ZingTruyen.Com

[BHTT - Tự Viết] Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 32

UyenNgu01

Lệ Tuyết có lẽ đã hiểu được bản thân mình, cô không biết tình yêu giữa cô và Nhã Kỳ bất đầu từ bao giờ, cũng không biết trái tim cô từ bao giờ đã có một hình bóng, tình yêu đối với một người lần đầu tiên rung động thì cũng thật là mới mẻ a, từ nhỏ cô đã lấy anh cô - Gia Kiệt là hình mẫu của mình, cứ nghĩ khi lớn lên cô sẽ tìm một người vừa tốt bụng, vừa hiền lành như anh cô để kết hôn rồi sinh con, nhưng nào ngờ hiện tại cô lại rung động với một cô gái.

Nhưng tình yêu chính là tình yêu, tình yêu không phân biệt tuổi tác, giới tính hay là sang hèn, tình yêu chính là hai người cùng nhau nắm tay nguyện đi hết cuộc đời, cùng nhau đồng lòng và thấu hiểu, như vậy cần gì phải phân biệt giới tính, tuổi tác, sang hèn đây. Ai nói nam và nữ cùng nhau mới thiên trường địa cửu chính là ai nói đây? Một gia đình không nhất thiết phải là một nam một nữ, cũng có thể là nữ nữ, nam nam, chỉ cần họ cùng hiểu nhau cùng chia sẻ với nhau thì nam nữ đâu nhất thiết, đôi lúc hai nữ nhân yêu nhau còn hành phúc hơn vì họ cùng là nữ, nên biết được họ cần gì, bởi vì là nữ nên họ sẽ thấu hiểu lẫn nhau.

Lệ Tuyết như hiểu rõ lòng mình, mỉm cười một cái đầy thỏa mãn, cô đứng dậy định đi về khách sạn nhưng lúc này cô lại nhìn lên bầu trời thì cả một màu đen bao phủ, những ngôi sao nho nhỏ kia đã không thấy nữa, những giọt nước bắt đầu rơi xuống, từng hạt từng hạt lớn dần, Lệ Tuyết nhìn vào bên đường liền thấy một băng ghế bên trong mái hiêng cô vội chạy vào nhưng vừa chạy được vài bước cô liền té ngã, cổ chân phải truyền đến cảm giác đau nhức, cô cố gắng đứng dậy nhấc từng bước chân đau nhức đi vào băng ghế. Đưa tay vào túi áo khoác định tìm kiếm điện thoại gọi cho Nhã Kỳ nhưng khi nãy vội vàng chạy ra ngoài cô đã không cầm theo điện thoại, cô nhìn ra ngoài đường thì không thấy chiếc taxi nào cả đành đợi hết mưa để trở về, cô nhìn xuống chân mình cổ chân đã bắt đầu sưng đỏ, đau nhức khiến cô khó chịu. Cô cứ ngồi như vậy nhìn ra bên ngoài, ngoài trời dù là buổi tối nhưng vẫn có rất nhiều người đi đường do trời mưa nên dòng người trở nên tấp nập, người tới người lui vội vàng trở về tổ ấm của mình, cô nghĩ nếu lúc này có thêm một ly cappuccino nữa thì thật tuyệt, nhưng nhìn lại tình trạng hiện tại của bản thân liền cảm thấy ảo não một phen.

Nhã Kỳ khóc một lúc liền không khóc nữa, cô đi vào phòng tắm rửa mặt rồi tự nhìn mình trong gương, do khóc lâu nên mắt cô đã có chút sưng khuôn mặt còn vướng một chút nước mắt, cô nhìn bản thân trong gương hồi lâu, tự cười mình thật không ra gì, rồi đi ra ngoài. Cô vừa bước ra liền nghe tiếng mưa ào ào ngoài cửa sổ, lúc chiều bầu trời còn thật đẹp, bây giờ thì mây mù bao phủ không chút ánh sáng, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, trong lòng cô lúc này có chút lo lắng, lúc nãy khi Lệ Tuyết rời đi chỉ cầm theo một chiếc áo khoác, trên người chỉ có duy nhất một bộ đồ ngủ mỏng manh, cô không biết bây giờ Lệ Tuyết đang ở đâu, cũng không biết có mắc mưa hay không, trong lòng lo lắng mười phần, cô đứng dậy cầm lấy áo khoác và một cây dù rồi chạy ra ngoài.

Nhã Kỳ không biết Lệ Tuyết ở đâu cô chỉ dựa theo cảm tính mà chạy đi, vừa chạy vừa nhìn xung quanh, trái rồi phải, phải rồi trái, nhưng không hề tìm thấy, cô chạy tới một công viên gần khách sạn, nơi này nãy giờ cô chưa tìm nếu nơi này mà không có nữa thì cô không biết đi đâu nữa, cô nhìn một lượt công viên mà không thấy ai cả nhưng ánh mắt cô chợt dừng lại ở bên đường bên trong một mái hiêng gần đó có một người đang ngồi, hay tay khoanh trước ngực, hai mắt thì nhắm lại, chân mày thì chau lại, có vẻ rất khó chịu, Nhã Kỳ nhìn thấy người mình muốn tìm đã tìm thấy, hai mắt liền sáng rỡ đi về hướng Lệ Tuyết đang ngồi.

Lệ Tuyết hai mắt mơ màng nhìn người đang tiến về phía cô, nhìn một lúc liền biết người đó là Nhã Kỳ trong lòng có chút vui mừng. Nhã Kỳ nhanh chóng đi tới bên cạnh Lệ Tuyết.

"Em không sao chứ." Nhã Kỳ lo lắng hỏi.

"Tôi không sao, chỉ là cổ chân có chút đau, có lẽ bị trật khớp rồi." Lệ Tuyết nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhã Kỳ dành cho cô trong lòng sinh ra một cảm giác hạnh phúc.

"Có thể đi được không." Nhã Kỳ ân cần hỏi Lệ Tuyết.

"Miễn cưỡng có thể." Lệ Tuyết trả lời Nhã Kỳ rồi đứng lên.

Lệ Tuyết vừa đứng lên thì chân lại truyền đến cảm giác đau nhức, thân hình nghiêng qua nghiêng lại giống như muôn té, Nhã Kỳ nhanh tay đỡ lấy eo Lệ Tuyết để Lệ Tuyết đứng vững hơn.

"Không đi được thì cứ nói không đi được, tôi đâu bắt buộc em phải tự đi." Nhã Kỳ lên giọng trách móc.

Lệ Tuyết nhìn Nhã Kỳ nói "Nếu không tự đi thì làm sao về."

"Còn có tôi, mau lên đây tôi cõng em về, cơn mưa này có lẽ sẽ kéo dài đến khuya." Nhã Kỳ vừa nói vừa vỗ vào vai của mình.

Lệ Tuyết nhìn Nhã Kỳ vừa nói vừa vỗ vai, trong thật đáng yêu a. Lệ Tuyết nãy giờ không có nhìn rõ khuôn mặt của Nhã Kỳ lúc này nhìn lại thì thấy hai mắt của Nhã Kỳ đã sưng tấy, có lẽ đã khóc, cô ấy vì cô mà khóc sao, có thể sao?.

"Em còn ngây người làm gì, mau lên tôi cõng về." Nhã Kỳ nhìn Lệ Tuyết cứ như vậy mà ngây người nhìn cô, cô có chút khó hiểu.

Lệ Tuyết đang suy nghĩ nghe Nhã Kỳ nói liền thôi suy nghĩ đáp ứng yêu cầu của Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ nhìn cây dù nằm dưới đất do lúc nãy lo đỡ lấy Lệ Tuyết cô đã quăng xuống đất, cô ngồi xuống cầm lấy cây dù đưa cho Lệ Tuyết, rồi để Lệ Tuyết trèo lên lưng mình. Sau khi yên vị trên lưng Nhã Kỳ, Lệ Tuyết bung dù ra che chắn cho cả hai, cây dù cũng rất lớn để che chắn cho cả hai người.

Một tay Lệ Tuyết cầm dù, một tay nhẹ ôm lấy cổ Nhã Kỳ, môi cô kề sát tai của cô ấy nhẹ giọng nói.

"Chị khóc sao."

Chỉ ba từ nhẹ nhàng của Lệ Tuyết liền khiến Nhã Kỳ dừng lại bước chân, Lệ Tuyết đột ngột đổi cách xưng hô, còn quan tâm cô chẳng lẽ cô ấy cũng thích cô hay sao ?.

Nhã Kỳ khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình, cô lại bước tiếp, không trực tiếp trả lời Lệ Tuyết cô hỏi cô ấy "Tuyết, làm bạn gái tôi được không."

"Tôi hỏi chị trước a, chị khóc đúng không." Lệ Tuyết có chút không vui vì Nhã Kỳ không trả lời câu hỏi của cô.

"Không có." Nhã Kỳ nói dối Lệ Tuyết.

"Chị nói dối." Lệ Tuyết biết chắc chắn Nhã Kỳ đang nói dối, hai mắt sưng đến như vậy còn nói không có.

"Ừm, là tôi khóc." Nhã Kỳ trả lời Lệ Tuyết, cô nghe được giọng nói không vui của Lệ Tuyết liền thật thà trả lời.

Lệ Tuyết nghe được câu trả lời từ Nhã Kỳ xong cũng không nói gì im lặng ôm cổ Nhã Kỳ.

Nhìn thấy Lệ Tuyết im lặng không hề đề cập đến câu hỏi của cô, cô một lần nữa lớn tiến hỏi "Tuyết, làm bạn gái tôi được không."

Lệ Tuyết lại im lặng không hề lên tiếng, cô muốn biết nếu cô không trả lời thì Nhã Kỳ sẽ làm thế nào.

"Em còn không trả lời tôi lập tức quăng em xuống đất." Nhã Kỳ bá đạo nói "Đồ đáng ghét, ngốc nghếch, khó ưa." Lệ Tuyết một ngụm cắn vào vai của Nhã Kỳ.

"A, đau á." Nhã Kỳ la lớn một tiếng, thật là muốn khóc mà.

"Chị không nghe câu im lặng là đồng ý sao." Lệ Tuyết thật là muốn cho người này một đấm nga.

"Haha... thì ra là vậy." Nhã Kỳ vui vẻ cười lớn. Rồi Nhã Kỳ đột ngột trầm mặt, giọng nói trầm ấm hướng Lệ Tuyết "Tuyết, cảm ơn em."

"Sao lại cảm ơn tôi." Lệ Tuyết nghiêng đầu hỏi Nhã Kỳ.

"Vì em đồng ý làm bạn gái của một người vừa ngốc nghếch, vừa khó ưa lại còn đáng ghét như tôi." Nhã Kỳ vui vẻ tươi cười hay tay ôm chặt lấy Lệ Tuyết.

"Chị thật đúng là một kẻ ngốc." Lệ Tuyết tuy là trách móc nhưng giọng nói lại vô cùng ôn nhu, cô lấy tay xoa nhẹ chỗ lúc nãy cô cắn rồi nói "Còn đau không."

"Có em xoa cho tôi liền không đau nữa." Nhã Kỳ khuôn mặt lúc này vô cùng ngốc nghếch vừa cười vừa nhanh chân bước đi.

Đến khách sạn Nhã Kỳ trực tiếp cõng Lệ Tuyết lên phòng, không màn đến mấy loại ánh mắt khó hiểu đang nhìn vào hai người các cô.

"Em mau thay đồ đi, xong tôi sẽ sửa lại chân cho em." Nhã Kỳ đi tới tử áo, trực tiếp lấy đồ cho Lệ Tuyết.

"Được, chị cũng mau thay đồ, nếu không sẽ cảm." Lệ Tuyết nhận lấy quần áo từ tay Nhã Kỳ, nhắc nhở Nhã Kỳ một chút rồi cô cũng nhấc cái chân đau nhức của mình vào phòng tắm. Nhã Kỳ trong lúc đợi Lệ Tuyết thay quần áo, cô cũng tự thay bên ngoài, lúc Lệ Tuyết đi ra cũng vừa lúc cô thay xong.

"Em ngồi lên giường đi, tôi lấy một chút dầu nước xanh xong sẽ sửa chân cho em." Nhã Kỳ nói với Lệ Tuyết, rồi bước lại chỗ va-li của mình lấy ra một chai dầu nước xanh.

Lệ Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi Nhã Kỳ, Nhã Kỳ nữa quỳ nữa ngồi dưới chân Lệ Tuyết, cô cầm lấy cổ chân phải của Lệ Tuyết nhẹ nhàng xem xét.

"Sao lại chệch chân như thế."  Nhã Kỳ vừa xem xét vừa hỏi Lệ Tuyết.

"Khi nãy định chạy vào mái hiên để tránh mưa, không ngờ vấp phải một cục đá té ngã." Lệ Tuyết cặn kẽ nói lại tình trạng lúc chệch chân của cô cho Nhã Ky biết̀.

"Được rồi, em chịu đau một chút, nhanh chóng sẽ hết." Nhã Kỳ nói xong liền dùng tay sửa lại khớp chân cho Lệ Tuyết.

Lệ Tuyết cắn răng chịu đau, một lúc sau cơn đau đã giảm bớt, chân không còn đau nhức như lúc đầu.

Nhã Kỳ đổ ra một ít dầu, xoa bóp cho Lệ Tuyết "Xong rồi, em nghỉ ngơi đi ngày mai chúng ta sẽ trở về."

"Cảm ơn chị." Lệ Tuyết cảm thấy chân đã đỡ hơn rất nhiều liền cảm thấy vui vẻ.

"Đừng khách sáo." Nhã Kỳ cầm trai dầu bỏ vào va-li rồi quay lại giường.

Lúc này Lệ Tuyết đã nắm xuống giường, cô cầm lấy chăn đắp cho Lệ Tuyết. "Ngủ ngon."

Lệ Tuyết nhìn Nhã Kỳ khó hiểu "Chị không ngủ sao."

"Em ngủ đi tôi ngủ ở sô-pha." Nhã Kỳ mỉm cười nhìn Lệ Tuyết.

"Sô-pha rất khó ngủ, nếu không..... nếu không chị ngủ cùng tôi đi." Lệ Tuyết ấp úng đề nghị, quan hệ của cả hai đã có chút thay đổi, huống hồ ngày hôm qua cũng ngủ chung rồi, bây giờ ngủ chung một lần nữa cũng không sao.

"Có thể....có thể sao." Nhã Kỳ không tin hỏi lại.

"Ân." Lệ Tuyết nhẹ nhàng trả lời rồi xê dịch bản thân một chút, chừa lại cho Nhã Kỳ cả một chỗ trống.

Nhã Kỳ cũng không do dự nữa, cô nằm lên giường, nghiêng người nhìn Lệ Tuyết, rồi kéo chăn ngay ngắn lại cho Lệ Tuyết.

"Chỉ có một cái chăn, chị và tôi cùng đắp đi, tối rất lạnh." Lệ Tuyết đưa một phần chăn của bản thân cho Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ nhận lấy đắp ngang qua người, cảm nhận được hơi ấm từ cái chăn do Lệ Tuyết đắp nãy giờ liền cảm thấy một trận ấm áp, hai tay không tự chủ vòng qua eo ôm lấy Lệ Tuyết. Lệ Tuyết nằm quay lưng với Nhã Kỳ, Nhã Kỳ đột ngột ôm cô tuy có chút không quen nhưng cũng không có đẩy ra, miệng không tự chủ nở một nụ cười.

"Ngủ ngon, cô gái của tôi." Nhã Kỳ thì thầm, mặc cho trời mưa, mặc cho khí hậu lạnh rét người bên ngoài, bên trong căn phòng này hiện tại lại phi thường ấm áp, Nhã Kỳ cứ như vậy ôm chặt lấy Lệ Tuyết rồi cả hai dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Thành phố S....

Ở trên tầng 15 của khách sạn, có một cô gái dáng dấp thon gọn, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió có thể cuốn đi, đang nhấm nháp một lon nước ngọt, khuôn mặt vô cùng đẹp, ngũ quan tinh sảo, cả người tỏa ra một chút hàn khí ánh mắt nhìn xa xa, mái tóc dài buông thả nhẹ nhàng bay theo gió. Dáng dấp này không ai khác ngoài Lục Lệ Băng.

Lệ Băng đang suy tư, thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi.

"Alo, Lệ Băng là tôi đây, những thứ em nhờ tôi đã làm xong rồi, bao giờ thì đem tới." Một giọng nam nhân vang lên.

"Được rồi, cảm ơn anh Lý Nguyên, sáng ngày mai anh hãy gửi đến nhà cho tôi."

"Được, ngày mai nhất định có mặt." Lý Nguyên trả lời Lệ Băng.

"Được." Lệ Băng nói xong liền tắt máy.

Lệ Băng mỉm cười, ánh mắt chứa đầy ý vị nhìn xa xa, cô thật mong chờ ngày mai nga.

Nhắn gửi một câu vào không trung, cô liền xoay người trở vào phòng, đi gặp "chu công".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com