ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 211: (11) Không ngày yên tĩnh

SuThanhYct

Tuy rằng Tiêu Mộ Vũ đã sớm nghi hoặc cái gọi là xây dựng cho tốt, cũng từng có suy đoán, nhưng không ngờ nó lại theo phương thức này.

Một người sống bị nghiền thành gạch để tu bổ tường vây trước sự chứng kiến của đám đông, cho dù là trải qua tám phó bản, người ở đây đều nhịn không được rùng mình ớn lạnh.

Sự im lặng chết chóc này kéo dài thật lâu, những người khác là bị kinh sợ, mà thân là đồng đội, loại sợ hãi kia liền tăng gấp bội.

Qua hồi lâu, trong đội ngũ kia có người chịu đựng không nổi nữa, hai mắt đỏ bừng: "Rõ ràng chúng tôi làm rất tốt, công việc cũng đã hoàn thành, vì sao khối gạch lại bị rớt xuống một cách vô lý như vậy, này không công bằng!"

Hơn nữa nếu bởi vì nhiệm vụ đêm qua thất bại dẫn tới bị trừng phạt, tại sao đội Cố Diệp lại không xảy ra việc gì.

Thậm chí có người đã cảnh giác mà nhìn chằm chằm thôn trưởng, thảm kịch xảy ra ngay khi hắn vừa nói xong, bọn họ thậm chí hoài nghi hắn cố tình.

Nhưng không chỉ có người chơi sợ hãi, thôn trưởng cùng A Sinh nhìn thấy hết thảy cũng vô cùng bàng hoàng, tay chân bủn rủn mà quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu lẩm bẩm: "Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ."

"Ông đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện này, đúng không?"

Rơi vào tuyệt cảnh, đội ngũ kia dường như đã đánh mất lý trí, bắt đầu chất vấn thôn trưởng.

Thôn trưởng nhìn hắn một cái, không có chính diện trả lời, chỉ là trầm giọng nói: "Một khắc các người bước vào thôn Vô Hối, toàn bộ sự tình đều do 'nó' định đoạt, cũng không phải do ta."

Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra: "Thôn Vô Hối gặp vận rủi đúng hay không, trong thôn nhiều nhà bỏ hoang như vậy, còn có phản ứng của thôn dân, người chết trong thôn hẳn là không ít?"

Thôn trưởng nhìn nàng, thở dài một hơi nói: "Đúng vậy, thôn Vô Hối không yên ổn. Hết thảy đều bắt đầu từ một năm trước, có thôn dân không cẩn thận ngã xuống vách núi qua đời. Việc này tuy rằng bất hạnh, nhưng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, vài ngày sau chúng ta liền khiêng hắn lên núi an táng, nguyên bản cho rằng sự tình mau kết thúc, nhưng hôm sau, có người ban đêm liền nhìn thấy hắn trở về...."

Kể đến đây, thôn trưởng đánh cái rùng mình, "Sau cái đêm hắn trở về thôn, con hắn đã bị người phát hiện chết chìm. Chúng ta được đến tin tức liền đi xem xét mộ phần của hắn, mộ đã bị khai quật, hơn nữa không phải đào từ bên ngoài, mà bị khoét từ bên trong. Từ đó về sau, trong thôn liền rơi vào một vòng lặp chết chóc, người chết, hôm sau người chết trở về, sau khi họ trở về lại có người chết. Các vị hẳn là thấy qua mảnh rừng xác sống kia, chính là như vậy hình thành."

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ bất động thanh sắc nhìn Thẩm Thanh Thu, hai nàng lẫn nhau trao đổi, việc này cũng không nằm ngoài suy đoán của các nàng, chỉ là các nàng chưa biết được ngọn nguồn chi tiết mà thôi.

"Thôn Vô Hối đã gặp phải chuyện gì, vì sao đột nhiên bị xui rủi như vậy?"

Thôn trưởng lắc lắc đầu, vẻ mặt bi phẫn, "Người trong thôn bao đời nay đều là nông dân lương thiện, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí. Chúng tôi cũng không biết vì sao mình bị nguyền rủa, chẳng những người chết không ngừng, mà người sống cũng vô pháp chạy khỏi làng. Tất cả những người nếm thử rời đi, đều không ngoại lệ biến thành một cái trong rừng xác sống kia."

Một nhóm người nghe được hai mặt nhìn nhau, nhưng họ cũng không ngạc nhiên, bằng không gặp phải đồ vật tà môn như vậy, người trong thôn đã sớm rời đi hết.

"Cuối cùng thì sao? Nếu thật như vậy, dân làng như thế nào sống sót?" Nam nhân đeo kính mở miệng hỏi.

Thôn trưởng nặng nề thở dài: "May mắn là có bà Kiền, bà biết được một chút chuyện quỷ thần, tính được trong thôn đã xảy ra chuyện gì. Bà dặn chúng tôi xây đền thờ, thắp sáng đèn lồng, dù sau này xảy ra chuyện cũng không phải toàn thôn gánh chịu, nhờ đó chúng tôi đã thấp thỏm sống được đến bây giờ."

"Ông đã nói không thể ngăn cản xác sống, vì sao còn muốn dựng tường rào?" Tiêu Mộ Vũ hỏi.

Thôn trưởng nhìn Tiêu Mộ Vũ, thấp thấp nói: "Ngăn cản được mấy cái mà thôi, không cản đó chính là tai họa ngập đầu."

Những người khác còn muốn hỏi cái gì, nhưng thôn trưởng nhìn bóng đêm phía chân trời, sắc mặt trở nên ngưng trọng, giơ tay ngăn lại mọi người nói chuyện, "Trời đã tối rồi, ta khuyên các vị chạy nhanh trở về, không nên lưu tại đây. Tuy rằng đã chết một người, nhưng các vị nên cảm thấy may mắn bởi vì người chết không phải mình."

Nói xong thôn trưởng mang theo A Sinh xoay người rời đi.

Nhóm người bị bỏ lại tâm tình đều ngũ vị tạp trần, hai đội Tiêu Mộ Vũ và    Cố Diệp đã biết nhiệm vụ cuối cùng nhưng vẫn có chút thấp thỏm, càng đừng nhắc năm đội kia đến bây giờ còn không biết tiếp theo mình phải làm gì. Đặc biệt là vài người tận mắt chứng kiến đồng đội bị ép thành khối gạch, đã là sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dại ra.

Nhưng bản năng sinh tồn đã lấn át nỗi sợ hãi trong lòng họ, nhóm người nhanh chóng tản ra đi trở về.

Viên gạch được tạo ra từ huyết nhục lẳng lặng khảm trên tường vây, mà khối gạch vốn nằm ở đó lại vỡ tanh tành dưới đất, thấm đẫm máu, không người hỏi thăm.

Cùng lúc đó hệ thống ' đinh' một tiếng nhắc nhở, mọi người cúi đầu nhìn giao diện chính mình, Thanh Nhiệm Vụ đổi mới.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy nhiệm vụ thứ tư đã chuyển sang hoàn thành. Mọi người đều được hạch toán điểm công, Thẩm Thanh Thu 10 điểm, nàng vốn làm việc chăm chỉ, lại có xe con thêm vào, 10 điểm này hoàn toàn xứng đáng. Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn đồng dạng 10 điểm, Tả Điềm Điềm 9 điểm, Tiêu Mộ Vũ 10 điểm.

Trong số này đã tính luôn 4 điểm được hạch toán buổi trưa, như vậy toàn đội Tiêu Mộ Vũ được 49 điểm công, trừ đi 2 điểm mua hai chiếc bánh ngũ cốc, cũng còn dư lại 47 điểm.

Bữa trưa nhờ có Thẩm Thanh Thu nên cũng khá phong phú, tuy nhiên năm người ăn không đủ no, hơn nữa một ngày làm việc vất vả, thể lực tiêu hao không ít, buổi tối Tiêu Mộ Vũ quyết định đổi một chút cơm.

Trần Giai Kiệt là nam nhân lượng cơm ăn muốn lớn một chút, cho nên các nàng đổi 3 phần cơm, Tô Cẩn Tả Điềm Điềm một phần, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu một phần.

Địa điểm ăn uống là trong một gian phòng trống, dân làng dường như đã quá quen thuộc việc này, họ dùng bát tráng men để dọn cơm rồi đặt lên bàn, chờ người chơi chọn lựa.

Sau khi kết toán công việc, trong tay mọi người đều có không ít điểm, hơn nữa đói bụng thật lâu, lúc này đây cũng không ai muốn keo kiệt.

Đổi cơm xong rồi, Tiêu Mộ Vũ nhìn suất ăn trong tay chỉ đủ một người ăn, lại mua thêm ba cái bánh ngũ cốc.

Ngay khi các nàng cầm phần ăn chuẩn bị trở về, Thẩm Thanh Thu đột nhiên dừng lại, nàng nâng lên bát cơm, mà Tiêu Mộ Vũ cũng theo sát lui về sau một bước, một trận gió nhẹ thổi qua, quấy nhiễu vài sợi tóc quăn rũ xuống của Thẩm Thanh Thu.

Nàng nhấc chân phải đá nhanh theo chiều ngang, mũi chân vừa chạm đến đồ vật liền tiếp đất, đổi chỗ cho chân trái.

Chỉ nghe được một tiếng trầm vang, mấy người Tiêu Mộ Vũ tận mắt chứng kiến Thẩm Thanh Thu đá trúng vật thể gì đó ở giữa không khí, thứ kia ngưng trệ trên không trung rồi nặng nề ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu rên trầm đục, đối phương là một nam nhân.

"Mặc áo tàng hình đến đây ăn vụng, các anh thật là lãng phí tài nguyên." Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, cùng lúc đó ba người Trần Giai Kiệt vội giấu đi bát cơm, vẻ mặt cảnh giác.

Đại khái là Thẩm Thanh Thu phản ứng cực nhanh làm đối phương kinh hãi, cho nên hắn cũng không dám làm càn, thực mau liền chạy mất.

Thẩm Thanh Thu vừa muốn nói cái gì, lại thấy được cách đó không xa một nhóm bé gái đang nhìn chằm chằm vào các nàng.

Đứa nhỏ nhất khoảng ba bốn tuổi, đứa lớn chừng mười hai tuổi, quần áo sạch sẽ nhưng chỉ toàn là mảnh vá, vì giặt quá nhiều lần nên đã lộ ra gạc trắng.

Hành động của Thẩm Thanh Thu trong mắt mấy người Tiêu Mộ Vũ chính là soái khí lại quả quyết, nhưng rơi vào trong mắt năm bé gái lại có chút kỳ quái.

Sau khi hiểu rõ nhiệm vụ, toàn bộ bé gái trong thôn đều là đối tượng chú ý trọng điểm, đặc biệt lúc này trời đã tối, năm bé gái không ở trong nhà lại đứng bên ngoài phòng đổi đồ ăn, thật sự không thích hợp.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thoáng qua bọn trẻ, thực mau liền chú ý hai bé gái trong đó. Đứa nhỏ vạt áo che khuất phần mông, ống tay áo vãn một vòng lại một vòng mới đến cổ tay. Đứa còn lại trông lớn nhất, quần dài lại rộng, ống quần cuốn lên mới tới mắt cá chân, có vẻ không vừa vặn.

Ba đứa trẻ khác quần áo khá bình thường, tuy rằng không phải đồ mới, nhưng có thể thấy được đó là y phục thuộc về chúng nó.

Sau khi quan sát tổng thể, mấy người Tiêu Mộ Vũ không hẹn mà cùng phát hiện một sự thật, bọn trẻ không phải đang nhìn các nàng, mà nhìn đồ ăn trong tay các nàng.

Tiểu nữ hài bên kia không giấu được sự khao khát trong mắt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, đều đang nuốt nước miếng.

Tiêu Mộ Vũ đang cầm hai chiếc bánh ngũ cốc trong tay.

Thẩm Thanh Thu nhìn hai chiếc bánh thô cứng như đá kia, lại nhìn bát cơm tẻ nóng hổi trong tay mình, lộ ra vẻ tươi cười nửa ngồi xuống trước mặt bọn trẻ, mở miệng hỏi: "Trời đã tối rồi, sao các em còn chưa về nhà?"

Tiểu nữ hài co rúm lại, trốn ở sau lưng đứa lớn nhất, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu phủng bát cơm trong tay quơ quơ, quả nhiên ánh mắt đứa lớn nhất cũng theo đó chuyển động, nhưng tiểu nữ hài nấp sau lưng nó lại bất vi sở động, như cũ cố chấp nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.

"Các em đói bụng sao?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt bọn trẻ trong nháy mắt đều co quắp, quay đầu nhìn đồng bọn bên người, sau đó ánh mắt dao động gật gật đầu.

"Hiện tại hẳn là thời gian ăn cơm tối, sao các em không về nhà ăn cơm?"

Thẩm Thanh Thu đều đã gặp qua năm bé gái này, nàng một bên hỏi, một bên hồi ức trong đầu nơi ở của bọn trẻ.

Đứa lớn nhất liếm liếm môi, thành thật nói: "Trong nhà đã không còn lương thực, sáng giờ bọn em vẫn chưa được ăn gì, các vị ca ca tỷ tỷ, có thể hay không......"

Nó còn chưa nói xong mặt liền đỏ lên, cuối cùng ngập ngừng: "Có thể hay không cho bọn em chút gì để ăn, chỉ cần một chút thôi, bọn em đói quá."

Trái tim của Tiêu Mộ Vũ khẽ run lên, thời điểm này xuất hiện bọn trẻ hướng các nàng xin đồ ăn, cho hay không cho đã không đơn giản chỉ là tiêu phí điểm, nàng cảm thấy có chút không thích hợp.

Đúng lúc này, lại có người cầm thức ăn ra tới, bọn trẻ đều vây quanh đi qua, chỉ để lại đứa lớn nhất cầu xin mấy người Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Thẩm Thanh Thu, cuối cùng Thẩm Thanh Thu lấy một chiếc bánh ngũ cốc từ tay Tiêu Mộ Vũ đưa cho nữ hài.

"Này cho em, nhưng em có thể nói cho chị biết, trong nhà còn những ai sao? Các em đều là chị em một nhà phải không?" Thẩm Thanh Thu hỏi.

Nữ hài sửng sốt, sau đó thật cẩn thận nói: "Trong nhà em có bà nội, cha và mẹ, còn có em gái, chính là ở kia." Vừa nói, nó vừa chỉ đứa nhỏ mặc quần áo không hợp thân giống mình.

Bọn trẻ cũng không thể xin được đồ ăn gì từ các đội chơi khác, vì thế nhanh chóng chạy trở về. Lúc bọn trẻ chạy động, Tiêu Mộ Vũ thoáng quan sát đứa bé mặc áo dài qua mông kia, nó thế nhưng đi chân trần.

Tiêu Mộ Vũ theo bản năng hỏi: "Sao em không mang giày?"

Đứa nhỏ ngẩng đầu đáp: "Mẹ em đã mang, cho nên em liền không giày."

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu hơi lượng, lại cầm một cái bánh ngũ cốc đưa cho ba đứa trẻ bên kia: "Các em chia nhau ăn đi, ăn xong lại về nhà."

Ba đứa trẻ ngây ngẩn cả người, duỗi tay rụt rè tiếp nhận bánh, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Mà hai chị em mặc quần áo không hợp thân được chia một cái bánh ngũ cốc, đang không ngừng nói lời cảm tạ.

Tiêu Mộ Vũ vẫy vẫy tay, "Em luôn mang giày của mẹ sao?"

Đứa nhỏ vẻ mặt thiên chân, sờ sờ bánh ngũ cốc trong tay tỷ tỷ, thế nhưng để lại hai dấu tay màu tro đen, "Dạ, nhưng em cũng không thích mang giày của mẹ, quá lớn, lúc em đi sườn núi đều dễ rớt, lúc xuống núi lại dễ trượt về phía trước."

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info