ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 217: (17) Vợ của ta văn võ song toàn

SuThanhYct

Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, Thẩm Thanh Thu nhạy bén cảm giác được lời của nàng không thích hợp, vì thế nghiêm túc hỏi: "Hắn khi dễ em?"

Tiêu Mộ Vũ không nghĩ tới Thẩm Thanh Thu mẫn cảm như vậy, tức khắc sửng sốt, sau đó lại bật cười.

Biểu hiện của nàng đã chứng thực Thẩm Thanh Thu suy đoán, Thẩm Thanh Thu quét mắt nhìn nam nhân bên kia, lạnh lùng nói: "Hắn làm cái gì? Em gặp hắn ở rừng xác sống sao?"

Tiêu Mộ Vũ nghiêng nghiêng đầu, ý cười doanh doanh mà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, phát hiện đối phương có chút buồn bực, nàng mới cười nói: "Chị làm sao thông minh như vậy, trước kia em cũng không thấy chị tích cực động não đến mức này, thật là tiến bộ thần tốc."

Thẩm Thanh Thu nhướng mày nhìn nàng, khẽ đô đô miệng, "Cái gì tiến bộ thần tốc, chị vốn dĩ liền rất thông minh."

Tiêu Mộ Vũ thấy nàng lại không tự giác hướng mình phóng kiều, trong lòng vừa mềm lại ngọt.

Trên đời này làm sao sẽ có nữ nhân vừa nguy hiểm vừa đáng yêu như Thẩm Thanh Thu, khi nàng ấy biến thành sát thần luôn có thể cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối, khi nàng ấy biến thành cục cưng thì lại ngọt ngào mềm mại vô cùng, khiến nàng nhịn không được muốn yêu thương.

"Em cũng chưa nói trước đây chị không thông minh, chỉ là chị không thích biểu hiện trước mặt mọi người. Em đã sớm biết, thê tử của em văn võ song toàn."

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, trong vô thức liền bật thốt ra xưng hô quen thuộc trong ký ức xa xăm.

Thẩm Thanh Thu lập tức ngây dại, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, miệng khẽ nhếch, đầy mặt không thể tưởng tượng. Nàng chớp mắt mấy cái mới tìm về được tiếng nói của mình: "Em vừa gọi chị là gì?"

Tiêu Mộ Vũ bị sự đáng yêu của nàng làm cho mềm nhũn, cho nên mới thuận miệng nói ra hai chữ thê tử, hiện tại nhìn đến Thẩm Thanh Thu phản ứng lớn như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút nóng mặt, hồi tưởng lại càng thêm cảm thấy thẹn thùng.

Vành tai nàng đã nổi lên hồng nhạt, ánh mắt nhìn đi nơi khác, "Chị nghe nhầm, em không có gọi cái gì. Hôm nay tạm thời không bố trí nhiệm vụ, chúng ta có thể cẩn thận tra xét trong thôn."

Tiêu Mộ Vũ không chịu thừa nhận, càng thêm chứng thực hai chữ kia thật là nàng nói ra. Khóe miệng Thẩm Thanh Thu cong đến không bỏ xuống được, bất quá nghĩ tới chính sự, duỗi tay lôi kéo Tiêu Mộ Vũ, hỏi: "Hắn đối em làm cái gì? Đánh lén em sao?"

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, đơn giản đem chuyện phát sinh kể lại một lần. Thẩm Thanh Thu càng nghe sắc mặt càng kém, cắn răng nói: "Cho nên hắn muốn đẩy em vào đám xác sống, để hắn tranh thủ thời gian chạy trốn sao? Lúc đó chị vội vã mang em ra ngoài, không ngờ chuyện lại như vậy, sớm biết thì chị đã chặt đầu hắn xuống, cho hắn lưu lại bồi đám thi thể kia. Loại người gì mà vừa thấy mặt liền đánh lén, trong bụng khẳng định toàn ý xấu, để hắn sống chỉ thêm hại người."

Thẩm Thanh Thu yên lặng ghi sổ chuyện này, Tiêu Mộ Vũ là người nàng đau ở đầu quả tim, nàng làm sao có thể chịu đựng kẻ khác đối nàng ấy hạ ngáng chân. Nam nhân kia, sẽ sớm lạnh.

Tiêu Mộ Vũ cũng biết tính tình cô vợ nhà mình, trước mắt phó bản vẫn là một đoàn sương mù, Thẩm Thanh Thu lại bị thương, nàng không muốn nàng ấy ở thời điểm này phân tâm, vì thế dặn dò: "Chúng ta nhớ kỹ đề phòng hắn là được, hiện tại chị không cần xúc động, không phải thời điểm báo thù."

"Chị biết."

Màn ân ái không coi ai ra gì tạm kết thúc, Tiêu đại đội trưởng rốt cuộc nhớ tới phía sau còn có ba đồng đội, nàng thả chậm bước chân ý bảo bọn họ tiến lên.

Ba người Tô Cẩn bước đi vô cùng nhất trí, chạy chậm lại đây, "Tiêu đội, phó đội."

Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ như vậy, có chút buồn cười lại có điểm bất đắc dĩ, chính mình hẳn là nên thu liễm chút, không nên đối đãi quá mức khác biệt.

"Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, chúng ta cần tìm thêm nhiều manh mối nữa. Từ lúc này trở đi mọi người phải cẩn thận, mối nguy hiểm không chỉ đến từ NPC, còn có người chơi. Ngoài việc lưu tâm hướng đi của thôn dân, còn phải lưu ý từng nhất cử nhất động của đội ngũ khác." Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc dặn dò.

Ba người Tô Cẩn trong lòng đều hiểu rõ, sôi nổi gật đầu.

Hôm nay tường vây như cũ bị cào đến không còn hình dáng, nhưng kỳ quái chính là sau khi thôn trưởng dẫn người đi quan sát một vòng, ông ấy chỉ đứng thở dài, cũng không bắt người chơi tu bổ lại tường.

"Là chưa cần tu bổ thêm nữa, hay là không cần thiết?"

Tiêu Mộ Vũ đứng bên một đoạn tường vây nghiêng đổ, nhìn vết cào như đao khắc ở mặt trên, còn có rất nhiều gạch vụn rơi dưới đất.

"Nhìn thái độ ông ấy, hẳn là không cần thiết. Kiền bà bà nói sự cân bằng đã bị đánh vỡ, Tiêu đội chị nói xem có phải ám chỉ chuyện này hay không?" Tô Cẩn nhìn chằm chằm tường vây thật lâu, trầm ngâm nói.

Tiêu Mộ Vũ muốn bồi dưỡng năng lực trinh thám cho cả đội, nên không trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Tại sao em nghĩ như vậy?"

Tô Cẩn nghe xong tiếp tục nói: "Theo lý thuyết, tường vây này không thể ngăn cản xác sống, nhưng rốt cuộc lại cản được, đại khái nó có chỗ đặc biệt. Hàng đêm xác sống đều sẽ vây quanh cào phá tường vây, người trong thôn phải liên tục sửa chữa, nếu hỏng rồi liền không còn tác dụng. Hiện giờ bọn họ không tu sửa, Kiền bà bà lại nói sự cân bằng đã bị đánh vỡ, ý chỉ tường vây duy trì cân bằng đã bị đánh vỡ, vô luận sửa hay không đều đã mất đi tác dụng bảo hộ."

Khi Tô Cẩn đưa ra kết luận này, sắc mặt có chút trầm trọng, bởi vì nếu là thật, đêm nay sợ rằng chính là đêm đoạt mệnh.

Tiêu Mộ Vũ không phủ nhận suy đoán của Tô Cẩn, nàng cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng .... Nàng nhịn không được nhìn Thẩm Thanh Thu, nàng ấy đang bị thương, vạn nhất đêm nay lại gặp phải cục diện kia, vậy bên cạnh việc phải hoàn thành nhiệm vụ Cố nhân không nên trở về, còn phải chống đỡ xác sống, tình huống nguy hiểm thật khó đoán định.

Thẩm Thanh Thu làm sao không biết Tiêu Mộ Vũ sầu lo, nàng thoáng mỉm cười, "Em đừng lo lắng, chị hiện tại rất khỏe, hơn nữa em đã quên, nếu đám xác sống tiến vào bởi vì tường vây mất hiệu lực, vậy nghĩa là chúng ta có thể dùng mọi kỹ năng thẻ bài, chị cũng không cần ngạnh chống."

Lời này cũng không sai, cho nên Tiêu Mộ Vũ hơi có chút yên tâm.

"Mình đi nơi khác trong thôn nhìn xem." Tiêu Mộ Vũ nói xong, đoàn người chuẩn bị trở về.

Đoạn tường vây này được xây trên sườn đồi, là nghiêng đi xuống, Trần Giai Kiệt đi đường không chú ý giẫm phải một viên gạch vụn, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may là kịp đỡ tường vây giữ thăng bằng, nhưng bàn tay lại vô tình ấn vào khối gạch đã bị tổn hại nghiêm trọng kia.

"Trần đại ca, không có việc gì đi?" Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm nghe được động tĩnh, quan tâm hỏi.

Trần Giai Kiệt sắc mặt lập tức thay đổi, không thể tưởng tượng mà nhìn tay mình. Tiêu Mộ Vũ ý thức được không đúng, trầm giọng nói: "Làm sao vậy?"

Trần Giai Kiệt dưới chân đã đứng vững vàng, sau đó hắn chậm rãi nâng lên tay, nhìn về phía khối gạch vừa bị hắn ấn trúng, giữa màu vàng đất gạch lộ ra thứ gì như máu thịt xương khô, một mảnh cháy đen.

Tiêu Mộ Vũ cái mũi rất nhạy cảm, lập tức ngửi thấy một cỗ mùi hủ bại xen lẫn mùi khét.

Trần Giai Kiệt nuốt nước bọt, thanh âm phát run: "Tôi mới ấn trúng cái gì.... Giống như...."

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Thu đã đi qua, đạm nhạt nói, "Không phải giống, chính là thứ kia."

Nàng nhặt lên một nhánh cây khô dưới đất, tuy rằng cứng đờ nhưng còn có thể nhìn đến xương ngón tay, đó là ngón tay người.

Nhớ tới ngày đó nam nhân sống sờ sờ bị biến thành khối gạch sửa tường, Tô Cẩn nhịn không được lui về phía sau vài bước cách tường xa chút, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ những khối gạch này đều là...."

Thẩm Thanh Thu dùng quân đao tiếp tục cạy gạch, dần dần lộ ra toàn bộ bàn tay, trông như cái chân gà, bởi vì da thịt đã không còn, chỉ còn lại xương cốt cháy đen, nhìn kỹ còn phiếm một tầng bóng dầu.

"Thôn trưởng nói qua, từ ngày đó bắt đầu, người chết trong thôn đều sẽ biến thành xác sống, các bạn nói thử xem, dân làng xử lý thi thể như thế nào?" Tiêu Mộ Vũ nhìn tường vây, hai mắt phóng không.

"Không thể chôn, theo lý thuyết hoả táng là tốt nhất." Thẩm Thanh Thu trả lời.

"Nhưng trong thôn không có nơi hỏa táng." Trần Giai Kiệt hãi hùng khiếp vía nói, càng nghĩ càng thấy thân thể rét run.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt nặng nề: "Đó không phải hoả táng, vì hỏa táng sẽ thành than đen."

Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, theo sát nói: "Là nấu!"

Nàng nói xong bước nhanh về phía cổng đền, Thẩm Thanh Thu nhìn ba người Tô Cẩn, duỗi tay ngăn cản bọn họ đi theo, "Đông người không tốt."

Tô Cẩn hiểu ý, vội vàng ngừng lại, bốn người không nhanh không chậm đi trở về, Thẩm Thanh Thu dư quang vẫn nhìn lại, Tiêu Mộ Vũ đang đứng dưới cổng đèn, nhìn chằm chằm đèn lồng treo trước cổng.

Sau đó Tiêu Mộ Vũ lập tức rời đi, Thẩm Thanh Thu thấy được rõ ràng, Tiêu Mộ Vũ dùng chân trái cọ nhẹ qua phiến đá dưới cổng.

Hành động này đã chứng thực phỏng đoán trong lòng nàng, nàng biết Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ cái gì.

Tả Điềm Điềm cũng mơ hồ đoán được, rốt cuộc đêm đó mưa sa gió giật, trản đèn chưa từng tắt kia để lại cho nàng ấn tượng khắc sâu.

"Không...... Không thể nào, ai như vậy...... Như vậy biến thái."

Thẩm Thanh Thu quay đầu lại nhìn một loạt căn nhà, "Nếu thật như vậy, khả năng là ở trong nhà người nào đó. Còn nhớ năm thi thể hôm nay là ai xử lý không?"

"Nôn!" Tả Điềm Điềm nhịn không được nôn khan, cô nghĩ đến cảnh tượng kia liền cảm thấy ghê tởm.

Thực mau Tiêu Mộ Vũ đã trở lại, sau khi về nhà nàng nhìn dấu vết dưới chân mình, "Ngày đó tiến vào tôi liền cảm thấy giọt nến không thích hợp, hiện tại xem không phải sáp, là dầu mỡ."

Tô Cẩn đều ngăn không được đánh cái rùng mình, "Này rốt cuộc là làm gì, vì tránh cho xác sống tiến vào, cho nên dùng thi thể nấu dầu, dùng hài cốt làm tường viện. Người trong làng có phải hay không đều...... Đều biết."

"Những khối gạch kia không phải một người có thể làm được, chưa kết luận tất cả đều biết, nhưng khả năng là một nhóm người. Trong thôn quả nhiên không một ai nói thật, một đám đều không phải thứ tốt." Trần Giai Kiệt nhịn không được mắng.

"Đinh, chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn: Những bí mật kinh hoàng ở thôn Vô Hối, có cơ hội đạt được hoàn mỹ thông quan."

Hệ thống nhắc nhở làm năm người sôi nổi nhìn về giao diện chính mình, chỉ thấy dưới mục nhiệm vụ ẩn xuất hiện một cái danh sách.

Bí mật thứ nhất: Lấy mỡ người làm dầu nến

Bí mật thứ hai: Trọng nam khinh nữ

, Bí mật thứ ba: Nghĩa Tháp tội nghiệt

Bí mật thứ tư: Cố nhân không nên trở về.

Trước mắt biểu hiện chỉ có bốn dòng, nhưng phía dưới vẫn còn khoảng trống, hằn là còn có nữa.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm thứ này, lạnh mắt ném ra mấy chữ, "Thật đủ nhàm chán."

"Nói như vậy, thôn này có rất nhiều bí mật, ngay cả tên thôn cũng thực đen đủi, gọi thôn Vô Hối làm gì, sao không gọi là thôn Tội Nghiệt, thôn Vô Hồi.... đối người chơi mà nói, còn không phải có đi mà không có về."

Thẩm Thanh Thu có chút không kiên nhẫn phun tào, mà bên kia Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đột nhiên trợn to mắt nhìn giao diện, biểu tình kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn nàng.

Thẩm Thanh Thu có chút hồ nghi: "Làm sao vậy?"

Nàng cúi đầu vừa nhìn, Bí mật thứ năm: thôn Vô Hối thật ra tên là thôn Vô Hồi.

Thẩm Thanh Thu:......

Này cũng quá có lệ.

"Cũng không khác gì phó bản Cô Nhi Oán." Tiêu Mộ Vũ nhịn không được cười rộ lên, Cô Nhi Oán cái tên kia cũng là Thẩm Thanh Thu cùng nàng phun tào nói ra.

Phát hiện sự thật này, Tiêu Mộ Vũ cũng không có biểu hiện gì, chỉ là bất động thanh sắc theo dõi Kiền bà bà.

Các nàng dùng áo tàng hình nấp gần đó, nhưng Kiền bà bà vẫn luôn đóng cửa, các nàng không cơ hội đi vào.

Hơn nữa Thẩm Thanh Thu từng tra hỏi được từ nam nhân cho mượn xe đẩy kia, người trong thôn không ai dám đến nhà Kiền bà bà, đã từng có người không cẩn thận xông vào, kết quả hắn liền mất tích.

"Xem ra bí mật lớn nhất trong thôn chính là bà ta." Thẩm Thanh Thu nhướng mày nói.

Tiêu Mộ Vũ xem xét bên ngoài ngôi nhà, "Nơi này có điểm gì đặc biệt không?"

Tiêu Mộ Vũ chỉ vào vách tường bên phải cánh cửa, Thẩm Thanh Thu nhìn đi qua, nhà ở không mới, lớp trát đều bong tróc cho nên lộ ra vết nứt, có một cái lỗ nhỏ trên tường, các cạnh xung quanh nó đều bóng loáng, còn có chất gì màu xám tro dính ở mặt trên.

Thẩm Thanh Thu sờ sờ, ngửi thử, "Là nhang đèn, bà ta cắm nhang ở chỗ này."

"Sáng nay em ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trên người bà ta, bà ta ở cửa đốt nhang, là tế bái hay đón dâu?"

Tiêu Mộ Vũ rất nhanh xâu chuỗi lại mọi việc, lại là loại cảm giác này, rõ ràng nàng không tin những chuyện đó, nhưng nàng luôn có thể biết rõ ràng.

Vẫn chưa có thông tin gì mới trong thôn, đêm qua năm đứa trẻ đứng trước cửa phòng ăn nay chỉ còn ba đứa, hai chị em kia đã biến mất một cách bình thản, phảng phất trước nay chưa từng xuất hiện qua.

Mà đứa trẻ nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ từng khiến cho Thẩm Thanh Thu lo lắng, nay lại không có biểu hiện gì khác thường, nó cũng không nhìn Tiêu Mộ Vũ nữa.

Những đội khác đều nói năng thận trọng, không chịu lộ ra một chút tin tức gì.

Thực mau, trời tối. Đêm nay Tiêu Mộ Vũ các nàng chỉ có một nhiệm vụ, tiếp tục tìm kiếm Cố nhân không nên trở về, mà những đội chơi khác, Tiêu Mộ Vũ không biết bọn họ đã kích hoạt nhiệm vụ thông quan hết chưa.

Còn đội chơi thất bại trong trò trốn tìm kia, một đội viên bị biến thành khối gạch, đêm qua bình yên vô sự, có phải hay không ý nghĩa họ đã tránh thoát một kiếp?

Một khắc cánh cửa đóng lại, Thẩm Thanh Thu nhìn đồ vật trên bàn, năm cái tách đều biến mất!

-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info