ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 221: (21) Hoán đổi vị trí

SuThanhYct

Vào thời khắc mấu chốt này, Tiêu Mộ Vũ ấn xuống đồng hồ bấm giây, Kiền bà bà lập tức sững lại, thân thể Tiêu Mộ cũng ngừng ở giữa không trung.

Mà bên kia Thẩm Thanh Thu phát hiện người xung quanh cùng xác sống đều đứng hình, trong nháy mắt ý thức được Tiêu Mộ Vũ đã xảy ra chuyện.

Nàng vội vàng lấy ra thẻ bài Nếu cảm thấy vui sướng ngươi liền vỗ vỗ tay, thông qua Người một nhà yêu thương nhau, gấp giọng nói: "Mộ Vũ, đổi vị trí!"

Nàng vỗ vỗ tay, trong lòng khẩn trương vạn phần, sợ Tiêu Mộ Vũ không nghe theo nàng, cám ơn trời đất chính là giây tiếp theo nàng liền phát hiện chính mình cùng Tiêu Mộ Vũ hoán đổi vị trí.

Mọi thứ xung quanh đều đình trệ, Thẩm Thanh Thu phát hiện nửa người mình đã lọt xuống mái nhà, ngói dưới chân đều sụp, bị dừng hình ảnh ở giữa không trung. Nơi nàng rơi xuống rõ ràng là một nồi hầm mỡ khổng lồ.

Trái tim nàng bỗng nhiên ngừng đập, ngăn không được nghĩ mà sợ, may mắn nàng đã kích hoạt thẻ bài khinh công, nếu không hiện giờ vô phương xoay chuyển.

Đồng hồ tạm dừng chỉ có mười giây, Thẩm Thanh Thu thực mau làm ra phản ứng. Nàng nhanh chóng nhìn quét qua căn phòng, dừng trên mặt Kiền bà bà, biểu tình của bà ta thập phần quái dị, khóe miệng giơ lên, ánh mắt hung ác nham hiểm, cười như không cười mà hướng lên trên, rõ ràng đã phát hiện Tiêu Mộ Vũ.

Thời gian không nhiều lắm, Thẩm Thanh Thu lập tức dùng chân trái giẫm chân phải, từ giữa phòng đạp không bay lên, trong chớp mắt liền rời đi.

Mười giây thời gian đã tới rồi, hình ảnh được giải phóng, tất cả mọi người khôi phục động tác.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên biến mất khiến cho vài người chú ý, nhưng Tiêu Mộ Vũ trở về trừ bỏ ba người Tô Cẩn, lại không một ai hay biết, bởi vì nàng còn khoác áo tàng hình.

Tả Điềm Điềm được Tiêu Mộ Vũ kéo một cái mới biết được nàng về, lúc này Thẩm Thanh Thu đã không còn bóng dáng, thay thế chính là Tiêu Mộ Vũ.

Ba người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn, không rõ nguyên do vì sao một giây trước Thẩm Thanh Thu còn tại đây, Tiêu Mộ Vũ đi trong thôn, như thế nào một chút liền điên đảo.

Tiêu Mộ Vũ không kịp giải thích, hạ giọng nói vào trong nhóm: "Thanh Thu, lại đổi!"

Thẩm Thanh Thu hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, không chút do dự, lập tức vỗ vỗ tay, nàng cùng Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa hoán đổi.

Mà Thẩm Thanh Thu đột nhiên hư không tiêu thất lại trống rỗng xuất hiện, những người khác tuy rằng giật mình nhưng cũng đoán được nàng sử dụng thẻ bài, một đám người vốn đang liều mạng chen chúc dưới đền thờ cũng nhịn không được nhìn về phía ngôi nhà sáng đèn, mơ hồ phát hiện được vấn đề.

"Anh làm gì?" Chợt một cô gái hét lên, bởi vì số người vượt quá giới hạn cất chứa, thế cho nên ai đó đã đẩy cô gái ra ngoài.

Có lẽ cô ấy đã dùng hết thẻ bài trong tay, sau khi bị đẩy ra liền kinh hoảng thất thố chất vấn, lại liều mạng chen vào bên trong. Đồng đội cô ấy lập tức đẩy nam nhân vừa cắm vào đi ra ngoài. "Thứ tự đến trước và sau, anh không biết hả?"

Xung đột chạm vào là nổ ngay, nguyên bản đội viên hai bên có vài người còn chưa tiến vào, lẫn nhau đã sớm gấp đến không được. Hơn nữa vừa mới chiến đấu với xác sống, thẻ bài tiêu hao không ít, dư lại hoặc là không có tính năng công kích, hoặc là để dự phòng, cho nên không ai có lòng tốt đưa thẻ bài của mình cho người khác.

Lập tức hai bên trực tiếp tay đấm chân đá, đền thờ nhỏ hẹp sao có thể chịu được đánh nhau, trong lúc tranh chấp không ngừng có người bị đẩy ra, đến cuối cùng đã không biết là lỡ tay hay cố ý.

Trong lúc hỗn loạn, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm bị một cái xúc tua màu đen bắt lấy ném ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu vốn đang muốn đi ra, ánh mắt lạnh lùng mà quét về phía chủ nhân của đám xúc tua kia.

Nàng dưới chân vừa động, như quỷ ảnh vòng qua đám người, chuẩn xác mà bắt lấy cái vòi đang muốn trốn kia, quân đao không chút lưu tình bổ xuống, hai cái vòi lập tức đứt đoạn, phun trào ra thứ chất lỏng màu đen, khiến nam nhân bên kia sắc mặt đều thay đổi.

"Cô muốn làm gì?" Mắt hắn như mắt rắn hung ác nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, tựa hồ Thẩm Thanh Thu mới là người động thủ trước.

Thẩm Thanh Thu không tâm tư quản hắn, chỉ là càng thêm lãnh khốc mà đáp lễ, "Cút mặt anh đi, anh làm gì trong lòng biết rõ. Lúc ở trong rừng liền đánh lén đội trưởng nhà tôi, lần này lại đánh lén đồng đội tôi, anh còn có thể giữ được mạng chó, nên thắp nhang cảm tạ. Nếu để tôi nhìn thấy thứ dơ bẩn này vói ra nữa, tôi không phải chém nó, chính là chém đầu anh."

Thẩm Thanh Thu cười lạnh, nhấc chân đạp lên hai cái xúc tua đang vặn vẹo dưới đất, mạnh mẽ nghiền vào trong bùn.

Nam nhân kia mặt xám như tro tàn, đã thấy Thẩm Thanh Thu vung đao chém rớt một cái đầu xác sống, ném ở dưới chân hắn.

"Các bạn nên cẩn thận tên khốn này." Thẩm Thanh Thu dặn dò ba người Tô Cẩn, liền lăng không nhảy lên, mấy cái đạp gió đã bay đến nơi Kiền bà bà.

Áo tàng hình trên người Tiêu Mộ Vũ vẫn còn hiệu lực, những người khác căn bản không nhìn thấy nàng, nhưng tơ hồng trong tay Thẩm Thanh Thu cảm ứng được dao động cảm xúc mãnh liệt của nàng, mơ hồ chỉ dẫn phương hướng.

Bởi vì Thẩm Thanh Thu không ẩn thân, cho nên hoạt thi cũng sẽ không bỏ qua nàng, cho dù nàng bay trên cây, một đám xác sống cũng không ngừng đuổi theo.

Lúc Thẩm Thanh Thu đáp xuống trước nhà Kiền bà bà, cửa lớn đã mở toang. Nàng cũng không vội đi vào, bởi vì nàng biết cần tránh né bà ta, cho nên chỉ là vội vàng thoáng nhìn.

Nàng phát hiện trong nhà trống rỗng cái gì đều không có, Kiền bà bà cũng không bóng dáng, nhưng trên bậc thềm đá xanh trước cửa bà ta vương vãi nhiều dấu vết rất chói mắt.

Đó là dầu mỡ một đường lan tràn lại đây, còn xen lẫn dấu chân. Dấu chân kia từng hàng đi qua, tổng cộng bốn hàng, nói cách khác quỷ vật vừa mới đi ra khỏi cửa có ít nhất bốn cái chân.

Trong đầu Thẩm Thanh Thu lập tức hiện lên hình ảnh nồi mỡ lợn, cảm giác lông tơ đều dựng đứng. Nàng cái gì cũng không rảnh lo, nhanh chóng chạy về phía Tiêu Mộ Vũ.

"Mộ Vũ, em ngàn vạn cẩn thận! Có quỷ vật đang đuổi theo em, nó từ trong nồi bò ra tới, em nhanh đổi vị trí với chị."

Nàng vừa nói vừa vỗ vỗ tay, nhưng lần này Tiêu Mộ Vũ không có đáp lại nàng, khiến cho trái tim nàng như chìm vào đáy nước. Đầu óc nàng nổ tung một tiếng, cắn răng nói: "Em tin tưởng chị, chị có thể ứng phó, nhanh đổi vị trí!"

Tiêu Mộ Vũ vẫn không lên tiếng, điều này làm cho Thẩm Thanh Thu ý thức được Tiêu Mộ Vũ tình cảnh nguy hiểm, nàng cần thiết bình tĩnh lại.

Giờ phút này Tiêu Mộ Vũ cả người dán vào cửa sổ, nàng đang ở mặt sau căn nhà số ba, nằm bên trái dãy thứ ba, đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Mỗi dãy nhà trong thôn Vô Hối đều riêng biệt, các ngôi nhà được xây dựng dựa theo địa hình càng ngày càng cao, cho nên phía sau mỗi ngôi nhà chính là một cái kè đá rộng chừng hai mét, bò lên trên chính là sân trước của dãy nhà tiếp theo.

Trên kè đá cách Tiêu Mộ Vũ không đến một mét có một con quái vật đang ghé vào, thò đầu ngửi ngửi xung quanh Tiêu Mộ Vũ.

Nói là quái vật, kỳ thật chính là những khối thi thể ghép nối mà thành. Trên đoàn thịt mỡ cháy sém khổng lồ khảm năm cái đầu, cánh tay cùng chân hỗn độn dính trên thân nó tựa như con nhện, toàn thân nó đỏ đậm, da thịt còn không ngừng bốc lên tiếng xèo xèo.

Để cho người vô pháp chịu đựng chính là năm cái đầu kia đang mấp máy, từ trong sọ chảy ra thứ chất lỏng dính nhớp, còn không ngừng đong đưa tìm kiếm.

Nó phủ phục xung quanh nơi Tiêu Mộ Vũ ẩn thân, cố chấp không chịu rời đi, rõ ràng ngửi thấy hơi người nhưng lại nhìn không ra tới.

Xèo xèo, dầu mỡ từng chút nhỏ giọt, phát ra tiếng tí tách trên mặt đất, một cổ mùi khét lan tỏa trong không khí.

"Ta đều nhìn thấy ngươi, trốn làm gì, ngoan ngoãn ra tới, bằng không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng."

Tiếng nói trầm đục của Kiền bà bà đột nhiên phát ra từ cái đầu mở toang, làm Tiêu Mộ Vũ cau mày.

Tiêu Mộ Vũ tự nhiên sẽ không bị mấy lời kia lừa gạt, nhưng đúng lúc này nàng nhận được yêu cầu hoán đổi vị trí của Thẩm Thanh Thu.

Hiện tại nàng thở cũng không dám, căn bản không thể đáp lại. Hơn nữa nàng mặc áo tàng hình mà vẫn bị dồn ép vào đây, nếu Thẩm Thanh Thu đổi qua chính là không chỗ nào che giấu.

Nàng lo lắng nếu để quái vật này phát hiện, sợ rằng không chỉ đánh một trận đơn giản, cho nên nàng vẫn chưa dùng đạo cụ. Huống hồ thẻ bài trong tay nàng, không một cái có thể giúp nàng bình yên vô sự thoát khỏi sự truy đuổi của nó.

"Ngươi đã phát hiện bí mật của ta, kỳ thật nhiệm vụ của ngươi đã sắp hoàn thành, trốn hay không cũng vậy thôi. Nhưng nếu đồng đội của ngươi lỗ mãng chạy tới, đó chính là tự tiến vào nhà ta, dĩ nhiên không có kết cục tốt. Ngươi là vô ý té xuống, nhưng bọn họ sẽ không may mắn như vậy. Ta nghe được có người đang lại đây, ngươi nói xem có phải đồng đội của ngươi không?" Thanh âm Kiền bà bà mang theo cám dỗ, từng chút đánh đổ phòng tuyến của Tiêu Mộ Vũ, muốn nàng tự nộp mình ra tới.

"Em tin tưởng chị, chị có thể ứng đối, đổi vị trí!" Bên tai vang lên tiếng nói Thẩm Thanh Thu làm trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt lại, nàng phải làm sao để nhắc nhở Thẩm Thanh Thu đây? Một kiếp này không chỉ tránh né quái vật Kiền bà bà săn giết, còn phải không để bà ta phát hiện các nàng đã vào nhà bà ta.

Lời bà ta nói, nàng một chút đều không tin, huống hồ Thẩm Thập Nhất cũng từng nhắc nhở qua, không nên tin tưởng NPC.

Nói cái gì mà sắp hoàn thành nhiệm vụ, rõ ràng chuyện bà ta nấu mỡ người, các nàng đã sớm đoán được, đêm nay bất quá là chứng thực mà thôi, đối nhiệm vụ của nàng cũng không có bất luận trợ giúp gì.

Cho nên bí mật của bà ta đối các nàng không đáng một đồng, trừ phi......

Trong đầu Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, nhưng khi con quái vật duỗi đến dưới cánh tay nàng, nàng đã không còn tâm tư đi suy nghĩ chuyện khác.

Nó thò cái tay tàn khuyết vào mép cửa sổ, Tiêu Mộ Vũ phải cuộn chân nửa treo ở trên cửa sổ mới né tránh được, nhưng cả người đã bị nó vây quanh, chỉ cần nó nhích lên một chút, nó liền sẽ phát hiện nàng. Càng muốn mạng chính là, Tiêu Mộ Vũ nín thở cũng đã đến cực hạn.

Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, con quái vật vốn đang chuẩn bị thò đầu tới đột nhiên dừng lại, theo sát năm cái đầu đồng thời xoay chuyển đến một phương hướng, đó là vị trí đền thờ.

Không đợi Tiêu Mộ Vũ kinh ngạc, chín cái chân của nó nhanh chóng bước ra, trong chớp mắt liền nhào đi ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ Tiêu Mộ Vũ.

Kiền bà bà thanh âm đột nhiên thay đổi, "Ngươi dừng lại cho ta!"

Nhưng hiển nhiên bà ta không thể ngăn cản nó, chỉ năm bước, nó liền đâm bay một đám xác sống từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt nhóm người chơi vốn dĩ đã sợ đến chết khiếp.

Lúc này Thẩm Thanh Thu lẳng lặng đứng giữa nhóm người hoảng loạn vô thố, trong tay nàng chính là thẻ bài Tú ân ái bị chết nhanh, vốn đã hồi lâu không sử dụng.

Xung quanh đền thờ ba tầng trong ba tầng ngoài, toàn bộ bị xác sống bao vây, khi con quái vật được ghép nối từ thi thể năm người chết đêm qua đáp xuống, nó mạnh mẽ giẫm lên một đám xác sống.

Dáng vẻ khủng bố của nó khiến cho hai đội ngũ đang nội chiến sợ đến ngây người.

"Này..... Này là thứ gì? Vì sao đám hoạt thi giống như phát điên mà vây lại đây?" Kính của nam đội trưởng kia đều trượt xuống cằm, hắn vội vàng chỉnh lại, khó có thể tin nói.

Mà bên kia Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lại một lần sử dụng thẻ bài hoán đổi vị trí, Tiêu Mộ Vũ trở về cũng là lúc áo tàng hình hết hiệu lực, nàng hoàn mỹ giấu kín ở trong đám người, mà Thẩm Thanh Thu cũng mượn dùng chân trái giẫm chân phải lặng lẽ vòng tới bên ngoài tường vây.

"Thanh Thu, chị đừng vội trở về, Kiền bà bà vẫn đang tìm người." Tiêu Mộ Vũ nhìn con quái vật đang không ngừng ngửi ngửi ở kia, thấp giọng nhắc nhở Thẩm Thanh Thu.

Đồng thời tránh cho quái vật phát hiện thiếu người, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng quyết định, đem đèn kéo quân kích hoạt rồi.

Đây là lần đầu tiên, đèn kéo quân có thể bao phủ rất nhiều đơn vị quân địch trong phạm vi của nó. Ngay cả con quái vật khiến người run sợ kia đều bị định tại chỗ.

Đèn kéo quân chuyển động trên đỉnh đầu Tiêu Mộ Vũ, người chơi có kinh nghiệm đều biết là nàng sử dụng thẻ bài, tuy rằng trong lòng bọn họ đều có tính toán riêng, nhưng bọn họ cũng hiểu quái vật trước mắt không dễ đối phó, nếu không hợp lực tiêu diệt nó, tất cả bọn họ đều sẽ trả giá đắt.

Trong lúc nhất thời không cần người chỉ huy, mọi người không hẹn mà cùng xông ra ngoài, thẻ bài, vũ khí lạnh, tất cả đều dùng tới, Trần Giai Kiệt nhảy lên một đao liền chém rớt một cái đầu.

Thừa dịp đám người loạn thành một đoàn, Thẩm Thanh Thu cũng lặng yên dung nhập trong đó, cho nên không người hay biết nàng vừa mới dạo chơi ở bên ngoài.

Sau khi tiến vào, nàng tranh thủ 15 giây hiệu lực của Đèn kéo quân, nhanh chóng đem vài cái đầu còn lại toàn bộ tước xuống.

Khi năm cái đầu rơi xuống đất cũng là lúc con quái vật ầm ầm ngã xuống, đám tay chân cắm trong thân nó rốt cuộc được giải thoát, bắt đầu chia năm xẻ bảy.

Đám hoạt thi vốn bị thẻ bài Tú ân ái bị chết nhanh kích thích đến phát cuồng, giờ phút này giống như được khởi động lại, ngơ ngác xoay người, dồn dập nhào về phía tường vây bị sập, hướng bên ngoài thôn mà chạy.

Chỉ để lại bảy cái đầu quỷ gắn trên mấy khối thi thể được chúng lựa chọn, đứng trơ trọi giữa sân.

Những khối tay chân cháy sém nằm trên mặt đất, thế nhưng toàn bộ bò về một hướng, những người khác không rõ ràng lắm, nhưng Tiêu Mộ Vũ thực minh bạch, chúng nó muốn đi tìm ai.

Nhóm người sức cùng lực kiệt cũng bất chấp nghỉ ngơi, vừa kinh vừa sợ mà đuổi theo đám thi thể tàn khuyết kia. Trên ngã ba đường trước mắt có một người đứng đó, nhìn chằm chằm những người chơi may mắn sống sót, biểu tình dữ tợn mà điên cuồng.

------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info