ZingTruyen.Info

[BH-HĐ-Edited-Hoàn] Lạc bước vào con đường hôn nhân-Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 35: Tôi sẽ không ở nơi này làm gì cô đâu.

Mommin96

Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu cùng bọn nhỏ chơi đến gần giờ ăn trưa, Trần Tuấn Sơn tới gọi Viên Viên về nhà ăn cơm, mọi người mới dần dần giải tán.

Đợi đến khi toàn bộ sân thể dục không còn ai, Khổng Hi Nhan mới tìm một chỗ có cỏ khô ngồi xuống, mái tóc dài lộn xộn, trên mặt dính bụi bặm, có thể nói không hề có chút hình tượng.

Trái lại vẫn tốt hơn so với Trì Vãn Chiếu.

Có lẽ ảnh hưởng của hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn, cho dù Trì Vãn Chiếu cực kỳ mệt mỏi cũng không xụi lơ trên mặt đất, mà là ngồi quy củ, thắt lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng thêm một cỗ quý khí.

Giữa trưa trời mát mẻ, hai người không mặc áo khoác cũng không cảm thấy lạnh, Khổng Hi Nhan chống hai tay về phía sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phút chốc cô thả tay, cả người ngã về phía sau, nằm trên sân thể dục.

Dường như đã lâu không có thoải mái như vậy.

Lúc ở thành phố B cho dù trở về nhà, cô cũng không thả lỏng, vẫn mang theo tầng tầng lớp lớp đề phòng, giờ phút này mới xem như hoàn toàn thả lỏng.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gió lạnh mang theo mùi hương của bùn đất, cỏ dại cọ lên má, ngưa ngứa, cô dùng ngón tay vẽ nên nụ cười trên khóe môi mình, cực kỳ thỏa mãn.

Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn động tác của Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan nằm phẳng, bụng bằng phẳng, trước ngực phập phồng, bởi vì đá bóng, hai gò má cô đỏ bừng, cánh môi đầy đặn khẽ mở, nhắm mắt lại lông mi thật dài cong vút, có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi một.

Trì Vãn Chiếu cứ nhìn như vậy, mãi cho đến khi có trận gió thổi tới, cô mới dời vị trí, ngăn cản gió lạnh.

Bây giờ là tháng mười hai mùa đông khắc nghiệt, trên mặt đất không có côn trùng gì, Khổng Hi Nhan lại ngủ trên cỏ khô, bị ánh mặt trời chiếu vào thoải mái, một tay cô khép lại che lên mặt ngăn cản ánh mặt trời.

Trì Vãn Chiếu ngồi sát bên cạnh cô, dùng cánh tay chống đất, nghiêng người, giúp cô ngăn cản một ít ánh nắng mặt trời.

Khổng Hi Nhan lại buông tay xuống.

Cô thì thầm hỏi:

"Trì tổng, cô nghĩ sao về nơi này? Có phải đó là một sự khác biệt lớn so với những gì cô tưởng tương đúng không."

Lúc trước lần đầu tiên tới nơi này, cô thật sự ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn không thể nói cô sống trong nhung lụa nhưng rốt cuộc là ở trong thành phố, khắp nơi đều có thể thấy được địa điểm vui chơi giải trí, đồ ăn vặt trên đường phố, tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau.

Chỉ là sau này mình trở nên nổi tiếng, tiếp xúc đều là xã hội thượng lưu.

Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một nơi hẻo lánh như vậy.

Cũng không nghĩ tới, mình thật sự thích nơi này.

Trì Vãn Chiếu nghe xong câu hỏi của Khổng Hi Nhan cúi đầu, ánh mắt lưu luyến:

"Rất tốt. "

Cô vốn nói ít, Khổng Hi Nhan cũng không thèm để ý, vẫn nhắm mắt lại lẩm bẩm:

"Kỳ thật nơi này rất tốt, mọi người..."

Trì Vãn Chiếu cúi đầu liền nhìn thấy miệng người kia lải nhải, không thoa son môi vẫn hồng, vừa rồi lúc Khổng Hi Nhan dọn cỏ khô có một cọng đính lê cằm, một cọng rất nhỏ, Khổng Hi Nhan cũng không chú ý, cỏ khô theo miệng cô nói không ngừng động đậy.

Nhìn rất buồn cười.

Trì Vãn Chiếu cười thành tiếng, vừa chuẩn bị cúi người giúp người kia lấy xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào cằm Khổng Hi Nhan thì Khổng Hi Nhan mở mắt ra, nhíu mày:

"Cô làm gì đó?"

"Không có gì."

Cô lấy cỏ khô ra và đưa nó trước mặt Khổng Hi Nhan:

"Giúp cô lấy cái này."

Khổng Hi Nhan nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc lui về phía sau, bối rối trong mắt chậm rãi bình phục, nhẹ giọng nói:

"Ồ, cám ơn."

Trì Vãn Chiếu nhếch khóe miệng, môi khẽ mở:

"Thế nào? Khổng tiểu thư rất thất vọng? "

Khổng Hi Nhan mím môi:

"Không có nha."

Trì Vãn Chiếu đứng dậy vỗ vỗ cỏ dại phía sau mông:

"Thất vọng cũng vô dụng, tôi sẽ không ở đây cùng cô làm-cái-gì-đâu. "

Khổng Hi Nhan nghiến răng:

"Cô câm miệng!"

Nói xong bản thân Khổng Hi Nhan cũng sững sốt.

Thật sự là về nhà, lá gan cũng to hơn, cô dám hung dữ với Trì Vãn Chiếu!

Không ổn.

Đôi mắt Trì Vãn Chiếu khóa trên gương mặt của Khổng Hi Nhan, cũng không nói gì, cứ nhìn như vậy.

Cách đó không xa, Vương Hải Ninh gọi:

"Hi Nhan! Về thôi! "

"Em tới đây!"

Khổng Hi Nhan nhảy dựng lên, ngay cả cỏ dại trên người cũng chưa kịp phủi liền chuẩn bị rời đi, Trì Vãn Chiếu kéo tay cô lại, nói:

"Đừng nhúc nhích."

"Làm... làm gì?"

Khổng Hi Nhan không dám nhìn vào đôi mắt sáng của người kia, cố gắng dời tầm mắt, Trì Vãn Chiếu thở dài đứng sau lưng cô, vươn tay, đánh lên mông Khổng Hi Nhan.

......

Trì Vãn Chiếu vỗ vài cái nhìn thấy không còn cỏ khô mới nói với Khổng Hi Nhan:

"Đi thôi. "

Khổng Hi Nhan giật mình vài giây:

"Được. "

Sau đó cất bước đi theo Trì Vãn Chiếu về nhà.

Trên đường hai người không nói một câu nào, bầu không khí dị nghiêm trọng, Vương Hải Ninh vẫn đi trước, bước chân rất nhanh, Khổng Hi Nhan vốn định đuổi theo, lại cảm thấy để Trì Vãn Chiếu một mình không tốt lắm, nên mới lúng ta lúng túng đi về phía trước.

Đi đến cửa nhà, cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cơm trưa do Vương Hải Ninh nấu, trước kia lúc cô và Hải Ninh sống cùng nhau cũng là hơn phân nửa Vương Hải Ninh nấu cơm, cô phụ trách làm việc nhà, cũng không cảm thấy không ổn, ngược lại Trì Vãn Chiếu vào cửa nhìn thấy bữa trưa phong phú trên bàn nhíu mày.

Cô ngược lại cũng không nói gì, chỉ là đi theo phía sau Khổng Hi Nhan ngồi trên ghế.

Yên Yên từ trong phòng đi ra, nhảy lên ghế gỗ, lắc đuôi.

Khổng Hi Nhan nhìn thấy Yên Yên mới nhớ ra bữa trưa cho nó vẫn chưa làm, vẻ mặt áy náy nói:

"Yên Yên, để ăn xong ta đi nấu cho mi, được không? "

Đôi mắt xanh thẳm của Yên Yên đối diện với cô, kêu meo meo.

Vương Hải Ninh múc cơm đưa cho Khổng Hi Nhan, cúi người đi đến bên cạnh Yên Yên hỏi:

"Nó tên là Yên Yên? "

Khổng Hi Nhan ừm một tiếng:

"Mèo của Trì tổng. "

Vương Hải Ninh vốn định giơ tay sờ Yên Yên nghe xong liền nhịn xuống, chậm rãi thu lại, đứng dậy nói:

"Ăn trước đi, chị đi nấu canh."

"Không cần phiền như vậy."

Khổng Hi Nhan vội vàng đứng dậy kéo Vương Hải Ninh lại:

"Nhiều món lắm chắc không ăn hết đâu, đừng lãng phí. "

Vương Hải Ninh nghe xong lời này không nhìn Khổng Hi Nhan, mà nghiêng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Vậy hai người ăn trước đi, chị qua phòng bên cạnh xem một chút. "

Khổng Hi Nhan nhíu mày:

"Xem cái gì vậy? "

Trì Vãn Chiếu lạnh nhạt mở miệng:

"Ngồi xuống cùng nhau ăn đi."

Cô cũng không nhìn Vương Hải Ninh, nói xong liền nghiêm mặt, mím chặt môi, tuy rằng sắc mặt như thường, nhưng mặt mày lộ ra vẻ sắc sảo, Vương Hải Ninh nghe câu này quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, thở dài:

"Được, cùng nhau ăn."

Khổng Hi Nhan dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu, cuối cùng lắc đầu lựa chọn ăn cơm.

Sau bữa cơm Trì Vãn Chiếu chịu trách nhiệm rửa chén, Khổng Hi Nhan làm thức ăn cho Yên Yên, Vương Hải Ninh trở về phòng mình nghỉ trưa.

Trong phòng bếp chật hẹp, Trì Vãn Chiếu đem chén sạch đặt vào trong tủ chén bằng gỗ, cất đũa xong, Khổng Hi Nhan sau khi nấu xong đồ ăn cho Yên Yên cũng không đứng phía sau cô, thấy cô xoay người iền hỏi:

"Trì tổng, cô không thích Hải Ninh à? "

Đừng trách cô quá nhạy cảm, chỉ là địch ý của Trì Vãn Chiếu đối với Hải Ninh thật sự quá nặng nề, từ tối hôm qua cô liền phát hiện, chỉ là không để ở trong lòng.

Buổi trưa nay, đã rõ ràng rồi.

Trì Vãn Chiếu rửa sạch tay vẫy vẫy, thấy Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm Trì Vãn Chiếu, lông mày thanh tú của cô nhíu lại với nhau, trong đôi mắt sáng thản nhiên, Trì Vãn Chiếu mở miệng nói:

"Không phải không thích. "

Cũng không phải thích.

Trong lòng cô yên lặng bổ sung một câu.

Kỳ thật cô biết chuyện Trì Trác căn bản không trách được Vương Hải Ninh.

Cô ấy cũng bị lừa, thậm chí có thể nói là vô tội.

Nhưng mỗi lần đối mặt với gương mặt tương tự như Trì Trác, cô không nhịn được giận chó đánh mèo.

Cho nên mới tạo thành tình huống như vậy.

Khổng Hi Nhan rõ ràng không tin, cô nói:

"Không có khả năng, tôi..."

GiọngTrì Vãn Chiếu trở nên lạnh lẽo:

"Khổng tiểu thư. "

"Nếu cô thật sự có thể nhìn người, ba năm trước sẽ không bị lừa."

Khổng Hi Nhan nhất thời im lặng.

Trì Vãn Chiếu từ bên cạnh bước ngang qua Khổng Hi Nhan, sắc mặt lạnh lùng.

Trong nhà chính, Yên Yên đang cắn đuôi chờ ăn, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu từ bên trong đi ra, nó nhảy đến bên chân cô, ngẩng đầu meo meo kêu hai tiếng.

Trì Vãn Chiếu không nhìn nó, bước vào phòng.

Một lát sau Khổng Hi Nhan mới từ trong phòng bếp đi ra, cô ôm Yên Yên lên bàn, đặt chén nhỏ trước mặt nó, nhìn nó ăn vui vẻ, khí tức buồn bực chặn ở lồng ngực thoáng giảm bớt một chút.

Sau khi hầu hạ Yên Yên, Khổng Hi Nhan cũng không về phòng, ngồi trong nhà chính một hồi, vẫn là Vương Hải Ninh ra ngoài rót nước nhìn thấy cô, hỏi cô đang làm gì cô mới hoàn hồn.

Yên Yên đã sớm ăn uống no say nằm sấp trên bàn ngủ.

Trước mắt cô là cái chén rỗng.

Nghe Vương Hải Ninh nói, cô mỉm cười cầm cái chén rỗng lên:

"Không có gì, em đi rửa chén."

Vương Hải Ninh đi theo sau cô, nhìn bóng lưng gầy gò của Khổng Hi Nhan hỏi:

"Có muốn nói chuyện không? "

Khổng Hi Nhan buông chén xuống theo Vương Hải Ninh đi vào phòng.

Phòng của Vương Hải Ninh có rất nhiều sách, một bàn làm việc, còn có không ít sách bài tập chất đống ở đó, nhìn vào đúng chuẩn phòng ngủ các lão sư, cô đặt cốc sứ trắng màu lên bàn, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan:

"Nói đi, em và cô ấy xảy ra chuyện gì? "

Khổng Hi Nhan vốn không định nói chuyện của mình.

Tốt hay xấu là sự lựa chọn của cô, cô tự chịu trách nhiệm.

Nhưng Vương Hải Ninh lại mang đến cho cô một ý nghĩa Vương Hải Ninh không giống với người khác, Vương Hải Ninh hỏi, chính mình cũng không muốn giấu diếm, liền ngắn gọn đem chuyện ba năm trước cùng chuyện gần đây cùng Trì Vãn Chiếu nói cho Vương Hải Ninh nghe.

Vương Hải Ninh nghe xong nhíu mày:

"Tại sao ba năm nay em không nói những chuyện này với chị? "

Khổng Hi Nhan lắc đầu:

"Không biết nữa. "

"Không muốn nói chứ gì."

"Đúng lúc chị cũng không hỏi em."

Ở chung ba năm, Vương Hải Ninh đã sớm coi Khổng Hi Nhan là thân nhân của mình, lúc trước ở bờ biển gặp được Khổng Hi Nhan liền cảm thấy cô gái này rất đáng thương, rất giống mình, về sau cô tra một số chuyện trên mạng, tất cả đều là bất lợi cho Khổng Hi Nhan.

Hơn nữa cả bức hình cả buổi họp báo, bằng chứng đầy đủ.

Ngay cả cô, cũng thiếu chút nữa tin.

Về lý do tại sao không tin.

Đại khái là ở chung với nhau lâu dần khiến cho cô dần dần biết cô gái này là người như thế nào, không có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Chỉ là những chuyện này, cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Khổng Hi Nhan, vẫn không hỏi Khổng Hi Nhan.

Chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra còn có những thăng chuyển như vậy.

Giờ phút này nghe Hi Nhan nói xong, Vương Hải Ninh bất ngờ phát hiện, kỳ thật chính cô cũng không hiểu rõ Khổng Hi Nhan.

Ít nhất - không biết quá khứ của cô ấy.

Căn phòng rất yên tĩnh, Vương Hải Ninh suy nghĩ một chút, nói:

"Vậy bây giờ em với cô ấy thế nào?"

"Còn có thể thế nào."

"Bây giờ điều duy nhất có thể khiến em vươn mình chỉ có thể dựa vào cô ấy."

"Huống chi cô ấy cũng chưa bao giờ bức em làm chuyện gì, dùng ba năm đổi lấy tất cả những gì mình mất, đáng giá."

Vương Hải Ninh thở dài muốn ôm vai Khổng Hi Nhan nhưng vừa giơ tay cửa phòng đã bị gõ, Vương Hải Ninh vỗ vai Khổng Hi Nhan đi mở cửa, ngoài cửa Trì Vãn Chiếu đang đứng đó, sắc mặt như thường, thản nhiên mở miệng:

"Khổng tiểu thư, điện thoại của cô reo. "

Khổng Hi Nhan vội vàng lướt qua hai người bên cạnh trở về phòng mình, Vương Hải Ninh nhìn thật sâu vào mắt Trì Vãn Chiếu, thấy người kia cũng đi theo vào phòng mới đóng cửa lại.

Trong phòng, điện thoại của Khổng Hi Nhan đang đặt trên giường, cô cho rằng Đồng Duyệt có việc tìm cô, vừa mở màn hình điện thoại di động liền nhìn thấy một tin nhắn.

Hiển thị người gửi là Trì Vãn Chiếu.

Cô mở ra.

Chỉ có một câu, năm từ.

"Vừa rồi, tôi xin lỗi."

Vốn dĩ Khổng Hi Nhan còn có chút tức giận trong nháy mắt liền biến mất, nàng nhịn cong khóe miệng học theo bộ dạng mặt lạnh của Trì Vãn Chiếu nói:

"Trì tổng, cô có ý gì? "

Trì Vãn Chiếu so với người kia càng thản nhiên hơn:

"Không có gì, chỉ lo lắng Khổng tiểu thư vì lời vừa rồi của tôi mà bị ảnh hưởng, Khổng tiểu thư sẽ lấy công trả thù tư, lấy Yên Yên ra trút giận. "

Khổng Hi Nhan: ...

Mặc dù lời nói của Trì Vãn Chiếu là nói như vậy, Khổng Hi Nhan vẫn hào phóng tha thứ cho cô, thậm chí hai người nghỉ trưa còn cùng nằm trên giường, cô trơ mắt nhìn bóng đèn treo trên đỉnh đầu hỏi:

"Trì tổng, vẫn chưa thể đưa tôi bức hình sao? "

Hai ngày ở chung làm cho cô chậm rãi buông bỏ lòng kính sợ lúc trước, cùng Trì Vãn Chiếu hơn phân nửa có chút tư thái bạn bè.

Nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.

Trì Vãn Chiếu suy nghĩ một chút:

"Chưa đến lúc."

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cô:

"Cái gì chưa đến lúc?"

Trì Vãn Chiếu nằm thẳng, nghiêng mặt tinh xảo, đáy mắt hiện lóe sáng:

"Đương nhiên là thời điểm thu lưới. "

Khổng Hi Nhan cũng không hỏi nữa.

Sau khi nghỉ trưa, hai người lại bị bọn trẻ gọi ra ngoài chơi, tuy rằng bọn nhỏ đều thích Vương Hải Ninh, nhưng dù sao Vương Hải Ninh cũng là lão sư chuyên trách, bình thường không thể ít lần nghiêm khắc, bọn nhỏ có chút sợ cô, tất nhiên không được hoan nghênh như Khổng Hi Nhan.

Trải qua trận bóng buổi sáng, bọn trẻ cảm thấy Trì Vãn Chiếu cũng rất thân thiện cho nên cùng gọi cô theo.

Bọn chúng đi ngang qua Trần gia, Trần Tuấn Sơn đang buộc bím tóc cho Trần Viên, còn chưa đợi hắn buộc xong Trần Viên đã chuẩn bị chạy, Khổng Hi Nhan vội vàng đưa cô bé về, hàng xóm Trần gia nhìn thấy cười nói:

"Nè, Viên Viên, con nghịch quá "

Khổng Hi Nhan trả lời:

"Cũng phải, cho nên anh Sơn cũng bận tâm lắm."

Hàng xóm mặt nở hoa:

"Vì vậy, cả làng đang bảo Tiểu Sơn tìm một cô vợ đi, à nè, sáng mai Tiểu Sơn sẽ đính hôn."

Đính hôn?

Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn Trần gia, khó trách từ hôm qua đã cảm thấy có gì đó là lạ, hiện tại nhớ lại, quá sạch sẽ.

Trong nhà quét dọn sạch sẽ, trên cửa còn dán chữ hỷ, hôm qua cô đi gấp, cũng không suy nghĩ thì ra ngày mai anh ấy sẽ đính hôn.

Trần Tuấn Sơn cười ngượng ngùng:

"Dì Hai, dì đừng nói nữa. "

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn anh:

"Anh Sơn xấu hổ? "

Thím Hai nhất thời nở nụ cười.

Trần Tuấn Sơn dẫn theo Viên Viên đi, hỏi:

"Nếu ngày mai không có việc gì Khổng lão sư cũng tới ăn cơm, đều là người quen trong thôn, đều quen biết. "

"A, còn có thể dẫn vợ theo."

Trải qua một buổi sáng bằng nỗ lực của bọn trẻ, hiện tại trong thôn không ai không biết Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu là một đôi, Trần Tuấn Sơn nói tới đây oán giận một câu:

"Khổng lão sư, hôm qua cô không nói với tôi cô ấy là người của cô, tôi có làm chuyện mất mặt gì không? "

Khổng Hi Nhan đã sớm bị câu nói đến vợ của Trần Tuấn Sơn làm cho đỏ mặt, vội vàng lắc đầu:

"Không có không có, Anh làm tốt lắm. "

Trần Tuấn Sơn lúc này mới yên lòng:

"Vậy thì tốt, cô nhớ dẫn vợ cùng đến ăn cơm nhé. "

Khổng Hi Nhan nghênh đón ánh mắt Trì Vãn Chiếu, giật giật khóe miệng:

"Tôi, cố gắng hết sức."

Trần Viên vội vàng muốn đi, Trần Tuấn Sơn cũng không nói chuyện nhiều với Khổng Hi Nhan, liền thả bọn họ rời đi.

Mãi đến khi đi ra khỏi Trần gia, Trì Vãn Chiếu mới thản nhiên nói:

"Vợ? "

Da đầu Khổng Hi Nhan tê dại:

"Bọn họ gọi chơi, cô đừng tưởng thật. "

Trì Vãn Chiếu cười khẽ một tiếng, không trả lời, đi theo phía sau đám trẻ con.

Bởi vì mùa đông, hoạt động ngoại khóa có hạn, buổi sáng vừa đá bóng bọn họ cũng không muốn đi đá bóng nữa, Khổng Hi Nhan liền tổ chức một cuộc thi nhảy dây, nam nữ tách ra, cô phụ trách nữ sinh, Trì Vãn Chiếu phụ trách nam sinh.

Những đứa nhỏ này tràn đầy sức sống, đem sợi dây thừng vung lên bụi bay đầy, nhất thời cũng sợi dây bay lên trời, đầy bụi bặm.

Gần hoàng hôn, bọn họ mới tan ra, Khổng Hi Nhan cảm giác xương cốt sắp vỡ vụn, cô vừa thu dọn đồ đạc vừa nói:

"Chơi với bọn nhóc này thật sự quá mệt mỏi. "

Trì Vãn Chiếu nhìn bộ dáng đau lưng của người kia, rũ mắt xuống:

"Vậy thì chúng ta không cần có con."

Khổng Hi Nhan tiếp nhận lời của cô:

"Không cần con cũng tốt..."

Sau đó, cô ý thức mình vừa nói gì cho nên lúng túng nói:

"Trì tổng thật biết đùa."

Trì Vãn Chiếu không để ý, chỉ thản nhiên thu hồi tầm mắt.

Lúc về nhà Vương Hải Ninh đang thu quần áo, thấy hai người cùng nhau đi tới, bước chân dừng lại, đáy mắt cô hiện lên rối rắm, suy nghĩ một hồi vẫn là gọi:

"Hi Nhan. "

Khổng Hi Nhan đi đến bên cạnh cô:

"Sao? "

Vương Hải Ninh đặt quần áo lên ên tay Khổng Hi Nhan, chỉ vào cột quần áo, nói:

"Giúp chị thu quần áo."

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Được. "

Vương Hải Ninh và Khổng Hi Nhan nói xong, ánh mắt nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đã vào phòng, cô cũng đuổi theo, lúc Trì Vãn Chiếu sắp vào phòng cô liền gọi:

"Trì tổng."

Trì Vãn Chiếu xoay người đối diện với đôi mắt sáng của Vương Hải Ninh.

"Có chuyện gì vậy?"

Trì Vãn Chiếu thản nhiên hỏi, nhưng răng nghiến chặt lại.

Vương Hải Ninh nhìn Khổng Hi Nhan đang thu quần áo bên ngoài, mở miệng nói:

"Trì tổng, nếu như cô bởi vì muốn trả thù tôi mà tiếp cận Hi Nhan, thì đừng nên làm như vậy."

"Người cô muốn trả thù là tôi, có thể nhắm vào tôi, Hi Nhan không biết gì cả."

Trì Vãn Chiếu nghe xong lời nói của Vương Hải Ninh ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt căng thẳng thả lỏng, giữa lông mày phai đi một chút sắc bén, chỉ là ánh mắt nhìn vẫn bức người như trước, cô chợt cười khẽ, môi mỏng khẽ mở, nói:

"Vương tiểu thư không vào giới diễn xuất làm biên kịch. "

"Thật sự là đáng tiếc."

Vương Hải Ninh: ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info