ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 224: Cố nhân không nên trở về (24)

SuThanhYct

Trước khi Tiêu Mộ Vũ nhắc tới chuyện này, mấy người Tô Cẩn đã mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng tê dại.

Bây giờ Tiêu Mộ Vũ đem vấn đề bày ra, ba người mở to hai mắt nhìn, lông tơ trên người đều dựng thẳng, loại đáng sợ này cũng không phải bởi vì quỷ thần, mà là sau khi sương mù được thổi tan mới phát hiện bọn họ đã giẫm một chân xuống đáy vực.

"Bọn họ thất bại trong trò chơi trốn tìm, vậy thiếu đi một Cố nhân không nên trở về. Như Tiêu đội nói có 9 Cố nhân, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ hai tỷ muội kia liền biến mất, nghĩa là về sau đội Uyển Cần tiếp tục thế nào cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ Cố nhân, phải không?" Sau lưng Trần Giai Kiệt đều đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, thở dài một hơi, "Đúng vậy, tôi từng nghĩ rằng nhiệm vụ trốn tìm là dành riêng cho mỗi đội, nếu bọn họ thất bại cũng chỉ chết một hai người, còn có thể tiếp tục nhiệm vụ thông quan. Nhưng sau khi Uyển Cần cho tôi xem thanh nhiệm vụ tôi mới biết, bọn họ thất bại, hơn nữa không có bổ sung. Từ tình huống đêm nay tới xem, các đội ngũ trải qua cũng không bởi vì nhiệm vụ thất bại mà phát sinh khác biệt."

Nói xong nàng trầm mặc nhìn màn hình điều khiển, lẩm bẩm nói: "Tôi cho rằng chỉ có đội mình trước hết phát hiện nhiệm vụ thông quan, nhưng xem ra các đội khác đều đã biết. Chuyện phát sinh mỗi đêm cũng không phải vì nhiệm vụ Cố nhân, nó chẳng qua là trình tự mà thôi, vô luận có hoàn thành hay không, nó đều sẽ tiếp tục."

"Nhưng trên này viết nhiệm vụ thứ năm là nhiệm vụ vượt ải, tìm Cố nhân không nên trở về?" Trần Giai Kiệt khó có thể lý giải.

"Nhiệm vụ không sai, ít nhất chúng ta có thể hoàn thành." Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi nói tiếp.

Sau đó nàng nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, chậm rãi nói: "Em hoài nghi mấy người Uyển Cần dụng tâm kín đáo, phải không?"

Vừa rồi Tiêu Mộ Vũ đối diện Uyển Cần đều đúng sự thật kể ra, biểu hiện thực đạm nhiên, nhưng Thẩm Thanh Thu quá mức hiểu biết nàng, hai người ăn ý thật sự, cho nên biết được Tiêu Mộ Vũ có nghi hoặc. Ngay khi nhìn thấy thanh nhiệm vụ của Uyển Cần, Tiêu Mộ Vũ lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng cẩn thận lời nói.

Lúc ấy rõ ràng năm người đều đi ra ngoài, nhưng Tiêu Mộ Vũ chỉ để chính mình nói, Thẩm Thanh Thu liền biết Tiêu Mộ Vũ đối Uyển Cần không tín nhiệm, cũng liền thật thật giả giả thuật lại mấy câu.

"Ừm, em vốn không nghi ngờ thành ý của Uyển Cần, bởi vì em nghĩ rằng nhiệm vụ của họ khác chúng ta, nhưng họ đã kích hoạt nhiệm vụ Cố nhân, cho đến đêm nay vẫn không biểu hiện tiến độ."

Điểm này thực mấu chốt, bởi vì không có tiến độ làm Tiêu Mộ Vũ giật mình phát hiện, đội Uyển Cần không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

"Nhưng hệ thống bắt buộc phải chừa một đường sống cho người chơi, đó là quy tắc được lập trình sẵn, nó không thể làm trái, cho nên không chỉ có một phương thức thông quan." Tả Điềm Điềm bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng nói.

"Không sai." Tiêu Mộ Vũ khẳng định. "Các bạn còn nhớ không, sau khi vượt ải 007, trọng tài nói rằng chúng ta đã thành công đạt đến kết cục thứ tư. Lúc ấy tôi liền hoài nghi, từ 《 Hỉ 》 bắt đầu, phương thức thông quan không chỉ có một, kết cục bất đồng là bởi vì lựa chọn bất đồng."

"Cho nên em hoài nghi đội Uyển Cần đã biết chính mình vô pháp hoàn thành nhiệm vụ Cố nhân, họ đang tìm kiếm phương thức thông quan khác?" Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.

"Ừ, thanh tác vụ của mình có thể che giấu nhiệm vụ ẩn Bí mật thôn Vô Hối, bọn họ đồng dạng có thể. Huống hồ, đêm nay cô ấy biểu hiện có chút nóng nảy, vừa nhắc nhở chúng ta đi tìm Kiền bà bà, lại dẫn đường chúng ta điều tra hành động của hai đội kia."

Nhưng bởi vì Thẩm Thanh Thu cố tình nghe không hiểu lời Uyển Cần, cho nên đối phương mới tạm thời đánh mất ý tưởng.

"Cứ như vậy, trước mắt chỉ có chúng ta cùng đội Cố Diệp, đội nam nhân dây đằng và đội thất bại trong đêm đầu có khả năng hoàn thành nhiệm vụ Cố nhân sao?" Tô Cẩn hồi tưởng, mở miệng nói. Bởi vì sau đêm thứ hai, chỉ có bốn đội bọn họ không có người chết.

"Ừ, nhưng hai đội lấy đi thi thể đêm nay, vừa lúc chính là bọn họ." Thẩm Thanh Thu trong mắt thần sắc mỏng lạnh, ngữ khí lạnh lùng.

"Hơn nữa bọn họ đến chỗ Kiền bà bà, lại mặc áo tàng hình, khả năng chính là mang thi thể đến đó." Trần Giai Kiệt nhớ tới cảnh tượng chính mình nhìn thấy, vội vàng nói.

"Kiền bà bà sẽ không giúp người chơi làm nhiệm vụ Cố nhân. Rốt cuộc, người mà bà ta đang bảo vệ, chính là người mà chúng ta muốn tìm ra. Vì vậy, nếu nhiệm vụ là tìm Cố nhân, bà ta sẽ không hỗ trợ."

Nghe Tiêu Mộ Vũ nói như vậy, vài người đều lâm vào trầm tư, Tô Cẩn vẻ mặt ngưng trọng nói: "Vậy Tiêu đội, tại sao bọn họ lại mang thi thể đi?"

Nhắc tới việc này, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nhíu mày, nàng cũng từng nghĩ đến.

"Sáng ngày mai Kiền bà bà sẽ đem thi thể đi xử lý, đêm nay bọn họ không có lý do gì để mạo hiểm đưa qua, còn bị chúng ta phát hiện, việc này hẳn là bất đắc dĩ."

"Thi thể có ích lợi gì chứ? Người đều đã chết, bọn họ mang về làm gì?"

Tả Điềm Điềm lẩm bẩm nói, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận tiếng cười, làm những người trong phòng đều sửng sốt.

"Chân không có, tay không có, chỉ còn một cái đầu. Chân của ta đâu, tay của ta đâu?"

Tiếng hát của đầu quỷ lại một lần vang lên, năm người tức khắc an tĩnh.

"Sao lại thế này?" Tô Cẩn hạ giọng nói.

"Quả nhiên vẫn chưa kết thúc." Tiêu Mộ Vũ cau mày.

Âm thanh vang vọng từ xa tới gần, cuối cùng treo trước cửa, tiếp theo là từng đợt tiếng ừng ực truyền tới, rõ ràng rơi vào lỗ tai năm người Tiêu Mộ Vũ, đó chính là động tĩnh huyết nhục bị xé rách nhấm nuốt.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu rõ vì sao hai đội kia muốn mang thi thể về.

Đầu quỷ quay lại cũng không hề tấn công người sống, chúng nó chỉ ở ngoài cắn xé gặm ăn thi thể, chờ hết thảy đều yên tĩnh xuống, trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi, vách nhà đơn sơ không thể nào ngăn nổi khí vị tanh tưởi kia, thẳng làm người buồn nôn.

Động tĩnh bên ngoài lắng xuống, vốn tưởng rằng hết thảy đều kết thúc, nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện mùi máu tươi càng ngày càng nùng, sống lưng của nàng tức khắc căng chặt, nàng duỗi tay đánh cái thủ thế, sắc mặt ba người Tô Cẩn lập tức thay đổi.

Khí vị kia đã lan tới cửa phòng khách, giờ phút này năm người đều ngồi bên cạnh cửa, cương thân thể vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Thanh Thu lặng yên không tiếng động mà rút ra quân đao, bàn tay vừa muốn đẩy cửa đã bị thứ gì từ trên cao nhỏ giọt xuống.

Tí tách, tí tách....

Thẩm Thanh Thu theo tiếng nhìn lên, trong bóng đêm kỳ thật thấy không rõ, nhưng âm thanh sống động kia đã tạo nên một hình ảnh, có chất lỏng từ trên nóc nhà rơi xuống.

Kết hợp với mùi máu tươi nồng đậm, không cần đoán cũng biết đó là gì, mà đối phương cũng nhanh chóng cho xác nhận.

Mái ngói trên nóc nhà đột nhiên vỡ vụn rơi xuống, có thứ gì loạng choạng đung đưa trên đó, bên ngoài một đạo ánh sáng thổi quét mà đến, làm năm người rõ ràng thấy được thứ treo trên xà nhà kia.

Đó là một khối hài cốt, trên thi thể chỉ còn sót lại một chút thịt nát, gần như toàn thân lộ ra xương, máu chính là từ trên hài cốt nhỏ giọt xuống.

Trong lúc trái tim năm người ngừng đập mà sững sờ ở tại chỗ, tiếng cười lại vang lên, một cái đầu thò ra tới, nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, "Cánh tay ta, chân của ta đẹp không?"

Hai chân cùng hai tay của thi thể không đồng nhất, rõ ràng không thuộc về một người, cái đầu đã bị xé đi, thay thế bằng đầu quỷ cắm trên đó.

"Đẹp hay không?" Trên mặt nó tràn đầy vết máu, đặc biệt là ngoài miệng đọng lại một vòng huyết, khiến Tả Điềm Điềm nhìn thấy thẳng buồn nôn.

Ngay sau đó đầu quỷ nhảy xuống, khiến cho bộ hài cốt được ghép nối lung tung sụp đổ, cái đầu nhanh chóng bay tới trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Lần này vô cùng kinh dị, Thẩm Thanh Thu nhẫn nại không được, giơ lên tay phải hung hăng tát nó, đầu quỷ trong nháy mắt bị đánh văng vào trên tường, phát ra một tiếng "phịch" thật lớn, rơi xuống đất.

"Muốn nói gì thì nói, nhưng phải cách ta xa chút!" Thẩm Thanh Thu sắc mặt thực lạnh, "Ta nhẫn nại đã khô kiệt, ngươi giả thần giả quỷ, ta đêm nay liền đem đầu ngươi chặt thành tám khối, tin hay không?"

Đầu quỷ có chút ngốc, sau đó giận tím mặt, tức khắc cả khuôn mặt đều vặn vẹo, từ dưới đất há miệng nhe răng ranh cắn lại đây.

Thẩm Thanh Thu dùng đầu gối nện thẳng vào giữa mặt nó, một cái xoay người cởi ra áo khoác bao lấy đầu quỷ, hung hăng đánh vào trên tường, một nện lại một nện, chỉ nghe tiếng "bang bang bang" vang lên không dứt bên tai.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt lãnh khốc, dưới tay không lưu tình chút nào, mặt tường bị nàng nện loang lổ, đất đá rào rạt rơi xuống.

Đầu quỷ bị nện đến ngao ngao khóc, "Ta không dám, ta không dám nữa."

Thẩm Thanh Thu lúc này mới lạnh lùng vung áo khoác ra, đứng ở một bên nhìn đầu quỷ.

Đầu quỷ khóc hồi lâu, tránh ở góc tường há miệng thở dốc có chút sợ hãi lại có chút khó hiểu.

Rõ ràng nó đến đây để dọa người, kẻ khác gặp nó đều sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, cố tình nữ nhân trước mắt chẳng những không sợ, còn đánh nó một trận trời đất quay cuồng.

Nó còn chưa nói nên lời, quân đao của Thẩm Thanh Thanh đã phóng tới, dán mặt nó ghim sâu vào trong vách tường.

"Có chuyện liền mau nói."

Đầu quỷ run cầm cập, sợ hãi nói: "Cánh tay cùng chân của ta đẹp hay không?"

Thẩm Thanh Thu liếc mắt qua, đầu quỷ vội nói tiếp: "Nhất định khó coi, ta muốn tay chân của chính mình, ta đã nói xong."

Thẩm Thanh Thu xoay người nhìn Tiêu Mộ Vũ, đối phương mặt mày mang cười, gật đầu đáp lại nàng.

Thẩm Thanh Thu nhìn đầu quỷ, gằn từng chữ: "Nói xong liền lăn."

Đầu quỷ lập tức lăn, nhân tiện kéo theo bộ hài cốt kia.

Sau khi nó đi rồi, ba người Tô Cẩn thở hắt ra, đầy mặt bội phục mà vươn ngón tay cái.

"Thật sự, phó đội, cô chính là người sói." Trần Giai Kiệt đầy mặt cảm khái.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm cũng là mắt lấp lánh không ngừng gật đầu.

Chỉ có Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt bình tĩnh đi ngang qua ba người, nghiêng liếc Thẩm Thanh Thu: "Đừng khen chị ấy, cổ vũ chị ấy làm càn."

Nói xong lập tức trở về phòng.

Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, không thuận theo, đuổi theo nói: "Sao lại làm càn, chị làm không đúng sao, thứ kia toàn lải nhải mấy lời ghê tởm, đánh nó một trận cho yên nhà yên cửa."

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, thấy nàng nghiêng nghiêng ngả ngả cọ vào người mình, duỗi tay cầm lấy tay phải của nàng.

Thẩm Thanh Thu tức khắc ngừng lại.

"Chị đi đường cho tốt, tay thế nào rồi, đánh nó có đau không?" Vừa nói, ngón tay nàng chậm rãi vuốt ve mu bàn tay của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cười rộ lên, "Không đau."

Tiêu Mộ Vũ tức giận mà ném xuống tay nàng, "Không đau thật à? Chị đúng là da dày thịt béo."

Thẩm Thanh Thu không vui, "Nói bậy, chị nơi nào da dày thịt béo, người khác có thể nói bừa, nhưng em không thể."

Hai người nằm ở bên trong, Tiêu Mộ Vũ gối đầu lên cánh tay, theo sau Tô Cẩn Tả Điềm Điềm cũng nằm xuống, Trần Giai Kiệt một người trải chăn nằm dưới đất.

"Đêm nay hẳn là kết thúc." Hắn nhắm mắt lại.

Đêm đã khuya, trải qua nhiều trận kinh hồn khiến bọn họ thực mệt mỏi.

"Lại nói, cách đầu quỷ chui vào nhà mình, rõ ràng là đang cảnh cáo chúng ta, chị hoài nghi là Kiền bà bà cố tình sắp đặt." Nghĩ đến cảnh tượng hài cốt kia rơi xuống, Thẩm Thanh Thu nhăn lại cái mũi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nóc nhà, thấp giọng nói: "Đại khái là cảnh cáo em và chị, nhưng đầu quỷ cũng đã truyền đạt một nhiệm vụ, chúng ta cần phải tìm ra tay chân nó ở nơi nào."

"Tay chân của nữ hài? Nếu là bị sài lăng ăn, hiện giờ chỉ còn lại xương cốt."

"Nhưng chúng ta vẫn chưa có manh mối, cũng không nhận được gợi ý gì." Tô Cẩn không hiểu ra sao, cố gắng nhớ lại xem đêm nay có dấu vết nào bị bỏ qua hay không.

Tiêu Mộ Vũ không nhiều suy nghĩ chuyện này, trong lòng nàng quan tâm hơn cả chính là mối quan hệ ngầm giữa bảy đội.

"Bé gái là bị sài lang gặm ăn mà chết, cho nên những người đoản mạng đêm nay cũng bị chết theo phương thức này. Thi thể ngoài cổng hẳn là đã bị gặm cắn chỉ còn lại đầu, điều này có thể lý giải vì sao hai đội kia muốn đem xác đồng đội của mình về. Họ đã sớm được đến tin tức, không muốn bạn mình bị gặm thành bạch cốt."

"Nhưng em không nghĩ rằng họ sẽ quan tâm đến thi thể đồng đội." Tô Cẩn thấp giọng nói.

"Đúng vậy, họ sẽ không quan tâm đến đồng đội đã chết....." Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên sáng ngời, xoay người ngồi dậy, "Nếu người kia chưa chết, hoặc không tính là chết thì sao?"

Mấy người Trần Giai Kiệt cũng ngồi dậy theo, "Tiêu đội ý là, người chết kia có thể sống lại?"

"Có thể! Chín bé gái không phải còn sống sao? Tiêu đội, em đã hiểu, em đã hiểu!" Tô Cẩn khó nén kích động.

Tả Điềm Điềm nhìn Tô Cẩn hưng phấn như vậy, cũng cao hứng lên, "Chị hiểu cái gì?"

"Bọn họ hợp tác cùng Kiền bà bà, bà ta có thể làm người chết sống lại, có lẽ đây là nhiệm vụ khác của bọn họ. Cũng giống như chúng ta và đội Cố Diệp, đội nam nhân dây đằng cùng đội ba người sau khi hợp tác có lẽ đã kích hoạt được nhiệm vụ mới. Mặc khác, đội Uyển Cần tựa hồ chơi riêng, cô ấy rõ ràng muốn dẫn đường mình điều tra hai đội kia."

Tô Cẩn vừa nói xong, xung quanh một mảnh trầm tĩnh, Trần Giai Kiệt Tả Điềm Điềm thậm chí Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ đều lẳng lặng nhìn cô.

Cô có chút do dự hỏi: "Em nói sai rồi sao?"

Tiêu Mộ Vũ nở nụ cười, "Không có, em nói rất đúng, suy đoán rất táo bạo. Chị cũng nghĩ như em, trước mắt người chơi chia làm ba nhóm, chúng ta và đội Cố Diệp là một nhóm, có thể đi theo lộ tuyến nhiệm vụ Cố nhân. Đội Uyển Cần và đội nam nhân mắt kính, cùng đội còn lại kia không có khả năng đi theo con đường này, nhưng hệ thống không thể tuyệt đường sống của họ, cho nên đã có sắp đặt khác. Mà đội nam nhân dây đằng cùng đội ba người khả năng ở phía đối lập với mình."

Nàng vừa dứt lời, hệ thống trốn đã lâu đột nhiên nhảy dựng ra.

"Đinh! Chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, Bí mật kinh hoàng ở thôn Vô Hối."

"Đinh, chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ toàn diện kích hoạt nhiệm vụ vượt ải 008 Cố nhân không nên trở về ! Phó bản hiện tại có ba con đường thông quan, mời người chơi tích cực nắm chắc."

"Đinh, chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ kích hoạt nhiệm vụ thưởng phó bản 008 Cố nhân không nên trở về , sau khi hoàn thành đạt được hoàn mỹ thông quan cùng với nhiều phần thưởng phong phú, xin đừng bỏ qua nhiệm vụ hấp dẫn này!"

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info