ZingTruyen.Com

[BH-HĐ-Edited-Hoàn] Lạc bước vào con đường hôn nhân-Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 178: Phiên ngoại (Hoàn)

Mommin96

Thôi nôi của Trì Mộ Nhan được tổ chức ở thành phố B, không tính là long trọng, chỉ mời bạn bè thân thiết, Trì Nhất Phàm cùng Trì Huyên đã sớm bay từ A quốc trở về, từ lúc sinh đứa bé đến giờ cứ cách hai tháng Trì Nhất Phàm sẽ bay về thành phố B một lần, điều đó rõ ràng cho thấy anh rất thích đứa bé này.

Mà Trì Huyên thì không được may mắn như vậy, sau khi bị anh mình sắp xếp vào công ty học tập thì có rất ít thời gian rảnh rỗi nên thường quấn lấy Tạ Đan để bà gởi video.

Đương nhiên Trì Huyên vừa liếm màn hình Trì Mộ Nhan vừa oán trách anh mình nhẫn tâm, lần này mượn cớ thôi nôi Trì Mộ Nhan để trở về, cô vui đến mức ôm đứa bé xoay mấy vòng.

Tạ Đan sốt ruột la lên:

"Tiểu Huyên, con chậm thôi, cháu vừa uống sữa."

Trì Huyên ôm Trì Mộ Nhan hôn một nụ hôn nồng nhiệt, quay qua nói với Tạ Đan:

"Mẹ yên tâm, không sao đâu, con có chừng mực."

Trì Nhất Phàm đi tới, cướp lấy đứa bé trên tay cô, chê cười:

"Em có chừng mực?"

Trì Huyên định đường đường chính chính phản bác nhưng khi đối diện với ánh mắt của Trì Nhất Phàm cô không nói được gì cả, uể oải ngồi xuống sofa, Tạ Đan ngồi xuống cạnh cô, trong phòng chỉ có tiếng cười đùa của Trì Nhất Phàm với đứa bé.

Tạ Đan nhìn hai anh em tranh nhau mà dở khóc dở cười, bà vỗ vỗ mu bàn tay Trì Huyên, nói:

"Được rồi, anh con cũng vì muốn tốt cho con, muốn con sớm gánh vách nửa công ty."

Trì Huyên bĩu môi:

"Con không thèm gánh vách công ty gì đó."

"Hay là con nói với chị hai, để con ở thành phố B, con thấy chị hay cùng chị dâu đi đóng phim nhất định không có thời gian quản lý công ty."

Tạ Đan vỗ trán con gái:

"Cảnh Yên có đám người Chu Sinh, muốn con qua đây làm loạn thêm hay gì."

Trì Huyên lầu bầu hai câu sau đó ôm Tạ Đan làm nũng.

Một lát sau, có hai người đi vào, Sài Nhân và Vương Hải Ninh nắm tay nhau đi tới, trên tay còn mang theo quà, Trì Huyên đã hơn nửa năm không nhìn thấy hai người, trong cái nhìn của Trì Huyên hai người buông ra, Trì Huyên dò hỏi:

"Ơ, hai chị..."

Vương Hải Ninh đặt quà xuống, chào hỏi Tạ Đan xong mới nhìn Trì Huyên nói:

"Ở cửa gặp được Sài tiểu thư nên cùng cô ấy đi vào."

Trì Huyên thấy Sài Nhân liếc mắt liền muốn cười.

Một năm nay cô bận tới bận lui, nhưng vẫn nghe được chút chuyện về Sài Nhân theo đuổi Vương Hải Ninh từ chị dâu, trước đây lúc chị hai kết hôn cô đã nhìn ra hai người họ có mập mờ, không ngờ lâu như vậy họ vẫn chưa xác định.

Tạ Đan bảo người giúp việc bưng hai tách trà lên, Vương Hải Ninh nhìn quanh phòng khách, hỏi:

"Hi Nhan và Trì tổng đâu?"

Trì Nhất Phàm ôm đứa bé trên tay, nói:

"Đi quay phim rồi, buổi trưa sẽ trở về."

Trì Mộ Nhan ở trong lòng anh cười khanh khách.

Sài Nhân nghe thấy trong lòng ngứa ngấy nên đi tới nhìn Trì Mộ Nhan:

"Mộ Mộ lớn lên y như Hi Nhan, có tiềm chất trở thành mỹ nhân."

Chuyện này là thật, Trì Mộ Nhan quá giống Hi Nhan, ngoại trừ mặt mày có vài phần như Trì Vãn Chiếu thì chẳng khác nào bản thu nhỏ của Khổng Hi Nhan, nhất là đôi mắt trong veo như nước, lớn lên hồn nhiên làm người ta yêu thích.

Trì Nhất Phàm nhìn Sài Nhân khẽ cười sau đó ôm đứa bé đưa cho Sài Nhân, Trì Mộ Nhan có chút không vui, cứ kéo cổ áo anh không chịu buông.

Sài Nhân dỗ dành một hồi đứa bé mới chịu qua.

Trì Huyên nhìn hai người họ, cười nói:

"Anh, Nhân Nhân! Hai người có tướng phu thê lắm, hay là chắp vá với nhau đi."

Cô nói xong bèn nhìn về phía Vương Hải Ninh, nhìn thấy tay Vương Hải Ninh đang cầm tách trà khẽ run lên, có ít nước trà bắn ra.

Sài Nhân mím môi:

"Không được."

Trì Huyên nhướng nhướng mày với cô:

"Có gì mà không được, theo đuổi riết cũng mệt lắm."

Sài Nhân nhìn về phía Trì Mộ Nhan, giơ tay nhéo nhéo má bé con, làn da nhẵn nhụi làm cho cô dịu xuống, giọng thản nhiên:

"Mệt cũng không sao, tóm lại chị thích vậy."

Nói xong cô hôn lên bàn tay nhỏ bé của bé con, trong ánh mắt đầy dịu dàng.

Vương Hải Ninh ngước mắt nhìn nét mặt của Sài Nhân, cả nửa ngày mới dời tầm mắt.

Lúc Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu trở về thì Giang Viên và Chu Sinh đã tới, bây giờ cô đang quay Lưu Ly 2, đoàn phim biết hôm nay thôi nôi Mộ Nhan nên cả tập thể đặt một chiếc bánh kem lớn cho Khổng Hi Nhan mang về.

Cho nên lúc này Chu Sinh và Giang Viễn nhìn thấy Trì Vãn Chiếu cầm chiếc bánh kem hoạt hình hoàn toàn trái ngược với hình tượng của Trì Vãn Chiếu, cả hai rất muốn cười nhưng kiềm lại, khó khăn lắm mới đi đến cửa, Trì Huyên sau khi nhìn thấy liền không nể mặt bật cười, lúc này trong phòng khách tràn ngập tiếng cười.

Trì Vãn Chiếu vẫn thản nhiên đưa bánh kem cho quản gia, đi thẳng tới chỗ Sài Nhân, Trì Mộ Nhan thấy Trì Vãn Chiếu liền u u a a, giơ hai tay muốn cô ôm.

Sài Nhân cố ý không cho Trì Vãn Chiếu ôm, Mộ Nhan ở trong lòng cô sắp khóc, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy liền đau lòng, ôm lấy con từ trên tay Sài Nhân, sau đó nói:

"Muốn ôm con thì tự mình sinh một đứa đi."

Cuối cùng còn đâm thêm một nhát:

"Em cũng không còn nhỏ tuổi."

Sài Nhân khẽ cắn môi.

Chị miệng lưỡi độc ác!

Trì Vãn Chiếu cảm nhận được ánh mắt căm hờn của Sài Nhân nhưng cô không quan tâm, ôm con đi tìm Khổng Hi Nhan.

Bữa tiệc trưa vẫn chưa bắt đầu, Tạ Đan vội vàng đi chào hỏi họ hàng Trì gia, Khổng Hi Nhan nhận được điện thoại của Đồng Duyệt báo tối nay bay, đến bây giờ vẫn chưa đăng ký nên buổi chiều mới tới. Cô bảo Đồng Duyệt không cần phải vội, đầu bên kia điện thoại còn có giọng Phó Thu truyền đến:

"Khổng tỷ, Khổng tỷ, em rất nhớ chị."

Khổng Hi Nhan lắng nghe, cô mỉm cười trả lời.

Năm sau, Phó Thu thỉnh thoảng sẽ đi theo Đồng Duyệt học tập, bay đi khắp nơi, ban đầu Đồng Duyệt muốn sắp xếp một trợ lý cho cô nhưng cô từ chối, Phó Thu không phải sẽ không quay lại, huống chi Tiểu Vãn thường xuyên ở cùng cô, bây giờ không cần thêm trợ lý.

Khổng Hi Nhan vừa cúp máy liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu và Mộ Nhan mỉm cười với mình, cô cũng bất giác mỉm cười.

Bữa tiệc tổ chức ở vườn hoa phía sau, Vương Hải Ninh vừa ngồi xuống thì Sài Nhân cũng ngồi xuống theo, bên tai có tiếng truyền đến:

"Vương Hải Ninh, lần này chị ở đây mấy ngày?"

Vương Hải Ninh nghiêng qua nhìn Sài Nhân, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống gương mặt xinh đẹp tươi như hoa kia.

Cô cụp mắt:

"Ngày mai về."

Vương Hải Ninh cúi đầu nhấp chút đồ uống:

"Buổi chiều em muốn nghỉ."

Sài Nhân lặng lẽ nói:

"Ừm."

Hai người trò chuyện ngắn sau đó bị Trì Huyên kéo đi chụp hình, buổi chiều Sài Nhân còn hoạt động cho nên ăn xong liền rồi đi, Vương Hải Ninh đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn Sài Nhân lên xe hạ cửa sổ xuống, cô lui ra sau một bước, có một mùi hương thoảng qua, Khổng Hi Nhân đẩy Vương Hải Ninh đứng trước cửa sổ, gọi với xuống lầu:

"Sài Nhân."

Ánh mắt Sài Nhân đang đượm buồn lúc ngẩn lên liền tươi sáng lấp lánh, cô nở nụ cười yếu ớt với người trên lầu, vẫy vẫy tay.

Khổng Hi Nhan kéo tay Vương Hải Ninh vẫy vẫy.

Chiếc xe vẽ một đường cong trong sân sau đó rời khỏi.

Mãi cho đến khi chiếc xe không còn nhìn thấy, Vương Hải Ninh mới quay sang nhìn Khổng Hi Nhan:

"Hi Nhan..."

Khổng Hi Nhan lùi ra sau hai bước:

"Chị còn nhớ trước đây chị khích lệ em với Tiểu Vãn thế nào không?"

"Chị nói: gặp chuyện gì cũng phải tích cực đối mặt với nó, nghĩ cách giải quyết, trốn tránh cũng vô ích."

"Sao bây giờ đến lượt chị thì hoàn toàn trái ngược."

Vương Hải Ninh cụp mắt:

"Tình huống của chị và em không giống nhau."

Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm Vương Hải Ninh:

"Có gì không giống, đời người ngắn ngủi chỉ mấy mươi năm, chị đừng tự làm phiền mình."

Trong phòng có chút yên tĩnh, ngoài cửa Trì Huyên đang gọi Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan vỗ vai Vương Hải Ninh rồi đi ra ngoài, không bao lâu tiếng cười đùa vang vọng khắp phòng.

Cả buổi chiều Vương Hải Ninh không đi ra ngoài, cô nằm trên giường nhìn đèn thủy tinh, tắt-mở- tắt, cuối cùng trước mắt trở nên mông lung, cô chợp mắt nghỉ ngơi.

Hơn ba giờ chiều.

Sài Nhân quay xong từ trường quay đi ra, trợ lý chạy đến khoác áo khoác cho cô, hỏi:

"Nhân Nhân, buổi tối chúng ta qua nhà Trì tổng không?"

"Nếu chung ta đi..."

Sài Nhân quay qua nhìn trợ lý:

"Không đi, em muốn nghỉ ngơi."

Trợ lý chợt khựng lại, khá bất ngờ, một năm qua cô luôn thấy Sài Nhân tò tò phía sau Vương Hải Ninh, lúc rảnh rỗi sẽ bay tới Trường Ninh, bây giờ Vương Hải Ninh tới thành phố B, Sài Nhân lại bất ngờ không đi.

Kỳ lạ.

Nhưng trợ lý cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo tài xế chạy về nhà Sài Nhân, lúc gần xuống xe, Sài Nhân nói:

"Chị giúp em đạt vé đi."

Trợ lý đối diện với ánh mắt của cô bèn gật đầu:

"Ừ."

Sài Nhân xuống xe trở về nhà, cô ngồi trên sofa ngây người, một lúc sau điện thoại trong túi xách vang lên cô lấy ra xem, là Khổng Hi Nhan gởi tin đến, soạn xong gởi đi cô bèn ném điện thoại lên bàn trà rồi lên lầu tắm rửa.

Khổng Hi Nhan nhận được tin nhắn, mở ra xem rồi mỉm cười:

"Hiếm thấy."

Trì Huyên ngồi bên cạnh cô hỏi:

"Sao vậy chị dâu?"

Khổng Hi Nhan cất điện thoại:

"Không có gì, Sài Nhân nói cô ấy đau đầu, tối nay không tới."

Vương Hải Ninh nghe hai người nói chuyện, mắt thì nhìn điện thoại, lần cuối cô và Sài Nhân nhắn tin với nhau là hai ngày trước.

- Ngày mai đến thành phố B?

- Ừm.

- Mấy giờ? Em đi đón chị.

- Không cần.

Nội dung trò chuyện chỉ đơn giản như vậy dường như suốt một năm ở chung, Sài Nhân rảnh rỗi sẽ chạy đến chỗ cô ở, cô lại nghĩ cách từ chối.

Trước kia cô cảm thấy hoang đường, cũng không cho rằng Sài Nhân nghiêm túc, có thể sau khi Trì tổng kết hôn trong lòng Sài Nhân trống vắng muốn tìm người kề cận nên mới tìm đến cô.

Nhưng cũng để cho cô dần dần hiểu rõ, Sài Nhân là người như thế nào.

Cô ấy dũng cảm, quả đoán, làm việc gọn gàng dứt khoát, cũng không dây dưa, người như vậy nếu nói vì một người khác mà thích cô thì không thể nào.

Vậy chỉ có một giải thích.

Cô ấy thật sự muốn ở bên cô.

Vương Hải Ninh tắt màn hình điện thoại, trong đầu cô rất loạn, cô đứng lên sau đó đi ra hoa viên hít thở không khí lạnh để mình được tỉnh táo lại.

Hiệu quả rất ít.

Có một ý niệm quẩn quanh trong đầu cô, cô đứng đó nửa tiếng sau đó lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Sài Nhân:

- Bị đau đầu?

Khác với bình thường, Sài Nhân chưa trả lời cô.

Cô lại nhắn:

- Nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi. Đau quá thì đi bệnh viện khám.

Qua 4 5 phút, vẫn chưa trả lời.

- Tôi qua thăm cô nha.

Vương Hải Ninh gởi xong tin nhắn này trái tim liền đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, có cảm giác phá kén bước ra, theo máu lưu chuyển khắp người.

Sài Nhân vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Cuối cùng Vương Hải Ninh không chịu được gọi điện thoại cho Sài Nhân, tiếng chuông vang lên không có người bắt máy.

Khổng Hi Nhan ôm Mộ Nhan đi qua, nói với Vương Hải Ninh:

"Hải Ninh, tiệc sắp bắt đầu rồi, vào thôi."

Vương Hải Ninh cầm điện thoại, vừa định đồng ý với Khổng Hi Nhan thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô vội bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại giọng Sài Nhân yếu ớt:

"Có chuyện gì sao?"

Vương Hải Ninh:

"Không có, muốn hỏi xem cô đỡ chưa?"

Sài Nhân nhíu mày, cô đưa điện thoại ra xa một chút, nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên điện thoại, cô mở ra xem, nhìn thấy tin nhắn Vương Hải Ninh gởi tới.

Nhìn thấy 'Tôi qua thăm cô nha' thì khóe môi không kiềm được giương lên, điện thoại vẫn còn kết nối, giọng Vương Hải Ninh vang lên:

"Sài Nhân?"

Sài Nhân khẽ ho che giấu niềm vui trong giọng nói của mình, giả vờ không quan tâm:

"Em không sao, ngủ một giấc là khỏe thôi, bữa tiếc cũng sắp bắt đầu rồi đó."

"Chơi vui vẻ."

Vương Hải Ninh á khẩu, không trả lời được, chỉ thuận miệng nói:

"Ừm."

Sài Nhân hắng giọng:

"Vậy nha, em cúp máy."

Sài Nhân nói xong liền cúp máy, thái độ hoàn toàn khác với thường ngày quấn quýt lấy cô nói dông nói dài, Sài Nhân càng khác thường nỗi lo lắng trong lòng Vương Hải Ninh càng lớn, Khổng Hi Nhan đứng bên cạnh nhìn Vương Hải Ninh, cô thu hết biến hóa cảm xúc của Vương Hải Ninh vào trong mắt, cô nói với Mộ Nhan:

"Có vài người, biết sai nhưng vẫn cố chấp."

Vương Hải Ninh đỏ mặt, cất điện thoại đi vào trong phòng thì nhìn thoáng qua thấy Trì Vãn Chiếu đi tìm Khổng Hi Nhan.

Trong vườn hoa phía sau, Trì Vãn Chiếu đi tới, Khổng Hi Nhan đang cúi đầu chơi với con, đèn đường hai bên con đường đá chiếu lên người họ, tăng thêm ấm áp vô vàn.

Trì Vãn Chiếu đi về phía trước, đứng trước mặt Khổng Hi Nhan, lắng nghe Khổng Hi Nhan dùng giọng mềm mỏng dạy con nói, trong lòng ngứa ngáy trong lúc Khổng Hi Nhan không kịp phản ứng bèn vươn tay ôm lấy Khổng Hi Nhan.

Gió lạnh thổi tới, cả vườn lắc lư như gợn sóng.

Sau tiệc tối, Vương Hải Ninh quyết định đích thân đến nhà Sài Nhân một chuyến.

Cô biết nhà Sài Nhân ở đâu, cũng có chìa khóa, là Sài Nhân cưỡng ép nhét vào tay cô, nói hay ho là sau này đến thành phố B không làm phiền người khác.

Không ngờ cô đã không phải là người khác.

Vương Hải Ninh ngồi trên xe nhìn đèn neon ở bên ngoài cửa sổ từng chút từng chút lướt qua, hóa ra, hồi ức giữa cô và Sài Nhân- có rất nhiều.

Lúc đến nhà Sài Nhân mới chín giờ, cô gọi điện cho Sài Nhân không có kết quả nên sau khi đắn đo bèn mở cửa đi vào.

Đây không phải lần đầu cô đến, từ sinh nhật Sài Nhân nửa năm trước cô có đến một lần, đến rồi mới biết sinh nhật cô ấy chỉ mời mình cô, còn là bữa ăn dưới ánh nến, nghĩ đến cô ấy hao tổn tâm chí, sắc mặt Vương Hải Ninh dịu xuống.

Trong phòng tối đen như mực, sau khi vào trong Vương Hải Ninh đổi giày, mở đèn, gọi:

"Sài Nhân?"

Không có ai.

Vừa rồi cô không hỏi Sài Nhân có ở nhà hay không, lại tùy tiện đến như vậy, có lẽ cũng không ở nhà.

Vương Hải Ninh nghĩ đến khả năng này nên dừng bước định bước vào trong, cô nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt tập trung vào điện thoại trên bàn trà.

Là điện thoại của Sài Nhân.

Từ trước tới nay Sài Nhân luôn mang theo điện thoại bên mình.

Vương Hải Ninh đi đến bàn trà, cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy mấy tin nhắn chưa xem đều là mình gởi tới, cô đặt điện thoại xuống, xoay người đi lên phòng của Sài Nhân ở lầu hai.

Trong phòng Sài Nhân cũng tối đen như mực, ngọn đền dưới lầu không chiếu tới nơi này, Vương Hải Ninh chưa từng vào phòng Sài Nhan. Cô đi vào trong, có lẽ vị trí bật đèn trong phòng khách cũng giống căn phòng này nên dựa theo trí nhớ lần mò, không ngờ dưới chân có vật cản, cô ngã về phía trước.

Không đau như trong tưởng tượng của cô.

Ngược lại mềm mại.

Chóp mùi có mùi hương của chăn, xem ra cô ngã lên giường, Vương Hải Ninh thở dài, lấy điện thoại ra chuẩn bị bật đèn pin điện thoại thì làm rơi, trong bóng tối có tiếng người:

"Vương Hải Ninh?"

"Sao chị tới đây?"

Vương Hải Ninh nghe thấy giọng Sài Nhân liền thở phào, cô ngồi dậy:

"Cô đỡ chưa? Đèn ở đâu, tôi đi bật đèn lên trước."

Sài Nhân có chút mơ màng:

"Đèn hả, hư rồi."

Vương Hải Ninh:...

Trong phòng trở nên im lặng, Vương Hải Ninh có chút nóng lòng, cô nói với Sài Nhân:

"Tôi ngủ phòng khách, có gì thì gọi tôi."

Sài Nhân đồng ý:

"Được."

Nghe lời đến lạ.

Vương Hải Ninh ngước mắt muốn nhìn Sài Nhân nhưng xung quanh đen kịt, không thấy gì cả.

Cô mím môi:

"Điện thoại."

Hai tay Sài Nhân lục lọi trên giường, vô tội:

"Em cũng đâu có cầm."

Vương Hải Ninh thở dài:

"Vậy em nghỉ ngơi đi."

Lần này Sài Nhân không trả lời.

Vương Hải Ninh ngồi trên giường, người nằm trên giường lại không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở, dường như đang ngủ.

Cô yên tâm đứng lên chuẩn bị rời đi thì có người nhẹ nhàng kéo tay cô.

Cô theo bảng năng quay đầu lại, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp khiến tim cô đập rộn lên, giọng cũng run run:

"Sài Nhân."

Sài Nhân kéo tay cô áp lên mặt, dụi dụi, khẽ nói:

"Vương Hải Tin, chị lại muốn rời đi sao?"

Trái tim Vương Hải Ninh thắt lại, có chút đau. Bất giác cô dịu giọng:

"Không có, tôi ở phòng kế bên, cô có thể gọi bất kỳ lúc nào."

Sài Nhân không chịu buông tay:

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ có thể gọi chị không?"

Vương Hải Ninh há miệng nhưng chẳng biết nói gì.

Trên giường có tiếng quần áo ma sát, Sài Nhân đang nhích tới, vô vỗ vị trí bên cạnh:

"Ngủ với em được không?"

Có lẽ vì bị bệnh nên giọng nói của Sài Nhân không giống thường ngày, vừa nhỏ nhẹ vừa yếu ớt, còn chút lo lắng Vương Hải Ninh sẽ không vui nên khá e dè cẩn trọng.

Vương Hải Ninh nghe thấy giọng Sài Nhân giả vờ đáng thương cũng không nỡ, đành nói:

"Được, tôi ngủ với cô."

Cô vén chăn lên giường, ngủ bên cạnh Sài Nhân, vỗ nhẹ lên lưng Sài Nhân:

"Ngủ đi."

Sài Nhân thừa dịp này nhích tới bên Vương Hải Ninh, dụi dụi vào lòng Vương Hải Ninh:

"Tốt quá."

Vương Hải Ninh mặc áo len bên trong, Sài Nhân cọ mặt vào cảm rất nhẵn nhụi ấm áp, thoải mái, cô rất thích sát vào người Vương Hải Ninh ngủ, kéo cánh tay Vương Hải Ninh vòng qua người mình, bởi vì cô mặc đồ ngủ cho nên theo động tác đã sớm hở ra nửa da thịt, ngón tay Vương Hải Ninh lúc này chạm vào phần da thịt trơn mịn của cô.

Vương Hải Ninh chạm tay vào da thịt Sài Nhân liền nắm chặt lại, cố hết sức tránh tiếp xúc, Sài Nhân lại đưa lưng về phía cô, kéo bàn tay cô qua, mở ra từng ngón từng ngón tay của cô, sau đó đặt lên eo của Sài Nhân.

Hai người rất sát nhau, hơi thở cũng dung hòa vào nhau.

Lòng bàn tay Vương Hải Ninh đổ mồ hôi, giọng hơi khàn:

"Sài Nhân..."

Sài Nhân trở mình, hai người mặt đối mặt, cô nghe ra Vương Hải Ninh đang kiềm nén, cô chủ động sát tới, cắn môi Vương Hải Ninh đồng thời không quen ma sát với bàn tay của Vương Hải Ninh đang đặt bên eo mình.

Vương Hải Ninh trong lòng loạn như ma, đầu óc rối bời, cô lui ra sau, nói:

"Cô đang bệnh."

Sài Nhân dựa vào người Vương Hải Ninh, hơi thở như hoa lan phả vào tai Vương Hải Ninh:

"Đúng vậy, em đang bệnh."

"Vương Hải Ninh, chị là thuốc của em."

Đôi tay cô ôm lấy Vương Hải Ninh, vừa dứt lời cảm giác cổ tê dại, là Vương Hải Ninh cắn cô, dùng sức mút vào, cô bị cắn đau nên nghiến răng:

"Vương Hải Ninh..."

Lúc này, Vương Hải Ninh đảo khách làm chủ, ôm sát eo Sài Nhân, cúi đầu gieo trồng thật nhiều đóa hoa đào lên xương quai xanh của Sài Nhân, giọng trầm thấp:

"Ừm, chị đang giúp em chữa bệnh."

Sương mờ hiện lên trong mắt Sài Nhân, bị Vương Hải Ninh ôm sát nhưng đôi bàn tay của cô đã vói vào bên trong áo len trên người Vương Hải Ninh.

Nhiệt độ cơ thể của hai người đang lên cao, bầu không khí bị đốt nóng, chẳng biết từ khi nào cửa phòng đã khép lại, bên trong tối đen.

Có âm thanh khe khẽ đứt quãng từ bên trong truyền ra.

Nửa đêm vẫn chưa ngừng lại.

-----Hoàn-----

Ps. Tạm biệt Trì tổng và Khổng Hi Nha, tạm biệt Vương lão sư và Sài Nhân! Lạc bước vào hôn nhân chính thức kết thúc! Hẹn gặp mọi người ở các bộ truyện mình edit, trân thành cảm ơn tất cả mọi người!

Chúc mọi người có một tháng 11 vui vẻ, hạnh phúc!^^

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com