ZingTruyen.Com

Bh Edit Phan 2 Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong

Thẩm Thanh Thu vội vàng cầm chặt cái tách, nhìn chiếc cằm thon lạnh lùng nghiêm nghị của Tiêu Mộ Vũ, không khỏi bật cười.

Chỉ là khi nàng quay đầu nhìn lại phía sau, biểu tình liền trở nên ngưng trọng, đoàn màu đen kia đã dọc theo phòng ốc đuổi lại đây, không chỉ có hắn, quái vật chảo dầu cũng lao nhanh về phía này.

"Mộ Vũ, cẩn thận." Thẩm Thanh Thu vừa nhắc nhở xong, quái vật cháy đen tựa như quả bóng cao su bắn lên, lần nữa nện về phía hai người các nàng.

Tiêu Mộ Vũ đạp tường phóng lên cao, giẫm vào mái hiên phòng bà Kiền, trực tiếp bật lên dãy nhà thứ ba. Động tác của nàng không một chút dừng lại, ngay khi quái vật bắn đến, nàng ôm Thẩm Thanh Thu lăng không bay lên, nhấc chân đá mạnh vào đoàn thi cốt hỗn độn.

Chỉ nghe một tiếng răng rắc, một cái đầu trong đó đã bị nàng đá gãy, rơi trên mặt đất lăn ra thật xa.

Đôi mắt của nàng đỏ ngầu đằng đằng sát khí, cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động xung quanh, chặt chẽ đem Thẩm Thanh Thu ôm vào trong ngực.

Sau khi nàng hóa thành tang thi, tính cách liền nóng nảy hơn, cũng không thèm để ý mọi mặt như trước nữa. Giờ phút này trong mắt nàng chỉ có một điều quan trọng nhất, đó là bảo vệ thật tốt Thẩm Thanh Thu, tránh cho những thứ xung quanh thương tổn đến nàng ấy.

Cho nên Thẩm Thanh Thu một lần nữa vào vai Thẩm tiểu thư yếu đuối trong phó bản 007, nàng nép vào trong ngực Tiêu Mộ Vũ, được Tang thi vương che chở thực là an tâm, nhưng ánh mắt nàng vẫn nhanh chóng xẹt qua bên dưới.

Kẻ địch trước mắt ngoại trừ xác sống, khó chơi nhất chính là quái vật cháy đen, còn có nam nhân xúc tua.

Ngoài ra còn có bốn người chơi bị quái vật ném lên, đang che ở trước cửa nhà bà Kiền, mặt khác còn có ba người đang tận hết sức lực đi cướp đoạt tách trà của các nàng.

Lúc này Trần Giai Kiệt dưới sự trợ giúp của đèn cảnh báo, đang cố gắng sưu tầm những cái tách bị nứt, chỉ cần tìm được đầy đủ liền có thể tỏa định số lượng Cố nhân không nên trở về, mà Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn đang theo sát phía sau.

Đến nỗi bốn người bên đội nam nhân mắt kính đã kiệt sức vì bảo vệ tách trà, chỉ có Lăng Tiêu Uyển Cần cùng mấy người bên Cố Diệp miễn cưỡng chống đỡ, thế cục đang hết sức giằng co.

Số lượng xác sống quá nhiều, trong lúc đánh nhau hai bên đã tiêu hao thẻ bài gần như không còn, nếu không thể khống chế được xác sống, chờ những tấm card cuối cùng hết hiệu lực, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu trầm xuống, nhanh chóng sắp xếp rõ ràng mọi ý nghĩ, nàng hơi ngưỡng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ đang ôm mình, thấp giọng nói: "Hiện tại chúng ta cần thiết giải quyết đàn xác sống, bằng không chịu không được bao lâu. Muốn thoát khỏi nguy cơ trước mắt, hoặc là làm như tối qua, xử lý quái vật cháy đen để bà Kiền lệnh cho xác sống rời đi, hoặc là chúng ta rời khỏi thôn Vô Hối, cũng chính là lúc hoàn thành nhiệm vụ thông quan."

Thẩm Thanh Thu ý tứ thực minh xác, hoặc là trong lúc hỗn loạn tìm được sáu Cố nhân còn lại, hoặc là giải quyết bà Kiền.

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, nhưng nàng rất nghiêm túc lắng nghe Thẩm Thanh Thu nói, cặp mắt phiếm ánh sáng lạnh sâu thẳm hơi hơi chuyển động.

Quái vật bị nàng đá rớt một cái đầu đang vô cùng phẫn nộ, tám chân của nó bò động trên mặt đất, tốc độ cực nhanh giống như con nhện đâm về phía nàng.

Nơi da thịt phiếm dầu mỡ duỗi ra một cánh tay cháy khét, móng vuốt uốn lượn hung hăng trảo lại đây.

Cùng lúc đó nam nhân xúc tua cũng đã đuổi kịp, bắn ra năm sợi dây đằng màu đen, xoay tròn như cái võng hướng Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu quấn tới.

Lần này trước có tiêu thi sau có xúc tua, đối phương ra tay vừa mau lại tàn nhẫn, trong nháy mắt liền gắt gao phong bế đường đi của Tiêu Mộ Vũ.

"Tiêu đội!" Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn nhìn đến khẩn trương vạn phần, nhưng Tiêu Mộ Vũ không hề nao núng, nàng đứng ở trên nóc nhà, đột nhiên xoay người đối đoàn chất nhầy gầm lên giận dữ.

Đôi mắt đỏ rực của nàng lóe lên hung quang, cả người sát ý bạo trướng, cỗ hung ác này có thể khiến người bình thường nhìn thấy sợ vỡ mật, đừng nói nam nhân xúc tua, bởi vì kinh hãi tốc độ của hắn hiển nhiên chậm một nhịp.

Tiêu Mộ Vũ một tay dùng sức đỡ Thẩm Thanh Thu lên lưng, cả người như mũi tên rời cung bắn đi ra ngoài.

Chẳng sợ giờ phút này nàng vẫn còn tính khí tang thi, sự phối hợp giữa nàng cùng Thẩm Thanh Thu như cũ thiên y vô phùng.

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng câu lấy bên eo Tiêu Mộ Vũ, tay phải ôm cổ nàng ấy, để nàng ấy rãnh đi đôi tay, ngay khi Tiêu Mộ Vũ bay ngang nam nhân xúc tua, nàng xoay quân đao chém ngang một phát.

Tiêu Mộ Vũ tay không bắt lấy năm sợi xúc tua, xoắn thành một đoàn, mà Thẩm Thanh Thu cũng kịp thời chém rớt móng vuốt quái vật cào tới, hai người một lần nữa dừng trước bậc thềm dãy thứ ba.

Đoàn màu đen kia mới vừa bò qua tường đá, Tiêu Mộ Vũ đã đáp xuống đất, đôi tay mạnh mẽ dùng sức, năm sợi xúc tua lập tức bị kéo đến biến hình, căng đến sắp đứt.

Lực đạo đáng sợ này chính là đem đoàn chất nhầy hợp với tường kéo xuống, xả đến nóc nhà mái ngói rơi ào ạt trên mặt đất.

Không đợi nam nhân xúc tua lấy lại tinh thần, Tiêu Mộ Vũ hung hăng đem năm sợi dây đằng kéo đứt, đôi tay giật mạnh khiến nam nhân kia bị xả lại gần, cho dù hắn đã biến thành một đoàn nhão dính dính, Tiêu Mộ Vũ như cũ kéo lê hắn tới trước mặt, sau đó nhấc chân giẫm mạnh lên, xả đứt tận gốc toàn bộ dây đằng.

"A!" Không chỉ có dây đằng còn có bản thể nam nhân bị kéo đứt, hắn lập tức đau đến thất thanh kêu lên.

Tiêu Mộ Vũ đem xúc tua ném thật mạnh vào một mảnh xác sống vây lại đây, căn bản không cho nam nhân kia cơ hội nhảy lên không trung, một chân nàng giẫm xuống rõ ràng lực đạo mười phần, khiến đối phương bắt đầu hoảng hốt kéo dài thân thể qua một bên, ý đồ chạy trốn.

Đúng lúc này Trần Giai Kiệt từ một căn nhà nhảy ra tới, nghênh diện đụng phải nam nhân xúc tua, tuy rằng có đèn cảnh báo nên đối phương không thể cản đường anh, nhưng va chạm bất thình lình này cũng khiến anh hoảng sợ.

Vừa vặn trong tay Trần Giai Kiệt đang cầm cái chảo nóng đỏ, anh theo bản năng liền nện thẳng xuống đoàn màu đen kia, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu chỉ nghe được tiếng xèo xèo vang lên, nơi chất nhầy cùng đáy chảo tiếp xúc bốc lên một trận khói trắng.

Đôi mắt màu xám nhạt của Thẩm Thanh Thu hơi lượng, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, "Hắn sợ lửa."

Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, xoay người đá văng đàn tang thi xung quanh, lần nữa đem Thẩm Thanh Thu ôm vào trong lòng ngực, nàng sức lực rất lớn, một tay ôm cũng không vấn đề, tay còn lại lôi kéo quần áo Thẩm Thanh Thu nơi nơi kiểm tra, sợ hành động vừa rồi của mình xả đến vết thương trên người nàng ấy.

Thẩm Thanh Thu ôm cổ nàng, Tiêu Mộ Vũ thế này vừa đáng yêu lại mười phần có cảm giác an toàn, khiến Thẩm Thanh Thu bắt đầu muốn trêu chọc nàng, "Em đừng khẩn trương, em đặc biệt lợi hại, đem chị bảo hộ rất khá."

Tiêu Mộ Vũ động tác hơi cương, con ngươi màu đỏ trôi nổi không thèm nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ là xoang mũi khẽ hừ một tiếng.

Theo sau Thẩm Thanh Thu hướng Trần Giai Kiệt hô lớn: "Trần Giai Kiệt, anh đưa cây đuốc cho tôi."

Trần Giai Kiệt có mang theo thẻ bài cây đuốc cấp B, vừa nghe Thẩm Thanh Thu nói, anh lập tức chạy nhanh qua bên này, kích hoạt cây đuốc đưa cho nàng.

Ngọn đuốc ở giữa trời chiều vô cùng dễ thấy, Tiêu Mộ Vũ duỗi tay tiếp nhận, mang theo Thẩm Thanh Thu nhảy vọt lên, ở giữa không trung nàng một chân giẫm lên quái vật chảo dầu, lại một lần mượn lực bay đến chỗ nam nhân xúc tua, đem ngọn đuốc nhét thẳng vào hắn.

Đoàn chất nhầy hoảng đến điên cuồng vặn vẹo, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đặt Thẩm Thanh Thu ở một bên, túm chặt lấy đoàn than dính kia, hắn căn bản là trốn không thoát.

Cây đuốc vừa châm vào, ngọn lửa bốc lên như nổ khí gas, trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân hắn, hắn thống khổ mà tru lên một tiếng, giữa một mảnh hỗn loạn rõ ràng mà truyền ra tới, chấn phá bầu trời đêm.

Hắn chịu không nổi hóa thành hình người, tóc cùng y phục đều đang cháy phừng phực, tức khắc trên mặt đất liều mạng quay cuồng.

"Lâm đội!" Gã thấp lùn còn lại trong đội hét lớn, người này đã lợi dụng sự yểm hộ của xác sống mà lẻn vào trong nhà nam nhân mắt kính, đoạt hai cái tách liền cắm đầu chạy thụt mạng qua đây.

Hắn đại kinh thất sắc nhìn đội trưởng trên mặt đất quay cuồng, bất chấp mặt khác, chạy nhanh cởi quần áo trên người giúp nam nhân dây đằng dập lửa.

Tiêu Mộ Vũ sao có thể cho bọn hắn cơ hội, nàng lấy ra Thuần Quân Kiếm như tia chớp ném mạnh qua, giữa đường chẻ đôi hai cỗ thi thể, kiếm sau đó bay thẳng về phía hai nam nhân kia.

Gã thấp lùn đang loay hoay dập lửa cho đội trưởng, vừa nghe được tiếng xé gió hắn theo bản năng muốn né tránh, nhưng vẫn cố chấp kéo theo nam nhân xúc tua, chính là Tiêu Mộ Vũ một kiếm này lực phá ngàn quân, lập tức liền xuyên thấu thân thể hắn, ghim vào trên đùi nam nhân xúc tua.

Lửa trên người nam nhân xúc tua đã tắt, hắn nhìn đồng đội đi theo mình từ phó bản thứ hai đến đây, con ngươi trợn to, "Tiểu Mục!"

Gã thấp lùn đưa cho hắn hai cái tách, hàm hồ nói mấy chữ, "Lâm đội, cái tách.... Cái tách...." Liền ngã vào trên người nam nhân xúc tua, không còn động tĩnh.

Nam nhân xúc tua cố sức kéo đồng đội lên, nhưng Thuần Quân Kiếm xuyên qua xương đùi ghim hắn trên mặt đất, vừa động liền đau đến tê tâm liệt phế, hắn hoàn toàn hỏng mất mà tê thanh rống. "A...... Ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết các ngươi!"

Tiêu Mộ Vũ nghe xong biểu tình không chút nào dao động, Thẩm Thanh Thu càng không nghĩ để ý tới nam nhân kia, nếu không phải hắn, phó bản lần này cũng sẽ không gian nan như thế.

Quái vật chảo dầu đuổi theo không bỏ, nhìn thấy người chơi liền nhào tới, mà Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu vừa chém rớt đầu cùng cánh tay nó, dĩ nhiên là đối tượng khiến nó thống hận nhất.

Mắt thấy không thể làm gì Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, nó liền điên cuồng vặn vẹo lên, xoắn thành một đoàn vươn ra mười mấy bàn tay, trong quá trình lăn lộn nó không ngừng bắt lấy đám xác sống nhét vào trong thân thể mình.

Nó tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, lúc băng qua dãy nhà thứ ba nó đụng vào một đống nhà ở, chính là nhà thôn trưởng.

Cả nhà thôn trưởng bị dọa đến hồn phi phách tán, quái vật kia duỗi tay đem thôn trưởng xé làm hai trước mặt Tiêu Mộ Vũ cùng những người khác.

Giữa một vũng máu tươi, nó một bên hành hạ đến chết thôn dân khắp nơi chạy trốn, một bên dung hợp xác sống xung quanh nó. Thi thể cháy đen trộn lẫn với huyết nhục hư thối, tiếng xương cốt răng rắc vỡ vụn làm người da đầu tê dại.

Chờ đến lúc nó nhét hết xác sống vào thân thể, nó đã biến thành một đoàn thịt cao bằng tòa nhà, mấy người Tiêu Mộ Vũ đứng trước nó thật sự là không đáng giá nhắc tới.

Mà ở dãy thứ tư, đội Lăng Tiêu liên thủ cùng mấy người Tô Cẩn, đem bốn người cản trước nhà bà Kiền ném xuống dãy thứ ba, liền vọt vào trong nhà bà ấy.

Lăng Tiêu không nói hai lời, tiến lên túm lấy bà Kiền. Cô vừa biết được Tiểu Võ trong đội mình đã bị đám người kia cướp mất cái tách, sau đó bị hoạt thi xé xác rồi. Đêm nay mọi người đều giết đỏ cả mắt, cho dù bà Kiền là NPC chủ đạo của phó bản này, bọn họ cũng không còn gì kiêng kị.

Lăng Tiêu rút đao ra, hung hăng đè bà Kiền trên mặt đất, lưỡi đao kề sát cổ bà ấy, trong nháy mắt liền cắt ra một đạo vết máu: "Này bà già, bảo đám xác sống kia rời đi, nhanh lên!"

Bà Kiền như cũ mặt vô biểu tình, mũ trùm đầu vẫn còn bao kín, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trên mặt nếp nhăn dày đặc, nhưng làn da lại trắng nhợt cổ quái. Nghe Lăng Tiêu nói xong, bà ấy giương môi lộ ra một mạt cười điên loạn.

Lăng Tiêu hít ngụm khí, một phen kéo xuống mũ trùm đầu của bà Kiền, Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn vừa thấy, đều hít vào một hơi, bà Kiền thế nhưng cùng bà Lưu giống nhau như đúc!

"Tiêu đội, phó đội, chúng tôi bắt được bà Kiền, bà ấy... bà ấy trông giống hệt bà Lưu."

Nhưng Tả Điềm Điềm đã nói không nổi nữa, bởi vì cô nhìn thấy một viên thịt khổng lồ ghê tởm qua lỗ thủng trên mái nhà, nơi kia rậm rạp đều là mặt người, cháy đen, sưng phù, hoàn chỉnh đều có.

Cho dù đã trải qua nhiều phó bản như vậy, Tả Điềm Điềm cũng chưa thấy vật khủng bố thế này, đương trường liền nôn khan.

Ngay sau đó, đám mặt người kia động tác nhất trí mở mắt nhếch môi cười, âm thanh vang lên đều là giọng bé gái tựa như chuông bạc.

Bà Kiền cũng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn tác phẩm đắc ý của mình, "Các ngươi biết nó có thể cất chứa bao nhiêu người không? Hơn 380 người, nơi đó ít nhất có hơn 300 gương mặt, nhưng bọn họ không đáng để được thương tiếc. Bọn họ sống trong thôn nhiều năm, từng đánh chết, nhấn nước, vứt xác, bỏ đói hàng trăm bé gái, số bé gái bị giết còn nhiều hơn tổng số những người chết vì sinh lão bệnh tử ở thôn Vô Hối này. Bọn họ bị như vậy là đáng tội, các ngươi không đến đây, ta tự nhiên sẽ chậm rãi thu thập bọn họ, nhưng các ngươi đã không có mắt xông vào, còn đánh vỡ sự cân bằng của thôn này, liền không thể trách ta."

"Cái gì kêu không nên trở về, bọn trẻ vì sao không thể trở về? Ông trời cho bọn trẻ sinh mệnh, lại bị đám người phát rồ trong thôn tước đoạt, vậy hẳn là một lần nữa lấy về. Để bọn họ trải nghiệm một chút loại cảm giác bị uy hiếp, bị cướp đi sinh mệnh là như thế nào."

Bà Kiền nói trong điên loạn, mà lúc này đèn cảnh báo của Trần Giai Kiệt hết tác dụng, trong nháy mắt anh đã bị một đám hoạt thi vây quanh.

"Mộ Vũ?" Thẩm Thanh Thu có chút gấp, dùng sức túm Tiêu Mộ Vũ, thậm chí nắm đến cánh tay Tiêu Mộ Vũ phát đau. Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, trong mắt có chút ủy khuất, lại có chút bất mãn mà nhíu mày.

Vừa vặn khối thịt khổng lồ kia lăn đến, Tiêu Mộ Vũ cõng Thẩm Thanh Thu nhảy lên mấy cái, rút ra Thuần Quân Kiếm đâm xuyên trên người nam nhân xúc tua, chạy về hướng Trần Giai Kiệt.

Viên cầu cháy đen lập tức hướng nam nhân xúc tua nghiền áp lại đây.

Ngay khi Tiêu Mộ Vũ lấy lại kiếm, Thẩm Thanh Thu thuận tay rút ra tấm vải bao cái tách, lạnh lùng nhìn nam nhân xúc tua: "Anh thật ngu ngốc, nội dung của phó bản này chính là Cố nhân không nên trở về, đồng đội anh sao có thể sống lại chứ? Các anh chỉ lo đoạt cái tách của người khác, còn không nhìn xem cái tách chính mình thế nào?"

Nàng nói xong liền ném hai cái tách xuống mặt đất, nam nhân xúc tua gắt gao nhìn, đó là tách trà trong nhà hắn, vốn được Tiểu Mục bảo quản, hiện giờ trên miệng tách đã nứt ra một đường.

"Đêm qua đồng đội của anh đã bị Cố nhân thay thế rồi, anh không biết sao?"

Lúc các nàng rời đi, hắn chỉ nghe được một câu như vậy. Hắn không thể tưởng tượng mà trợn to hai mắt, nhìn về hai đồng đội Khương Bân cùng Từ Khải ở nơi xa.

Giờ khắc này hắn mới biết được, bọn họ không nghe hắn an bài lại muốn đi bảo hộ bà Kiền, không phải vì bọn họ có chính mình suy tính, mà là bởi vì, lúc bọn họ chết đi sống lại đêm qua, liền đã bị thay thế, kia không còn là đồng đội hắn nữa, ẩn trong hai khối thân thể đó chính là linh hồn hai Cố nhân.

Dù hệ thống đưa gợi ý đi cướp tách trà của đội chơi khác, hắn cũng không thể nào cải tử hồi sinh đồng đội đã chết, lựa chọn phương án Một chú định là không có khả năng thành công.

Lúc hai người Tiêu Mộ Vũ đem xác sống sắp xé rách Trần Giai Kiệt ném ra xa, Thẩm Thanh Thu liếc mắt nhìn lại, khối cầu to lớn kia đã cuốn lấy nam nhân xúc tua, đem hắn cắn nuốt không còn gì.

Trong mắt nàng hiện lên một tia hoang vu cùng bất đắc dĩ, "Phó bản này chính là muốn đưa ra lời cảnh báo, người đã chết rồi, vô luận chúng ta nỗ lực thế nào cũng không thể làm họ sống lại, cho dù họ sống lại, vậy tất nhiên cũng phải trả giá tương ứng, thậm chí càng thảm thiết."

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com