ZingTruyen.Com

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 216: Cố nhân không nên trở về (16)

SuThanhYct

Trái tim Tiêu Mộ Vũ càng lúc càng chìm xuống, phó bản 008 mới diễn ra một ngày hai đêm mà thôi, nhưng sự tình gặp phải lại nhiều như lông trâu.

Nhiệm vụ đều đã sáng tỏ, nhưng bên trong nhiệm vụ còn ẩn chứa bao nhiêu thứ, các nàng vô pháp đoán trước.

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu đang mê man, trong lòng nói không nên lời khổ sở, lúc này mới ngày đầu tiên, Thẩm Thanh Thu liền bị trọng thương, tiếp theo vạn nhất lại gặp phải nguy hiểm, nàng biết làm sao để bảo vệ tốt nàng ấy.

Trước mắt cả đội đều mệt rã rời, Tiêu Mộ Vũ nhìn Tô Cẩn các nàng, mở miệng nói: "Đêm nay xem như bình an vượt qua, vừa rồi lăn lộn khẳng định cũng mệt mỏi, mọi người nghỉ ngơi đi."

Tô Cẩn khẽ gật đầu, chờ đến ba người đều ngủ, Tiêu Mộ Vũ mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thẩm Thanh Thu.

Nàng nghiêng người tỉ mỉ quan sát nàng ấy, lại sờ sờ cái trán nóng bừng, nắm tay nàng ấy, trông chừng đến nửa đêm mới ngủ.

Sáng hôm sau, năm người đều bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, Tiêu Mộ Vũ mở mắt ra nhìn Thẩm Thanh Thu, mấy người Tô Cẩn ở bên kia lập tức ngồi dậy, Trần Giai Kiệt thấp giọng nói: "Tiêu đội, chúng tôi ra ngoài nhìn xem, cô chăm sóc phó đội."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, ba người Trần Giai Kiệt trải qua rèn luyện đều mạnh lên rất nhiều, nàng có thể yên tâm giao một số việc cho họ xử lý.

Nàng duỗi tay sờ sờ cái trán Thẩm Thanh Thu, cũng may đã hạ sốt, ngay khi nàng chạm tới lông mi nàng ấy liền run lên, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt.

Tiêu Mộ Vũ cúi người xuống, ôn nhu nói: "Chị sao rồi, vết thương còn đau không?"

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm nàng thật lâu, sau đó mới lắc đầu: "Khá hơn nhiều, không cử động liền không đau. Đêm qua em lại không nghỉ ngơi tốt, vành mắt đều xanh rồi."

Tiêu Mộ Vũ nở nụ cười, "Ai nói em không ngủ ngon chứ, đêm qua em còn mơ thấy chị."

Thẩm Thanh Thu thấy nàng cười, nhịn không được cũng lộ ra ý cười, nghiêng đầu nói: "Giữa hai câu này có quan hệ logic sao?"

Tiêu Mộ Vũ như thế nào không hiểu ý Thẩm Thanh Thu, loại thời điểm này nàng cũng không tiếc làm nàng ấy vui vẻ, vì thế gật gật đầu, "Đương nhiên là có."

Bởi vì mơ thấy Thẩm Thanh Thu, cho nên là một đêm mộng đẹp, ngủ rất ngon.

Thẩm Thanh Thu đương nhiên nghe hiểu, cười đến mi mắt cong cong, "Em mơ thấy chị thế nào?"

Tiêu Mộ Vũ thoáng suy nghĩ rồi lại lắc đầu, phát hiện Thẩm Thanh Thu ánh mắt trông mong nhìn mình, nàng nhướng mày nói: "Không thể kể cho chị, đây là chuyện riêng tư."

Thẩm Thanh Thu nhíu cái mũi, con ngươi xoay chuyển, "Có phải em mơ thấy chuyện không đứng đắn, cho nên mới không dám kể?"

Tiêu Mộ Vũ không thèm để ý tới nàng, ánh mắt lắc lư trong phòng, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Chị đang ở bên cạnh em, em lại muốn vào trong mộng gặp chị." Lời này rõ ràng là đang trêu chọc Tiêu Mộ Vũ.

Sau khi hai người trải qua thời khắc sinh tử, lúc này nói mấy câu tình thoại ấu trĩ cũng cảm thấy vui sướng.

Chờ đến dừng lại, Thẩm Thanh Thu mới có tâm tư nghe động tĩnh bên ngoài, nàng thoáng cau mày, "Bên ngoài đã xảy ra chuyện."

Tiêu Mộ Vũ ừ một tiếng, "Không quan trọng, em đã cho ba người Tô Cẩn đi xem tình huống, đêm qua phỏng chừng có không ít người vô pháp tránh thoát, sáng nay khẳng định là người ngã ngựa đổ."

Thẩm Thanh Thu chống thân thể nói: "Chúng ta cũng đi ra ngoài xem sao, chị luôn cảm giác sự tình không đơn giản như vậy. Tuy rằng chúng ta đã hoàn thành các nhiệm vụ khác, nhưng đây mới là ngày thứ hai, phó bản sẽ không dễ dàng kết thúc, nhiệm vụ thông quan kia sợ rằng chỉ mới bắt đầu."

Tối hôm qua Thẩm Thanh Thu hôn mê, cho nên vẫn chưa phát hiện nhiệm vụ biến hóa, Tiêu Mộ Vũ duỗi tay đỡ nàng lên, cho nàng nhìn thanh tác vụ, "Chị nói rất đúng, chỉ là tạm thời hạ màn mà thôi, nhiệm vụ này rốt cuộc kéo dài bao lâu, chúng ta khó có thể ước lượng."

Thẩm Thanh Thu nhìn ký hiệu 2/?? kia, nàng thoáng nhíu mày, theo sau liền phải xuống giường. Tiêu Mộ Vũ có chút lo lắng, "Chị còn đau phải không?"

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu đã khá hơn chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tốt đẹp, huyết sắc vẫn chưa khôi phục, môi cũng hơi tái nhợt làm Tiêu Mộ Vũ có chút lo lắng.

Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay nàng, vừa đi vừa nói: "Chỉ là mất máu quá nhiều, một rìu kia sắc bén khác thường, cắm vào vô cùng đau đớn, nhưng da thịt chị rất chắc nịch đấy, vẫn còn chịu được."

Hai người đẩy cửa bước ra, cảnh tượng bên ngoài như tái hiện lại sáng ngày thứ nhất, nhưng sự kinh khủng đã vượt xa rất nhiều.

Bốn người Cố Diệp đứng bên cạnh Trần Giai Kiệt, khi họ nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu ra tới, đều hướng các nàng chào hỏi.

"Hai vị vẫn ổn chứ?" Cố Diệp rũ cánh tay ở một bên, thoạt nhìn bị thương không nhẹ, hắn phát hiện sắc mặt Thẩm Thanh Thu cũng rất tái nhợt, mở miệng hỏi.

Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng qua đối phương, đạm nhạt nói: "Vẫn ổn, Cố đội thì sao, cánh tay thế nào rồi?"

Cố Diệp nở nụ cười, cố gắng nâng lên cánh tay trái, "Không sao cả, vẫn mạnh hơn không ít người." Ba người còn lại trong đội cũng có vết thương, nhưng đều sống sót.

Hắn nhìn mấy đội ngũ bên kia đang đứng trong bầu không khí thập phần ngưng trọng, nhân số đã ít hơn ngày hôm qua rồi. Có người què chân, gãy tay, thực rõ ràng đều đã trải qua một đêm kinh hoàng.

"Xem ra nhiệm vụ của các anh đã hoàn thành rồi, xin chúc mừng." Tiêu Mộ Vũ nhìn bốn người bọn họ, khẽ mỉm cười.

"Ít nhiều nhờ có Tiêu đội, nếu không tôi cũng khó có thể sống đến hôm nay." Cố Diệp gật gật đầu, trong mắt tràn đầy may mắn.

"Tiêu đội, phó đội, đêm qua đã chết năm người, hai thôn dân và ba người chơi." Trần Giai Kiệt lại đây nhỏ giọng nói.

Tiêu Mộ Vũ nhìn đám đông đang vây quanh cổng đền, lông mày hơi ninh, "Là bị chém chết?"

"Đúng vậy."

Dứt lời, Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, tách ra đám người đi qua.

Đồng dạng là dưới cổng đền, Tiêu Mộ Vũ thấy được năm thi thể nằm trên đất, mùi máu tươi dày đặc khiến người ớn lạnh buồn nôn, mà hiện trường đẫm máu trước mắt càng đánh sâu vào thị giác.

Mặt đất tràn đầy vết máu, năm người trừ bỏ mặt, trên cơ thể không nơi nào lành lặn, giống như bị bầm thây.

Từ tình huống tới xem, trong bảy đội đêm qua đã có ba đội gặp nạn.

Trừ bỏ đội của nàng cùng Cố Diệp không bị tổn thất thành viên, chỉ có đội năm nam nhân và đội kích hoạt nhiệm vụ thất bại vào đêm thứ nhất là còn đủ người.

Thẩm Thanh Thu nghiêng người che chắn Tiêu Mộ Vũ, giơ tay bưng cái mũi lui về sau mấy bước, hạ giọng nói: "Hai thôn dân chính là một đôi vợ chồng, còn có hai nam một nữ người chơi, nhìn hình dạng vết thương chính là bị rìu chém, khả năng thật là nam 40 nhát, nữ 41 nhát."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nhìn đám đông xung quanh, có khoảng mười mấy thôn dân tới xem, thôn trưởng cùng A Sinh cũng ở trong đó.

Sắc mặt thôn trưởng rất khó chịu, hắn quay đầu nhìn nhóm người chơi đứng cách đó không xa, trong mắt thế nhưng toát ra một tia oán giận.

Tiêu Mộ Vũ thấy được rõ ràng, trong lòng mơ hồ hiểu được tâm tư của hắn, lúc các nàng được cho phép tiến vào thôn tá túc, nàng liền ý thức được việc này không đơn giản. Thôn trưởng nói trong cái rủi có cái may, chính là nói người chơi sẽ chết thay cho dân làng.

Mà hôm nay một nhà hai vợ chồng đều chết thảm, hiển nhiên làm thôn trưởng trong lòng không thoải mái.

"A Sinh, đưa bọn họ đi an táng, Kiền bà bà đâu, bà ấy đã đến chưa?"

Thôn trưởng nhắc tới Kiền bà bà, nhân vật này vẫn luôn khiến Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu cảm thấy kỳ quái.

A Sinh vừa chuẩn bị đáp lời, từ trong đám người đột nhiên xôn xao lên, thôn dân sôi nổi nhìn về một bên, cung kính nói: "Bà bà."

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu liền nhìn thấy bà lão tối hôm đó đã cho phép bọn họ tiến vào làng.

Bà ta ăn mặc vẫn như vậy, một chiếc áo choàng đen trùm kín cả người, trên đầu cũng bọc đến kín mít, chỉ lộ ra một vài sợi tóc hoa râm hỗn độn, nhìn đầu tóc bạc kia hẳn là tuổi tác cũng đã cao.

Nhưng khi bà ấy thong thả đi vài bước, Tiêu Mộ Vũ lại cảm thụ không đến tư thái thuộc về lão nhân, sống lưng bà ta thẳng tắp, bước chân trầm ổn, eo lưng mảnh khảnh khỏe mạnh, hơn nữa trên người bà ta có mùi dầu gỗ đàn hương nồng nặc, thực sự rất thần bí.

"Kiền bà bà, ngài rốt cuộc tới, này... này lại chết hai người, chính là vợ chồng Diêu Lão Tam, bị chết thực thảm." Thôn trưởng đối Kiền bà bà hết mực cung kính, nói chuyện đều rất cẩn thận.

Kiền bà bà nhìn năm thi thể, "Nhà hắn tuyệt hậu rồi."

Thôn trưởng sửng sốt: "Trong nhà không nam nhân, đúng là tuyệt hậu."

Tiêu Mộ Vũ nhìn Kiền bà bà vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, xoang mũi phát ra một tiếng cười nhạo, "Ý ta là, người nhà hắn đều chết hết."

Thôn trưởng biểu tình có chút vi diệu, phía sau lưng phát lạnh, "Sao lại chết hết, nhà hắn vẫn còn hai nữ nhi mà?"

Kiền bà bà chỉ là nhìn thôn trưởng, đôi mắt đen nhánh lại thâm thúy lộ ra từ mũ trùm đầu, tựa như giếng sâu lạnh băng tịch mịch, khiến thôn trưởng cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Hắn làm thôn trưởng đã hơn ba mươi năm, trước nay đều nói một không có hai, ở trong thôn đức cao vọng trọng, chưa từng có người khiến hắn kính phục cùng sợ hãi, càng đừng nói là một nữ nhân.

Đây chính là đang làm hắn mất hết sĩ diện, nhưng hắn lại không thể không sợ, so với tử vong, tôn nghiêm cùng kiêu ngạo không đáng một đồng.

"Ta không nói nhiều, chính ông đi xem. Sự cân bằng mà ta duy trì bấy lâu đã bị đánh vỡ, các người tự giải quyết cho tốt đi." Kiền bà bà nhàn nhạt nói mấy câu, lại khiến thôn dân xung quanh khủng hoảng vạn phần.

"Tại sao như vậy? Cân bằng bị đánh vỡ, bị cái gì đánh vỡ? Kiền bà bà, thôn trưởng, chẳng lẽ chúng tôi chỉ có thể chờ chết sao? Bà bà, ngài nhất định phải cứu chúng tôi, cứu chúng tôi."

Sợ hãi cùng vô thố lan tràn trong đám người, dẫn phát một đợt xôn xao, bọn họ đều đang cầu xin Kiền bà bà, xem bà ấy như cọng rơm cứu mạng của mình.

Người chơi bên cạnh sắc mặt ngưng trọng, lẳng lặng nhìn trò khôi hài trước mắt, ba đội ngũ gặp nạn cũng chỉ biết nhìn thôn dân đắp chiếu cho đồng đội mình, yên tĩnh không tiếng động.

Kiền bà bà nhìn một đám người đầy cõi lòng mong đợi lại vô cùng hoảng sợ kia, trong mắt không một tia cảm xúc, tựa hồ cũng không hề sốt ruột.

Một lát sau bà ta giơ tay ý bảo bọn họ an tĩnh lại, khàn giọng nói: "Nên làm ta đều làm, các người làm tốt chuyện chính mình, hết thảy sẽ tự có an bài. Những vị khách phương xa kia mới là người quyết định sinh tử của ngôi làng này, mặt khác không cần giãy giụa vô ích."

Thôn dân nghe vậy đồng loạt nhìn về phía người chơi, ánh mắt mạc danh phức tạp.

"Đều là người có tội, đừng gây thêm tội nghiệt."

Kiền bà bà nói xong cũng không để ý đám người phía sau, xoay lưng chậm rãi trở về, lúc đi ngang qua Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, bà ấy ngừng lại liếc mắt nhìn các nàng, khóe môi lộ ra một mạt cười quỷ dị, "Vận khí của các cô, là tốt hay xấu còn chưa biết được."

Bà ấy dựa gần, vì thế Tiêu Mộ Vũ lại ngửi thấy một cỗ hương vị khác, nó giống như mùi tóc bị đốt cháy, có chút khó ngửi.

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu yên lặng liếc nhau, Kiền bà bà nói lời này tựa hồ là dành cho người chơi, nhưng lại giống như chỉ nói riêng với hai nàng.

Theo ý tứ bà ấy, hai bé gái kia cũng nên biến mất.

Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục lưu lại đây, bởi vì cái chết của những người này có liên quan tới đôi tỷ muội đêm qua, mà nhiệm vụ của Tiêu Mộ Vũ các nàng đã kết thúc rồi.

Trước mắt Tiêu Mộ Vũ đang để ý một đội ngũ khác, chính là đội bốn người bị thất bại nhiệm vụ trong đêm đầu tiên, giống như đội Cố Diệp. Nguyên bản bọn họ có năm người, nhưng lúc tu sửa tường vây rớt một khối gạch, phó bản đã đem một người nhét đi vào.

Đội Cố Diệp hợp tác cùng các nàng cho nên kích phát được nhiệm vụ thông quan, dù họ không thể tham gia trò chơi trốn tìm, nhưng chỉ cần hoàn thành một phần nhiệm vụ, họ liền có thể bình an vượt qua một đêm này.

Mà đội kia vô duyên vô cớ bị rớt một khối gạch, thuyết minh bọn họ bị ưu tiên đào thải, nhưng sau nhiệm vụ đêm qua những đội khác cho dù sống sót cũng bị thương, không đạo lý bốn người bọn họ còn nguyên vẹn. Cho nên họ cũng đã làm như đội Cố Diệp, tìm đội ngũ khác hợp tác.

"Em đang nghĩ gì?" Thẩm Thanh Thu thấp giọng hỏi.

Tiêu Mộ Vũ liếc mắt nhìn bốn người bên kia, Thẩm Thanh Thu minh bạch ý tứ nàng, "Cảm thấy kỳ quái đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ gật gật đầu, "Chuyện Cố Diệp hợp tác cùng mình khả năng đã bị bọn họ phát hiện, em nghĩ họ cũng đã làm như vậy."

"Cho nên đêm qua ngoài đội mình và đội Cố Diệp không có tổn thất, còn có hai đội khác nữa."

Thẩm Thanh Thu lời này chỉ hướng rất mạnh, Tiêu Mộ Vũ không khỏi đem ánh mắt dừng ở hai đội kia, trong đó đội toàn nam nhân đã từng cùng các nàng nổi lên xung đột.

Tiêu Mộ Vũ nhận ra nam nhân cầm đầu, chính là kẻ ngày đó ở rừng xác sống đánh lén nàng.

Ngay khi nàng nhìn sang, nam nhân kia vừa lúc quay đầu lại, ánh mắt lướt qua những người ở giữa, cùng Tiêu Mộ Vũ thẳng tắp đối thượng.

Đối phương tầm mắt một ngưng, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cũng không dịch khai. Hắn có vóc người cường tráng, đứng giữa đám đông rất có sự tồn tại, gương mặt như đao khắc rìu đục, xương gò má cao khiến hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn, cặp mắt hí hung ác nham hiểm, tướng tá cũng không phải người thiện lương gì.

Thẩm Thanh Thu đồng dạng thấy được, nàng hoàn toàn không có kiêng dè, lạnh lùng rũ mắt xuống, tuy rằng sắc mặt tái nhợt làm tổn hại một chút khí thế, nhưng nàng lộ ra tới lạnh lẽo cùng sát khí, phi thường sắc bén.

Nam nhân có chút sợ hãi Thẩm Thanh Thu, lập tức xoay người làm như không có việc gì cùng đội viên nói chuyện.

Thẩm Thanh Thu biểu tình như cũ không hòa hoãn, "Mắt hí, gò má cao, không phải đại gian chính là đại ác, kẻ này vừa thấy liền không phải người tốt, em phải cẩn thận."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong nhịn không được nở nụ cười, Thẩm Thanh Thu có chút kỳ quái, "Em cười gì đó?"

Tiêu Mộ Vũ nói: "Không có gì, em cảm thấy chị nói rất chuẩn."

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com