cúi đầu không nhìn Nhã Kỳ.

"Lý do. " Khóe miệng Nhã Kỳ cong lên nhưng lại là gượng, cô biết lý do tại sao Phương An lại xin lỗi cô nhưng cô vẫn muốn nghe cô ấy nói.

"Vì khi em trở về nước chị đã không ra tiễn, còn làm em lo lặng, nhưng lần đó mẹ của chị bị bệnh chị vừa vào sân bay thì cô giúp việc gọi tới, chị phải chạy ngay vào bệnh viện mấy ngày liền đều không sử dụng điện thoại nên không thể nghe điện thoại của em. " Phương An vừa cúi đầu vừa giải thích, cô xem Nhã Kỳ như một người bạn, người em gái, nên cô không muốn Nhã Kỳ hiểu lầm.

"Ân, đó không phải là lỗi của chị, không cần xin lỗi em, sau này chúng ta vẫn là chị em tốt nhé." Nhã Kỳ bấy lâu chính là hiểu lầm Phương An, hiểu lầm Phương An vì cô cứ nghĩ Phương An ghét cô nên không đến, thật sự cô là một kẻ ngốc mà.

Phương An nhìn Nhã Kỳ rồi hỏi tiếp "Tiểu Kỳ cô gái bỏ đi lúc nãy là người yêu của em đúng không. "

Nhã Kỳ mở to mắt khó hiểu nhìn Phương An "Sao... Sao chị biết cô ấy là người yêu của em, còn nữa sao chị biết em... Em thích con gái. "

Phương An mỉm cười nhìn Nhã Kỳ nói "Em đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó, chị chỉ quan sát ánh mắt của hai người và thái độ của cô gái đó, còn tại sao chị biết em thích con gái là vì cách em đối xử với chị và cô gái khác, từ đầu chị biết em có tình cảm với chị nhưng chị không nghĩ đến em lại yêu chị, khi em ra sân bay và liên tục gọi điện chị đã ngẫm nghĩ và suy luận rằng em thích chị cũng đồng nghĩa là em thích con gái. "

Nhã Kỳ đầu lọan thành một mớ bòng bong, cô thật sự phục cách suy luận của Phương An "Chị sao lúc trước không học làm thám tử mà học kinh doanh thật là uổng phí. "

Phương An phì cười với câu nói của Nhã Kỳ, Nhã Kỳ nhìn thấy Phương An vui vẻ cười cô cũng cười theo, lúc này khác với không khí lúc nãy, Nhã Kỳ và Phương An cũng bắt đầu tâm sự về cuộc sống về công việc, lâu lâu lại cười rất là vui vẻ, bây giờ trong xe đã trở nên rôm rả hơn không khí ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info