ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 232: (32) Tang thi vương lại xuất hiện

SuThanhYct

Trần Giai Kiệt mở cái thảm ra, toàn bộ số tách đều ở đó, Tiêu Mộ Vũ nhìn mấy đồng đội có chút chật vật bên cạnh, trong lòng tư vị phức tạp khôn kể.

Đêm nay nàng kỳ thật không có đảm đương tốt vai trò đội trưởng, bởi vì tính mạng Thẩm Thanh Thu một đường bị treo trên kiếm bén, nàng căn bản không thể quản chuyện khác, điều này làm cho nàng có chút áy náy, nhưng kèm theo chính là cảm động.

Không có nàng cùng Thẩm Thanh Thu chống đỡ, ba người Tô Cẩn đều có thể chuẩn xác làm ra phán đoán, thậm chí đem cục diện vốn dĩ hỏng bét sửa sang lại không ít.

"Cảm ơn các bạn." Giọng nói của nàng có chút nghẹn.

Trần Giai Kiệt ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười: "Tô Cẩn, chúng ta đi giữ cửa, Điềm Điềm, cô nhanh giúp Tiêu đội xử lý vết thương." Hai người Tô Cẩn cũng không nói gì, lập tức theo lời hành động, Tả Điềm Điềm nhanh chóng lấy ra hòm thuốc băng bó cho Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thoáng qua, duỗi tay tiếp nhận băng vải cùng thuốc đỏ. Vết thương bên eo Thẩm Thanh Thu lại bị xé rách, chảy không ít máu, tay phải bởi vì nắm lưỡi đao mà bị cắt thật sâu, phía sau lưng cùng trên đùi khắp nơi đều trầy da bầm tím, đâm vào đôi mắt nàng vô cùng đau đớn.

Nàng vẫn luôn hút khí thật mạnh, mượn điều này để giảm bớt sự đau lòng cùng phẫn nộ khiến nàng hít thở không thông, hiện tại nàng cần phải bình tĩnh lại, không thể đánh mất lý trí.

Tả Điềm Điềm ở một bên vội vàng xử lý những nơi bị thương khác, hai người đều là chau mày. Nhìn Thẩm Thanh Thu mình đầy thương tích, đừng nói Tiêu Mộ Vũ, Tả Điềm Điềm đều chịu không nổi.

Nhìn lại mấy cái phó bản, Thẩm Thanh Thu mỗi lần đều phải chịu tra tấn, trong lòng bi phẫn cùng vô lực làm Tả Điềm Điềm cảm xúc cũng có chút mất khống chế.

"Em không hiểu, rõ ràng phó đội lợi hại hơn người khác rất nhiều, Tiêu đội cũng thông minh vượt xa người thường, mỗi sự kiện đều chu toàn kín đáo, vì cái gì ngược lại...... Ngược lại kết quả càng thảm thiết. Hệ thống chó tha này rốt cuộc đang bày trò quỷ gì, nó an bài vòng thử thách trước mắt, nói cái gì cho người chết cơ hội sống lại? Việc sống lại này cũng không phải thứ tốt, vậy hứa hẹn của phó bản còn có ý nghĩa gì?"

Tả Điềm Điềm mắt nhìn bốn phía, cắn răng nói: "Nếu hệ thống thật sự công bằng, nó phải đối xử bình đẳng với mọi người chơi, nhưng nó rõ ràng nhằm vào Tiêu đội cùng phó đội. Này thuyết minh nó có tư tâm, có thiên vị cũng có bất công, vậy có phải hay không ý nghĩa, chúng ta không phải bị tai nạn rồi mới đến nơi này, mà là bị ai đó cố ý đưa vào trò chơi?"

"Tích, tích! Kiểm tra đo lường phát hiện người chơi đưa ra nhận xét nguy hiểm, cảnh cáo, cảnh cáo, lại có lần sau trừng phạt nghiêm khắc."

"Cảnh cáo bà nội ngươi, dám làm thì dám nhận, ngươi mặt lớn mặt bé như vậy cũng không làm ngươi oai phong hơn chút nào."

Tả Điềm Điềm ngày thường thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, thế nhưng mở miệng mắng chửi lại khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.

Tiêu Mộ Vũ đang băng bó cho Thẩm Thanh Thu, nghe được Tả Điềm Điềm mắng hệ thống, ngẩn người.

Thẩm Thanh Thu ngồi dựa ở đầu giường, con mắt vốn đang khép hờ nhìn Tiêu Mộ Vũ, nghe vậy cùng nàng liếc nhau, hai người đều nở nụ cười.

Nhìn xem gương mặt người yêu rốt cuộc giãn ra, một lòng tràn đầy ảo não của Thẩm Thanh Thu cũng thư hoãn chút, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, sau đó vươn tay trái nhẹ nhàng xoa xoa vết thương nơi khóe mắt nàng ấy, cái gì cũng chưa nói.

Trên gương mặt nàng còn dính một chút vết bẩn, khi nở nụ cười càng thêm ôn nhu cùng đau lòng, làm trái tim Tiêu Mộ Vũ run rẩy vài cái, suýt nữa lại muốn rơi nước mắt.

Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu lo lắng cho mình, nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu chịu đựng lệ ý, sau đó nắm chặt tay trái Thẩm Thanh Thu.

Phát giác tay nàng ấy một mảnh lạnh băng, Tiêu Mộ Vũ gắt gao giữ lấy, ngẩng đầu lộ ra một mạt cười, nhẹ giọng nói: "Em chỉ là bị dây đằng cắt qua một chút, còn chưa có phá tướng đâu."

Thẩm Thanh Thu khẽ gật đầu, lại nhìn vết thương trên vai Tiêu Mộ Vũ, bởi vì quần áo tối màu nên nhìn không rõ vết máu, nhưng nơi đó đều thấm ướt.

Tiêu Mộ Vũ minh bạch ý nàng, nhích lại gần cho nàng nhìn, "Chỗ này vết thương rất cạn, khử trùng liền được, đều không cần băng bó. Chị an tâm nghỉ ngơi, việc khác đều giao cho em đi."

Thẩm Thanh Thu nghe bên ngoài không ngừng vang lên tiếng gào rống, cười khổ nói: "Thời khắc mấu chốt, chị đều không giúp được gì."

Tiêu Mộ Vũ tức khắc nhíu lại lông mày, "Nói bậy, nếu không phải chị, còn ai có thể sử dụng thẻ bài Tiểu Nhị?"

Thẩm Thanh Thu không đáp, nàng chỉ là nhìn Tiêu Mộ Vũ, tình huống bên ngoài càng ngày càng không xong, đã có xác sống vọt vào tới, càng hỏng bét chính là, đạo cụ trong tay các nàng đều tiêu hao hầu như không còn, mà lúc này đây, không biết xác sống còn có thể lui xuống hay không.

"Em đi giúp Trần Giai Kiệt." Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, gian nan nói.

Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ lo lắng cái gì, lấy ra một tấm card, cười nói: "Kỳ thật là em quá khẩn trương, tuy rằng chị rất cần mặt mũi, nhưng cũng không phải chết sĩ diện, nếu có chuyện chị liền dùng nó. Phía trước chị cảm thấy chính mình còn có thể đánh, cho nên cũng không nghĩ kêu cứu mạng, nhưng hiện tại nó rất phù hợp."

Thẩm Thanh Thu giơ lên tấm thẻ Kêu rách cổ họng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy trong lòng thoáng yên tâm, lúc này mới chạy nhanh đi ra ngoài. Lúc gần đi nàng nhìn bà Lưu vẫn còn đang hôn mê ở một bên.

Thời gian triệu hồi Tiểu Nhị không rõ ràng, do nó không được nhắc đến trong miêu tả, nhưng mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần.

Tiêu Mộ Vũ xách theo Thuần Quân Kiếm vọt vào đại sảnh, rất nhanh chém xuống hai đầu xác sống, sau đó ném chúng ra ngoài.

Nàng phát hiện tình thế đã vượt xa dự liệu của nàng rồi, vô số xác sống chen chúc mà đến, đã vây quanh toàn bộ thôn.

Không có đèn dầu mỡ người, cổng đền đã mất đi tác dụng che chở người chơi, chỉ có thể cứng đối cứng, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn một vòng liền phát hiện manh mối.

Bên trận địa nam nhân dây đằng thế nhưng không bị xác sống công kích, trong mười một người kia, đội Tiêu Mộ Vũ giải quyết bốn người, đội Cố Diệp cùng Lăng Tiêu cũng đem ba người đánh phế đi, nói cách khác hiện tại bên địch chỉ còn lại bốn người có thể nhúc nhích.

Lúc Tiêu Mộ Vũ đi ra ngoài, Cố Diệp cùng Lăng Tiêu trong hỗn loạn thấy được nàng, lập tức ánh mắt đều sáng, nhưng sắc mặt Tiêu Mộ Vũ lại không tốt lắm.

Ba đội hợp tác với nhau bất quá là tránh cho nhau thương tổn, vì vậy khi Thẩm Thanh Thu rơi vào tuyệt cảnh, cũng chỉ có mấy người Tiêu Mộ Vũ liều mạng đi cứu nàng ấy mà thôi.

Cho nên Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ rất rõ ràng, nàng sẽ không phí tâm tư đi quản người khác, nhưng chỉ bằng bốn người các nàng không có biện pháp vượt qua nguy cơ trước mắt.

Vì thế nàng lấy ra Thuần Quân Kiếm, thấp giọng dặn dò Trần Giai Kiệt, "Bảo vệ tốt nơi này, chiếu cố Thanh Thu."

Nói xong nàng nhìn về phía Tiểu Nhị, trầm giọng nói: "Tiểu Nhị, đem đầu xác sống ném càng xa càng tốt cho ta."

Dứt lời nàng lập tức chém xuống hai cái xác sống cản đường, nhanh chóng đi về phía mấy người Cố Diệp.

Hiện tại nàng đã không còn gì cố kỵ, một đường đi qua gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, thực mau nàng liền hội hợp cùng đội Lăng Tiêu, mà cách nàng không đến hai mét chính là nam nhân dây đằng.

Nàng chỉ là liếc mắt đối phương, sau khi chém rớt một cái đầu xác sống, nàng nhấc chân đá đi ra ngoài, cái đầu liền dán nam nhân dây đằng bay đi qua.

Nàng trầm giọng nói: "Nếu các người thật sự muốn sống, trước mắt chỉ có một phương pháp, tìm được bà Kiền. Bà ấy là khởi nguyên của hết thảy sự tình, đêm qua xác sống rời đi cũng vì bà ấy."

Tiêu Mộ Vũ mới vừa nói xong, một sợi dây đằng màu đen vòng qua đàn xác sống bay thẳng đến chỗ nàng. Nàng tức khắc xoay người, Thuần Quân Kiếm xé gió mà ra, nhưng lại không chém vào dây đằng.

Nàng nghiêng thân lướt qua nó đồng thời chém ngã một khối xác sống, cả người liền vọt xa hai mét đến gần chỗ nam nhân dây đằng. Ngay khi một sợi dây khác theo sát mà đến, nàng xoay tròn kiếm trong tay, hai sợi dây đằng đều bị nàng xoắn trở về.

Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm nam nhân kia, nàng xưa nay luôn có thể khắc chế sự chán ghét đối với một người, cho dù là hận cũng thực đạm, nhưng đối nam nhân này, nàng lại tuyệt nhiên không thể chịu đựng.

Nếu không phải sự ác ý của hắn, các nàng sẽ không gặp phải những chuyện này. Trước đó nàng liền suy nghĩ, Tam Nhi nhiều nhất là nghi ngờ nàng biết mục đích của nó, nó làm sao sẽ tự bạo, nhất định là có người đem chuyện các nàng đi mật báo.

Đội nam nhân dây đằng có đạo cụ tàng hình, bọn hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội nghe lén. Người chơi khác trong phó bản không có khả năng hiểu nhiều về các nàng, còn cố tình thiết kế bẫy rập hại các nàng, cho nên việc hại Thẩm Thanh Thu, khẳng định là do nam nhân dây đằng bày ra.

Càng quan trọng là, bọn hắn muốn cướp đoạt tách trà bên đội nàng, các nàng còn sống, bọn hắn liền không được an bình.

Nam nhân kia cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trên người Tiêu Mộ Vũ, phía trước cùng nàng giao thủ hắn đã biết được công phu của nàng không tệ, nhưng đêm nay hắn đã không còn đường lui, phát súng cuối cùng này hắn đã chuẩn bị kỹ càng.

Tiêu Mộ Vũ nắm chặt kiếm trong tay, suy nghĩ bay nhanh, trước đó nàng có thể lấy một địch ba chính là nhờ phân thân Thẩm Thanh Thu hỗ trợ, hiện giờ nàng chỉ có một mình, còn có đám xác sống quấy nhiễu, tình cảnh của nàng ngược lại càng nguy hiểm.

Nam nhân dây đằng biết Tiêu Mộ Vũ chính là câu đố khó giải nhất của phó bản này, giải quyết được nàng, hắn liền có thể thông quan. Đội hắn lúc này đã tan tác không còn gì, ba người đã ngã xuống, chỉ còn lại một tên vóc dáng thấp lùn sức chiến đấu kém, đội liên minh cũng chỉ còn lại hai người, làm cho hắn áp lực rất lớn. Dây đằng trên người hắn đã bị Tiêu Mộ Vũ chém rớt quá nhiều, không có khả năng vô hạn sinh trưởng, hắn cũng càng ngày càng bị động.

Sau mấy chiêu giằng co cùng Tiêu Mộ Vũ, hắn phát hiện Lăng Tiêu cùng nam nhân mắt kính đã vòng đến phía sau, trong lòng hắn lập tức ý thức được không ổn.

"Ai còn sức liền nghe tôi nói, không tiếc hết thảy đoạt cái tách! Bằng không chúng ta xong rồi!" Hắn lập tức không quan tâm rống lớn.

Ba người bên kia nghe được ngưng lại động tác, mạnh mẽ cắn chặt răng sau đó càng thêm điên cuồng.

Mà xác sống hành động cũng đột nhiên nhanh hơn, bởi vì phòng bà Kiền ở dãy thứ tư bất thình lình mở ra, con quái vật trong chảo dầu lại lần nữa bò ra tới.

Tiêu Mộ Vũ xoay kiếm chém rớt một sợi dây đằng, đột nhiên nghe được Trần Giai Kiệt hô to: "Tiêu đội, né tránh!"

Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một viên cầu cháy đen to bằng chiếc xe tải từ trên trời giáng xuống, nói là viên cầu nhưng cánh tay chân đều hỗn độn từ bên trong vươn ra.

Tiêu Mộ Vũ vội đem kiếm che trước người, dùng hết toàn lực nhảy ra ngoài, lần này trực tiếp đâm ngã hai cổ thi thể cũng đang né tránh thứ kia nghiền áp.

Nam nhân dây đằng thừa cơ hội bắn ra một sợi xúc tua đánh lén Tiêu Mộ Vũ, nhưng Tô Cẩn đã sớm thổi lên kèn xô – na, mấy sợi xúc tua lập tức mất đi khống chế, cũng cho Tiêu Mộ Vũ cơ hội né tránh.

Nam nhân dây đằng thấy tình thế không ổn, chui vào trong đàn xác sống không còn bóng dáng.

Tiêu Mộ Vũ biết không thể ham chiến, nàng xoay người đối Trần Giai Kiệt nói: "Trần Giai Kiệt, đèn cảnh báo!"

Trần Giai Kiệt hiểu ý, lấy ra đèn cảnh báo đặt lên đỉnh đầu, liều mạng chạy về phía trước, đàn xác sống trong nháy mắt tách ra, ngay cả quái vật kia cũng chỉ có thể đuổi theo ở phía sau.

Tiêu Mộ Vũ chạy bên cạnh Trần Giai Kiệt, ánh mắt nhanh chóng nhìn quét qua đám người, tác dụng của đèn giúp nàng một đường chạy về phía trước.

Thuận tiện, nàng tiếp đón mấy người Lăng Tiêu cùng nhau lại đây, đảo mắt các nàng liền đến dãy thứ tư.

Quái vật chảo dầu biết rõ ý đồ của nàng, chỉ thấy nó ở trong đám người tả xung hữu đột, liên tiếp ném bay bốn người, trong đó có một người khiến Tiêu Mộ Vũ chú ý, bởi vì người này từng bị chém rớt cánh tay rơi vào hôn mê, hiện giờ thế nhưng còn thanh tỉnh.

"Tên này, tên này không phải bị Điềm Điềm đánh cho ngất xỉu rồi sao?"

Kỳ thật Trần Giai Kiệt cảm thấy nam nhân kia gần như đã chết, nhưng bây giờ hắn lại sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, còn che chắn trước cửa nhà bà Kiền.

Kiền bà bà không nhanh không chậm ngồi giữa sảnh đường, tay cầm cái xẻng to lớn, thản nhiên ngao mỡ người.

Tiêu Mộ Vũ vội chụp vai Trần Giai Kiệt, hạ giọng nói: "Lập tức đi vào nhà thôn dân, kiểm tra cái tách!"

Tác dụng của đèn cảnh báo không thể nghi ngờ, Trần Giai Kiệt nhanh chóng xông vào từng căn nhà, từ dãy thứ tư một đường thông suốt, đồng thời tiếng mắng chửi la hét của thôn dân hết đợt này đến đợt khác vang lên, nhưng Trần Giai Kiệt cũng không thèm quản bọn họ.

Nam nhân dây đằng còn ở dãy thứ hai, tình huống khẩn cấp, hắn buột phải sử dụng thẻ bài cuối cùng, lập tức xung quanh hắn tan thành một bãi màu đen dính nhớp thật lớn, mà hắn ở trên mặt đất quay cuồng, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tiểu Nhị vốn đang ngăn cản xác sống, thấy thế lao thẳng vào hắn.

Nhưng đoàn màu đen nhão dính dính kia rất nhanh đem Tiểu Nhị vây ở bên trong, càng giãy giụa dính đến càng chặt, Tiểu Nhị sức mạnh giống như đánh vào bùn lầy, vô pháp đối nam nhân tạo thành thương tổn, ngược lại càng ngày càng bị hắn cắn nuốt.

Thẩm Thanh Thu vốn đang nhắm mắt dựa vào trên tường, một khắc Tiểu Nhị bị cắn nuốt, nàng đột nhiên mở bừng mắt, vươn tay trái hư hư nhéo, Tiểu Nhị liền hóa thành một tấm card nằm trong lòng bàn tay nàng.

Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn nhìn đến một màn quỷ dị này, trong lòng hốt hoảng không thôi, xoay người vào nhà đóng cửa lại, hô lớn: "Tiêu đội, có người dùng tấm card biến dị, chúng em đánh không nổi!"

Tiêu Mộ Vũ đang bị bốn thi thể quấn đấu, vừa nghe đến lời Tô Cẩn nói, sắc mặt nàng tức khắc thay đổi.

Bất chấp nghĩ nhiều, nàng xoay người nhảy dựng lên, từ thềm đá dãy thứ tư nhảy xuống nóc nhà dãy thứ ba, mái ngói ào ạt rơi xuống, đánh vào tường cùng mặt đất.

Tiêu Mộ Vũ lật người và nhảy xuống lần nữa, ngay khi đoàn màu đen kia chui vào phòng ngủ phụ, nàng liền theo một tảng lớn mái ngói đáp xuống trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu nâng tay tiếp nhận Tiêu Mộ Vũ đưa qua tấm card, không chút do dự quẹt đi 100 điểm, hồi lại thẻ bài Tang thi vương.

Cùng lúc đó Trần Giai Kiệt tìm thấy một cái tách bị nứt trong căn nhà đầu tiên bên phải dãy thứ tư, và hai cái tách khác trong căn nhà thứ năm bên phải, còn ba cái tách nữa, anh nhìn đèn cảnh báo đang lập lòe, quyết định nhảy xuống dãy thứ ba, tiếp tục phá cửa.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đã bị thứ màu đen kia khóa lại bên trong, chỉ còn lộ đầu ra bên ngoài.

"Mộ Vũ, thứ này thực dính, đừng đụng." Thẩm Thanh Thu gấp giọng nhắc nhở, Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu.

Nàng thừa dịp chính mình còn tương đối bình thường, tay không bẻ rớt cửa phòng, nhắm chuẩn vị trí, nện cánh cửa vào đống chất nhầy muốn chen vào tới.

Sau khi biến thành Tang thi vương sức lực nàng vô cùng lớn, một tay nắm cửa phòng ngăn trở chất nhầy, Tiêu Mộ Vũ duỗi tay bắt được góc áo lộ ra từ bên trong, như rút củ cải mạnh mẽ đem Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm xả ra tới.

Bất chấp ghê tởm, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm vội đi xem Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu vẫy vẫy tay nói: "Chạy nhanh đi, đợi chút nữa Tiêu đội nhà các cô liền mặc kệ các cô rồi."

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm sửng sốt, vừa lúc Tiêu Mộ Vũ xoay người lại, đôi con ngươi màu đỏ quen thuộc khiến hai người Tô Cẩn run lên, tức khắc chạy trối chết ra bên ngoài.

Ngay sau đó một cái bóng dáng vọt tới, Tiêu Mộ Vũ ôm Thẩm Thanh Thu lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt mà nhảy ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu như chim nhỏ nép vào người Tiêu Mộ Vũ, trong lòng ngực ôm cái tách, cười nhẹ nói: "Em chậm một chút."

Vừa dứt lời Tiêu Mộ Vũ liền ôm nàng nhảy lên nóc nhà, vốn dĩ Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị một cái lên xuống nhảy thật xa, nghe vậy cúi đầu đánh giá Thẩm Thanh Thu, mới vừa định nói gì lại kiềm chế xuống.

Nàng không tự giác nhíu chặt lông mày, trên gương mặt lạnh băng ngạo kiều mất kiên nhẫn lại lộ ra một tia ngốc manh, giữa tăm tối cũng không che giấu được lo lắng cùng bất an trong đôi mắt đỏ.

"Em không vấn đề, chị giữ cái tách cho tốt." Vừa dứt lời, Tiêu Mộ Vũ như đạn pháo vọt lên, hiển nhiên không chút nào để ý cái tách.

------------------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: con thỏ mắt đỏ đáng yêu nhà ta lại xuất hiện

Thỏ mắt đỏ ngạo kiều: (há miệng gầm nhẹ).

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm: (run lập cập)

Trần Giai Kiệt (sợ muốn vỡ gan): xin đừng ăn tôi, Tiêu đội

Thỏ mắt đỏ (hừ lạnh): không hứng thú....ta là rất kén ăn, người này thì còn có thể.... (nhìn Tiểu Thẩm, cọ cọ răng).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info