ZingTruyen.Info

[BH-HĐ-Edited-Hoàn] Lạc bước vào con đường hôn nhân-Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 88: Tôi không nợ các người

Mommin96

Khổng Hi Nhan vẫn chưa tỉnh lại, Trì Vãn Chiếu canh giữ bên cạnh cô, một tấc không rời. Vương Hải Ninh trở về lấy ít vật dụng cần thiết đặt trong phòng vệ sinh, trong phòng bệnh là tiếng hít thở nặng nề, ai cũng không mở miệng, hai người cứ như hai pho tượng ngồi ở hai bên giường bệnh

Không biết qua bao lâu, có tiếng yếu ớt từ trên giường truyền đến.

Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại dùng tay sờ ở vị trí đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhúm lại, bởi vì mất máu cho nên gương mặt tái nhợt không được tự nhiên, ở giữa hai cánh môi tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn, suýt soa.

Trì Vãn Chiếu lập tức nắm lấy tay kia của Khổng Hi Nhan nhẹ giọng gọi:

"Hi Nhan? "

"Tỉnh rồi sao?"

Khổng Hi Nhan chậm rãi mở mắt, nhìn thấy thần sắc Trì Vãn Chiếu tiều tụy, đuôi mắt còn có chút đỏ ửng, đôi mắt sáng không còn rõ ràng ngày trước, bị các sợi tơ máu quấn lấy, tuy rằng vẻ mặt vẫn như thường, nhưng Khổng Hi Nhan lại cảm giác được người kia thở phào nhẹ nhõm.

Trì Vãn Chiếu đưa tay trước mặt cô:

"Tỉnh rồi?"

Cô vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Trì Vãn Chiếu, không trả lời.

Vương Hải Ninh nhìn thấy cảnh này quay ra cùng Trì Vãn Chiếu nhìn qua lại, sau đó cô có chút khẩn trương hỏi:

"Hi Nhan, em còn nhớ chị là ai không?"

Khổng Hi Nhan lắc đầu, rụt rè nói:

"Không nhớ, Vương lão sư."

Ban đầu Vương Hải Ninh sửng sốt, sau đó phản ứng lại, tức giận trừng mắt nhìn Khổng Hi Nhan.

Vừa tỉnh dậy đã dọa người.

Sợ là ngứa da rồi.

Khổng Hi Nhan đối diện với ánh mắt của Vương Hải Ninh muốn nghiêng đầu cười cười.

Động tác quá lớn, đụng phải vết thương, nhất thời đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, Trì Vãn Chiếu tay đặt lên thái dương của cô, nhẹ giọng nói:

"Đừng nhúc nhích. "

Khổng Hi Nhan cảm giác được cô quay đầu mình tìm đến một vị trí thoải mái, cảm giác đau đớn ở gáy cũng không mãnh liệt nữa, cô nắm lấy tay Trì Vãn Chiếu cong môi nói:

"Cứ như vậy, rất tốt. "

Trì Vãn Chiếu liền nắm ngược lại tay Khổng Hi Nhan, đôi môi mỏng khẽ mở:

"Còn đau hay không? Em có muốn bác sĩ đến xem không? "

"Không cần."

Khổng Hi Nhan từ chối:

"Em tốt lắm, chỉ là hơi khát, chị giúp em rót ly nước mang tới được không? "

Trì Vãn Chiếu nhìn sâu vào mắt cô:

"Được."

Trong phòng bệnh có máy lọc nước, nhưng Trì Vãn Chiếu vẫn cầm ly đi ra ngoài, Vương Hải Ninh nhìn về phía Khổng Hi Nhan nói:

"Có chuyện muốn nói với chị? "

Khổng Hi Nhan sợ đau liền nằm trên giường không nhúc nhích, giờ phút này nghe được lời của Vương Hải Ninh chỉ đảo mắt nói:

"Chuyện của chị và Trì gia, mình đều nghe rồi."

Tuy rằng Trì Vãn Chiếu tận lực dùng góc độ khách quan để nói về chuyện kia, cũng không nói Vương Hải Ninh cùng mẹ mình không tốt, nhưng Khổng Hi Nhan vẫn cảm giác được lệ khí* không tính là rõ ràng.

*戾气: lệ khí thường chỉ về tâm lý hoặc bầu không khí, nó gần nghĩa với sát khí nhưng lệ khí 'nhẹ' hơn, không phải giết chóc.

Rốt cuộc thì Trì Vãn Chiếu vẫn có chút ngăn cách với Vương Hải Ninh.

Khổng Hi Nhan thở dài.

Trong tâm tư, cô đương nhiên đau lòng Hải Ninh hơn, dù sao đây cũng không phải lỗi của cô ấy, nhưng cô cũng có thể hiễu và thông cảm với người Trì gia.

Trong chuyện này.

Sai thì chỉ có hai người sai là ba của Trì Vãn Chiếu và mẹ của Hải Ninh.

Nhưng hai người này, một người đã đi rồi, còn người kia thì không còn nhiều thời gian, tha thứ-hai chữ này đối với họ quá xa xỉ, ghét bỏ hay hận thù, cũng không có ý nghĩa gì.

Cho nên Trì Huyên hận Hải Ninh, thời gian thật lâu, nghẹn đến tàn nhẫn, mới có thể lần đầu tiên gặp mặt đã kích động đến vậy.

Vương Hải Ninh thản nhiên cười cười:

"Đừng nói những chuyện không vui này, chị định lát nữa trở về Trường Ninh, em phải chăm sóc mình cho tốt."

Khổng Hi Nhan lập tức đưa tay kéo Hải Ninh lại:

"Gấp vậy?"

"Hôm nay chắc không có vé."

Tuy rằng Khổng Hi Nhan không biết mình nằm trên giường ngủ bao lâu, nhưng chân trời đã tối đen, còn có thể nhìn thấy ngoài trời tuyết lớn rơi dày đặc, hiển nhiên tình hình giao thông không thuận lợi để rời đi.

Vương Hải Ninh vỗ vỗ lưng bàn tay Khổng Hi Nhan:

"Không sao, chị sẽ quay về bên kia thu dọn đồ xong liền đến khách sạn gần nhà ga ở tạm một đêm, sáng sớm mai sẽ trở về. "

Khổng Hi Nhan có chút luyến tiếc.

Cô biết Hải Ninh muốn tránh Trì Huyên.

Căn nhà kia dù sao cũng là của Trì gia, buổi trưa lại xảy ra chuyện như vậy, Vương Hải Ninh không muốn ở lại cũng hoàn toàn có thể lý giải.

Nhưng Hải Ninh đến đây để cùng cô đón tết.

Mắt thấy còn hai ngày nữa là đến tết, ngay lúc này Vương Hải Ninh lại muốn trở về, Khổng Hi Nhan cảm thấy bản thân ăn không ngon ngủ không yên.

Cô rũ mắt suy nghĩ thật lâu, từ đầu đến cuối đều không muốn thả cho Vương Hải Ninh rời đi, cuối cùng Vương Hải Ninh cười sờ sờ đầu cô bị gạc bao bọc nói:

"Được rồi, cũng không phải con nít, sau này nhớ chị thì về Trường Ninh thăm, chị cũng sẽ---"

Cô nói đến đây liền dừng lại.

Khổng Hi Nhan tiếp lời của cô:

"Chị cũng phải đến thành phố B thăm em."

Nói xong trong đầu cô lóe lên sáng:

"Hải Ninh, chị ở nhà của em đi?"

"Đúng vậy, đến nhà em."

Vương Hải Ninh sửng sờ vài giây, sau đó cười nói:

"Không cần phiền phức như vậy..."

"Không phiền."

Khổng Hi Nhan ngắt lời:

"Đó cũng là nhà chị."

Vương Hải Ninh ngước mắt lên nhìn Khổng Hi Nhan, đối diện với đôi con ngươi trong trẻo của người kia, bên trong đầy ý cười, cô đột nhiên nghĩ đến đêm đầu tiên ở Trường Ninh.

Khổng Hi Nhan uống chút rượu gạo ngồi ở bậc cửa ngang ngửa đầu nhìn ánh trăng, nhìn một lúc chợt quay đầu lại nói:

"Hải Ninh, em không có nhà."

Khi đó cô liền nghĩ đến chính mình nên nói:

"Đừng sợ Hi Nhan, sau này đây là nhà của chúng ta."

Khổng Hi Nhan cười cười:

"Vậy sau này nhà chị chính là nhà em, nhà em cũng là nhà chị?"

Có vẻ cô uống quá nhiều, nói những lời muốn líu lưỡi này, Vương Hải Ninh gật đầu:

"Phải."

Khi đó chỉ là muốn an ủi Hi Nhan, không nghĩ tới hiện tại ngược lại cô được an ủi.

Vương Hải Ninh suy nghĩ rồi nói:

"Được."

Khổng Hi Nhan:

"Vậy chờ lát nữa em kêu Trì tổng đưa chị đi."

"Ừm."

Trong phòng bệnh truyền ra tiếng nói rất nhỏ, Trì Vãn Chiếu đứng ở cửa thật lâu cũng không đẩy cửa ra, nước nóng trên tay ban đầu bốc khói trắng giờ đã không còn bốc khói nữa, từ đầu đến cuối cô chỉ đứng ở cửa, cơ thể không hề nhúc nhích.

Nơi này là khu phòng bệnh riêng biệt, trên hành lang ngoại trừ một hai y tá qua lại cũng không nhìn thấy người khác, cho nên hành động quái dị của cô cũng không bị người khác phát hiện.

Thời gian dài trôi qua, cuối hành lang có người đi tới.

Hắn với mái tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, bước chân có chút vội vàng, trán mơ hồ có mồ hôi rịn ra.

Bác Lý đi như chạy đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu gọi:

"Nhị tiểu thư."

Trì Vãn chiếu thu liễm tâm trạng, nghiêng đầu nhìn ông ấy:

"Bác Lý? Không phải bảo ông dẫn Trì Huyên về nhà cũ sao? "

Giọng nói của cô thản nhiên, nhưng bác Lý nghe thấy sau lưng phát run, ông sốt ruột nói:

"Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư sau khi trở về liền chạy ra ngoài, bây giờ... bây giờ... cô ấy đang ở dưới lầu."

"Cô ấy muốn đi lên xin lỗi phu nhân, nhưng lại không dám, Nhị tiểu thư ngài xem?"

Mặt Trì Vãn Chiếu căng cứng:

"Con bé ở đâu?" "

Lý Bá vội vàng dùng tay chỉ về phía ngoài cửa sổ:

"Đứng bên ngoài. "

Trì Vãn Chiếu giơ bước đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy Trì Huyên đứng ở phía dưới, gió lạnh thổi đến cả người không ổn định, những bông tuyết lớn bay lên tóc và lên người, rất nhanh tan chảy thành nước, phòng bệnh ở lầu hai, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng giọt nước trên mặt Trì Huyên, còn thở ra khói trắng.

"Dẫn con bé trở về."

Trì Vãn Chiếu môi mím, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trì Huyên dưới lầu.

Bác Lý sốt ruột đứng yên:

"Tam tiểu thư nói muốn gặp phu nhân một lần. "

Trì Vãn Chiếu:

"Đưa về."

"Tôi có đưa Tam tiểu thư trở về, nhưng cô ấy không chịu."

Trì Vãn Chiếu liếc nhìn bác Lý, môi mỏng khẽ nói:

"Không chịu? "

"Không chịu thì thôi."

"Thích đứng thì để cho đứng, ngược lại tôi muốn xem con bé có thể đứng bao lâu."

Trì Vãn Chiếu nói xong liền quay đầu giẫm lên giày cao gót rời đi, vẻ mặt kiên định, bóng lưng quyết tuyệt.

Bác Lý ở phía sau cô muốn gọi, nhưng chỉ có thể thở dài.

Ý của Tam tiểu thư là muốn được sự đồng ý của Nhị tiểu thư để gặp mặt phu nhân, nhưng Nhị tiểu thư căn bản không cho cô ấy có cơ hội này.

Nhưng chuyện giữa trưa, quả thật là Tam tiểu thư quá xúc động, bị thương vẫn là phu nhân, cũng không trách được Nhị tiểu thư tức giận.

Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn Trì Vãn Chiếu tiến vào phòng bệnh.

Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu tiến vào, cười nói:

"Trì tổng, chờ lát nữa chị có thể đưa Hải Ninh về nhà không?"

"Chính là nhà của ba em."

Trì Vãn Chiếu ngước mắt nhìn Vương Hải Ninh, ngược lại không hỏi nhiều, chỉ nói:

"Được, chị bảo Lục Hàn đưa đi."

Vương Hải Ninh vội trả lời:

"Không cần, tôi tự đi được."

Cô chào Khổng Hi Nhan:

"Ngày mai chị quay lại thăm em."

Trì Vãn Chiếu nhíu mày, rũ mắt xuống.

Khổng Hi Nhan cười nói:

"Không cần, em sẽ nhanh chóng xuất viện, chị không cần chạy tới chạy lui, xa lắm."

Vương Hải Ninh:

"Không sao đâu."

Cuối cùng Khổng Hi Nhan không lay chuyển được người kia, chỉ đành gật đầu nhìn theo bóng lưng người kia biến mất ngoài cửa.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Lúc đi ra Vương Hải Ninh có mang theo dù, vừa ra ngoài mở dù liền nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.

Hình như là Trì Huyên.

Đôi mi thanh tú của Vương Hải Ninh nhíu lại, cô bước đến trước mặt Trì Huyên, thắc mắc:

"Cô ở chỗ này làm gì? "

Trì Huyên nhìn thấy Vương Hải Ninh đôi con ngươi vốn lạnh lẽo đã bắt đầu nổi lửa, cắn răng nói:

"Không cần cô lo!"

Vương Hải Ninh quan sát Trì Huyên từ trên xuống dưới, cũng không biết đứng ở chỗ này bao lâu, quần áo trên người đều bị tuyết thấm ướt, mái tóc dính lại dán lên mặt, có vẻ rất chật vật.

Nhìn thấy bộ dáng này của Trì Huyên, Vương Hải Ninh chỉ thản nhiên nói:

"Nếu như cô tới tìm Hi Nhan hỏi, tôi khuyên cô không cần đi vào, chuyện chị cô cùng Hi Nhan, cùng tôi và Trì gia các người không có chút quan hệ."

"Cô cũng không cần suy đoán quá nhiều về mối quan hệ của họ."

"Em ấy là chị dâu của cô, vậy thôi."

Trì Huyên gạt sang một bên không nhìn Vương Hải Ninh, đối với lời vừa rồi mắt điếc tai ngơ, nhưng Vương Hải Ninh vẫn nhìn thấy Trì Huyên nắm chặt hai tay ép chặt vào người, Trì Huyên đang khắc chế lửa giận của mình.

Mà rõ ràng.

Cô chính là người đã đốt cháy lửa giận của cô ấy.

Vương Hải Ninh thấy Trì Huyên như vậy cũng không nói gì nữa, chỉ là đem dù trên tay nhét vào tay Trì Huyên.

Trì Huyên bất ngờ, sau đó ghét bỏ đến cực điểm quát:

"Cô làm gì! "

"Cô đừng chạm vào tôi!"

"Lấy dù của cô ra!"

Trì Huyên liên tục nói mấy câu, cổ bởi vì gào lên mà ửng hồng, Vương Hải Ninh vẫn lạnh lùng nhìn Trì Huyên, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, cô cầm dù bị Trì Huyên ném xuống đất lên, chậm rãi nói:

"Trì Huyên, tôi có thể đem dù này cho cô, cũng có thể đem nó cho người khác đang ướt."

"Thậm chí là con chó con mèo bên đường."

"Cô cũng giống như chúng, trong mắt tôi, không hề khác biệt."

"Cô có hiểu tôi muốn nói gì không?"

Trì Huyên mím chặt môi, trong mắt vẫn là lửa giận ngập trời, Vương Hải Ninh một lần nữa đưa dù qua, đứng trước mặt Trì Huyên nói:

"Ba năm trước cô từng hỏi có biết xấu hổ là ý gì không."

"Bây giờ tôi trả lời cô, đối với người Trì gia các người, tôi cả đời sẽ không cảm thấy xấu hổ, càng chưa từng xấu hổ!"

"Bởi vì tôi không nợ các người bất kỳ thứ gì."

Cô nói xong đem dù nhét vào tay Trì Huyên, không quay đầu lại nhìn một cái, bước nhanh rời khỏi bệnh viện, ở phía sau, Trì Huyênvẫn đứng trong gió lạnh tuyết rơi dày đặc, không nhúc nhích.

----------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Khổng Hi Nhan: Hình như em bị mất trí nhớ.

Sắc mặt Trì Vãn Chiếu như thường bắt đầu cởi quần áo.

Khổng Hi Nhan run rẩy: Chị đang làm gì?

Trì Vãn Chiếu: Làm chút chuyện vui vẻ để em khôi phục trí nhớ.

Khổng Hi Nhan: ...

Yên Yên: ở đây có người dở trò lưu manh!

Yên Yên: Ma ma đừng lo, lưu manh lại thôi!

Khổng Hi Nhan: !?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info