ZingTruyen.Com

Bh Edit Phan 2 Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong

Những lời này gần như nói vào tâm khảm của Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, từng câu từng chữ đều đem suy nghĩ của các nàng hướng về nơi đó.

Người bí ẩn trốn ở sau cây táo, chiếc giày lộ ra to quá cỡ, thập phần hoàn mỹ mà phù hợp với lời của tiểu nữ hài.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Hoàn cảnh nhà em thế nào, vì sao em cùng tỷ tỷ phải mặc quần áo ba mẹ?"

Đứa nhỏ nhìn tỷ tỷ của mình, sau khi được cho phép, nó mới đáp: "Thân thể mẹ em không tốt, cha em bị té gãy chân, đồng ruộng không ai làm, nhà em thật lâu không có nguồn thu."

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, "Nhà em ở đâu?"

Đứa nhỏ chỉ chỉ phía sau, "Nhà em là căn số hai nằm bên phải dãy thứ tư."

Thẩm Thanh Thu nhìn năm đứa trẻ, ánh mắt rơi vào bánh ngũ cốc trên tay đứa lớn nhất, dấu tay màu tro đen kia đột ngột mà lại rõ ràng, chói lọi nhắc nhở Tiêu Mộ Vũ các nàng.

"Các em đợi ở đây một chút, năm người ăn hai cái bánh không đủ, chị sẽ đưa cho mỗi em một cái, các em nên trở về nhà sớm đi." Nói xong, Thẩm Thanh Thu xoay người quay vào phòng, lại đổi ba chiếc bánh ngũ cốc.

Năm đứa trẻ đều ngây người, có chút không thể tin được nhìn bánh trong tay mình.

Khi Tiêu Mộ Vũ đưa bánh cho tiểu nữ hài kia, ánh mắt tràn đầy khát vọng của nó đình trệ trong nháy mắt, lúc Tiêu Mộ Vũ đối nó nhẹ mỉm cười, nó mới do dự mà nhận lấy bánh.

Thẩm Thanh Thu dư quang nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài kia, ánh mắt hơi lạnh, sau khi nhìn thấy nó tiếp nhận bánh mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng quét mắt nhìn mấy đứa trẻ còn lại, mở miệng nói: "Đã muộn rồi, các em đừng ở bên ngoài, tụi chị cũng về nhà đây."

Nói xong nàng ra hiệu cho mấy người Tiêu Mộ Vũ cùng nhau rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn năm đứa trẻ.

"Tiêu đội, phó đội, có phát hiện gì sao?" Trần Giai Kiệt theo ở phía sau, nghiêm túc hỏi.

Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Ừm, nhưng đây cũng không phải chuyện tốt."

Năm người vào nhà, dứt khoát lưu loát mà đóng cửa, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt vẫn tối trầm, "Tiểu nữ hài kia rất kỳ lạ, đặc biệt là lúc nó nhìn em, chị cảm thấy nó không phải nhìn bánh ngũ cốc, mà chính là em."

Trong khi những đứa trẻ khác đều nhìn vào phần cơm trong tay các nàng, thì tiểu nữ hài kia vẫn luôn nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Tuy bánh ngũ cốc có thể ăn được, nhưng nó dày và cứng nên sẽ không làm trẻ con nhìn chăm chú đến mức như vậy. Tiểu hài tử mới ba, bốn tuổi dĩ nhiên sẽ thèm ăn cơm nóng hơn, vì vậy Thẩm Thanh Thu ngay từ đầu liền cảm thấy đứa trẻ kia là nhìn Tiêu Mộ Vũ.

"Cái gì?" Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm nghe được sửng sốt, hồi tưởng tình huống vừa rồi, sống lưng đều cảm thấy ớn lạnh.

"Chẳng lẽ chúng ta làm sai chuyện gì? Tại sao bé gái kia nhắm vào Tiêu đội?"

Thẩm Thanh Thu cũng đang nỗ lực hồi tưởng, mà Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: "Dựa theo trước mắt mà nói, chúng ta cũng không làm chuyện gì đặc thù. Thanh Thu chị không cần quá khẩn trương, cho dù nó thật sự nhắm vào em, điều đó chỉ cho thấy rằng em cần phải cẩn thận hơn."

Thẩm Thanh Thu nghĩ đến cái gì, đi tới cửa kéo ra một cái khe nhỏ, thông qua đó cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Đại khái là chiều nay xảy ra chuyện quá mức kinh khủng, lúc này đã không ai lưu lại bên ngoài, Thẩm Thanh Thu đẩy cửa muốn đi ra, liền bị Tiêu Mộ Vũ giữ chặt, "Trời tối."

Thẩm Thanh Thu nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Bọn trẻ có vấn đề, không chỉ tiểu nữ hài nhìn chằm chằm em, còn có hai tỷ muội kia. Dấu tay màu tro đen mà đứa nhỏ để lại trên bánh, còn có việc nó mang chung giày với mẹ, đều liên quan tới người nấp sau cây táo."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, "Bởi vì em biết, nên mới không muốn chị đi. Điều duy nhất chúng ta biết về người nấp sau cây táo là dấu giày cùng dấu tay, hiện tại lại cố tình xuất hiện manh mối có liên quan đến chuyện đó. Ngẫm lại những gì đứa nhỏ kia nói, chị không cảm thấy quá mức trùng hợp sao?"

Thẩm Thanh Thu nắm tay nàng, ôn thanh trấn an: "Chị biết, nhưng càng cố tình lại càng có vấn đề. Nếu đứa nhỏ kia như vậy xuất hiện trước mắt chúng ta, đơn giản chính là muốn mình tỏa định mục tiêu trên người nó. Bây giờ có hai loại khả năng, một là, nó cố tình làm vậy để che đậy cho người khác, chúng ta cơ bản có thể xác định, nó có liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ của mình. Hai là, nếu nó cố tình nói vậy để đánh lạc hướng, vậy nó nhất định biết người kia là ai, mình cũng sẽ có manh mối. Đúng hay không?" Nàng có thể đoán được chuyện này, Tiêu Mộ Vũ khẳng định cũng biết.

"Em đi cùng chị." Tiêu Mộ Vũ thực kiên trì.

Thời gian không thể lại trì hoãn, Thẩm Thanh Thu cũng không phải người không suy nghĩ thấu đáo, nàng hiểu rõ đối phương lo lắng cho mình, vì thế cầm tay Tiêu Mộ Vũ, nhẹ nhàng mang theo nàng rời khỏi phòng.

Bên ngoài tường vây là một mảnh rừng cây u ám, chỉ còn sót lại chút ánh sáng mơ hồ ở mảnh đất trống phía xa xa. Nhà ăn đã được dọn sạch, bởi vì các ngôi nhà trong thôn đều được xây liền kề, cho nên các nàng cũng không cần đi xa.

Hai đứa trẻ cũng không nói dối, nhà chúng nó thật là căn số hai bên phải dãy thứ tư.

Khi Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ đến gần, hai đứa trẻ đang bồi hồi tới lui trước cửa nhà. Tỷ tỷ lấy ra mấy chiếc bánh ngũ cốc giấu trong ngực áo, bởi vì có ánh đèn, Tiêu Mộ Vũ có thể thấy được là ba chiếc bánh.

Đúng như nàng nghĩ, bọn trẻ đói bụng thèm ăn chỉ là tình huống hệ thống giả lập, cho nên chúng nó sẽ không chỉ xin đồ ăn từ các nàng, còn có đội ngũ khác.

Thẩm Thanh Thu mang theo Tiêu Mộ Vũ tránh ở bên hông căn nhà ngoài cùng bên phải, các nàng mới trộm nhìn trong chốc lát, Thẩm Thanh Thu liền lôi kéo nàng rụt trở về, chỉ chỉ sau lưng.

Tiêu Mộ Vũ quay lại, chỉ thấy phía sau còn có hai người lén lút mò mẫm đi lên, khi bốn người tám con mắt chạm nhau, lẫn nhau đều bất động thanh sắc gật đầu, hiển nhiên không chỉ các nàng đi tìm đáp án.

Sau đó lại tới hai người nữa, chính là nam đội trưởng mắt kính cùng cô gái vóc người nhỏ nhắn.

Lúc nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, cô gái vóc dáng nhỏ nhắn còn đối nàng giơ ngón tay cái.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu vươn ra ngón tay bất động thanh sắc hồi đáp.

Mấy nam nhân bên cạnh có chút không thể lý giải, vì sao giữa thời khắc căng thẳng các nàng còn có thể nhàn hạ thoải mái giao lưu, sau đó nhìn chằm chằm hai đứa trẻ bên kia.

Thẩm Thanh Thu ôm Tiêu Mộ Vũ vào trong ngực, cằm nhẹ gác lên đỉnh đầu nàng, âm thầm viết mấy chữ vào lòng bàn tay nàng.

Tiêu Mộ Vũ nhìn người xung quanh, nhẹ nhàng gật đầu, đội ngũ lén lút xóa đi dấu chân liền ở trong đó, nàng càng phải đề cao cảnh giác.

Hai đứa trẻ ở cửa thấp giọng nói chuyện, tỷ tỷ do dự đem một cái bánh bẻ đôi, một nửa nhét vào trong miệng chính mình, một nửa đưa cho muội muội.

Muội muội cầm nửa cái bánh sửng sốt một chút, tựa hồ không thể tin được tỷ tỷ sẽ làm loại sự tình này, sau một lúc lâu nó mới cắn một ngụm rồi ăn ngấu nghiến.

Nhưng không đợi đứa nhỏ nuốt xuống, cửa phanh một tiếng mở ra, một phụ nhân đang quấn tóc từ phòng đi ra ngoài, vừa lúc đem hành động của hai tỷ muội thu vào trong mắt.

Hai đứa trẻ tức khắc cứng đờ lên, người chị vội vàng đem nửa cái bánh giấu ở sau lưng, rụt rè nói: "Mẹ."

Người phụ nữ nhìn hai đứa trẻ, đôi mắt chặt chẽ khóa trên người đứa nhỏ, ánh đèn trong phòng hắt lên nửa gương mặt của bà ta, một nửa còn lại ẩn trong bóng tối, nhưng vẫn giấu không được đôi con ngươi hung ác nham hiểm, hoàn toàn không giống một bà mẹ.

"Tiến vào." Bà ta chỉ nhả ra hai chữ, người chị cầm bánh bao thử thăm dò đi vào, đứa em cả người lại đang phát run, lúc bước vào cửa hai chân đều mềm nhũn.

Nhưng hai đứa trẻ vẫn đi vào nhà, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.

"Thấy rõ giày bà ta mang không?" Tiêu Mộ Vũ dùng khí âm nói bên tai Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lỗ tai có chút ngứa, sờ sờ vành tai lắc lắc đầu, sau đó nàng kéo Tiêu Mộ Vũ lui lại.

Trời đã tối rồi, Thẩm Thanh Thu nương bóng đêm che giấu, mang theo Tiêu Mộ Vũ vòng tới sau nhà, lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, nàng bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì nơi đó cũng có người.

Thẩm Thanh Thu lấy ra thẻ bài, duỗi tay ôm chặt Tiêu Mộ Vũ, một cái tung người, giống như cánh chim cắt ngang giữa trời chiều, vụt bay lên nóc nhà.

Thẩm Thanh Thu đã sớm đem khinh công luyện đến lô hỏa thuần thanh, mang theo một người nàng cũng có thể lặng yên không tiếng động bay tới bay lui.

Loại nhà ở này cũng không cao, mái nhà được lợp bằng ngói xanh đen, sau khi đứng ở trên xà nhà, Thẩm Thanh Thu liền cẩn thận dời đi hai khối gạch, vừa vặn có thể thấy rõ tình huống bên trong.

Hai đứa trẻ đang đứng bên bàn trong đại sảnh, hai cái bánh ngũ cốc cùng gần nửa cái bánh đặt ở trên bàn, mà nửa cái còn lại vẫn ở trong tay người chị.

"Tỷ tỷ cũng học được ăn vụng, còn bày cho muội muội làm theo sao?"

Người phụ nữ mở miệng trách mắng, một câu này khiến cho lỗ tai Tiêu Mộ Vũ bất giác run lên, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.

Nhưng nàng cũng không có thời gian suy ngẫm lời này, bởi vì dưới mái ngói lộ ra một đôi chân mang giày vải đen, chỗ ngón chân cái bị mài mòn trắng bệch, nhưng ngón chân cũng không nhô ra, ngược lại bởi vì không vật chống đỡ mà bẹp đi xuống.

Thực hiển nhiên, đôi giày này vừa vặn với người mang, đã từng bị người mang không ngừng dùng ngón chân cái mài mòn.

Thẩm Thanh Thu cũng thấy được, đồng thời bùn đỏ dính trên mép giày cũng làm nàng xác định một chuyện, các nàng nhìn thấy chiếc giày sau gốc cây táo, chính là nó.

Chủ nhân của chiếc giày, không lý nào lại là người phụ nữ trước mắt.

Thực mau người phụ nữ kia xuất hiện trong tầm nhìn, Tiêu Mộ Vũ phát giác chân bà ấy bị tật.

Bà ta ngồi xuống, các nàng liền thấy rõ mặt, thoạt nhìn chính là mẹ của hai đứa trẻ, người em lớn lên rất giống bà ta, còn người chị chỉ giống mỗi đôi mắt.

Không đợi Tiêu Mộ Vũ nghĩ nhiều, sắc mặt người phụ nữ bỗng nhiên trở nên dữ tợn, nhấc chân trái đá mạnh vào trên đùi đứa nhỏ.

Tiểu nữ hài vốn dĩ thấp bé, quần áo lại không hợp thân, lập tức bị bà ta đá ngã lăn trên mặt đất.

Người chị sắc mặt khẽ biến, thân thể giật giật, nhưng cũng không dám đi qua đỡ em gái mình.

Người phụ nữ đứng lên, cái gì đều không nói, dưới chân tàn nhẫn đạp lên người đứa nhỏ, giống như đứa nhỏ chỉ là một khối thi thể.

Tiểu nữ hài đau đớn cuộn tròn, nước mắt rơi không ngừng, trong miệng thấp thấp cầu xin: "Con không dám nữa, con chỉ là quá đói bụng, mẹ, con đói lắm, con chỉ mới cắn một ngụm, thật sự."

Tình cảnh này khiến Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nói không nên lời khó chịu, hơn nữa luôn cảm thấy nơi nào không hợp lý.

Ngay sau đó, tiếng nam nhân từ trong phòng truyền ra, "Cơm tối còn chưa xong hả? Ồn ào cái gì?"

Hắn vừa lên tiếng, người phụ nữ đang phát điên giẫm lên con mình lập tức run lập cập, như ở trong mộng mới tỉnh, có chút khẩn trương mà nhìn cửa phòng ngủ, tựa hồ đối nam nhân thực sợ hãi.

Bất quá hết thảy chỉ là trong nháy mắt, bà ta rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Nam nhân chống quải trượng từ phòng ngủ đi ra, chân phải được cố định bằng ván gỗ, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt râu ria xồm xoàm.

Hắn đến gần nhìn đồ vật trên bàn, hai mắt trợn ngược.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn hắn, cắn răng nói: "Tôi bảo bọn trẻ đi tìm thức ăn, kết quả nha đầu chết tiệt kia thế nhưng ăn vụng."

Nam nhân nhìn bé gái nước mắt lưng tròng nằm trên đất, hắn đột nhiên giống như bị thần kinh mà bạo nộ lên, xách quải trượng hung hăng nện vào người đứa trẻ, một côn một côn, hận không thể đem người đánh chết.

"Đánh chết mày, đánh chết mày! Chết liền chết quách đi, như thế nào lại còn sống, không phải đều đã chết sao? Ha ha, vẫn còn sống!"

Bé gái bị đánh quay cuồng trên mặt đất, Thẩm Thanh Thu chau mày, gắt gao kiềm chế. Nếu không phải nghĩ đến đại cuộc, nàng nhất định nhảy xuống tặng một đao cho nam nhân khốn nạn kia.

Lại một côn nện trúng đầu bé gái, máu lập tức tràn ra ngoài, vô cùng chói mắt.

Ngay khi Thẩm Thanh Thu nhịn không được nữa, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên bắt lấy tay nàng, bởi vì Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy một dấu vết bên tai đứa nhỏ, giống như một con mắt hẹp dài, lập tức một ý niệm trong đầu gào thét mà đến, là lỗ tai!

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người chị cùng bà mẹ kia, trên mặt bọn họ mang theo tươi cười quỷ dị, ánh mắt nhìn nam nhân trong sợ hãi có hận ý khắc cốt ghi tâm.

Cùng lúc đó, tiếng chuông vang lên, giọng nói khàn khàn của bà lão truyền đến rất rõ ràng, "Trời tối, đèn bật sáng, người sống mau mau trở về nhà!"

Thẩm Thanh Thu không hề trì hoãn, ôm Tiêu Mộ Vũ đạp gió bay đi, mấy cái lên xuống liền từ nóc nhà trực tiếp dừng trước cửa phòng mình, chớp mắt liền vào cửa.

"Tiêu đội, phó đội, có thu hoạch gì không?" Trần Giai Kiệt chạy nhanh đóng cửa lại, vội vàng hỏi. Bóng đêm hoàn toàn buông xuống, lại là một đêm kinh hoàng.

"Không nhiều lắm, vừa đủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai."

Thẩm Thanh Thu đang nói đột nhiên ngừng lại, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm số tách trà trên bàn.

Nguyên bản mặt trên bày biện bình trà cùng năm cái tách, hiện tại chỉ còn bốn cái tách.

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com