ZingTruyen.Info

[BHTT - Tự Viết] Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 11

UyenNgu01

Một ngày đẹp trời nữa lại đến với Tú Anh nhưng mà không hề báo trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Tú Anh mở mắt đón chào những tia nắng sáng cô nghiêng người nhìn qua bên cạnh, người bên cạnh cô đã biến mất từ lúc nào mà cô cũng không hay nhưng hơi ấm của người đó vẫn còn, cô xê dịch thân mình chuyển qua nằm lên chỗ mà Lệ Băng đã nằm, cô ngửi lấy hương thơm đặc trưng trên người của Lệ Băng, hơi ấm của Lệ Băng như thể bao chọn lấy cơ thể của Tú Anh, Tú Anh thầm mong muốn có thể mãi mãi giữ lấy hương thơm và hơi ấm của Lệ Băng. Nằm được một khoảng thời gian, bụng cô đã bắt đầu biểu tình, cô ngồi dậy chân có vẻ hồi phục rất nhanh, có thể không cần nạng mà đi được, cô không vui vì điều này mà ngược lại cô cảm thấy buồn vì nếu chân cô hồi phục thì cô phải trở về không còn được ở cùng Lệ Băng. Trong lòng cô âm thầm có quyết định nhất định cô sẽ giữ Lệ Băng mãi mãi. Cô bước xuống phòng bếp, trên bàn ăn có một cái lồng bàn còn có một tờ giấy nhỏ được dán bên trên, cô bước lại gỡ tờ giấy ra, liên nhìn thấy chữ viết của Lệ Băng để lại "Hôm nay em có việc nên phải đến công ty sớm, em đã chuẩn bị bữa sáng chị ăn xong nhớ uống sữa, còn nữa thuốc em đã để trên bàn ngoài sô-pha chị nhớ thoa." Tú Anh đọc xong tờ giấy môi liền cong lên, một nụ cười hạnh phúc.

Cô dỡ chiếc lồng bàn ra bên trong chỉ vỏn vẹn một cái trứng, một ổ bánh mì và một ly sữa, nhưng điều khiến cô thích thú chính là cái trứng hình mặt cười rất ưu là dễ thương, cô ăn hết phần bánh mì và trứng rồi tiếp tục uống cạn ly sữa, không hiểu sao hôm nay đối với cô những món đơn giản này lại trở nên ngon tuyệt cú mèo.
-----------------------------------------------------

8:00am.....
Phòng Tổng Tài tập đoàn Viễn Duy....

Lệ Băng đang hướng ánh mắt ra bên ngoài trong mắt mơ hồ xuất hiện nụ cười tươi của Tú Anh, khuôn mặt ngại ngùng khi cô xoa thuốc, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của cô ấy cứ vang lên bên tai cô, không hiểu sao những biểu cảm của Tú Anh cứ hiện lên trước mặt cô, cô thừa nhận cô đã giành một loại tình cảm đặc biệt cho Tú Anh. Cái loại tình cảm hơn hẳn một người bạn và vượt qua cả người chị, đúng vậy cô chính là đã yêu Tú Anh, nhưng cô phải làm sao đây, mọi chuyện sẽ ra sao khi cô và Tú Anh bên nhau, thảm họa gì sẽ xảy ra. Chợt trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, điều cô nên làm hiện tại chính là thoát khỏi thân phận là một sát thủ, đúng vậy cô sẽ thực hiện nó ngay bây giờ một phần vì cô đã có ý định thoát khỏi thân phận sát thủ này từ rất lâu rồi, một phần vì cô muốn có thể không quan tâm tới thân phận của mình để có thể ở bên cạnh Tú Anh.

Cô lấy điện thoại ra di động ra sau đó nhấn một dãy số quen thuộc, chính là số của ông ta. Cô ấn phím gọi, điện thoại reo lên hai lần đã có người bắt máy.

"Alo...." giọng nói trầm đục của ông ta vang lên bên tai Lệ Băng.

"Là tôi." Lệ Băng giọng lạnh lùng nói.

Đầu dây bên kia cũng nhận biết được là Lệ Băng liền hỏi "Con tìm ta có việc."

"Đúng vậy."

"Con cứ việc nói." Ông ta không dài dòng liền hối thúc Lệ Băng.

"Tôi không muốn làm sát thủ nữa." Lệ Băng chỉ vỏn vẹn một câu nói như vậy không thêm không bớt một từ.

Đầu dây bên kia có phần ngưng trọng, đây cũng chính là điều ông muốn nói, nhưng chưa có dịp vậy thì để nó đến sớm một chút, ông trả lời. "Được...." Nhưng ông còn muốn cho Lệ Băng biết một bí mật.

"Còn có điều kiện." Lệ Băng nghe được ông ta còn chưa hoàn thành câu nói chỉ là đang suy nghĩ.

"Con thông minh lắm." Ông ta không bất ngờ về việc Lệ Băng có thể biết được ông chưa hoàn thành câu nói "Điệu kiện rất đơn giản, con phải làm bang chủ Hắc Ưng."

Lệ Băng có phần suy nghĩ, ông ta chính là có ý gì, nếu cô làm bang chủ ắc hẳn còn khó thoát hơn cả thân phận một sát thủ, nhưng có một điều gì đó nói là cô nên nhận điều kiện này. "Được tôi đồng ý."

"Được ngày mai ta sẽ cho người đưa tất cả tài liệu về Hắc Ưng cho con." Lục Gia Huy đang rất mong tới ngày mai, ngày mai mọi chuyện, mọi sự thật về ông sẽ được rõ ràng, đứa con gái mà ông thương yêu nhất sẽ trở lại như trước, xem ông là ba và không còn hận ông nữa. Nhưng trong lúc ông vui mừng ông đã không nghĩ đến Lệ Băng đã hận ông vì điều gì.

Lệ Băng gác máy, ánh mắt cô lại hướng ra ngoài, theo linh cảm của cô chắc sẽ có một điều gì đó xảy ra và còn kèm theo những điều khác, đây là điều lành hay điều ác cô không thể đoán được, cô chỉ biết sẽ có một điều gì đó xảy ra thôi.

Cánh cửa phòng chợt mở, một thân hình lịch lãm, đang tiếng gần tới bàn của Lệ Băng, người đó không ai khác chính là Gia Kiệt.

"Chị, hôm trước có bị thương không." Gia Kiệt vừa bước vào thay vì hỏi thăm người đỡ đạn thay Lệ Băng ngược lại lại hỏi thăm Lệ Băng.

"Tôi không sao." Lệ Băng hướng ánh mắt về phía Gia Kiệt.

"Vậy thì tốt, em nghe nói cô ấy đang ở nhà chị." Gia Kiệt lấy ghế ngồi đối diện Lệ Băng.

"Đúng vậy, có việc gì sao." Lệ Băng thấp giọng hỏi Gia Kiệt.

"Không, đúng rồi lâu rồi em cũng không qua nhà chị, chiều nay em có thể qua chứ." Gia Kiệt đề nghị.

"Được." Lệ Băng không do dự trả lời, lúc trước khi cô bị thương điều là Gia Kiệt ở lại giúp cô, việc Gia Kiệt đi lại trong nhà cũng không con là điều gì lại với cô.

"Chiều nay, chị không cần nấu ăn, em sẽ nấu." Nói xong câu Gia Kiệt liền đi ra ngoài không đợi Lệ Băng trả lời.

Gia Kiệt đi dọc theo hành lang, ánh mắt của cậu đang chất chứa một hình bóng của một người nào đó, cậu đang lo sợ có một ngày người con gái mà cậu đã dành toàn bộ tình cảm sẽ là của người khác, sẽ được người khác chăm sóc, sẽ không còn là của cậu nữa, nhưng từ khi nào mà cô ấy là của cậu, nhưng chỉ cần cô ấy không là của ai hết và chỉ chấp nhận sự chăm sóc của cậu là được rồi. Cậu bị gì vậy nè cậu yêu cô ấy cậu muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc nhưng cậu lại ích kỷ muốn cô ấy là của cậu muốn cô ấy chỉ bên cậu và sợ cô ấy là của người khác không phải cậu, sợ có một người khác chăm sóc cô ấy tốt hơn cậu. Tâm trạng của cậu chính là đang hỗn loạn, cậu ghét bản thân cậu ghét số phận, nhưng cậu lại cảm ơn số phận vì dù không thể chính thức nói lời yêu với cô ấy nhưng cậu lại có thể âm thầm chăm sóc và bảo vệ cô ấy. Một lúc bình tĩnh lại với mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình cậu mới thông suốt một điều, chỉ cần cô ấy hạnh phúc và vui vẻ cậu nguyện chỉ đứng phía sau cô ấy. Cậu thỏa mãn với điều cậu đang nghĩ, cậu nở một nụ cười vui vẻ tiếp tục trở về phòng.

Cậu vừa bước vào phòng, một cảnh tượng vô cùng thảm hại hiện ra trước mắt, một cô gái với khuôn mặt tươi cười nhìn người đang ngồi trên ghế khuôn mặt của người ngồi trên ghế đang hừng hực lửa giận. Hai người này không ai khác chính là Trợ lý riêng của Lệ Băng và cô em gái yêu qúy của cậu, từ khi chuyện ở buổi đấu giá xảy ra thì Nhị tiểu thư Tần gia, trợ lý riêng của Tổng Tài lại liên tục xuất hiện trước mặt cậu và Lệ Tuyết nói cách khác chính là trước mặt Lệ Tuyết mục đích chính là trêu chọc em gái cưng của cậu.

"Cô cái đồ đáng ghét, bước ra khỏi phòng tôi." Lệ Tuyết tức giận quát Nhã Kỳ.

"Haha, tôi là đồ đáng ghét vậy cô chính là đồ khó ưa, ple." Nhã Kỳ nhanh chân chạy ra ngoài và không quên le lưỡi nháy mắt trêu chọc Lệ Tuyết thêm một lần nữa.

"Thôi được rồi, cô ấy lại làm gì em." Gia Kiệt bước lại dỗ dành Lệ Tuyết, cậu khá quên với những trò trêu chọc mà Nhã Kỳ dành riêng cho Lệ Tuyết.

"Cô ấy..... cô ấy đã làm đổ cả ly cà phê vào người em...hu hu." Lệ Tuyết vì thấy được Gia Kiệt dỗ dành càng ra vẻ tội nghiệp.

Gia Kiệt nhìn vào ly cà phê còn đang nằm trên bàn cậu giơ tay chạm vào chất lỏng bên trong, chúng hoàn toàn không nóng, cậu thấy rất lạ với những trò đùa mà Nhã Kỳ đã làm cô ấy hoàn toàn chỉ trêu đùa em cậu, không bao giờ làm Lệ Tuyết bị thương, chỉ đơn giản là ly cà phê này nó hoàn toàn không thể gây ra phỏng, chỉ làm dơ quần áo. "Được rồi, đã lớn như vậy còn bị người ta bắt nạt sao."

"Không có, chính là không có, chỉ là em sơ xuất bị cô ta đụng trúng." Lệ Tuyết nhanh chóng biện minh.

"Thôi được rồi vậy mau vào trong thay đổi quần áo." Gia Kiệt nhìn cô em gái bướng bĩnh của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info