ZingTruyen.Info

Bh Hd Edited Hoan Lac Buoc Vao Con Duong Hon Nhan Tieu Tieu Tieu O Quy

Thành phố B là một thành phố không bao giờ ngủ, màn đêm phủ xuống cũng không khiến mọi người dừng lại nghỉ ngơi, ngược lại những ánh đèn neon sáng lên, bắt đầu của những cuộc cuồng hoan.

Chu Sinh đưa Trì Vãn Chiếu về nhà rồi quay trở lại công ty tăng ca, hơn mười giờ tối, Giang Viễn ngồi bên cạnh anh ta đứng dậy hỏi:

"Không về sao? "

Chu Sinh Đầu cũng không nhấc lên, tay vẫn lật tài liệu:

"Cần chút thời gian nữa."

Giang Viễn cười khẽ:

"Bận rộn vậy à, có cần tôi giúp anh không? "

Chu Sinh ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười khẽ của Giang Viễn, anh ta không muốn mở mắt:

"Quên đi, anh càng giúp tôi càng bận."

Giang Viễn dựa vào trước bàn làm việc của Chu Sinh, nhìn mấy tập tài liệu trước mặt Chu Sinh, anh giật giật khóe môi nói:

"Vốn dĩ muốn hẹn anh cùng nhau xem trò hay, bây giờ thấy anh bận rộn, thôi bỏ đi, tôi đi một mình."

Chu Sinh nghe thấy những lời này trên mặt anh hiện lên vẻ như có điều suy nghĩ, anh lấy kính xuống, xoa xoa chóp mũi, sắc mặt như cũ:

"Xem gì?"

Giang Viễn chớp chớp mắt, cười đến cả người nhìn như vô hại:

"Tất nhiên là trò hay, tôi còn đặt cho nó một cái tên, gọi là khai Niên Hồng, thế nào? Anh có hứng thú không? "

Chu Sinh một lần nữa đeo kính nhìn về phía Giang Viễn, ánh mắt lóe lên:

"Trò hay này là Trì tổng sắp xếp?"

Giang Viễn nghe vậy chậc lưỡi:

"Thư ký Chu quả là thư ký Chu, lợi hại nha."

Chu Sinh liếc mắt nhìn người kia, Giang Viễn mặc áo sơ mi trắng thắt chiếc cà vạt màu đỏ, rõ ràng là màu sắc không đứng đắn phối hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh ta lại rất hài hòa, lại càng có vài phần cảm giác cà bơ tiểu sinh*, nhưng Chu Sinh biết.

* Nguyên văn 奶油小生: câu này có nguồn gốc từ những năm 80. Lúc đó, Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng nhau quay "Công chúa Khổng tước". Đường Quốc Cường thanh tú tuấn tú, lại có bộ dáng giống thư sinh trẻ tuổi, hơn nữa diễn vai hoàng tử, nên càng ra dáng "không nhiễm bụi trần". Bởi thích ăn bơ nên Trần Xung gọi Đường Quốc Cường là "奶油小生

Người trước mắt cũng không phải là bơ tiểu sinh gì.

Anh ta là 'diễn viên kỳ cựu'. Diễn giỏi nhất là giả heo ăn thịt hổ.

Giang Viễn nhìn Chu Sinh chậm chạp không nhúc nhích cứ như vậy nhìn mình, anh sờ sờ hai má mình nói:

"Sao vậy? Bỗng dưng phát hiện tôi đẹp trai? "

Chu Sinh cười cười, rũ mắt:

"Đi thôi. "

Giang Viễn:

"Hữm? "

Chu Sinh đứng dậy, cầm lấy áo vest trên ghế, nói:

"Không phải muốn đi xem trò hay à? Đi thôi. "

Lúc này Giang Viễn mới gật đầu, theo Chu Sinh ra khỏi văn phòng.

Cuộc sống về đêm của thành phố B chỉ mới bắt đầu, khắp nơi đều xa hoa trụy lạc, nâng ly cạn chén, người chưa ra mắt thì đều tranh nhau một cơ hội có thể xuất đầu lộ diện, còn những người đã ra mắt thì cố gắng làm thế nào để bắt được tài nguyên tốt, mỗi người đều bận rộn nhiều việc.

Trong khung cảnh bận rộn hối hả này, trong một căn biệt thự ở khu cao cấp phía bắc thành phố B, ngược lại có chút khác biệt.

Nó rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng người.

Không biết qua bao lâu, từ căn phòng tầng hai của căn biệt thự truyền ra tiếng chuông điện thoại, tiếp theo là giọng nói êm tai của một người đàn ông trả lời điện thoại:

"Đến rồi?"

"Được, tôi đến đón anh."

Người đàn ông nói xong, cúp điện thoại sau đó cầm áo khoác lên bộ đồ ngủ chuẩn bị mở cửa, hắn suy nghĩ một chút, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp đặt ở cạnh đầu giường, xong xuôi mới rời khỏi phòng đi mở cửa.

Đứng bên ngoài cửa là một nghệ sĩ cùng thời với hắn, vừa gặp mặt hai người đã ôm nhau, trong phòng nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng trách móc.

"Haizz, bởi vì chuyện của Hà Vi, tôi cũng không có tài nguyên."

"Tôi cũng sắp không có, đừng nhắc tới nữa, chỉ cần nghĩ tới liền tức, đi đi đi, đi vào phòng."

"Được rồi."

Chu Sinh nhìn thấy ánh mắt Giang Viễn vẫn nhìn chằm chằm căn biệt thự kia, anh cũng nhìn sang, chỉ thấy đèn ở tầng một sáng lên, rèm cửa kéo kín, chỉ có hai bóng người thoảng qua, anh quay đầu hỏi:

"Trò hay?"

Giang Viễn cũng không quay đầu lại dùng tay vỗ vỗ chân Chu Sinh:

"Đừng nóng vội. "

Chu Sinh cúi đầu nhìn, có lẽ Giang Viễn không chú ý nên tay vỗ lên đùi của Chu Sinh, Chu Sinh phút chốc đen mặt.

Giang Viễn bị Chu Sinh bất ngờ hất tay ra, anh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Sinh, cho rằng người kia bất mãn với trò hay trước mặt, anh nói:

"Thư ký Chu, tôi nói anh rồi giục tốc bất đạt, muốn xem trò hay, phải kiên nhẫn."

Chu Sinh mím môi, ghét bỏ nhìn người kia bằng nửa con mắt.

Giang Viễn lại tiếp tục đem ánh mắt đặt lên căn biệt thự kia.

Chỉ một lát sau, hai người ở lầu một chuyển lên lầu hai, ánh mắt Giang Viễn sáng quắc, giọng trầm tĩnh:

"Hay rồi, trò hay bắt đầu rồi."

Chu Sinh quay đầu dời ánh mắt nhìn Giang Viễn sang căn biệt thự, chỉ thấy hai người kia chắc là đứng ở vị trí cửa sổ, bởi vì bóng của họ phản chiếu lên rèm cửa đặc biệt rõ ràng, một người trong hai người dường như đang cởi quần áo, người còn lại, người còn lại đang giúp hắn cởi quần áo?!

Chu Sinh vốn dĩ đang đen mặt càng đen hơn, anh cắn răng nói với Giang Viễn:

"Đây là trò hay mà anh nói? "

"Xin lỗi tôi không hầu anh!"

Giang Viễn cổ tay Chu Sinh:

"Đừng đi, trò hay còn chưa bắt đầu mà!"

Anh kéo Chu Sinh ngồi xuống ghế, giúp Chu Sinh thắt dây an toàn, giọng mang theo hàn khí:

"Bắt đầu ngay thôi."

Chu Sinh nghi ngờ nhìn người kia, nhịn xuống, tiếp tục đưa ánh mắt lên cửa sổ.

Bóng của hai người kia kịch liệt quấn lấy nhau, ngay sau đó một bóng người trực tiếp đẩy người kia nằm sấp trên bệ cửa sổ, trình diễn tư thế doggy.

*Nguyên văn: 老汉推车: Lão hán đẩy xe. Cảnh 18+ đó

Sắc mặt của Chu Sinh không khác gì sắc trời bên ngoài, đen thui, vừa mới chuẩn bị mở miệng liền nhìn thấy Giang Viễn cầm di động lên nhìn nói:

"Được, trò hay bắt đầu đi. "

Giang Viễn vừa nói xong liền buông điện thoại xuống, chưa tới mười phút trôi qua, Chu Sinh đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát, theo bản năng nhìn lên lầu, hai người ở lầu dường như không phát hiện, từ tư thế vừa rồi đổi thành một tư thế khác, vẫn không lọt vào mắt nỗi.

Xe cảnh sát dừng ở cửa căn nhà, sau đó phá cửa trực tiếp tiến vào, Chu Sinh thu hồi ánh mắt nhìn về phía Giang Viễn:

"Giải thích đi? "

Giang Viễn quay đầu lại cười nói:

"Còn cần giải thích gì nữa, đợi lát nữa anh sẽ biết. "

Chu Sinh nhìn chằm chằm Giang Viễn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Hai người vừa ở trên lầu đã bị dẫn xuống, quần áo tùy tiện khoác trên người, cách xa xa trời lại tối, Chu Sinh cũng không thể nhìn thấy biểu tình của hai người kia, nghĩ tới chắc cũng không tốt lắm.

Giang Viễn nhìn thấy cảnh này chỉ dùng điện thoại chụp ảnh sau đó gửi đi, chờ bên kia trả lời sau đó anh cười cười nói:

"Đi thôi, đã phiền thư ký Chu cùng tôi ngồi ở đây xem trò hay này lâu như, tôi mời thư ký Chu ăn cơm. "

Chu Sinh nghi ngờ nhìn Giang Viễn, nghĩ không ra trong hồ lô của người này rốt cuộc bán thuốc gì.

Nhưng khi đến tiệm ăn không lâu, anh liền biết.

Có tin đồn nói hai ngôi sao nam trong một căn biệt thự ở thành phố B đã bị bắt vì sử dụng ma túy, khi bị bắt, cả hai đều không mặc quần áo.

Tin này vừa mới tung ra đã leo lên hotsearch, vô số cư dân mạng đều cố hết sức đào ra xem rốt cuộc là ai với ai, càng nhiều cư dân mạng lên án tạp chí không có chứng cứ đã tung tin bậy, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị kiện!

Bên dưới bài đăng của weibo này, mọi người đều tỏ ra nhiều chuyện như ngồi tên lửa, dường như đang mở cuộc tranh luận, tranh luận bắt đầu từ nghi ngờ xem đó là ai cho đến việc có bằng chứng về tin đồn hay không.

Chưa tới một tiếng trôi qua.

Cảnh sát đã xác nhận tin tức.

Đó là sự thật.

Tòa soạn này không chỉ tuyên bố xác nhận mà còn đi kèm vài tấm hình, có hình hai người gặp nhau ở cửa, đến khi vào phòng dựa vào ban công, ảnh chụp cũng không có chụp thẳng mặt nhưng tất cả quần chúng ăn dưa đều biết.

Trên weibo phút chốc nhấc lên sóng to gió lớn, trực tiếp lấn át chuyện của Sài Nhân và Khổng Hi Nhan, nam ngôi sao dùng ma túy, khu nhà XJ trở thành chủ đề nóng hàng đầu trên weibo, Chu Sinh ngồi nhìn thức ăn đầy trên bàn ở trước mặt, hỏi:

"Anh biết được điều gì?"

Giang Viễn dùng đũa gắp đồ ăn vừa ăn vừa nói:

"Thư ký Chu đã quên những gì tôi đã nói rồi sao? "

Chu Sinh nhìn Giang Viễn chợt nhớ tới chuyện của Tiêu Thừa lần trước.

Người này đã nói-Anh biết đó, tôi ở trong cái giới giải trí này lâu như vậy, vừa hay trên tay có vài tư liệu đen.

Đặc biệt là những người muốn leo lên cao, đứng vẫn chưa vững.

Chu Sinh hiểu rõ:

"Cho nên anh đã sớm biết. "

Giang Viễn lại lắc đầu:

"Cũng không tính là sớm, trước Ngụy Diễm tôi cũng không tiếp xúc với Hà Vi quá nhiều, cũng là sau này từ Ngụy Diễm mới biết được. "

Chu Sinh khó hiểu nhíu mày:

"Vậy tại sao trước đây anh không tung ra? "

Giang Viễn nhìn Chu Sinh, thản nhiên cười:

"Đương nhiên tin tức phải tung ra đúng thời điểm thích hợp nhất."

Lúc trước tất nhiên có thể tung ra nhưng khi đó thế lực của Hà Vi rất lớn, muốn đè xuống thì quá dễ dàng, sau này Hà Vi xuống dốc vị thế thay đổi, anh cũng phải tìm rất lâu mới biết được chỗ này.

Chu Sinh nhìn chằm chằm người kia, suy nghĩ sau đó mới hỏi một câu muốn hỏi nhất :

"Vậy vì sao nhất định phải..."

Anh ho nhẹ:

"Nhất định phải chờ đến đúng thời điểm."

Giang Viễn nhếch môi, tâm trạng thoải mái:

"Nếu đã hẹn thư ký Chu xem trò hay, không có phúc lợi sao được, thư ký Chu có hài lòng không? "

Hài lòng.

Rất hài lòng!

Chu Sinh cười nhạo, đen mặt nhìn chằm chằm Giang Viễn sau đó đứng lên nghênh ngang rời đi.

Giang Viễn ăn một miếng quay đầu nhìn theo phương hướng Chu Sinh rời đi, nhếch môi cười cười.

Mà trong phòng riêng cùng một khách sạn, bầu không khí nghiêm trọng.

Từ sau cuộc họp báo thì Hà Vi nhỏ tiếng không ít, những bộ phim truyền hình điện ảnh đã quay đều bởi vì vậy mà thời gian phát sóng bị trì hoãn, quảng cáo càng sớm hủy bỏ đổi mới, hơn nữa bởi vì dây dưa kiện tụng với Cảnh Yên nên thỉnh thoảng xuất hiện ở gần tòa án. Có thể nói mờ nhạt trong mắt cư dân mạng.

Không ngờ sự kiện sử dụng ma túy lần này, lại một lần nữa kéo cô ta trở lại đầu sóng ngọn gió!

Sự kiện trước đó đối với cô ta là một đã kích rất lớn, không chỉ hoàn toàn hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của cô ta, càng khiến cho phòng làm việc của cô ta rơi xuống đáy cốc, không thể ký hợp đồng với người mới, chuyện hai người kia dùng ma túy cô ta biết một chút, nhưng cô không có cách nào nên lúc này lựa chọn vứt bỏ họ.

Bởi vì trên tay căn bản không có người mới, mấy người cũ cũng lựa chọn giải ước*, trong tay chỉ lại có mấy người.

*Kết thúc hợp đồng

Nếu như giải ước với hai người này, phòng làm việc của cô ta căn bản không có ai chống đỡ.

Vì vậy, cô ta bỏ mặc.

Trăm ngàn lần không ngờ tới, bây giờ xảy ra chuyện này.

Lòng Hà Vi đầy tức giận, tay cô nắm chặt, quay đầu giận dữ quát:

"Người đâu rồi, mau liên lạc với cục trưởng Triệu!"

Trợ lý ở phía sau Hà Vi liếc mắt nhìn điện thoại, trong lòng sợ hãi nói:

"Hà Vi tỷ, Cục trưởng Triệu nói, anh ta nói anh ta không có thời gian. "

Hà Vi hít sâu một hơi, bất ngờ hất toàn bộ đồ ăn trước mặt xuống đất!

Trợ lý nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Hà Vi, Hà Vi trút giận xong một trận liền nói:

"Gọi điện thoại cho Quan tiểu thư. "

"Nói với cô ấy nhất định phải đến."

Trợ lý cắn môi, cúi đầu nói:

"Dạ."

Tác giả có điều muốn nói:

Khổng Hi Nhan: Chương này không có em, hừ hừ hừ hừ.

Trì Vãn Chiếu: Ngoan nha, chúng ta đang 'ngủ' mà.

Khổng Hi Nhan: ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info