ZingTruyen.Com

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 213: (13) Lại một đêm kinh hoàng (2)

SuThanhYct

Sự khác thường của hai nàng khiến ba người Trần Giai Kiệt đều nhìn về phía trên bàn, tức khắc sắc mặt đồng thời thay đổi. Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ bước nhanh tới trước bàn, quả nhiên chỉ còn lại bốn cái tách.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Buổi trưa hôm nay vẫn còn năm cái tách."

Bởi vì nàng phỏng đoán số tách trà liên quan đến số người sống trong nhà, cho nên luôn để tâm đến nó, lần quan sát sau cùng của nàng chính là giữa trưa trước lúc rời đi.

Mấy người Tô Cẩn đều tâm hoảng ý loạn, hầm ngục này ma trêu quỷ ám khiến cho tất cả mọi người thần hồn nát thần tính, mà cái tách mất đi biểu thị sẽ có người tử vong càng làm cho nhân tâm sợ hãi.

"Đúng rồi, chúng ta không thể đóng cửa nhà, nếu có ai đó vào đây lấy đi cái tách thì sao?" Tô Cẩn không dám nghĩ tới khả năng khác, vội vàng nói.

Trần Giai Kiệt lắc đầu, "Nếu mạo hiểm trộm tách trong nhà người khác, thuyết minh đối phương hiểu rõ hàm ý của nó, nếu đã dám làm chuyện đắc tội người, vì sao họ không lấy hết toàn bộ?"

"Trần Giai Kiệt nói rất có lý, tôi cũng nghĩ rằng việc lấy trộm tách không thể tùy tâm sở dục, ai đó được đến gợi ý, biết cái tách rất quan trọng nhưng có hạn chế, bằng không tiếp tục như vậy, đội ngũ khác còn không phải mặc người xâu xé?"

Tiêu Mộ Vũ nói xong, lại xoay người nhìn Thẩm Thanh Thu, trên mặt Thẩm Thanh Thu mây đen giăng đầy, thoạt nhìn rất trầm thấp.

Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng kéo kéo tay nàng, ôn thanh nói: "Đôi khi mình cũng nên tin tưởng quy tắc hệ thống, sẽ không ai bị loại trừ mà không rõ nguyên nhân, em không cảm thấy mình đã làm gì kích phát điều kiện tử vong, việc cái tách biến mất chỉ có thể là một tín hiệu báo trước."

Thẩm Thanh Thu ngước mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: "Lúc tiểu nữ hài kia nhìn em, chị liền cảm thấy không thích hợp, hiện tại cái tách biến mất, chị lo lắng sẽ có chuyện chẳng lành."

Tiêu Mộ Vũ lộ ra một mạt cười, thò lại gần thân mật nói: "Em biết là bởi vì em, bằng không ai có thể khiến phó đội nhà em lộ ra biểu tình này."

Tiêu Mộ Vũ không phải là người hay bộc lộ cảm xúc, nàng rất ít thể hiện buồn vui trước mặt người khác, là một tiến sĩ khoa học trẻ tuổi tràn đầy ngạo khí, nàng càng hiếm khi bày ra vẻ mặt mềm lòng cùng ủy mị. Nhưng vì Thẩm Thanh Thu, nàng dường như đã tự phá bỏ nguyên tắc của mình hết lần này đến lần khác.

Vừa rồi hướng Thẩm Thanh Thu phóng kiều, cũng chỉ muốn làm nàng ấy vui vẻ một chút, không như vậy lo âu.

Thẩm Thanh Thu làm sao không biết nàng dụng tâm, trong lòng vừa đau vừa ngọt, sắc mặt cuối cùng tốt hơn chút.

Tiêu Mộ Vũ lại tiếp tục nói: "Chị luôn sợ em bị nhắm vào, nhưng chị đã quên sáng nay chị lên núi gặp phải bé gái cổ quái kia, em cũng sợ chị xảy ra chuyện." Nói đến đây, trái tim Tiêu Mộ Vũ ngăn không được hoảng hốt.

Ba người Trần Giai Kiệt liếc nhìn lẫn nhau, loại cảm giác này lại tới nữa, bởi vì hệ thống quá trắng trợn táo bạo nhắm vào hai người Tiêu Mộ Vũ, trải qua nhiều phó bản như vậy, các loại nguy hiểm đều tập trung lên hai người các nàng, cũng vì vậy làm ba người Trần Giai Kiệt giảm bớt tần suất gặp nguy hiểm.

Nhưng năm người là đồng đội vào sinh ra tử, cảm tình nồng nậu, không ai sẽ cảm thấy vui trước sự an toàn này, chỉ cảm thấy hổ thẹn.

"Tiêu đội, chúng tôi lại vô dụng rồi, chúng tôi có thể giúp ích gì được không?" Tả Điềm Điềm áy náy hỏi.

Tiêu Mộ Vũ cười cười, "Các bạn an toàn, đối chúng tôi chính là trợ giúp lớn nhất. Hiện tại đừng lo lắng chuyện cái tách, trong tay mình cũng không có manh mối rõ ràng, càng nghĩ nhiều càng tâm loạn."

Thẩm Thanh Thu liếc mắt nhìn mấy người Trần Giai Kiệt: "Chúng tôi ra ngoài thu được một ít tin tức, các bạn cùng thảo luận một chút, có lẽ sẽ giúp ích được đấy."

Năm người ngồi vây quanh bàn trà thương lượng, nhìn sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm.

"Trước xem một chút giao diện nhiệm vụ." Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở, vài người sôi nổi nhìn giao diện chính mình.

Trên màn hình điều khiển từng người, nhiệm vụ một và nhiệm vụ bốn đã hoàn thành. Mà nhiệm vụ tìm được nhà hai bé gái, nhiệm vụ chơi trốn tìm vẫn còn dang dở.

"Xem ra hai nhiệm vụ kia không thể nào hoàn thành như mình nghĩ." Tiêu Mộ Vũ thở dài, sau đó bắt đầu nói về thông tin hai nàng đạt được.

"Về nhiệm vụ chơi trốn tìm, cho đến giờ chỉ có Thanh Thu nhận được một chút tin tức khi lên núi gặp phải bé gái kia, nhưng nó không có ý nghĩa định hướng cho việc hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ biết Cố nhân không nên trở về liên quan trực tiếp đến trò chơi này, tìm được họ là có thể bước sang nhiệm vụ cuối cùng." Tiêu Mộ Vũ đảm đương người chủ trì, đem tất cả sự việc sắp xếp mạch lạc một lần.

"Hiện tại người trong thôn đều có vấn đề, người bình thường không chịu nói thật, thôn trưởng nói không thể tin, mà những bé gái đều là đối tượng tình nghi. Tôi cơ bản có thể chắc chắn, bé gái mà Thanh Thu nhìn thấy trên núi là một trong những cố nhân không nên trở về." Tiêu Mộ Vũ trực tiếp hạ kết luận.

"Vâng, dựa theo phó đội thuật lại, bé gái kia cũng tham dự trò chơi trốn tìm, bùn đỏ trên chân nó chứng minh rằng nó từng đi qua rừng xác sống, người bình thường sao có thể đến đó chứ. Cho nên, suy đoán này có thể chứng thực." Tả Điềm Điềm cũng theo dòng suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ.

Tô Cẩn lại nhíu mày, "Tiêu đội, em có chút nghi hoặc, bảy đội chúng ta tiến hành cốt truyện hẳn là nhất trí, phó đội vì săn thú mới quyết định lên núi, còn những đội khác thì sao? Bọn họ làm thế nào kích phát cốt truyện? Hầm ngục này quá mức rối rắm, đêm qua chúng ta gặp hai tỷ muội là lệ quỷ, hiện giờ chúng nó vô tung vô ảnh, mà phó đội lại vô tình phát hiện thân phận một bé gái khác khi đi lên núi, em cảm giác thật là lung tung rối loạn."

"Đây hẳn là nằm trong suy tính, thôn Vô Hối có núi rừng, lương thực lại quý giá, mọi người đều rất nhạy bén, sẽ không vội tiêu xài điểm vào buổi trưa, vì vậy chắc chắn sẽ đi ra ngoài tìm thức ăn. Hôm nay Thanh Thu dẫn đầu lên núi để bọn họ mở mang tầm mắt, bọn họ đều sẽ không ngồi bất động, nói vậy chuyện Nghĩa Tháp mọi người đều đã biết. Mà vấn đề bé gái nhiều hơn bé trai, sự cổ quái trong ngôi làng này, trước sau gì họ cũng biết."

"Không sai, chuyện chiều nay đồng dạng là do năm bé gái muốn xin đồ ăn dẫn phát, bọn trẻ không chỉ xin đồ ăn từ chúng ta thôi. Hơn nữa cho dù các đội kia không nhường thức ăn, năm bé gái ban đêm đứng ngoài đường không chịu về nhà cũng sẽ khiến mọi người chú ý. Trên thực tế, lúc tôi cùng Mộ Vũ ra ngoài quan sát, đã gặp được người của bốn đội khác." Thẩm Thanh Thu bổ sung nói, về cơ bản có thể xác nhận hệ thống vẫn luôn duy trì tính công bằng.

"Không ngờ hệ thống cũng theo đuổi sự công bằng công chính, đội Cố Diệp suýt chút nữa liền phải đoàn diệt, kết quả họ đã tìm được đường sống từ trong chỗ chết." Trần Giai Kiệt cười nhạo một tiếng, bọn họ vài người đối hệ thống đều không có một tia hảo cảm.

Trần Giai Kiệt vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ dừng một chút sau đó hai mắt gắt gao nhìn hắn, phảng phất hắn đã nói ra một chuyện rất khó lường.

"Tiêu đội, cô...... sao cô nhìn tôi như vậy?" Trần Giai Kiệt có chút bất an.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ hơi ngưng, vẫn không dịch khai tầm mắt, nhìn chằm chằm hắn: "Không có việc gì, trước không thảo luận cái này. Thanh Thu, đêm nay nhìn đến những manh mối kia, chị nghĩ như thế nào?"

Thẩm Thanh Thu đã nhìn ra Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới chuyện gì, nhưng nếu Tiêu Mộ Vũ không muốn nói bây giờ, nàng cũng sẽ không nhắc tới.

Tin tức đêm nay trợ giúp rất nhiều cho nhiệm vụ, vì vậy nàng thận trọng kể lại một lần.

"Trong năm bé gái, có một đứa nhìn chằm chằm Mộ Vũ, tôi cảm thấy rất quái dị. Bên cạnh đó có hai chị em mặc quần áo không hợp thân, đứa nhỏ còn kể rằng đi chân không bởi vì mang chung giày với mẹ, còn có dấu tay màu tro đen nó lưu lại trên bánh, tôi đoán rằng một trong hai đứa chính là kẻ nấp sau cây táo."

"Mà chiếc giày rách kia, đích xác xuất hiện trên chân người mẹ."

Thẩm Thanh Thu bình tĩnh nói xong, sau đó liền yên lặng nhìn ba người Trần Giai Kiệt, hiển nhiên muốn nghe ý tưởng của bọn họ.

"Giày là vật phẩm riêng tư, sẽ không ai tùy tiện cho người lạ mang, vì vậy mặc kệ người mang giày là một trong hai đứa trẻ hay là ai đó, đều có thể xác định là người trong nhà chúng nó."

Tả Điềm Điềm đưa ra ý kiến, kỳ thật cô không giỏi về suy luận, nói xong cô không tự giác nhìn Tô Cẩn, rồi mới nhìn Tiêu Mộ Vũ các nàng.

Thẩm Thanh Thu ở một bên đem hành động nhỏ của Tả Điềm Điềm xem ở trong mắt, nhịn không được nhướng mày cười, "Tô Cẩn đều đối em gật đầu rồi, em còn sợ cái gì."

Tả Điềm Điềm mặt đột nhiên đỏ, Tô Cẩn cũng lập tức dao động ánh mắt, Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu một cái, có chút oán trách.

Thẩm Thanh Thu lại cười một tiếng, tiếp tục nói: "Nói rất tốt, sau đó thế nào?"

Tô Cẩn chịu đựng túng quẫn, hắng giọng đáp: "Tuy rằng có thể xác định bọn trẻ trốn sau cây táo rình coi chúng ta, nhưng có thể thuyết minh cái gì? Mục đích nhìn trộm là gì, vì sao phải nhìn trộm?"

"Trong thôn có người chết đã không phải chuyện lạ, cũng không cần lén lút rình coi. Mọi người nói thử xem, vì sao sẽ có người ở nơi đó nhìn trộm?" Tiêu Mộ Vũ hỏi ngược lại.

"Sở dĩ muốn nhìn lén, nguyên nhân cơ bản nhất là không muốn người khác phát hiện mình." Tả Điềm Điềm lập tức trả lời.

"Đúng vậy, nhưng dân làng đều biết rõ nguyên nhân ba người kia chết, nói cách khác bọn họ đều biết là nhà ai tạo nghiệt, vì sao bọn trẻ phải trốn tránh người trong thôn?" Tiêu Mộ Vũ tiếp tục phân tích.

Tô Cẩn thực mau liền phản ứng lại đây, ánh mắt sáng ngời kinh hỉ mà nhìn Tả Điềm Điềm, "Cho nên bọn trẻ muốn trốn người chơi, NPC bình thường căn bản không cần trốn, chỉ có thể là NPC đã tham gia nhiệm vụ đêm qua mới cố tình đi quan sát người chơi, đúng hay không?"

Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ừm, còn có tình huống lúc người cha kia đánh con gái nhỏ, hắn xuống tay rất nặng, thật là đánh gần chết mới thôi. Hắn muốn đánh chết hai đứa nhỏ cũng là chuyện dễ dàng, hơn nữa hắn còn nói một câu, như thế nào vẫn còn sống, không phải đều đã chết sao?"

"Vậy liền ý nghĩa chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ chơi trốn tìm, phải không?" Tô Cẩn vui vẻ nói.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lại không hề vui mừng, "Trước mắt chỉ biết được nhà hai đứa trẻ ở đâu, nhưng thân phận của chúng nó vẫn còn nghi hoặc."

"Bởi vì quá dễ dàng sao?" Trần Giai Kiệt hiểu được Tiêu Mộ Vũ băn khoăn.

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, "Quả thực là đưa đáp án đến trước mặt chúng ta. Còn có chuyện hai bé gái ở ngoài cửa ăn vụng bánh ngũ cốc, nhưng người nhà chỉ đối đứa nhỏ tàn nhẫn đánh đập, còn đứa lớn thì được bỏ qua, thậm chí tôi cảm thấy người chị không hề sợ bà mẹ kia."

"Người chị không sợ mẹ, nhưng em gái rất sợ. Ánh mắt người mẹ nhìn chồng cũng không thích hợp, trong sợ hãi lại tràn đầy oán hận." Tiêu Mộ Vũ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, Thẩm Thanh Thu nghe xong bổ sung nói, "Trên vành tai đứa nhỏ có dấu vết, giống như xỏ lỗ tai."

"Xỏ lỗ tai?" Tô Cẩn có chút kinh ngạc, không biết vì sao phó đội nhắc tới chuyện này, cô theo bản năng nói, "Đó là vì để mang trang sức, nhưng thôn Vô Hối rất nghèo nàn, lấy đâu ra trang sức chứ, huống chi ....."

Các nàng còn chưa nói xong, một trận gió thổi qua, nhà ở nơi này cách âm rất kém, cho nên tiếng cào điên cuồng ngoài kia rõ ràng truyền tới.

Căn nhà nằm ở dãy đầu tiên, năm người Tiêu Mộ Vũ có thể cảm giác được âm thanh kia liền ở cách đó không xa, chính là phát ra từ tường vây.

Tiếng cào càng ngày càng chói tai, Tiêu Mộ Vũ lập tức ý bảo mọi người im lặng, ngay khi các nàng rút về phòng ngủ phụ, đèn bang một tiếng toàn bộ tắt.

Hết thảy đều chìm vào bóng đêm an tĩnh, Thẩm Thanh Thu nắm tay Tiêu Mộ Vũ, gắt gao siết chặt, cảnh giác nhìn trước mắt hết thảy, chẳng sợ trước mắt một mảnh đen nhánh, động tĩnh gì đều không có.

Đột nhiên cửa sổ phòng ngủ phát ra một tiếng phanh, một bàn tay vỗ lên cửa sổ, trong bóng đêm, phiến cửa sổ duy nhất này hiện ra vô cùng rõ ràng trong tầm nhìn năm người.

Cái tay kia tái nhợt mảnh khảnh, móng tay dính đầy bùn đỏ, khớp xương lộ rõ, là tay nữ nhân.

"Hì hì, ta cầm lấy rìu, chém cha ta 40 nhát, lúc ta ý thức được cái gì, ta lại chém mẹ ta 41 nhát."

Có một bé gái ở bên ngoài ca hát, nhưng ca từ lại hung tàn đến làm người sởn tóc gáy, nó hát qua một lượt, cửa sổ lại lần nữa bị mạnh mẽ chụp vang.

"Ra đây nào, chơi trốn tìm thôi, ngươi tìm được ta sao? Hì hì, chơi trốn tìm thôi."

Thẩm Thanh Thu cả người căng chặt, che ở trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nhưng ngay sau đó một cổ lực đạo từ phía sau tàn nhẫn đẩy nàng một phen, làm nàng hoàn toàn không ngồi vững được, thân thể ngã nhào về trước thật mạnh.

Tuy rằng nàng thân thủ nhanh nhẹn, lập tức thuận thế lăn một vòng để giảm bớt lực tác động, nhưng Tiêu Mộ Vũ đã cùng nàng tách ra.

Thẩm Thanh Thu đầu óc nổ vang, lập tức lật người đứng lên, sau lưng Tiêu Mộ Vũ đứng hai bé gái đầu tóc rũ rượi cả người bê bết máu, một trái một phải dựa vào Tiêu Mộ Vũ, trong miệng còn đang hát, "Lúc ta ý thức được cái gì, ta lại chém mẹ ta 41 nhát."

Nhìn đến sắc mặt Thẩm Thanh Thu, chúng nó nhếch miệng nở nụ cười, dừng lại tiếng ca, nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ: "Chúng ta trốn, các ngươi tìm được ta sao?"

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com